Bà Tôn trong lòng tức giận, đứng dậy kéo mạnh cửa sổ ra, miệng tức hổn hển lẩm bẩm: “Mẹ nó ai nửa đêm còn kêu như gọi ma vậy?! Còn có để cho người ta ngủ không, gọi cả nhà…”
Bỗng nhiên, một bóng dáng to lớn đập vào cửa sổ trước mặt bà ta.
Bà Tôn lời còn chưa mắng xong cắn chặt ở lưỡi, sắc mặt bạch một cái tái mét một âm thanh cũng không phát ra được.
Khớp hàm bà ta không nhịn được run lên, hận không thể khiến mình hai mắt tối sầm ngất đi.
“Mẹ, ai đang gọi vậy?”
Tôn Văn Cường đẩy cửa phòng bà Tôn ra, vừa nâng mắt nhìn cửa sổ, ánh trăng chiếu vào bóng dáng to lớn rõ ràng đang dán vào cửa sổ.
Hắn ta bị doạ ngã xuống đất, cả tay cả chân cùng bò ra ngoài.
“Quái.
.
quái vật! Cứu mạng!”
Sinh vật trên cửa sổ chuyển chuyển đôi mắt trắng dã, vết thương từ tai đến khoé miệng vỡ ra, lộ ra một bộ răng nhọn và hàm lợi thối rữa.
Đôi tay cứng rắn vỗ một cái làm cánh cửa sổ rung lên, nhìn thấy bà Tôn không ngừng thét chói tai, nó cũng chít chít gào thét theo.
Là hưng phấn.
Con mồi…Con mồi tươi sống thú vị!
Một tay đóng chặt cửa sổ lại, Nguyên Ấu sam chạy về phòng khách đem vật tư đã được thu thập lại cất vào không gian, trên tay chỉ cầm cái rìu.
Trước khi chạy ra ngoài cô lấy ống thép và chuỳ thủ ra nhét vào tay Cố Văn Anh, “Đừng hốt hoảng, xuống dưới trước!”
Tang thi tiến hoá này có thể nhảy lên tầng, rõ ràng những toà nhà cao đã không thể ngăn cản được nó.
Một khi nó có thể đột nhập vào nhà, hoàn cảnh chật hẹp xung quanh ngược lại khiến bản thân gặp bất lợi khi cận chiến và chạy trốn.
Cố Văn Anh vội gật đầu, vừa nắm lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, đột nhiên tiếng kêu rên thê thảm từ nhà bên cạnh truyền đến, doạ cơ thể bà mềm nhũn.
Tiếng kêu thảm thiết từ cách vách truyền đến, chứng tỏ tang thi đã nhảy vào phòng nhà họ Tôn cách vách!
Nguyên Ấu Sam đè lại cánh tay bà lại, lắc đầu.
Tiếng hét chói tai chỉ kêu liên tục khoảng mười giây, sau một tiếng vang mạnh đột nhiên im bặt, ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh.
Thỉnh thoảng lại có tiếng sàn sạt nhỏ vang lên, như có sinh vật nào đó đang bò sát.
Trong lòng hai người rõ ràng, con quái vật kia hẳn đang ở bên ngoài hành lang.
Trong phòng khách ánh sáng tối tăm nhìn không rõ năm ngón, tiếng hít thở nghe cũng bị phóng đại lên, Cố Văn Anh chậm rãi buông tay nắm cửa, cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Bà che miệng không dám thở mạnh, lui về phía sau hai bước, nhường lại không gian hoạt động cho người bên cạnh.
Nguyên Ấu Sam mở mắt mèo trên cánh cửa ra, tử thấu kính nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Hành lang khác với sự tối tăm trong phòng, được một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng trưng.
Bởi vì bóng đèn ở tiểu khu này sử dụng pin, coi như sau mạt thế bị cắt điện cắt nước, nó vẫn có thể phát ra ánh sáng.
Ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới sàn nhà, vừa lúc nhìn thấy quái vật nằm sấp bò thành hình tròn thoáng lướt qua.
Tang thi tiến hoá kia giống động vật bò sát bình thường, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trắng bệch lộ ra vết xanh xanh tím tím.
Ở chỗ xương sống bị lồi lên một cục, vẫn còn dính vết máu.
Góc tường đối diện đều đã bị máu văng đầy lên, các cô vừa nghe thấy tiếng sàn sạt hẳn do nó bò vào vũng máu khiến tiếng động phát ra.
Mà nhà họ Tôn một chút âm thanh cũng không có, trong lòng Nguyên Ấu Sam rõ ràng, hai mẹ con nhà đối diện có lẽ đã lành ít dữ nhiều.
Cô và Cố Văn Anh đều không dám lộn xộn, hi vọng rằng nếu không phát ra tiếng động, quái vật bên ngoài sẽ không phát giác ra sự tồn tại của bọn họ.
Bỗng nhiên, ánh sáng ngoài hành lang bị dập tắt, từ mắt mèo nhìn ra chỉ thấy một mảnh tối tăm.
Nguyên Ấu Sam chớp chớp mắt nhìn kỹ, sau khi thích ứng với bóng tối bỗng nhiên cả người sợ hãi, khí lạnh xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Dù bên ngoài tối đen nhưng có đã nhìn thấy đôi mắt kia nhìn chằm chằm về phía cô!
Cô đẩy mạnh Cố Văn Anh sau lưng, kéo tay đối phương chạy về vào trong phòng, “Chạy mau!”
Một giây sau, tiếng đập cửa hung hăng vang lên, khiến cánh cửa không ngừng rung động.
Nguyên Ấu Sam nhanh chóng mở cửa sổ nhìn xuống dưới một chút, người ở dưới tầng tụ lại càng lúc càng nhiều, tất cả đều chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mà không biết chuyện gì xảy ra, cầm đèn pin soi khắp nơi.
“Tiếng kêu này quá đáng sợ rồi! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, sẽ không phải trong tiểu khu xuất hiện tang thi chứ?”
“Phi, đừng nói mấy lời xui xẻo, tang thi làm sao có thể lên trên tầng được chứ! Tôi vừa nhìn thấy một bóng đen lớn lướt qua, không biết có phải con vật gì hay không…”
Các cô đang ở tầng ba, độ cao may mắn vừa vặn.
Nghe cánh cửa truyền đến tiếng vỗ còn kèm theo từng đợt tiếng kêu cổ quái, Nguyên Ấu Sam nhìn ngắm bốn phía, rút dây đan bên cửa ra.