***
Chính viện.
Một nha hoàn áo xanh vội vàng tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Tứ tiểu thư đến rồi ạ.
”
Trương thị vội vàng nói: “Để nó vào đi.
”
Trấn Quốc Công phu nhân Mẫn thị chậm rãi buông chén trà xuống, nói ra thì bà còn chưa từng gặp qua vị Đường Tứ tiểu thư trong truyền thuyết này đâu, nhưng nhớ đến bộ dạng váng đầu hoa mắt của con trai tối qua đứng trước mặt Quốc Công gia nhấn mạnh rằng thân thể của hắn khỏe mạnh là nhờ công lao của cường thể dược tề, còn như quỷ ám muốn chuẩn bị một phần hậu lễ cho Đường Tứ tiểu thư, đáy mắt Mẫn thị hiện lên một tia lãnh ý, thật không nghĩ tới vị Đường Tứ tiểu thư ngu xuẩn vô tri, điêu ngoa tùy hứng này lại có bản lĩnh quyến rũ như vậy.
Một lát sau, Đường Trừng cùng bốn nha hoàn của nàng bước vào.
Trấn Quốc Công phu nhân giương mắt nhìn, bà bắt bẻ nhìn Đường Trừng từ trên xuống dưới, quét tới quét lui cẩ người nàng.
Đường Trừng hôm nay mặc một kiện váy áo hồng thắm nổi bật, dung mạo tinh xảo, da trắng mịn như tuyết, khí thế thì trương dương như lửa, chiếc cằm thon thả hơi nâng lên, hai đầu lông mày lộ rõ vẻ cao ngạo.
Thật đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp trương dương!
Không hề giống cái người Tứ tiểu thư phủ Nam Dương hầu ái mộ hư vinh, ngu xuẩn vô tri, không biết trời cao đất rộng trong lời đồn xíu nào cả.
Trấn Quốc Công phu nhân dò xét một lát rồi nhịn không được âm thầm so sánh nàng ta với Tuyết Ngưng ở trong lòng, cả kinh phát hiện cháu gái mà bà tỉ mỉ bồi dưỡng dĩ nhiên lại kém vài phần so với cái bao cỏ thứ nữ này.
Đường Trừng vừa bước vào liền khẽ gật đầu với Trương thị sau đó chuyển tầm nhìn đến một phụ nhân mặc hoa phục ngồi đoan chính bên cạnh, không cần ai giới thiệu, nàng có thể khẳng định đây là Trấn Quốc Công phu nhân, Đường Trừng nhíu mày rồi nói thẳng.
“Ta nghe bảo rằng Trấn Quốc Công phu nhân đến đây là để từ hôn.
”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng ấy cũng không có hành lễ thỉnh an với Trương thị, vậy nên Đường Trừng cũng không uốn gối hành lễ làm gì, khẽ gật đầu biểu thị lễ phép là đủ rồi.
Nếu như đối phương có thân phận, địa vị cao thì Đường Trừng cũng có thể co được dãn được.
Về phần Trấn Quốc Công phu nhân, mẫu thân của cha đứa nhỏ, Đường Trừng cũng không cần phải lấy lòng bà ta.
Cũng đến từ hôn rồi, về sau cũng không thể là người một nhà được, Đường Trừng nàng mới không làm mấy việc tự chịu uất ức này đâu.
Coi như không từ hôn thì Đường Trừng cũng không có khả năng lấy lòng bà ta, nhiều nhất cũng chỉ là khách khí một chút, lễ phép một chút với bà ta thôi.
Nam nhân tốt trong thiên hạ này vẫn còn rất nhiều.
Cũng không thiếu một cái Ôn Hoài An đâu, hừ!
Bất quá dung mạo của vị Trấn Quốc Công phu nhân này cũng thật tốt, là một vị mỹ phụ nhân phong thái yểu điệu, khó trách cha đứa nhỏ lại tuấn mỹ như thế.
Đáng tiếc hắn lại là một tên bạch nhãn lang.
Chiếm tiện nghi xong liền muốn qua sông chặt cầu, không có cửa đâu!
Đường Trừng nàng mà tức giận lên thì hậu quả thì cũng rất nghiêm trọng đó nha!
Trương thị cũng tập mãi thành quen đối với cách hành sự, nói chuyện của Đường Trừng, bà cúi đầu lẳng lặng uống trà, bày ra một bộ thư thái, không quan tâm.
Bảo bà giáo huấn Tứ nha đầu sao?
Không thể nào!
Hiện tại bà đang sống rất thoải mái, thư thái, không muốn rước thêm việc và người.
Trấn Quốc Công phu nhân thấy Đường Trừng không hành lễ với mình liền mở miệng chất vấn, sắc mặt trong nháy mắt cũng trầm xuống.
Quả nhiên là một kẻ ương ngạnh vô lễ, quyết định của bà là đúng đắn, cái loại vô đức vô tài, không hiểu lễ nghi quy củ này sao có thể so sánh với Tuyết Ngưng trên đầu quả tim của bà được, giờ thì ngay cả vị trí thiếp thất của con trai bà cũng không muốn cân nhắc cho nàng ta.
“Tứ tiểu thư có đồng ý từ hôn hay không?” Trấn Quốc Công phu nhân cũng trực tiếp hỏi thẳng, giọng nói lộ rõ vẻ lãnh đạm, ẩn hiện lộ ra chút chán ghét
Đường Trừng liếc mắt nhìn Trấn Quốc Công phu nhân đang cao cao tại thượng nói rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, bốn đại nha hoàn đứng sau lưng nàng, Linh Lung biết quyền cước và Hổ Phách biết y thuật cùng tiến lên.
Hổ Phách cực kỳ có ánh mắt châm trà rót nước.
“Tiểu thư, người uống trà ạ.
”
Đường Trừng tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm.
Hừ, đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra sự chán ghét trong ánh mắt của bà ta.
Đối với một người đáng ghét dang chán ghét ngươi thì không cần cho bà ta mặt mũi gì cả.
Đường Trừng bị nuông chiều thành quen, cách làm việc cũng tùy tính, tùy hứng.
Thế là Đường Trừng trực tiếp bơ bà ta.
Khóe miệng Trương thị giật một cái.
Tính tình của Tứ nha đầu vẫn cứ lớn như vậy.
Nhìn thấy Trấn Quốc Công phu nhân bị Tứ nha đầu gan to bằng trời cho chút sắc mặt thì tâm tình buồn bực của Trương thị đột nhiên biến mất.
Những người khác trong đại sảnh: “…”