Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng


Edit: Nguyệt Trường Ly
Cho dù là Trình Dương, lúc này cũng không khỏi có chút bối rối.
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của hai mẹ con nhà họ Đường, Trình Dương lâm vào trầm tư.
Đường Mẫn nói: "Lại bắt đầu nghĩ cách bịa chuyện đấy phải không?"
Mẹ Đường: "Lại?"
Đường Mẫn ngậm miệng lại.
"Có một lần Thẩm Viêm dây dưa cậu ấy, em vừa lúc đụng phải." Không chờ Trình Dương "nghĩ" xong câu chuyện, Chu Khuyết Đình chủ động giải vây cho cậu, "Nếu là chậm một bước, Thẩm Viêm khả năng đã động thủ rồi."
"Còn có loại sự tình này!" Một câu này thành công khiến cho đồng tình và lửa giận của mẹ Đường bùng lên, "Dạng đàn ông nào lại đi bạo lực gia đình a! Thằng nhóc Thẩm Viêm này, nhìn thì *nhân mô cẩu dạng, thế nhưng lại không phải thứ ra gì!"
*nhân mô cẩu dạng: bên ngoài bình thường, bên trong khốn nạn.
Chu Khuyết Đình gật gật đầu, cảm khái nói: "*Tri nhân tri diện bất tri tâm."
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng, tức là không thể hiểu được một người nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của người đó.
Đường Mẫn cuốn tay áo lên, nhấc chân muốn vọt xuống tầng dưới.
Mẹ Đường vội vàng gọi cậu ta lại: "Con muốn làm gì hả?"
"Loại đàn ông thích bạo lực gia đình như vậy, ai cũng có thể g.i.ế.t c.h.ế.t!"
Mẹ Đường: "Nhà chúng ta đang tổ chức tiệc, con lại muốn đánh nhau với khách?"
Bước chân của Đường Mẫn khựng lại, nhưng vẻ phẫn nộ trên mặt lại không giảm, quay người, hỏi Trình Dương: "Sao chưa bao giờ nói cho tôi?"
"......" Trình Dương trong lòng ngả mũ chào Thẩm Viêm, người vừa mới gánh một lỗi lầm không hiểu ra sao, cười cười nói, "Chuyện quá khứ, cứ để cho nó qua đi đi."
Đường Mẫn thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, nhìn về phía Chu Khuyết Đình: "Cậu út, cháu thay Dương Dương cảm ơn cậu, cháu nợ cậu một ân huệ."
Chu Khuyết Đình nhướng mày, lời nói của tên nhóc này, có ẩn ý.
Dưới biểu tình kính cẩn nghe theo của Đường Mẫn cất giấu một tia khiêu khích, ôm lấy bả vai của Trình Dương, thân mật nói: "Dương Dương, gọi cậu đi."
Trình Dương: "......"
"Còn chưa qua cửa đâu, con cái đứa bé này." Mẹ Đường oán trách, đẩy Đường Mẫn một cái.
Trình Dương cũng đi theo đẩy cậu một cái: "Đúng vậy á, anh cái đứa bé này."
Đường Mẫn: "......"
Mẹ Đường cười nói: "Đứa trẻ ngoan, gọi chú đi."
"......" Trình Dương và Chu Khuyết Đình nhìn nhau trong chốc lát, cánh tay Đường Mẫn ôm lấy Trình Dương càng siết càng chặt, Trình Dương đột nhiên cười, "Cháu chào chú."
Ánh mắt của Chu Khuyết Đình dừng lại trên cái móng c.h.ó kia của cháu ngoại, khóe miệng cong cong, ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

