***
Đại sảnh chìm trong im ắng.
Tình cảnh Đường Trừng thẳng thắn hùng hồn tính toán sổ sách muốn nhận hồi báo từ Trấn Quốc Công phu nhân khiến ai nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.
Cả đám người cứ như lần đầu tiên nhận thức Đường Trừng vậy, mồm miệng lanh lợi, nói chuyện thì có trật tự, rõ ràng, hừm, khí thế thì rất hùng hổ dọa người.
Sắc mặt của Trấn Quốc Công phu nhân hết trắng lại xanh, giận quá hóa cười rồi gằn một tiếng.
“Hoang đường!”
“Ta cũng không biết Trấn Quốc Công phủ của ta thiếu ân tình của Đường Tứ tiểu thư khi nào vậy?”
“Nếu như Đường Tứ tiểu thư ỷ vào khối thịt trong bụng mình nên không sợ gì mà muốn chỗ tốt, tự cho mình là ân nhân kéo dài hương khói của Trấn Quốc Công phủ thì ta nghĩ ngươi sai rồi, Trấn Quốc Công phủ cũng không thiếu cái khối thịt trong bụng kia của ngươi.
”
“Được rồi, đừng kì kèo nữa, Đường phu nhân, đem thiếp canh và hôn thư lấy ra đi, từ hôn!”
Trấn Quốc Công phu nhân một khắc cũng không muốn chờ thêm, bà sợ không cẩn thận sẽ bị Đường Trừng làm cho tức chết mất.
Trọng yếu nhất chính là, chuyện bà đến đây từ hôn đều giấu diếm cả Quốc Công gia và con trai Ôn Hoài An.
Chậm chạm thì sinh biến.
Nhìn dáng vẻ không quan trọng của Đường Tứ tiểu thư đối với việc gả vào Trấn Quốc Công phủ, chắc hẳn trong lòng nàng ta còn lưu luyến Tứ Hoàng tử.
Mấy ngày trước, vị này không phải là còn la hét muốn phá thai sao?
Nếu không phải Quốc Công gia coi trọng đứa cháu này thì bà cũng không cố nín nhịn để tiếp nhận cái vị Tứ tiểu thư kiêu căng vô não này chứ.
Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc cũng không cần nhịn nữa.
Sau khi lui cưới xong, bà sẽ đưa thư cho Tạ gia để đưa Tuyết Ngưng đón vào kinh thành, để nàng cùng con trai bồi dưỡng chút tình cảm.
Trương thị: “…”
“Khụ khụ, thật xin lỗi, Quốc Công phu nhân, hôn thư và thiếp canh của Tứ nha đầu cùng Ôn thế tử ở trong tay của Hầu gia.
”
“Cái gì?”
Trấn Quốc Công phu nhân kinh ngạc thốt lên.
Hôn thư và thiếp canh nằm trong tay của Nam Dương Hầu thì bà còn từ hôn thế nào được?
Xem ra hôm nay đến đây mất công rồi.
Bỏ qua cơ hội lần này thì Nam Dương Hầu và Quốc Công gia sẽ nhúng tay vào, việc lui hôn sự càng trở nên khó khăn.
Sắc mặt Trấn Quốc Công phu nhân rất khó nhìn.
Trương thị đè xuống khóe miệng đang hơi vểnh lên của mình, bà tuyệt đối không thừa nhận mình cố ý đến giờ mới nói ra đâu.
Đường Trừng nhấp một ngụm trà, nhìn khuôn mặt khiếp sợ, khó coi của Trấn Quốc Công phu nhân thì lơ đễnh nói: “Quốc Công phu nhân, dục tốc bất đạt, thiếp canh và hôn thư đang ở trong tay ta, thanh toán hết nợ nần thì ta sẽ đưa cho phu nhân, hiện tại phu nhân cứ nghe ta nói.
”
Nói xong, Đường Trừng nhanh chóng bổ sung thêm.
“Phu nhân yên tâm, chỉ cần Trấn Quốc Công phủ cùng ta nhanh chóng sòng phẳng thì ta sẽ không nuốt lời, người ưu tú như ta vậy thì cũng không lo lắng sẽ không gả được, nên ta sẽ không nắm Ôn Hoài An mãi không buông đâu.
”
Lúc mới đến nàng đã nhắc nhở bà ta rồi, mà cái vị Trấn Quốc Công phu nhân này cứ luôn bẻ cong lời nói của nàng, lại còn kéo lên người của đứa nhỏ trong bụng nàng nữa chứ.
Khẳng định là muốn trốn nợ, không có cửa đâu!
Đường Trừng rất tức giận.
Kinh hỉ tới quá nhanh.
Trấn Quốc Công phu nhân kém chút không phản ứng kịp, đối với loại người không biết xấu hổ, lại còn bị Nam Dương Hầu sủng đến vô pháp vô thiên như Đường Trừng thì bà cũng không có cách nào, sợ Đường Trừng cố ý giữ chặt hôn thư và thiếp canh nên Trấn Quốc Công phu nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng đè sự vui sướng xuống đáy lòng rồi tỉnh táo lại.
“Tiểu thư nói đi.
”
Bà ngược lại muốn xem Đường Tứ tiểu thư hung hăng càn quấy muốn níu lấy cái ân tình đến mức nào.
Trương thị cùng đám người đồng dạng hiếu kì, Đường Trừng xưa giờ luôn tìm đường chết đến cùng là muốn làm gì với Trấn Quốc Công phủ nhỉ?
Chỉ có bốn đại nha hoàn là bình tĩnh đứng thẳng.
Ân tình của tiểu thư đối với Ôn thế tử cũng khá lớn đó.