Trình Dương mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Khuyết Đình, khứu giác nhanh nhạy của Đường Mẫn nhận thấy bầu không khí không tâm thường giữa hai người họ, oán hận cắn răng, bắt lấy cổ tay Trình Dương một cách mạnh mẽ, thấp giọng nói: "Bạn gái của anh, em nhìn chằm chằm cậu út của anh làm cái gì? Cậu ấy đẹp trai bằng anh à?"
Ánh mắt của Chu Khuyết Đình dừng trên móng c.h.ó của Đường Mẫn.
"Đẹp trai hơn anh." Trình Dương giật tay ra.
Đường Mẫn: "......"
Chu Khuyết Đình nắm tay lại để trước môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, che giấu ý cười suýt nữa không nhịn được.
Sau đó nói với Đường Mẫn: "Con trai không nên tùy tiện động tay động chân với con gái."
Đường Mẫn nghi ngờ nhìn về phía Chu Khuyết Đình: "Cậu út, cậu có quen biết bạn gái cháu từ trước sao?"
Chu Khuyết Đình liếc liếc mắt nhìn Trình Dương một cái: Tôi có nên quen biết không?
Trình Dương lắc đầu.
Chu Khuyết Đình: "Không quen biết."
"......" Đường Mẫn chỉ chỉ chính mình, "Cháu nhìn qua rất giống đồ ngốc sao?"
Chu Khuyết Đình nghĩ nghĩ, chuyển lực chú ý của cậu ta đi: "Anh rể bảo cháu đi làm quen với Tưởng Ứng Thần, nói chuyện nhiều một chút, học học xem người ta làm ăn buôn bán như thế nào." Anh nói như này cũng là để nhắc nhở Trình Dương, rằng đêm nay Tưởng Ứng Thần cũng ở đây.
Anh không biết rằng, Trình Dương đã sớm mặt đối mặt với Tưởng Ứng Thần.
Đường Mẫn nói: "Không muốn đi, không có đề tài chung với họ Tưởng."
Cuối cùng mẹ Đường cũng nắm lấy cơ hội cắm một câu: "Cái anh Thụy Ngọc mà ngày thường con lúc nào cũng treo ngoài miệng kia cũng tới, con có thể cùng chơi với y nha.
Cũng giống bạn gái con......"
Trong lòng Đường Mẫn lộp bộp một cái, cậu ta mới vì Trần Thụy Ngọc mà khó chịu với Trình Dương xong, mẹ cậu ta thật sự là, cái hay không nói, nói cái dở!
Đánh giá sắc mặt của Trình Dương, cậu ta vừa muốn nói thêm gì, lại nghe thấy cậu út của mình hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Cái người tên Trần Thụy Ngọc kia? Chỗ nào so được vợ của cháu ngoại trai nhà ta?"
Đường Mẫn: "......"
Trình Dương: "......" Lại còn vợ của cháu ngoại trai nhà ta.
Mẹ Đường cho rằng Chu Khuyết Đình là do yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể thấy Trình Dương đặc biệt thuận mắt, vội nói: "Cái cậu Trần Thụy Ngọc kia hồi trước là đàn anh của Mẫn Mẫn khi làm học sinh trao đổi, từng giúp Mẫn Mẫn không ít chuyện......"
"À." Chu Khuyết Đình nhìn về phía Đường Mẫn: "Cháu thích Trần Thụy Ngọc?"
Đường Mẫn vội vàng phủ nhận: "Không không! Cháu chỉ là cảm thấy y khá lợi hại! Giao lưu học thuật một cách thuần túy mà thôi!"
Nói xong, cậu ta chột dạ ngó ngó Trình Dương, thấy vẻ mặt Trình Dương bình tĩnh, trong lòng lại thấy hơi mất mát.
Chu Khuyết Đình lại hỏi: "Vậy cháu cảm thấy, nếu so y với bạn gái cháu thì ai càng đẹp hơn?"
......! Làm sao lại là vấn đề này! Cậu út, sao mạch não cậu lại giống Trình Dương y đúc như vậy......!Lúc này Đường Mẫn trả lời thật sự rất nhanh: "Đương nhiên là bạn gái cháu rồi."
Chu Khuyết Đình cười nói: "Vậy là tốt rồi......!Cậu còn tưởng rằng ánh mắt cháu có vấn đề."
Đường Mẫn nhìn Chu Khuyết Đình một cách khó hiểu, hình như cậu út có chút ác ý khó hiểu với Trần Thụy Ngọc, cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không.
Cậu ta đang muốn hỏi cho rõ ràng thì cuối hành lang lại truyền đến hai giọng nam quen thuộc, làm cho cậu ta nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Không phải cậu nói cậu ấy lên tầng hai nghỉ ngơi sao? Phòng nào cũng tìm thử xem.
Lúc ở bên cạnh tôi cậu ấy vẫn luôn khỏe khỏe mạnh mạnh, sao mà đến chỗ cậu không được bao lâu đã bị dị ứng nước hoa rồi? Còn nằm viện nữa? Tôi thấy trên cổ cậu ấy còn có một vết sẹo nhàn nhạt! Xem ra cậu cũng đối xử với cậu ấy chẳng ra gì a."
"Ít nhất tôi sẽ không nhục mạ cậu ấy, thậm chí ra tay với cậu ấy."
"Tôi không có! Tôi chỉ là tức quá, mắng cậu ấy vài câu, hơn nữa tôi là thiệt tình yêu cậu ấy......!Ngược lại là cậu, hôm nay còn đưa cả Thụy Ngọc theo, còn bị cậu ấy gặp được, tôi thấy cậu nhất định đã hoàn toàn bị loại trừ......"
"......!A."
"***, ** n*, vẻ mặt ' cậu không hiểu đâu ' với cái nụ cười bí ẩn kia của cậu là có ý gì hả?"
Cảm xúc của hai người dần dần trở nên kích động.
Biết rõ bọn họ đang nói đến ai, Chu Khuyết Đình với Đường Mẫn: "......"
Không biết bọn họ đang nói về ai, mẹ Đường: "?"
Trình Dương: "......"
Tiếng bước dần chân tới gần, không kịp nghĩ ngợi quá nhiều, Trình Dương nhanh chóng kéo Chu Khuyết Đình cùng với mẹ Đường vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa ở cách vách vang lên, như là khúc nhạc dạo bắt đầu trong truyện kinh dị.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng lại ẩn sau tầng mây, quanh mình không có lấy một tia ánh sáng.
Trình Dương và Chu Khuyết Đình đối diện trong bóng đêm, không hiểu sao cả hai người đều muốn cười.
Tình tiết này quá hài kịch hóa, còn đi kèm quan hệ đạo đức luân lý không quá rõ ràng nữa chứ.
Chu Khuyết Đình giơ tay nhẹ nhàng đặt trên đầu vai của Trình Dương, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mã Morse.
- Không phải là cậu nên ở Triều Đại sao, sao mà chỉ chớp mắt lại thành cháu dâu của tôi rồi?
Vừa gõ một cách thờ ơ, khóe miệng của anh vừa không tự chủ được cong lên.
Anh không biết Trình Dương có hiểu mã Morse hay không, chỉ là cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật sự đáng để trêu chọc một chút.
Vẻ mặt hoảng sợ kinh hãi "Sẽ không thật sự trùng hợp như vậy đi" kia của Trình Dương, ngay cả anh cũng muốn lấy di động ra chụp để lưu lại kỷ niệm.
Nghĩ nghĩ, độ cong của khóe miệng anh dần dần mở rộng, sau đó, cổ tay áo của anh bị bắt được, một bàn tay mềm mại không xương leo lên, mang theo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm, tiếp đó là đầu móng tay được cắt tỉa chỉnh tề gõ gõ lên mu bàn tay anh một cách có tiết tấu.
- cậu út, lần đầu tiên gặp cháu dâu, có muốn có ý có tứ một chút mà cho một cái lì xì hay không?
Chu Khuyết Đình đầy mặt nhàn nhã sung sướng, ngón tay đặt trên vai Trình Dương giật giật.
- được thôi, muốn bao nhiêu?
Trình Dương cúi đầu cười khẽ, đang muốn đáp trả bằng một con số khổng lồ thì bên tai vang lên tiếng gọi khẽ của Đường Mẫn.
"......!Nguyệt Nguyệt, em ở đâu?" Đường Mẫn nhón mũi chân, duỗi dài tay, sờ mò khắp nơi, như là muốn kéo tay Trình Dương.
Trình Dương tay chân nhẹ nhàng trốn đến phía sau Chu Khuyết Đình.
Chu Khuyết Đình hiểu ý, đưa tay của mình cho Đường Mẫn, sau khi cầm lấy, người sau tinh tế sờ soạng một lát, khớp xương rõ ràng, bàn tay còn rộng hơn cả cậu ta, trong lòng bàn tay còn có vết chai do hàng năm phải cầm bút, đây tuyệt đối không phải tay Trình Dương.
Một tia sáng của ánh trăng lộ ra từ khe hở của mây, nương theo ánh trăng mờ nhạt ấy, Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay này, gương mặt cậu út đang mỉm cười mà nhìn cậu ta.
V**.
Đường Mẫn rùng mình một cái, vội vàng buông tay.
Bên tai lại vang lên tiếng hỏi khẽ của Trình Dương: "Tiểu Đường, anh đang làm gì nha?"
Đường Mẫn quay đầu, hóa ra Trình Dương ở ngay bên cạnh mình? "Vừa nãy em đã ở ngay đây sao?"
Trình Dương gật gật đầu.
Chu Khuyết Đình nhấp môi, nghẹn lại khóe miệng đang không ngừng muốn cong lên.
Vậy sao tôi không sờ đến anh? Đường Mẫn mờ mịt sờ sờ gáy.
Cậu ta còn chưa kịp hỏi, thì tiếng giày da đi trên mặt đất lát đá cẩm thạch mặt đã lại vang lên.
"Gian phòng này cũng không có ai."
"Xem phòng bên cạnh xem."
Hai người nói chuyện, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ba người theo bản năng phóng nhẹ hô hấp.
Mẹ Đường nghi hoặc hỏi: "Sao chúng ta lại phải trốn đi? Nghe như là giọng của A Thần với A Viêm, đi chào hỏi một cái thì sao."
"......"
Không ai đáp lại bà, kỳ quái, bà quay đầu, phát hiện biểu tình trên mặt của con trai yêu quý và em út bảo bối đều rất kỳ quái.
Mẹ Đường: "?"
"Cộc cộc."
"......"
"Dương Dương, tôi biết cậu ở bên trong, mở cửa, tôi không trách cậu, chúng ta cần phải nói chuyện."
"......"
Mẹ Đường vừa định hỏi Dương Dương là ai, thì đã bị Đường Mẫn bịt kín miệng: "Suỵt --"
Mẹ Đường sửng sốt, như là suy tư gì nhìn về phía Trình Dương.
Đường Mẫn cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trình Dương, trong mắt tràn ngập những ý như "Trêu hoa ghẹo nguyệt, anh giỏi lắm" "Tôi tức giận, thực sự rất tức giận" "Đợi lát nữa lại tìm anh tính sổ".
Tuy rằng Trình Dương không biết đọc suy nghĩ người khác, nhưng cũng nhìn ra được là cậu nhóc này đang cảnh cáo hoặc là uy hiếp mình.
Tự hỏi một lát, Trình Dương không chút sợ hãi, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại cậu ta, đồng thời chỉ chỉ Chu Khuyết Đình.
Đường Mẫn theo ngón tay của Trình Dương nhìn lại, nhìn thấy cậu út mình đang làm khẩu hình miệng: "Cháu dám."
Đường Mẫn: "......"
Mẹ Đường muốn nói lại thôi: Vì sao mà tôi không hiểu quan hệ của mấy người cho lắm?
Không ai quan tâm cánh cửa, hai người ở ngoài thở dài thườn thượt, đơn giản ngừng chân lại, không tiếp tục uổng phí công phu.
"Thử sai rồi đi, bên trong căn bản không có người.
Nói không chừng thằng ranh họ Đường kia đã đưa cậu ấy đi mất rồi.
Cậu ấy thật đúng là trâu bò, vừa rời khỏi cậu, đã đi theo họ Đường rồi.
Cậu thử nói xem, làm sao mà cậu ấy làm quen được với Đường Mẫn?"
"......!Khả năng là Đường Mẫn nghe nói gia tộc sắp xếp cho mình đi xem mắt, mới mời cậu ấy đóng vai bạn gái mình.
Cậu ấy không có rời bỏ tôi."
"Tôi cũng nghĩ vậy......!Dương Dương chướng mắt tên nhóc kia......!Nhưng cậu cũng đừng đắc ý quá sớm, trong lòng Dương Dương không có cậu, tôi nhìn ra được."
"Cái gì cậu cũng hiểu ha."
"Đương nhiên rồi, tôi hiểu rõ tâm ý của Dương Dương."
"Hiểu ** ***."
"......!Cậu, cậu vừa mới nói bậy? F***, cậu sẽ không, thật sự nghiêm túc đó chứ?"
"Tôi đã nói với cậu, không cần lại quấy rầy cậu ấy."
"Loại người lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác như cậu có tư cách gì phán xét tôi chứ?"
Nghe thì có vẻ như hai người sắp sửa đánh nhau rồi, sắc mặt của mẹ con nhà họ Đường cũng trở nên rất khó coi.
Mẹ Đường hung hăng véo thịt trên cánh tay của con trai mình một chút, bĩu bĩu môi chỉ về phía người từ nãy đến giờ trông vẫn như không có việc gì xảy ra, Trình Dương: Rốt cuộc thì cô ta là ai?
Đường Mẫn đau đến nhe răng trợn mắt: Bạn gái con!
Ai?
Bạn gái của con!
Cánh tay của Đường Mẫn trực tiếp bị mẹ Đường véo tím.
Hận sắt không thành thép a, sao mà con trai mình lại tìm một người phụ nữ như vậy cơ chứ! Nghe ý tứ kia, rõ ràng là với Tưởng Ứng Thần lẫn Thẩm Viêm, đều có một chân!
Trách không được cứ nhìn thấy người ta là muốn trốn đi!
Trách không được lúc ở dưới lầu, hai người kia gặp cô ta xong sắc mặt đều khó coi như vậy!
Ngoài cửa, hai người cãi nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhìn đối phương một cách cừu thị, từng người hổn hà hổn hển thở nửa buổi.
Sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.
"Đi rồi, nơi này không tìm được người."
"Chờ một chút, để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Tôi đều bị cho vào sổ đen......!Cậu gọi thử xem, cậu ấy tìm được người mới rồi, nói không chừng cậu cũng bị cho vào sổ đen rồi."
Gọi điện thoại?!
Trái tim của mẹ Đường và Đường Mẫn bị treo lên cao thật là cao, hoảng sợ nhìn về phía Trình Dương.
Trình Dương lại rất bình tĩnh, chỉ vào di động: chế độ im lặng.
Mẹ Đường và Đường Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Ứng Thần gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng cũng không có người bắt máy, sắc mặt anh ta trầm xuống, mặt mày như bị che lên một lớp khói mù u ám.
Thẩm Viêm vui sướng, há chỉ là vui vẻ khi người ta gặp họa, quả thực còn muốn vỗ tay tỏ vẻ vui mừng: "Cậu cũng vào sổ đen? Tưởng tổng mà cũng có ngày hôm nay?"
Tưởng Ứng Thần lập tức xoay người rời đi.
Thẩm Viêm khinh thường cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn cửa một cái, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn ta có thể cảm giác được, Trình Dương đang sau cánh cửa này, chỉ là không muốn mở cửa, không muốn gặp hắn.
Qua thời gian dài như vậy, hắn ta cũng trưởng thành lên đôi chút.
Hắn là thiệt tình thích Trình Dương, và hắn biết, trong lòng Trình Dương cũng có hắn, lúc trước một ít hiểu lầm nho nhỏ, là do hắn không đúng.
Hắn sẽ chờ Trình Dương nguôi giận, sau đó trở về bên cạnh mình.
Thẩm Viêm mỉm cười rời đi.
Mẹ Đường và Đường Mẫn dán tai lên ván cửa nghe tiếng bước chân đi xa, sau một lúc lâu, liếc nhau.
Mẹ Đường thật cẩn thận kéo cửa ra, thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, xác định hai người đều đã đi rồi.
"Đường, Mẫn." Mẹ Đường quay lưng về phía Đường Mẫn, lạnh lùng mà gọi họ tên đầy đủ của con trai cưng.
Đường Mẫn rùng mình một cái, linh quang chợt lóe, vươn tay giữ chặt Trình Dương, nói: "Dương Dương! Những lời kia của bọn họ là có ý tứ gì! Chẳng lẽ em, đối với anh, không phải thiệt tình sao?"
Ý, chẳng lẽ con trai không phải cố ý thuê bạn gái về lừa hai ông bà già bọn họ, mà là bị cô bé này lừa sao?
Trong nháy mắt, mẹ Đường đau lòng đến cùng cực, cùng chung kẻ địch với con trai mà trừng mắt nhìn Trình Dương, nói: "Cô bé, chuyện này rốt cuộc là sao hả?"
Đường Mẫn điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Trình Dương, làm khẩu hình: Thêm tiền thêm tiền thêm tiền!
"......" Trình Dương trầm ngâm vài giây, hốc mắt dần ửng đỏ, "Bác gái, bác cũng nhìn thấy vị tiên sinh họ Trần bên cạnh Tưởng tổng đi?"
Mẹ Đường gật gật đầu, nhớ tới diện mạo quá mức giống nhau của Trần Thụy Ngọc với cô bé này, sắc mặt tức khắc trở nên phức tạp.
Bà đã gặp quá nhiều loại chuyện xấu xa của đám con cháu nhà cao cửa rộng này.
Trình Dương nói: "Thẩm tiên sinh và Tưởng tổng đều đem lòng yêu mến vị tiên sinh họ Trần kia, nhưng......" Cậu cười khổ một chút, lộ ra cái loại biểu tình bất đắc dĩ, kiểu không nên nghị luận sau lưng người khác này, "......!Tóm lại, có lẽ đối với một số người mà nói, vẻ bề ngoài là tiền vốn, là may mắn của cháu, nhưng với cháu mà nói, lại là một trận tai nạn."
Vẻ mặt tức giận của mẹ Đường đã bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Trình Dương thậm chí có thêm một chút vẻ đồng tình cùng đáng tiếc.
Một cô bé xinh xinh đẹp đẹp tựa như bông hoa, vậy mà..., suýt chút nữa đã bị đám đàn ông thúi tha đó chà đạp.
Trình Dương nhìn Đường Mẫn một cái, nói: "Bác gái, cháu đặc biệt cảm tạ Tiểu Đường, đối với cậu ấy, cháu cũng là thiệt tình.
Nhưng bác yên tâm, trên người cháu có phiền toái như vậy, nếu là ngài và bác trai không đồng ý, cháu tuyệt sẽ không ở bên Tiểu Đường nữa.
Chuyện của chính mình, tự cháu sẽ xử lý tốt."
Mẹ Đường nhất thời do dự: "Nhưng một cô gái nhỏ như cháu......"
Đường Mẫn đúng lúc đứng ra: "Mẹ, nhà chúng ta còn sợ họ Tưởng với họ Thẩm gia hay sao? Chẳng lẽ một người đàn ông như con, ngay cả bạn gái mình đều không bảo vệ được hay sao?"
Mẹ Đường thở dài: "Con là một đứa trẻ tốt, không biết có vài người ỷ vào có chút tiền tài địa vị, khinh nam bá nữ, làm xằng làm bậy......!Nhưng nếu là bạn gái của con, không nói đến kết quả cuối cùng là như thế nào, nhưng nhà chúng ta còn không đến mức không bảo vệ được!" Bà trìu mến cầm tay Trình Dương, nói, "Cháu yên tâm, dù cho tính tình của Mẫn Mẫn có hơi không thành thục, nhưng chút đảm đương này vẫn là phải có.
Nếu bọn họ thật sự dám cưỡng ép cháu, để cho Mẫn Mẫn đi đối phó! Bác thật đúng là không tin, bọn họ có gan c.h.ó này!"
Trình Dương dị thường cảm động: "Bác gái, cảm ơn bác!"
Mẹ Đường mỉm cười gật đầu, ánh mắt quay tròn, nhìn đến Chu Khuyết Đình đang rũ mắt đứng một bên, sửng sốt một chút, buông ra tay của Trình Dương, hồ nghi nói: "Cháu với Đình Đình, lại là làm sao mà quen biết vậy?"
Trình Dương: "......"
Đường Mẫn lớn tiếng phụ họa: "Đúng vậy, em với cậu anh quen nhau như thế nào a!".