Anh móc ra một cái kẹo que, đưa cho Trình Dương, nói: "Chú mời cháu ăn kẹo."
Trình Dương vừa muốn nhận lấy, đã bị Đường Mẫn vỗ tay đoạt đi.
"Cậu út, cháu thích nhất là ăn kẹo, để cháu ăn đi."
Chu Khuyết Đình liếc liếc mắt nhìn Trình Dương một cái, thấy cậu không thèm để ý, cũng gật gật đầu: "Cho cháu."
Sắc mặt Đường Mẫn hơi trầm xuống, cậu ta cảm nhận được giữa cậu út và Trình Dương, trước sau vẫn luôn có một loại ăn ý khó tả, mặc kệ cậu ta nỗ lực như thế nào cũng không thể chen lọt được.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vô cùng cổ quái, trong lòng Mẹ Đường thấy nghi hoặc, cười hoà giải: "Dưới kia bắt đầu khiêu vũ rồi, cùng đi xuống chơi chơi a."
Đường Mẫn lắc đầu: "Con muốn ở bên Dương Dương, em ấy bị dị ứng nước hoa, mẹ, mẹ với cậu út cứ đi xuống đi thôi."
Mẹ Đường chọc chọc cái trán của con trai, hiểu rõ nói: "Đừng giả vờ, biết là con sợ mẹ lại giới thiệu bạn gái cho con chứ gì, mẹ không miễn cưỡng con nữa, vui chưa?"
Đường Mẫn cười ngây ngô.
Mẹ Đường nhìn Trình Dương, thở dài, nghĩ thầm, người trẻ tuổi không có định tính, hiện giờ thì yêu đến trung trinh không thay đổi, nói không chừng qua hai ngày đã chia tay, ngược lại thì bà cũng không cần nhất định phải *bổng đánh uyên ương, mất công đi làm người xấu.
*bổng đánh uyên ương: dùng phương pháp cứng rắn để chia rẽ hai người đang yêu nhau.
"Rồi rồi rồi, chúng ta đi, miễn cho con chướng mắt." Mẹ Đường lôi kéo Chu Khuyết Đình xuống lầu.
Đường Mẫn nhìn theo bọn họ đi xa, Trình Dương nói chính mình mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Đường Mẫn đi theo phía sau cậu, vào phòng, nhìn nửa ngày, vẫn là không nhịn được hỏi cậu.
"Tưởng Ứng Thần và cậu út của tôi, với anh rốt cuộc là mối quan hệ gì?"
Trình Dương trầm tư: "Cậu đoán?"
Đường Mẫn dậm chân: "Không giỡn chơi với anh nữa, tôi thật sự nổi giận đấy!"
Trình Dương ngã ngồi trên sô pha, chân dài vắt chéo, nhắm mắt lại, thở dài nói: "Đừng nói nữa, hôm nay tôi thật sự mệt mỏi."
Đường Mẫn đứng ở bên cạnh cậu, sâu kín nói: "Bởi vì ao cá đầy quá rồi sao?"
"......! Cậu nói vậy thì là vậy đi." Trình Dương nói xong câu nói tiêu chuẩn của tra nam, dần dần nằm liệt như cá mắm, cả người đều lõm vào ghế sô pha, làm cho làn váy bị kéo lên, bắp chân trắng như tuyết dưới váy dài như ẩn như hiện.
Đường Mẫn không được tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn chỗ da thịt trắng đến lóa mắt kia, trong lòng vừa ghen tị vừa mất mát.

Kinh nghiệm yêu đương của Trình Dương phong phú như vậy, với anh ta mà nói, chính mình có phải còn quá non hay không?
"......!Anh thích người nào nhất?" Sau một lúc lâu im lặng, Đường Mẫn lại nhịn không được hỏi, hỏi đến mức ngực nóng cháy khó thở, khó chịu cực kỳ, nhưng vẫn muốn hỏi, như là kẻ thích bị ngược đãi vậy.
Cậu ta không khỏi đau đớn nghĩ, đây là tư vị của tình yêu sao?
Trình Dương mở mắt ra, sau khi nhắm mắt dưỡng thần một lát, cậu đã khôi phục tinh lực, rất có hứng thú hỏi lại: "Cậu hy vọng là ai?"
......!Tôi? Đường Mẫn bị lời nói trong lòng mình làm cho hoảng sợ.
Trình Dương trở mình, nằm nghiêng, phần eo lõm xuống, một bàn tay chống gương mặt, tóc giả thật dài rải rác khoác trên vai, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tay cậu cuốn lấy một sợi tóc giả, quấn quanh trên ngón tay, tóc dài đen nhánh tỏa sáng và ngón tay tinh tế trắng nõn làm nổi bật lẫn nhau, rơi vào trong mắt Đường Mẫn, cực có lực trùng kích.
Nhưng lời cậu nói ra ngay giây tiếp theo, trực tiếp đánh nát tất cả mơ tưởng của Đường Mẫn, suýt nữa khiến Đường Mẫn tức giận đến nỗi nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên: "Làm tôi đoán xem, có phải là Chu Khuyết Đình hay không? Chắc là cậu muốn gọi tôi là mợ út lắm." Đường Mẫn vốn có chút buồn bã mất mát, vừa nghe mấy lời này lập tức xù lông lên: "Mợ út gì chứ? Ai muốn gọi anh là mợ út? Anh là bạn gái của tôi!"
"Thuê."
"Vậy thì cũng phải đợi đến mai mới hết hạn!"
"Vậy ngày mai gọi tôi là mợ út." Trình Dương đùa giỡn bạn nhỏ đến nghiện luôn, tuyệt không phát hiện ra ngoài cửa xuất hiện một người, tiếp tục cười tủm tỉm nói, "Hôm nay vẫn là bạn gái, ngày mai thành mợ út, có phải rất chua xót lại sảng khoái đúng hay không?"
Đường Mẫn tức đến nỗi nói không nên lời luôn.
Người ngoài cửa đi vào phòng: "Cẩn thận bị chị cả nghe thấy."
"......" Trình Dương hoảng sợ, quay người nhảy dựng lên.
Đường Mẫn ghen ghét đến nỗi gương mặt vặn vẹo: "Cậu rất đắc ý đi? Cậu, út."
Chu Khuyết Đình ngồi xuống bên cạnh Trình Dương, dựa lưng vào sô pha, ôm cánh tay, nhàn rỗi nói: "Hai người các ngươi ai đi đầu? Tuổi nhỏ đã học được cách lừa gạt cha mẹ."
Trình Dương không chút do dự bán đứng Đường Mẫn: "Đều là cậu ta, dùng hai mươi vạn mua mất lần đầu tiên của tôi!"
Chu Khuyết Đình nói: "Cháu ngoại trai, đây là lỗi của cháu rồi."
Đường Mẫn tức đến hộc máu: "Lần đầu tiên cái r** a."
"Là lần đầu tiên giả trang làm bạn gái người khác mà." Trình Dương ủy ủy khuất khuất, trong lòng lại lén lút thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Tiểu Chu có khí độ, không so đo câu "mợ út" kia.
Chu Khuyết Đình nói: "Cho nên không phải lần đầu tiên mặc đồ nữ?"
Trình Dương: "......" Cái tên này bắt trọng điểm kiểu gì thế?
Chu Khuyết Đình lại nói: "Sẽ không bị phát hiện là bởi vì mặc đồ nữ?"
Trình Dương: "......"
Hơn nửa ngày, Trình Dương mới tìm về tiếng nói, đau lòng kể lể: "Tôi đây đều là vì tra án mới bị bắt phải hy sinh."
"Vất vả." Chu Khuyết Đình cười cười, khen tặng một câu.
Đường Mẫn có chút ngốc: "Tra án gì cơ?"
Chu Khuyết Đình và Trình Dương liếc nhau.
Giây tiếp theo, Đường Mẫn đã bị hai người hợp lực đẩy ra ngoài cửa, Trình Dương vừa đẩy vừa nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ em không được nghe, đi chỗ khác chơi đi."
"V**, ai là trẻ em chứ." Đường Mẫn đạp cửa một cái, dán tai lên ván cửa nghe nửa ngày, lại cái gì cũng chưa nghe được, nghĩ nghĩ, ngồi xổm ngay ở cửa.
Dù sao sau này Trình Dương đi chỗ nào, cậu ta đi chỗ đấy.
Cách nhau một cánh cửa, Trình Dương và Chu Khuyết Đình trao đổi tình báo.

Trình Dương tra được giáo viên tâm lý kia, Chu Khuyết Đình tương tự, cũng từ trong miệng của Tào Viễn, một người bạn học của Trương Ninh, đã biết một sự kiện khác.
"Tôi thường hay suy nghĩ, có phải Trương Ninh đã thay thế tôi làm vật hi sinh hay không." Trong tiệm cà phê, hai tay Tào Viễn ôm lấy chiếc cốc gốm trắng, cúi đầu nhìn vết bẩn màu nâu ở miệng cốc, kể cho Chu Khuyết Đình câu chuyện cũ của anh ta.
"Trong đoạn thời gian thi lên thạc sĩ kia, áp lực đặc biệt lớn, Thế chiến 2, ba mẹ cãi nhau chuyện ly hôn, chia tay với bạn gái, tất cả những chuyện không may đều xuất hiện cùng một lúc.

Mỗi ngày tôi đều mệt đến không thở nổi, thường xuyên nghĩ, hay là thì mình đi chết đi thôi.
Bạn học kiến nghị tôi đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng giá quá đắt, tôi lại khinh thường.

Hơn nữa không cần thiết, tôi biết rõ nguyên nhân tâm tình mình không tốt, chỉ cần thi đỗ nghiên cứu sinh thì tốt rồi, tôi nói với chính mình như vậy.
Chính là lúc ấy, Diệp Phong Dự tìm đến tôi, gã ta là giáo viên tâm lý ở trường chúng tôi, nhưng tôi không nên tín nhiệm gã mới đúng.
Gã tới tìm tôi, nói là gần đây đang tư vấn tâm lý cho từng sinh viên muốn thi lên thạc sĩ -- sau này tôi từng hỏi thăm qua một lượt, gã chưa từng đi tìm người khác, căn bản là gã đã cố ý chọn tôi.
Nhưng ngay lúc đó tôi không biết, tôi chỉ biết là, trạng thái cả người tôi thật sự rất tệ, không có người hiểu cho tôi, chỉ có gã chủ động quan tâm tôi.

Tôi như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, gã nói gì tôi nghe nấy.
Gã nói, căn nguyên sự phẫn nộ của con người là do sự bất lực.

Đây là danh ngôn của Vương Tiểu Ba, có lý.
Gã lại nói, điều khó khăn nhất của con người chính là tiếp thu sự bất lực của chính mình.

Câu này, nghe cũng khá có lý.
Cuối cùng gã nói, tôi muốn giúp cậu vượt qua điểm yếu này, một khi cậu đã chịu chấp nhận chính mình, thì cậu sẽ không buồn đau, sẽ không phẫn nộ, cả người cậu sẽ bình tĩnh lại.
Gã bắt đầu trị liệu cho tôi, khi tôi nhận điện thoại trong nhà xong tức đến nỗi muốn đá cửa, gã nói cho tôi, muốn đá thì cứ đá đi, rằng tôi chính là loại người như thế, phải chấp nhận con người thật của chính mình.

Khi tôi bực dọc bức bối vì không làm được bài, gã lại nói cho tôi, không muốn làm thì thôi đừng làm, rằng tôi căn bản không thích hợp để làm nghiên cứu, không cần miễn cưỡng bản thân.
Tôi bắt đầu cảm thấy không thích hợp, bác sỹ tâm lý ít nhất hẳn là người nên đi cổ vũ người ta tích cực hướng về tương lai, chứ làm theo cách mà gã nói, gánh nặng tâm lý của tôi ngày càng nặng hơn, thậm chí mất đi khả năng tự khống chế, trở thành người không khác gì một con dã thú.
Nhận thấy điều này, tôi bắt đầu cố ý rời xa gã.

Gã vẫn tìm tôi thêm vài lần nữa, nhưng tôi không để ý đến, nên dần dần, gã cũng không tìm tới tôi nữa.
Cuối cùng tôi cũng thuận lợi thi đỗ làm nghiên cứu sinh, cũng tìm được một người yêu mới, tuy rằng cha mẹ tôi vẫn hay cãi nhau, nhưng cũng không hề treo ly hôn bên miệng nữa, cuộc sống của tôi đã đẩy ra mây mù, thấy được ánh mặt trời.
Cho đến khi tôi phát hiện trạng thái của Trương Ninh cũng trở nên không thích hợp, tựa như tôi của một năm trước, táo bạo dễ tức giận, không thể khống chế được cảm xúc.

Tôi không biết lúc ấy mình đã nghĩ cái gì nữa, rõ ràng là tôi đoán được có khả năng cậu ấy cũng bị Diệp Phong Dự theo dõi, nhưng tôi lại, cái gì cũng chưa nói, một câu cũng chưa nói.
Có thể là bởi vì, tôi ghen tị Trương Ninh có thể lưu lại làm nghiên cứu đi, tôi không biết nữa, tôi cứ thế lẳng lặng nhìn Trương Ninh từ một học sinh giỏi, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, lạc quan tích cực, từng chút một, trở nên suy sút thối nát, nhưng tôi lại chỉ đứng bàng quan, rõ ràng tôi đã có thể duỗi tay kéo cậu ấy một cái, chỉ một cái, thì có lẽ, cả cuộc đời cậu ấy đều sẽ không giống như bây giờ.
Nhưng tôi lại không làm vậy.
Tôi đã không làm vậy.
Vô cùng xin lỗi."
Chu Khuyết Đình thuật lại chuyện cũ của Tào Viễn xong, phản ứng của Trình Dương có hơi lạnh nhạt, đối với sự tự trách của Tào Viễn, cậu coi như không nghe thấy, mà chỉ trầm ngâm như suy tư gì, rồi nói: "Cái tên giáo viên tâm lý kia càng giống như là muốn lấy Tào Viễn để luyện tập."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Chu Khuyết Đình nói, "Trong vẻn vẹn chỉ một năm, thủ đoạn của gã có vẻ càng cao siêu hơn, Tào Viễn còn có thể tự cứu, Trương Ninh lại bị gã đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Chuyện này giống như là một cuộc thí nghiệm tâm lý học được thiết kế tỉ mỉ vậy -- tôi đoán, gã ta thậm chí có báo cáo kỹ càng chi tiết về thí nghiệm."
"Có chứng cứ gì sao?" Trình Dương hỏi.
Chu Khuyết Đình nói: "Tào Viễn nói, anh ta thường xuyên nhìn thấy Diệp Phong Dự ôm một cái máy tính xách tay hiệu quả táo gõ gõ đánh đánh, có một lần anh ta muốn xem một chút, nhưng Diệp Phong Dự lại lập tức khép máy lại, anh ta cố ý để ý một chút, phát hiện cái máy tính này bị Diệp Phong Dự cất vào két sắt có khóa trong văn phòng của gã."
Trình Dương gật gật đầu: "Tạm thời cho rằng là anh ta đang viết báo cáo cho thí nghiệm, cho dù không phải, chỉ cần tìm được cái máy tính này, nhất định có thể lấy được chứng cứ mấu chốt chứng minh Diệp Phong Dự có hành vi làm trái pháp luật."
"Mấy ngày nữa nghĩ cách đi văn phòng gã thử thử xem." Chu Khuyết Đình nói.
Hai người cứ như vậy đạt thành nhận thức chung về việc này.
Trình Dương đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra hít một ngụm không khí mới mẻ: Nếu đây thật sự là một cuộc thí nghiệm tâm lý học, thì mục đích của nó, là cái gì?
Thí nghiệm nhân tính chắc?
Thế nhưng, nhân tính là thứ vĩnh viễn không thể thí nghiệm.
Trình Dương nhìn đình viện đen nhánh dưới lầu, đèn đường chỉ có thể chiếu sáng cho một góc, mà không thể xua tan được bóng tối khắp trời này.
"Thật sự muốn làm mợ út sao?" Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Khuyết Đình.
Trình Dương quay đầu: "......!Còn tưởng rằng anh không nghe thấy cơ, tôi đùa trẻ con một chút mà thôi."
"Cậu cũng đâu có lớn hơn mấy đâu." Chu Khuyết Đình cười nói.
Hai đời làm người, tổng số tuổi của tôi cộng vào có thể làm ba anh luôn đó, Trình Dương cười nhạo: "Tôi không giống cậu ta."
"Chỗ nào không giống nhau?" Chu Khuyết Đình tự hỏi tự đáp, "Nó có thể ngây thơ hồn nhiên, sao cậu lại không được."
Trình Dương bị lời nói của anh làm cho ê cả răng: "Anh đừng có thỉnh thoảng lại nói kiểu như vậy được không?"
Chu Khuyết Đình không hiểu sao lại nghiêm túc hỏi: "Đường Mẫn không mượn cơ hội bắt nạt cậu chứ?"
Chị cả không phải kiểu người thích ỷ thế hiếp người, con chị ấy dạy ra cũng không đến mức cả người đều có tật xấu của đám con ông cháu cha, nhưng tâm tính của trẻ con thì khó tránh khỏi cso chút khinh cuồng quá mức.
Nếu là "bạn gái thuê" của Tiểu Đường, thì anh có hơi lo lắng về việc thằng nhóc này hành xử không tôn trọng với Trình Dương.
Trình Dương kỳ quái nhìn về phía Chu Khuyết Đình: "Đấy là cháu ngoại trai của anh, dù cậu ta bắt nạt tôi, chả lẽ anh lại còn có thể đi giúp tôi hay sao?"
"Đương nhiên là giúp cậu." Chu Khuyết Đình ngược lại không hiểu sao Trình Dương lại không tin tưởng anh như vậy.
Trình Dương: "......!Tôi, có quan trọng đến vậy sao?"
"Có."
Ngữ khí của Chu Khuyết Đình quá mức kiên định, không biết làm sao lại chọc cho Trình Dương cảm thấy rất bực bội, bật thốt lên nói: "Có những lời nói đừng có nói tuyệt đối như vậy!"
Chu Khuyết Đình ngẩn ra.
Trình Dương quay đầu, đây là lần thứ ba cậu mất bình tĩnh trước mặt Chu Khuyết Đình, nhận thấy điều này, cậu dùng sức mím chặt môi, hô hấp chậm lại.
Chu Khuyết Đình trầm mặc một lát, nói: "Tôi hiểu đáp án của cậu rồi."
Đáp án, gì? Trình Dương mờ mịt chớp chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày, chẳng lẽ là câu "Có bắt nạt cậu không" kia?
Cậu há miệng thở dốc, có chút không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn tâm sự hết mọi tủi thân ấm ức với Chu Khuyết Đình? Nhưng ở đâu ra uất ức kia chứ, chẳng qua là giao dịch tiền bạc thôi, cho dù thật sự có, chẳng lẽ cậu muốn tin tưởng rằng *khuỷu tay của Chu Khuyết Đình sẽ xoay ra ngoài, hướng về phía người ngoài như cậu hay sao?
*khuỷu tay xoay ra ngoài - 胳膊肘往外拐: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà.

Tâm tình Trình Dương không bình tĩnh được, chần chừ một lát, cậu hấp tấp xoay người, cầm lấy túi xách vứt trên sô pha, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tôi đi toilet chút."
"......!Nam nữ?"
Trình Dương khựng lại: "......!Nam, dù sao trên tầng hai cũng không có người khác."
"Tôi canh chừng cho cậu." Chu Khuyết Đình cực tự nhiên đi cùng Trình Dương.
Trình Dương bực bội kéo cửa ra, Đường Mẫn vốn đang ngồi xổm ngoài cửa vèo một cái đứng lên, khẩn trương nhìn về phía cậu, hỏi: "Hai người nói chuyện xong rồi? Nói chuyện gì? Hiện giờ muốn đi đâu?"
"Toilet." Trình Dương chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu ta.
"Tôi cũng đi." Đường Mẫn nhanh chóng đuổi kịp.
Chu Khuyết Đình liếc cậu ta một cái thật sâu.
Đường Mẫn khiêu khích nhìn lại: "Cháu có thể đi toilet với bạn gái, cậu có thể sao?"
Nói xong đã muốn theo Trình Dương đi vào toilet.
Ai biết Chu Khuyết Đình nhanh hơn một bước, đi vào trước, còn nhanh tay đóng cửa lại, ván cửa suýt nữa thì đập lên mặt cậu ta.
Đường Mẫn dùng sức đẩy hai lần, không vào được, đành phải lại ngồi xổm ngay ngoài cửa.
Trình Dương đi chỗ nào cậu ta sẽ đi chỗ đấy, cậu ta cũng không tin, cứ như vậy rồi mà cậu út còn có thể cướp được bạn gái của mình!
Trình Dương soi gương trang điểm lại, nghe thấy động tĩnh phía sau, không quay đầu lại, trêu chọc nói: "Không phải nói muốn canh cửa hộ tôi sao?"
"Để tên Husky kia trông đi." Chu Khuyết Đình nói.
Trình Dương cười ra tiếng, suýt chút nữa tô lệch son rồi.
Chu Khuyết Đình xoay chuyển đồng hồ đeo trên cổ tay, nhìn Trình Dương trong gương, hỏi: "Nó bắt nạt cậu như thế nào?"
Sắc mặt Trình Dương trầm xuống: "Vụ này không qua được có phải hay không?"
"Hừm --" Chu Khuyết Đình thu hồi ánh mắt, quay đầu mở cửa, "-- cậu không chịu nói, vậy tức là chuyện nó làm ra, so với tưởng tượng của tôi càng quá đáng hơn."
Thật ra cũng không có, Trình Dương cất son môi đi, do dự nhìn bóng lưng của Chu Khuyết Đình, anh muốn đi giáo huấn cháu ngoại trai ruột của mình hay sao?
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng của Mẹ Đường: "Mẫn Mẫn a, sao con lại ngồi xổm ngoài cửa WC như vậy nha? Thấy cậu út con không? Mẹ đang định đưa cậu con đi gặp mấy vị trưởng bối......!Cậu con ở bên ngoài một mình nhiều năm như vậy, người trong nhà đều không biết mặt đây."
Đường Mẫn thều thào nói: "Em trai mẹ cướp bạn gái của con trai mẹ, mẹ có quản hay không?"
Chu Khuyết Đình kéo cửa ra, động tác thành thạo đạp mông Đường Mẫn một cái: "Nói bừa cái gì đó?"
Đường Mẫn nhảy dựng lên, tùy tay phủi bụi trên mông, sốt ruột nhìn về phía Trình Dương đang đi ra: "Giờ anh biến thành mợ út rồi sao?"
Chu Khuyết Đình cười lạnh: "Mặc kệ có phải mợ út hay không, có chút sổ sách tôi phải tính toán tính toán với cháu."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Chu: Người nào bắt nạt Dương Dương đều chết cho ta, bắt đầu từ cháu, hôm nay, ta muốn đại khai sát giới.
Tiểu Đường:......!Mợ, mợ út, cứu mạng!
*Chú thích:
nhân mô cẩu dạng: bên ngoài bình thường, bên trong khốn nạn.
Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng, tức là không thể hiểu được một người nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của người đó.
bổng đánh uyên ương: dùng phương pháp cứng rắn để chia rẽ hai người đang yêu nhau.
khuỷu tay xoay ra ngoài - 胳膊肘往外拐: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui