Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh


***

Ôn Hoài An cũng không thất vọng, dù sao hắn căn bản cũng không nghĩ đến sẽ được thưởng cái gì.


“Không cần, chỉ là tiện tay mà thôi.

” Nói rồi hắn xoay chuyển chủ đề rồi nghiêm mặt nói: “Thật xin lỗi, hôm nay ta ra ngoài quá gấp nên thù lao của cường thể dược tề chút nữa ta sẽ cho người đem qua.



Đường Trừng thấy Ôn Hoài An cái gì cũng không cần, còn nói đến thù lao trả cho nàng thì chút không cao hứng trong lòng bay biến sạch, nàng đại khí khoát tay: “Không cần, ta thu của mẫu thân ngươi một ngàn lượng hoàng kim, làm người thì nói phải giữ lời, không thể lòng tham không đáy được.



Có thể đừng đề cập đến một ngàn lượng hoàng kim được không?

Khóe miện Ôn Hoài An giật giật.


Mắt nhìn sắc trời sắp đến trưa, hiện tại hôn sự đã hủy bỏ, chuyện đính hôn lần nữa cũng không có khả năng, Ôn Hoài An không lưu lại lâu, liền đứng lên cáo từ.


Mẫu Đơn Viên lại trở nên yên tĩnh.


“Tiểu thư, Mẫu đơn tam sắc này là loại hoa chưa từng xuất hiện, vừa hi hữu vừa trân quý, đáng giá ngàn vàng đó.



Trân Châu sợ tiểu thư lại tiện tay đem hoa đi tặng người liền vội vàng nói giá trị của chậu hoa này cho Đường Trừng nghe.


Ba nha hoàn còn lại dồn dập gật đầu.



Đường Trừng nghe xong kinh ngạc vô cùng, nàng nhìn kĩ bồn Mẫu đơn tam sắc kia, buồn bực cực kì.


“Không phải chỉ là lẫn lộn ba loại màu sắc vào với nhau thôi sao, trừ thưởng thức bên ngoài cũng không có tác dụng gì khác, trân quý như vậy thật sao?

Theo Đường Trừng thì hoa cỏ ngoại trừ có bề ngoài xinh đẹp để thưởng thức thì phải có tác dụng đặc biệt gì đó mới được gọi là trân quý.


Bốn đại nha hoàn cùng nhau gật đầu lia lịa.


“Gốc Mẫu đơn tam sắc này một khi được tuyên truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ oanh động toàn kinh thành.



Đường Trừng một mặt không thể tưởng tượng nổi, chỉ là một gốc mẫu đơn có ba màu thôi mà lại trân quý như vậy.


Nhưng nàng vẫn không thích nó, ừm, Hầu gia cha hẳn là thích đi.


Nàng hủy hôn sự với Trấn Quốc Công phủ, Hầu gia cha trở về biết được nhất định sẽ rất tự trách, thương xót nàng.


Bồn hoa này tặng qua để Hầu gia cha vui lên vậy.


Đường Trừng vui sướng định ra chủ nhân mới của chậu Mẫu đơn tam sắc này.




Rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, Ôn Hoài An nhìn đại môn đỏ thẫm rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngát không một gợn mây, trở mình lên ngựa rồi rời đi.



Còn nhiều thời gian.


Ôn Hoài An giục ngực đi ngang qua đường phố phồn hoa chốn kinh thành, không để ý đến ánh mắt xung quanh, hắn đi được nửa đường thì gặp được hai hảo bằng hữu của hắn.


Thế tử Định Bắc Hầu cùng đại thiếu gia Tề Quốc Công phủ.


Hai người hứng thú bừng bừng kéo hắn vào trà lâu.


Bên trong sương phòng, Thế tử Định Bắc Hầu nâng chén trà lên rồi vui mừng hớn hở hô to.


“Đến, chúng ta lấy trà thay rượu, chức mừng Hoài An huynh thoát ly khổ ải, thoát ra khỏi mỹ nhân bao cỏ kia.



“Chúc mừng chúc mừng!”

Đại thiếu gia Tề Quốc Công phủ cũng hoan hoan hỉ hỉ nối gót chúc mừng.


Tiếng cười vang khắp sương phòng.


Ôn Hoài An nhìn hai bằng hữu đang cao hứng trước mặt, khuôn mặt tuấn tú đen xuống trong nháy mắt.


“Ta không muốn từ hôn!”

“Các ngươi có biện pháp nào để ta cùng Đường Tứ tiểu thư đính hôn lần nữa không?”

Tiếng cười đột nhiên ngưng hẳn.


Thế tử Định Bắc Hầu cùng đại thiếu gia Tề Quốc Công phủ cùng lộ ra vẻ mặt kinh dị, Hoài An huynh không phải là bị hỏng đầu óc rồi chứ?

Cái bao cỏ Đường Tứ tiểu thư kiêu căng ương ngạnh lại ái mộ hư vinh, không có đầu óc kia có gì tốt mà phải lưu luyến chứ!

Con mắt hơi chuyển động, hai người lập tức có chủ ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận