Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng


Cả nửa ngày không ai mở miệng nói chuyện, ba Đường hoang mang mờ mịt, nhìn trái lại nhìn phải, muốn đánh vỡ cục diện đang xấu hổ: "Ứng Thần, đây là bạn của cháu đúng không, bạn của cháu với......!bạn của Mẫn Mẫn, trông khá là giống nhau đấy! Ha ha! Không phải là anh em gái đó chứ!"
Bạn bè, lại là bạn bè.

đuôi mày Tưởng Ứng Thần giật giật, nhìn về phía Đường Mẫn: "Đây là bạn cậu sao?"
Đường Mẫn cảnh giác: "Làm sao vậy?"
Tưởng Ứng Thần nhìn về phía Trình Dương: "Trùng hợp quá, tôi cũng có một người bạn."
Ánh mắt anh ta nhìn Trình Dương một cách nặng nề, trong mắt như đang đè nén những cảm xúc dữ dằn.
- tôi rõ ràng bảo cậu đợi ở khách sạn.
- mới mấy ngày thôi, mà đã không chịu nổi cô đơn như vậy sao?
- khó trách khi nhận điện thoại lại thất thần như vậy, hóa ra đã tìm được nhà tiếp theo rồi.
- mới qua một tháng ngắn ngủi mà thôi.
Cái loại ánh mắt vẫn luôn dịu dàng bao dung mỗi khi nhìn Tình Dương của Tưởng Ứng Thần lúc trước, dần dần, từng chút một bị thay thế bởi sự lãnh khốc và hà khắc của một *thượng vị giả.
*thượng vị giả: người ở vị trí cao, thường là lãnh đạo.
- việc trước kia tôi có thể coi như chuyện cũ thì bỏ qua, nhưng hiện giờ, cậu, thế nhưng, dám phản bội tôi.
- kết cục của việc phản bội tôi, cậu đã nghĩ tới chưa?
Giống như là động vật ăn thịt vậy, bình thường thì lười biếng ngủ yên bên cạnh động vật ăn cỏ, nhưng đến khi đói khát thì sẽ lộ ra răng nanh ngày thường được giấu rất kín, một khi kẻ mạnh trong một mối quan hệ bất bình đẳng cho rằng chính mình bị ngỗ nghịch, thì sẽ vô thức, lại hoặc là, theo bản năng mà bày ra sự thô bạo, tàn khốc mà kẻ yếu chưa bao giờ thấy.
Thế nhưng, kẻ mạnh thật sự có thể bảo đảm chính mình vĩnh viễn đều là kẻ mạnh sao?
Trình Dương giương mắt nhìn lại Tưởng Ứng Thần, sau đó bình tĩnh dời ánh mắt về phía bên cạnh anh ta, dừng lại trên mặt Trần Thụy Ngọc.
Sau đó, khóe miệng của Trình Dương nhẹ nhàng cong lên một chút, kéo ra một nụ cười ác liệt, như có ý đắc thắng vì trả thù thành công.
Tưởng Ứng Thần ngơ ngẩn, cảm xúc như sông cuộn biển gầm cứ như thế mà tan thành mây khói trong nụ cười ấy.

Anh ta hốt hoảng mừng thầm nghĩ, ra là......!ra là chỉ để trả thù mình thôi.
Anh còn tưởng rằng nội tâm của Trình Dương không hề có chút gợn sóng, dù sao thì, ngay cả với những tin nhắn có ý tuyệt giao mà Thụy Ngọc nhất định muốn anh ta gửi đi kia, sau khi nhận được thì Trình Dương cũng chỉ trả lời bằng hai chữ cái vô cùng đơn giản.
『 OK.


Thụy Ngọc nói cho anh ta, đối với anh ta, Trình Dương không có thiệt tình, cũng chẳng có tình ý, chỉ cần thử một chút là biết.
Anh ta thử, sau khi nhận được tin nhắn lại là hai chữ kia, trong khoảng chừng non nửa tháng, một lần Trình Dương cũng không chủ động liên lạc với anh ta.
Anh ta không nhịn được, gọi điện thoại cho Trình Dương, cố ý nói một ít lời nói, có ý kiểu, mình phải chăm sóc Thụy Ngọc linh tinh, kết quả, Trình Dương vẫn như cũ không hề dao động, chỉ quan tâm anh ta có thể chi trả phí dừng chân tiếp hay không.
Hay là, quả nhiên giống như lời Thụy Ngọc nói vậy, Trình Dương hoàn toàn không thèm để ý đến bản thân anh ta, mà chỉ để ý việc anh ta có thể mang đến ích lợi cho cậu hay không?
Suýt chút nữa thì anh ta đã cho rằng Trình Dương thật sự là người như vậy rồi.
Đến bây giờ, thì sự hao tâm tổn huyết để trả thù của Trình Dương đã khiến anh hiểu được, Thụy Ngọc sai rồi, ở trong lòng của Trình Dương, anh ta cũng không phải không có ý nghĩa gì.
Tưởng Ứng Thần nhẹ nhàng thở ra, gió lốc đang ấp ủ trong mắt chợt ngừng lại, như bầu trời lại sáng sủa sau cơn mưa, một lần nữa trở nên ấm áp.
Anh ta cười cười với Trình Dương: "Cũng không biết người bạn kia của tôi đang ở nơi nào, sống có tốt không."
"......" Biểu tình trên mặt Đường Mẫn kiểu 'đây là tên ngốc à', anh trai, bạn anh đang đứng ngay bên cạnh anh kia thây?
Trần Thụy Ngọc miễn cưỡng cười cười: "Tiểu Đường, đã lâu không gặp, gần nhất thế nào?"
Đường Mẫn thấy hơi hồi hộp, sợ Trình Dương bị Trần Thụy Ngọc nhìn ra thân phận thật sự, vội nhấn mạnh nói: "Anh Thụy Ngọc, đây là bạn gái em."
"Thật không?" Trần Thụy Ngọc cười hỏi, "Nếu không phải biết chính mình là con một, khéo anh sẽ thật sự cho rằng đây là em gái đi lạc của mình rồi."
"Hai chúng ta thật sự giống nhau vậy sao?" Trình Dương nhô đầu ra, đẩy Đường Mẫn một cái, không mấy vui vẻ hỏi, "Anh ta đẹp hơn hay em đẹp hơn?"
Đường Mẫn: "......"
Trần Thụy Ngọc: "......"
Tưởng Ứng Thần: A......!Tôi biết, kỳ thật, người cậu ấy muốn hỏi chính là tôi......
Đường Mẫn lặng lẽ véo thịt trên eo Trình Dương: Dương ca, em gọi anh là Dương ca được không, đừng nói chuyện, coi như là em xin cầu anh.
Trình Dương phảng phất như không có cảm giác gì, tiếp tục ra vẻ nổi giận: "Hứ! Lại còn phải do dự lâu như vậy à!"
Da đầu Đường Mẫn căng thẳng, trên cánh tay nổi đầy da gà, ôi, cái cảm giác vừa chua sót lại vừa sảng khoái này: "Em, em đẹp hơn, được rồi đi." Không phải chứ, làm sao mà một đấng nam nhi như anh lại có thể làm nũng một cách thuần thục như thế hả!
Bạn học Tiểu Đường trẻ tuổi của chúng ta căn bản không chống đỡ nổi.
Sắc mặt của Trần Thụy Ngọc tối sầm lại.
Ba Đường thì thấy rất không vui, cảm thấy người trẻ tuổi quả nhiên không có ánh mắt, tìm một người bạn gái không hiểu chuyện như vậy, quả nhiên, vẫn là cần ông ta làm người đi hoà giải.

Ông ta cười nói: "Mẫn Mẫn, con với vị này......!Thụy Ngọc......!là làm sao mà quen biết? Trước kia chưa nghe con nhắc qua."
