Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Bạch Thiến Thiến khách khí cười cười, "Diêu tiểu thư, vừa mới Trịnh ca cũng nói, tôi cũng không phải là trợ lý của cô, mà chính là đồng nghiệp của cô, tôi không có nghĩa vụ phải đi mua cà phê cho cô. Hơn nữa.." Bạch Thiến Thiến nghĩ đến lời cô ta vừa nói, ra vẻ ý vị thâm trường: "Cho dù Diêu tiểu thư muốn tôi đi mua cà phê thì tốt xấu gì cô cũng nên lịch sự một chút, chỉ cần nói một câu" Bạch tiểu thư có thể giúp tôi mua một ly cà phê được không? "Như vậy so với vẻ mặt ra lệnh cho người khác đương nhiên sẽ tốt hơn phải không? Diêu tiểu thư cô là người thông minh lại xinh đẹp như vậy, chắc không có khả năng ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng không hiểu đấy chứ?"

Diêu Họa Di khẽ cắn môi, mà những người khác cũng toát mồ hôi cho Bạch Thiến Thiến, phải biết rằng Diêu Họa Di, vị tiểu tổ tông này ngày thường không ai dám đắc tội.

Bạch Thiến Thiến lại dường như không thấy được ánh mắt nhắc nhở mà dì nhỏ Hách Vân dành cho cô, vẫn như cũ cười dài nhìn thấy Diêu Họa Di, phi thường có kiên nhẫn đợi phản ứng kế tiếp của cô ta.

Khác với sắc mặt tươi cười của Bạch Thiến Thiến, Diêu Họa Di lại đang nhìn cô với một ánh mắt lãnh lẽo không có phần nào khách khí. Nhưng mà sau một thoán ngắn ngủi trao đổi ánh mắt lúc sau Diêu Họa Di lại mỉm cười, "Bạch tiểu thư nói rất đúng, vừa mới là tôi rất không khách khí, như vậy bây giờ tôi có thể nhờ Bạch tiểu thư giúp tôi mua một ly cà phê được không?"

Bạch Thiến Thiến cười đến càng đẹp mắt, "Tôi từ chối!"

"..."

"Diêu tiểu thư có quyền yêu cầu, mà tôi cũng có quyền cự tuyệt không phải sao?"

Diêu Họa Di sắc mặt phi thường khó coi, đại khái là đã lâu rồi không có ai lại làm cô ta mất mặt như vậy? Nếu là đổi lại là cô đời trước, kể từ khi dì cô rời đi, cô liền hoàn toàn trở thành một cô nhi, không có bối cảnh không có chỗ dựa vững chắc, có lẽ hôm nay cô sẽ khúm núm, ngoan ngoãn đi mua cà phê cho Diêu Họa Di. Dù sao lẻ loi một mình, cô phải thật cẩn thận không thể đắc tội với người khác được. Chính là hiện tại, cô đường đường là Bạch gia nhị tiểu thư, dù cô chỉ là một nhân viên quèn cũng không thể để người khác tùy tiện sai khiến, mua cà phê cho Diêu Họa Di cũng không phải là nghĩ vụ của cô, cô ta dựa vào cái gì buộc cô phải làm? Hẳn là những người khác đã quen với tính tình thất thường của cô ta! Nhưng nếu cô lại đi mua cà phê, làm chân sai vặt cho một ca sĩ, việc này cũng quá làm mất mặt Bạch Tấn Bằng và Bạch Như Phong đi.

Vì vậy, với bối cảnh như vậy, cô cần gì phải khúm núm làm chân sai vặt?

Nhìn ra được Diêu Họa Di rất tức giận, chính là tức giận nhưng lại không thể hiện ra được, không khỏi làm cho mọi người cảm thấy cô ta nhỏ nhen, huống chi đây là người mà Ôn Hạo nhận vào, nháo lớn cũng không tốt.

Chính là cứ như vậy quên đi sao? Lấy tính cách Diêu Họa Di thì là không thể. Này đây cô nhìn chằm chằm Bạch Thiến Thiến lạnh lùng cười cười, ngữ khí hàm chứa cảnh cáo nói: "Bạch nhạc sĩ cũng chỉ là một người mới, vị trí đều còn chưa có ổn liền như vậy kiêu ngạo, như vậy thật sự tốt không?"


Bạch Thiến Thiến tựa như không có nghe thấy lời cảnh cáo của cô ta, một chút cũng không thay đổi nói, "Diêu tiểu thư cứ làm tốt việc ca hát mình, còn tôi viết nhạc của tôi, công việc của chúng ta độc lập với nhau, vị trí của tôi có giữ được hay không cũng không khiến Diêu Tiểu thư phải quan tâm."

"..."

Diêu Họa Di thật sâu hít một hơi, "Tốt lắm.." Cô ta lạnh lùng nhìn cô một cái, lại ngược lại hướng những người khác nói: "Tiếp theo thu âm đi!"

Người tôi bắt đầu bận rộn, Bạch Thiến Thiến cũng không tiếp tục ở lại đây quấy rầy, liền cùng nhóm chế tác và mấy vị nhân viên công tác chào một tiếng rồi rời đi, mọi người không nói thêm gì, chính là nhìn cô với ánh mắt mang theo vài phần lo lắng cùng đồng tình.

Bạch Thiến Thiến cũng không để ý nhiều như vậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Mới ra trong chốc lát Hách Vân lại đuổi theo hướng cô nói: "Diêu Họa Di chính là tính tình như vậy, cô không cần để ở trong lòng. Cô ta hiện tại đanh hot, tất cả mọi người đều cần cô ta, cho nên khó tránh khỏi kiêu ngạo một chút."

Bạch Thiến Thiến tùy ý gật gật đầu, "Ân, em biết rồi."

"Nhưng mà.." Hách Vân lại nhíu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nói: "Cô hôm nay đắc tội với cô ta, sau này chỉ sợ sẽ có phiền toái." Cô tiến đến bên tai cô, vặn nhỏ thanh nói một câu: "Diêu Họa Di cùng lão bản của chúng ta quan hệ rất thân."

"Hả?" Bạch Thiến Thiến nhướng mày, "Lão bản? Là Ôn Hạo phải không?"

Hách Vân thật mạnh gật đầu.

"Cô ta là người yêu của Ôn Hạo?"

Hác vân vội vàng che miệng cô lại, "Cô nói nhỏ thôi."


"..."

"Chuyện này còn không có công khai, bất quá tất cả mọi người đều nhìn ra được, cô về sau cũng không nên nói lung tung biết không?"

Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, Hách Vân lúc này mới đem miệng của cô buông ra, lại nói: "Tốt lắm, cô đi về trước đi, tôi còn phải tiếp tục làm việc."

Cùng Hách Vân tạm biệt, Bạch Thiến Thiến dọc theo đường đi đều suy nghĩ lời của cô ấy. Cũng khó trách Diêu Họa Di kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là có Ôn Hạo làm chỗ dựa. Cô đột nhiên nghĩ đến Bạch Diên giống như cũng thích Ôn Hạo, nếu Diêu Họa Di thực cùng Ôn Hạo như vậy, thì cô ta sẽ rất bi thảm.

Bất quá nếu cô ta thật sự là người yêu của Ôn Hạo, về sau Diêu Họa Di sẽ đối phó cô, cô phản kích sẽ không lại, có thể gặp phiền toái.

Bản thảo tháng này đã giao, cảm giác chơi nhạc cụ của cô cũng đã được phục hồi, Bạch Thiến Thiến trong lúc nhất thời không có việc gì làm, hoàn toàn nhàn rỗi.

Có một khu vườn trống ở phía sau biệt thự, Bạch Thiến Thiến liền tính toán đem này khối đất này sửa sang lại rồi trồng cây, dù sao còn hơn để nó trống như vậy.

Cho nên ở nhà ngây người vài ngày sau Bạch Thiến Thiến rốt cục không chịu ngồi yên, hôm nay giữa trưa cô liền trực tiếp về phía sau vườn bắt đầu bận rộn -- cô lấy một ống nước tưới lên vùng đất đó, đem bùn đất tùng, cũng tốt đem mặt trên lớn lên cây cỏ diệt trừ.

Đang bận rộn như vậy lại thấy Lê Chi An từ cửa sau đi ra, hắn tóc hơi hỗn độn, ánh mắt lộ ra mấy phần mê ly, tựa hồ vừa mới vừa tỉnh ngủ.

"Thật có lỗi, đánh thức cậu dậy sao?"

Lê Chi An cùng dì Man phòng đều ở cùng một lâu, khoảng cách bên này không xa.


Mặt trời phía trên chiếu đến làm cho Lê Chi An hơi hơi nheo mắt lại, "Cô đang làm gì vậy?" Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm của hắn lộ ra vài phần khàn khàn.

"Tôi muốn trồng cây ở đây."

Lê Chi An nếu có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Cũng tốt, dù sao bên này cũng không có làm gì. Cô có thể trồng hoa tường vi ở cạnh tường bên kia, nơi này thì trồng một ít hoa hồng, bên phải có thể trồng một ít hoa Tulip, ở giữa có thể trồng hoa cúc, như vậy bốn mùa đều có hoa xem, cũng náo nhiệt."

Bạch Thiến Thiến suy tư một lát, gật đầu, "Sau đó tôi sẽ trồng dưa chuột, cà phê và bí ngô, sang năm đại khái có thể tự ăn rau nhà mình trồng."

"..."

Lê Chi An im lặng một lát liền đi lại tiếp nhận ống nước trong tay cô, ngữ khí đương nhiên, "Tuy rằng hiện tại thời tiết nóng, nhưng con gái dính nhiều nước lạnh lắm cũng không tốt, cô vào trước nghỉ ngơi đi, tôi giúp cô được."

Bạch Thiến Thiến ngẩn người.

Lê Chi An lại nhíu mày nhìn cô một cái, "Cô vào nhà đi, cẩn thận nước lại bắn lên ngươi."

"Ừ." Bạch Thiến Thiến đáp một câu đang muốn đi vào mái hiên, đã thấy dì Man đột nhiên vội vã từ sảnh trước chạy tới, luống cuống tay chân hướng cô khoa tay múa chân vài cái.

Bạch Thiến Thiến đã ở cùng bà một thời gian cũng không ngắn, hiểu được ý của bà là gì. Dì Man là muốn nói cho cô, có khách đến.

Việc này thật làm cho Bạch Thiến Thiến ngạc nhiên, ở đây là vùng ngoại ô, khoảng cách nội thành rất xa, ai không có việc gì sẽ không đến nơi này.

Bạch Thiến Thiến theo dì Man vào nhà, quả nhiên nhìn thấy phòng khách có một người đang ngồi, dì Man đã pha trà cho anh ta, bây giờ hắn đang từ từ nếm thử.


"Ôn Hạo?" Nhìn đến Ôn Hạo xuất hiện ở trong này, Bạch Thiến Thiến không có khả năng không kinh ngạc, "Anh.. như thế nào lại tới đây?"

Nghe được thanh âm, Ôn Hạo ngẩng đầu hướng cô nhìn lại, hắn ôn hòa cười cười, chỉ camera đeo trước ngực nói: "Tôi đến bờ biển để chụp vài tấm ảnh, nhớ đến nhà Định Hiên ở gần đây, cho nên tôi đến đây nhìn xem. Ừm.. Định Hiên không ở nhà sao?"

"Không có." Bạch Thiến Thiến đã phục hồi tinh thần lại, đi đến sô pha đối diện hắn ngồi, khách khí cười cười, "Anh ấy không thường trở về, anh làm bạn anh ta chắc cũng rõ ràng."

Ôn Hạo nhưng thật ra không có cảm thấy xấu hổ, còn cười mà không nói, lại bưng trà uống một ngụm.

"Anh ăn ơm chưa?" Bạch Thiến Thiến không biết nói gì, lại hỏi một câu.

Ôn Hạo cảm thấy được cô có điểm buồn cười, "Đã ăn rồi, cô đối với tôi không cần khách khí như vậy."

"..."

"Cô tới công ty cũng một thời gian rồi, thích ứng được chưa?"

"Cũng tốt rồi."

"Hứa Mạn Ny là người nghiêm khắc lại cố chấp, vừa mới bắt đầu có thể phải chịu một chút ủy khuất, nhưng chậm rãi tiếp làm việc cùng cô ấy thì sẽ tốt thôi."

"Ân, tôi biết rồi."

Cô xem ra trả lời có chút lấy lệ, hoặc là cũng có thể nói cô không có hứng thú ứng phó hắn. Ôn Hạo mím môi cười cười, lại nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói nơi này phong cảnh chung quanh không tồi, tôi ở đây cũng không quen thuộc lắm, cô có thể mang tôi đi dạo một chút không? Tôi muốn chụp một vài bức hình quanh đây."

Người tới là khách, Bạch Thiến Thiến cũng không thể cự tuyệt thẳng thừng, nên liền bảo hắn chờ một chút, cô đi thay quần áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui