Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh


***

Thời gian cứ một chút rồi một chút trôi qua.


Ôn Hoài An lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, à, là nước sôi lửa bỏng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Toàn thân hắn đau, cả tâm cũng đau, gương mặt tuấn tú cũng trắng bệch lại, mồ hôi thì từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.


Đường Trừng đứng bên cạnh một bên hỏi thăm rồi ghi chép cảm nhận của Ôn Hoài An, một bên động viên, khích lệ hắn: “Nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ không đổ lệ, bất quá chỉ là chút đau đớn không đáng nhắc đến, ngươi nhất định có thể vượt qua được.



Nam Dương hầu nghe xong liền ho nhẹ một tiếng rồi cố nén cười.


“Nước quá nóng.



Ôn Hoài An gian nan gạt ra một câu, hắn sắp bị đun sôi rồi.


Gã sai vặt Ất nghe vậy mặt biến sắc, vội vàng rút mấy thanh củi ra.


Tào ma ma và Cao ma ma nhìn thảm trạng của thế tử gia thì nước mắt đều muốn rơi xuống.


Thế tử gia đáng thương, ngài phải chịu đại tội rồi.


Quá nóng?


Đường Trừng kinh ngạc đi qua liền thấy hơi nóng bốc lên từ nước thuốc đen trong vạc…

Ừm, có chút đáng sợ…

Đường Trừng: “…”

Nàng vội vàng đổi sắc mặt rồi cẩn thận nói.


“Trách không được ta ngửi được mùi thịt từ nãy, hóa ra không phải là ảo giác sao…”

“Kia, mau tranh thủ thời gian làm lửa nhỏ chút rồi đổ thêm chút nước lạnh vào để nước bớt nóng lại, đừng có đem Ôn thế tử đun chín đó.



Bốn nha hoàn: “…”

Nam Dương hầu buồn bực cười ra tiếng.


Toàn thân bị nấu, không, là bị bỏng đến đỏ lên, Ôn Hoài An mặt đen kịt, nhắm chặt mắt, hắn không muốn nói chuyện nữa.


Nhìn có chút đáng thương.


Tào ma ma và Cao ma ma đau lòng đến hỏng nhưng các bà cũng chỉ là nô tài, chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn thế tử gia chịu tội.


Gã Ất nọ lại rút ra hai thanh củi to đang cháy, gã Giáp kia thì đi lấy một thùng nước lạnh đến đổ vào trong vại.


Nhiệt độ bên trong vại từ từ hạ xuống.


“Trân Châu, ngươi đi pha cho Ôn thế tử một chén mật ong đi.


” Đường Trừng hổ thẹn trong lòng, quyết định cứu rỗi chút lương tâm của mình, nói xong, nàng ngượng ngùng nhìn Ôn Hoài An rồi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ lau mồ hôi trên mặt hắn.


“Ngươi có muốn để Tào ma ma nhóm lửa cho ngươi tiếp không?”

Ôn Hoài An: “…”

“Được!”

Tào ma ma nghe xong vội vàng đi qua nhóm lửa.


Lần này thì Nam Dương hầu cũng không nói gì thêm.


Vị hiền tế* tương lai này phẩm tính không tồi, bị giày vò đến chết đi sống lại trong mắt cũng không có một tia oán hận hay bất mãn nào, tu dưỡng, khí độ bậc này, Nam Dương hầu cực kì hài lòng, xem ra về sau ông cũng không cần lo lắng nữ nhi bảo bối của mình sẽ bị ủy khuất.


*hiền tế: con rể

Trân Châu bưng đến một chén mật ong to.


Đường Trừng tự mình múc cho Ôn Hoài An uống.


Có thể nói là tri kỷ vô cùng.


“Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng hầu hạ ai đâu, ngươi là người thứ nhất đó.



Đường Trừng mở to mắt nhìn Ôn Hoài An, bày ra một bộ dáng cầu khen ngợi.


Ôn Hoài An: “…”

“Vậy thì ta thật vinh hạnh!”

Nam Dương hầu nhìn mà trong lòng chua chua rồi nhịn không được trừng Ôn Hoài An một cái.


Một khắc đồng hồ sau, Ôn Hoài An hoàn thành một lần thí nghiệm dược tề cuối cùng rồi bước ra khỏi vạc lớn, đau đớn kịch liệt biến mất, hắn cảm nhận được thân thể mình biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, cả người đều ngây ngẩn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận