***
Trấn Quốc Công phu nhân bị bơ thấy Đường Trừng một bộ tự làm theo ý mình, không để bà ta trong mắt thì sắc mặt liền trầm xuống.
“Thật là một nha đầu vô lễ vô học!”
“Đường phu nhân, gia giáo của Nam Dương hầu phủ các ngươi thật khiến cho ta phải lau mắt mà nhìn!”
Trương thị giật giật khóe miệng.
“Quốc Công phu nhân cũng không nên vơ đũa cả nắm như vậy, Tứ nha đầu là mệnh căn của Hầu gia nhà ta, từ trước đến nay ta cũng không chen tay vào được.
”
Ý là Đường Trừng không phải là bà ta dạy bảo, đều do Hầu gia sủng mà ra, bà ta không cõng cái nồi này.
Trấn Quốc Công nghẹn một hơi ở trong ngực.
Nam Dương hầu phu nhân cũng thật biết nhịn, bị một thứ nữ giẫm lên đầu lên cổ để làm mưa làm gió.
“Thật là buồn cười, một kẻ vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu dĩ nhiên lại nói ta vô lễ vô học, thật đúng là trò cười cho thiên hạ mà!”
Đường Trừng từ trước đến nay cũng không phải người chịu thiệt, đã bị người ta chỉ trích như vậy rồi, đương nhiên nàng nuốt không trô cục tức này, lập tức lên tiếng oán trở về.
Con hổ không phát uy thì người ta lại coi nàng là con mèo bệnh đâu.
Trấn Quốc Công phu nhân xem thường nàng, lại còn ngay ngày hôm sau sau khi nàng cho Ôn Hoài An sử dụng cường thể dược tề, Đường Trừng nàng không lập tức nổi bão đã là có tu dưỡng rồi đó có được không.
Trương thị kinh ngạc không nói lên lời: “…”
Đúng là hiếm thấy mà, Tứ nha đầu lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Không phải nói là không có đầu óc sao?
Trương thị cảm giác mình bị lừa, ánh mắt bà nhìn Đường Trừng mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Từ trước đến nay Mẫn thị sống an nhàn sung sướng, luôn được người khác truy phủng nịnh bợ, ngay cả đương kim hoàng hậu cũng phải cho bà ta mấy phần mặt mũi, bây giờ là lần đầu tiên Trấn Quốc Công phu nhân bị hạ mặt mũi trước mặt mọi người, sắc mặt bà ta hết xanh lại trắng.
“Hung hăng càn quấy, lui hôn sự thôi cũng có thể nói là vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu sao, thật sự là hoang đường!”
“Mặc kệ Đường Tứ tiểu thư có đáp ứng hay không thì hôn sự này, Trấn Quốc Công phủ nhất định phải hủy.
”
“Ta cũng ở đây cho Đường Tứ tiểu thư một lời khuyên, nữ tử thì nên hiền lương thục đức, tri ân hữu lễ, tôn kính trưởng bối.
Cứ như Đường Tứ tiểu thư ly kinh phản đạo, vô lễ vô phép, không tài không đức thì xin lỗi Trấn Quốc Công phủ chúng ta không có phúc nhận, mà cũng nhận không nổi!”
Đường Trừng một bên uống trà, tay vuốt vuốt cái chén xinh đẹp trong tay, một bên nghe Trấn Quốc Công phu nhân xuyên tạc lời nói của nàng rồi quở trách nàng.
Đợi bà ta nói xong, Đường Trừng mới cười một cái rồi hơi giương cằm lên.
“Quốc Công phu nhân, bà cho rằng ta hiếm lạ Trấn Quốc Công phủ hay sao? Cũng không có cách nào nha, ai kêu ta và Trấn Quốc Công phủ của các người có duyên đâu, trong bụng ta còn đang mang cháu nội của bà đó.
”
“Ai nha, duyên phận chính là kỳ diệu như vậy.
”
Kỳ diệu đến mức suýt làm cho Trấn Quốc Công phu nhân thổ huyết.
Trên đời sao lại có người mặt dày vô sỉ đến vậy!!
“Đúng rồi, việc ta nói vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu cũng không phải nói đến việc từ hôn, trong lòng của Quốc Công phu nhân hẳn rất rõ ràng, ta cũng không tin Ôn Hoài An không nói với bà tin tức thân thể hắn đã tốt đẹp đâu.
Còn về việc từ hôn thì ta không có ý kiến, hủy đi cũng tốt, ta lại tìm một người cha dượng tốt cho đứa bé trong bụng này.
” Đường Trừng cười tủm tỉm nhìn Trấn Quốc Công phu nhân rồi không để ý nói.
Cũ không đi thì mới không đến nha.
Mẫn thị đầu ong ong vài tiếng, đột nhiên toát ra một cái suy nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ thân thể con trai tốt lên thật sự có quan hệ cùng Đường Tứ này sao?
Này sao có thể??
Trấn Quốc Công phu nhân từ chối tin tưởng sự thật này.
Ai mà không biết cường thể dược tề là do Nam Dương hầu và lão đại phu của Tể Hòa Đường cùng thông đồng nhau lừa gạt mọi người đâu chứ.
“Bất quá trước khi từ hôn thì chúng ta tính một khoản trước đã.
” Đường Trừng đem lời nói cua đến một vấn đề khác rồi đem chén trà đặt lên bàn.
“Con người của ta từ trước đến nay ân oán phân minh, làm ân thì nhất định phải nhận được hồi báo để tránh cho ta thời thời khắc khắc đều nhớ nhung rồi ảnh hưởng đến tâm tình.
”
Trương thị: “…”
Bốn đại nha hoàn: “…”