Đường Mẫn cạn lời: "Vào cấp ba, khi con đi nước Mỹ làm học sinh trao đổi, là anh Thụy Ngọc hướng dẫn con làm thí nghiệm, con đã kể với ba rồi mà, thế mà ba cũng quên được."
"Đúng đúng, anh xem cái trí nhớ của anh này." Mẹ Đường liếc ba Đường với vẻ hơi trách móc, nhỏ giọng nhắc nhở, "Là con nhà họ Trần......"
"......!Nhà họ Trần đó?"
"Ừm."
Ba Đường giật mình nhận ra, cười duỗi tay: "Hóa ra là Thụy Ngọc a, khi cháu còn nhỏ chú còn từng ôm cháu đấy."
Đường Mẫn than thở bên tai Trình Dương: "Tất cả người lớn đều thích nói câu này!"
Trình Dương gật đầu.
Tưởng Ứng Thần lẳng lặng nhìn hai bọn họ thấp giọng nói nhỏ, từ nụ cười trên mặt Trình Dương nhìn ra được vẻ cười vui miễn cưỡng, trong lòng càng mềm mại hơn.
Anh ta lại không biết, người thật sự có tâm tình không tốt bây giờ, là một người khác.
Nụ cười của Trần Thụy Ngọc càng cứng đờ hơn: "Chú Đường, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, mới chớp mắt mà cháu đã lớn như vậy rồi."
Ba Đường mẹ Đường bắt đầu lôi kéo hàn huyên với Trần Thụy Ngọc.
Khóe miệng Đường Mẫn giật giật, lại tiếp tục nhỏ giọng than phiền với Trình Dương: "Vừa nãy còn không quen biết, lúc này đã nói chuyện thân thiết được, giỏi giả vờ thật đó."
Trình Dương: "Hình như cậu gộp cả anh Thụy Ngọc của cậu vào mắng chung rồi đấy."
Đường Mẫn chớp chớp mắt: "Hình như là vậy ai."
Tưởng Ứng Thần tiến gần lên một bước, không nhịn được muốn nói chuyện với Trình Dương.
Trần Thụy Ngọc đang hàn huyên với ba Đường mẹ Đường, dư quang chú ý tới động tác của Tưởng Ứng Thần, lông mày hơi nhăn lại.
Tưởng Ứng Thần khống chế được xúc động muốn băm rớt móng c.h.ó của Đường Mẫn đang đặt trên eo Trình Dương, hơi hơi cúi đầu, ôn nhu hỏi: "Xin hỏi, tên của cô là gì?"
Trình Dương: "......!Trình Nguyệt."
"Trình Nguyệt." Tưởng Ứng Thần lặp lại một lần, "Cảm ơn, tên cũng giống như người vậy, rất êm tai."
"......" Đường Mẫn siết chặt cánh tay đang ôm eo Trình Dương, "Tưởng tổng, đây là người đã có bạn trai rồi."
Tưởng Ứng Thần cười nhẹ một tiếng, không rõ có ý gì, lại tán đồng nói: "Đúng vậy."
Đường Mẫn sửng sốt, cân nhắc ý tứ sâu xa của những lời này một chút, cả người đều trở nên căng thẳng, trong ánh mắt nảy sinh vẻ ác độc, cắn chặt quai hàm, cứ như là một chú cún con đang cố bảo vệ thức ăn của mình.
Còn ánh mắt Tưởng Ứng Thần thì hiện lên vẻ khinh miệt, cùng ý muốn nhất định phải đạt được, như là vị vua của muôn loài, hùng sư trên thảo nguyên vậy.
Hai người giằng co, bầu không khí trở nên cứng đờ, làm cho tâm lý của ba Đường mẹ Đường sinh ra sầu lo.
Hai người vừa muốn tiến lên giảng hòa, thì Trình Dương đã mảnh mai mà đỡ đỡ trán, dáng vẻ suy yếu kéo góc áo của Đường Mẫn: "Tiểu Đường, tự dưng em thấy choáng váng quá, có thể là do không khí nơi này không được lưu thông cho lắm."
"Vậy anh đưa em đi phòng cho khách nghỉ ngơi nhé." Đường Mẫn ước gì có thể nhanh nhanh tách Trình Dương với Tưởng Ứng Thần ra.
Tưởng Ứng Thần lại nhanh chân đi lên phía trước, ngăn lại đường đi của bọn họ, cúi đầu hỏi Trình Dương: "Chỉ là choáng váng thôi sao, có thấy khó khăn khi hô hấp hay không?"
Trình Dương lắc lắc đầu, cố ý vô tình nói: "Có thể là do có người phun nước hoa đi, tôi không quen lắm."
Tưởng Ứng Thần gật đầu, nói với Đường Mẫn: "Vậy cậu mau đưa em ấy vào phòng nghỉ ngơi đi."
Đường Mẫn: "......"
Mới vừa nãy vẫn còn lạnh cả khuôn mặt như muốn đánh nhau, giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, đây là muốn chơi kiểu gì a!
Cậu chủ nhỏ không hiểu chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Trình Dương khó coi, cậu ta cũng không rảnh lo so bì cao thấp với Tưởng Ứng Thần, vội vàng đỡ Trình Dương đi trên lầu, tìm một gian phòng đưa cậu vào nghỉ ngơi.

Trình Dương vào phòng, rót cho chính mình cốc nước, một hơi uống cạn.
Hóa ra khi lo lắng khẩn trương thì con người thật sự sẽ thấy miệng khô lưỡi khô a, quyển sách tâm lý học tội phạm kia thật sự nói đúng a.
Vì điều tra vụ án mà ít nhiều gì cũng học chút kiến thức cơ bản về tâm lý học tội phạm, nhưng điều mà Trình Dương không thể nào nghĩ tới là,cậu thế nhưng dùng loại tri thức này ở trên người mình trước.
Cảm khái xong, vừa ngẩng đầu lên, cậu đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý muốn tìm tòi nghiên cứu của Đường Mẫn.
Trình Dương trầm ngâm một lát, nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nên tôi xin phép về trước nhé."
"Ngồi xuống đã, tôi có lời muốn hỏi anh." Vẻ mặt Đường Mẫn nghiêm khắc, môi mím chặt, cả khuôn mặt tràn ngập ý "tôi rất hung dữ".
Trình Dương ngồi lại chỗ cũ, thở dài, buông tay: "Không phải là ba mẹ cậu cũng chưa giới thiệu những cô tiểu thư con nhà danh giá cho cậu hay sao? Mục đích của cậu đã đạt tới rồi đi? Tôi thấy hơi không thoải mái, có thể là do dị ứng với nước hoa, nên thật sự phải đi thôi."
Đường Mẫn sửng sốt, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh thật sự bị dị ứng với nước hoa sao?"
Trình Dương gật gật đầu, vẻ mặt chính trực nói: "Tôi đã bao giờ lừa gạt cậu chưa."
"......" Trước không nói tới độ đáng tin của những lời này, Đường Mẫn khoanh tay, nheo mắt lại, "Nói như vậy, nghĩa là Tưởng Ứng Thần biết rằng anh thật sự có thể bị dị ứng với nước hoa nên mới đột nhiên thay đổi thái độ, nhanh chóng để anh đi nghỉ ngơi? Sao anh ta lại hiểu biết anh đến vậy?"
Sắc mặt Trình Dương không đổi nói: "Có thể là anh ta đoán bừa đi, ai biết được, tôi lại không quen anh ta."
"Thật sự không quen sao?" Đường Mẫn cười lạnh một tiếng, "Tôi thì thấy, không chỉ là quen không đâu, mà còn có quan hệ lớn đi.

Nói, có phải Tưởng Ứng Thần cũng là bạn trai cũ của anh không hả?!"
"......" Trình Dương nghĩ nghĩ, tận tình khuyên bảo nói, "Anh ta đều có Trần Thụy Ngọc rồi, làm sao còn cần tôi a, anh ta là người thích sưu tập tem hay sao?"
Đường Mẫn nhíu nhíu mày: "Cũng đúng, đều có hàng chính hãng rồi, làm gì cần đồ dỏm nữa."
"......" Trình Dương nheo mắt lại, tự mình giễu cợt chính mình là một chuyện, với việc người khác trào phúng mình, là hai việc khác nhau a.
Hợp đồng của cậu với Đường Mẫn chỉ là hợp đồng ngắn hạn, giả vờ làm bạn gái của cậu ta xong là kết thúc rồi, cậu không có nghĩa vụ phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Trình Dương đứng dậy, lập tức đi về phía cửa, chuẩn bị tự rời khỏi khách sạn.
Đường Mẫn vội vàng ngăn cậu lại, vừa định nói chuyện, nhìn thấy vẻ mặt của cậu, thế nhưng lại thấy hơi lo sợ, cậu ta nói: "Sẽ không tức giận đó chứ, cũng tại anh nói trước mà, đúng là anh Thụy Ngọc thật sự ưu tú hơn anh chút......!Không phải, ý của tôi không phải như thế."
"Không phải cái gì, cậu nhanh chóng thanh toán nốt khoản đuôi đi." Trình Dương trợn trắng mắt, "Không còn thời gian chơi trò chơi trẻ con nữa, tôi còn có việc."
"Ai là trẻ con a!" Đường Mẫn nóng nảy, chắn ở trước mặt Trình Dương, Trình Dương cứ đi thẳng một mạch về phía trước, vậy nên cậu ta đành lùi lại, cứ thế lùi tận tới cửa, chặn đứng ở cửa, không cho Trình Dương đi ra ngoài, "Anh......!Anh, thật sự muốn đi rồi a?"
"Không đi còn làm gì? Nhiệm vụ đã hoàn thành."
"V**, vô tình quá."
"Đây chỉ là một giao dịch anh tình tôi nguyện thôi được không." Trình Dương vẫy vẫy tay, "Tránh ra, bằng không tôi sẽ kêu cứu đó, tôi sẽ nói là cậu lưu manh, cậu giở trò đồi bại với tôi đó!"
Mặt Đường Mẫn đỏ ửng lên, lại vẫn không chịu để cho Trình Dương đi, quật cường đứng tại chỗ, nói: "Anh đi rồi......!Có phải là cũng sẽ không về trường học nữa đúng không? Tôi có cảm giác anh không giống như là thật sự muốn thi lên thạc sĩ......!Trình Dương, kỳ thật nếu anh thiếu tiền thì, tôi......"
"Cộc cộc." Hai tiếng đập cửa vang lên, cắt ngang lời nói của Đường Mẫn.
- kỳ thật tôi biết anh coi tôi là kẻ coi tiền như rác, kỳ thật, tôi còn có thể làm thật lâu.
Đường Mẫn không thể nói được câu này ra khỏi miệng, tức chết đi được, vẻ mặt bực bội mà xoay người, mở cửa, khó chịu nói: "Ai đó?"
"Vừa đoán là biết ngay con sẽ trốn lên đây." Người ngoài cửa lại là mẹ Đường, nụ cười của bà đầy nuông chiều và bất đắc dĩ, quay đầu nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh, "Đứa con trai này của chị ấy à, chị là quản không được......!Đình Đình, em là cậu của nó, rảnh rỗi có thời gian, thì em phải quản quản nó thật tốt hộ chị đó."
Bà nói xong, lại kỳ quái phát hiện, em trai vốn ôn tồn lễ độ, lễ phép hào phóng nhà mình, lại sững sờ tại chỗ như đang gặp phải ma vậy, một câu cũng không nói.
Quay đầu một cái, lại thấy "bạn gái" mà con trai ruột ngoan ngoãn đưa về nhà gặp ba mẹ cũng đang trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Mẹ Đường: "???"
Đã khá là quen với tính nết của Trình Dương, Đường Mẫn: "......"
V**, lại là bạn trai cũ??!!!!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vị Đình Đình không muốn lộ ra tên họ thật nào đó:......!Còn chưa được lên chức, mà đã biến thành bạn trai cũ rồi sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui