Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Vài ngày sau Bạch Thiến Thiến nhận được điện thoại của Bạch Như Phong, nói là "Hương phân thế gia" tổ chức tiệc, hỏi cô có muốn tham gia hay không.

Nói thật, Bạch Thiến Thiến không muốn đi, cô tình nguyện ở trong phòng viết nhạc một ngày cũng không muốn đi tới những nơi náo nhiệt này. Nhưng mà cô cũng hiểu được, cô ở vào vị trí này, nếu như không đi không biết sẽ bị bao nhiêu người ở sau lưng chê cười cô. Huống chi cô nên đối mặt với tất cả, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, bất quá trước khi đồng ý Bạch Thiến Thiến vẫn đề phòng hỏi một câu: "Người không nên đến chắc cũng không đến chứ?"

"Sẽ không."

Được Bạch Như Phong khẳng định, Bạch Thiến Thiến lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này liền đáp ứng.

Tới ngày yến hội này, Bạch Thiến Thiến sớm đã làm tóc, vết thương trên trán cô đã lành lại, chỉ còn một vết sẹo, cũng may vết sẹo ở gần mép tóc, dùng tóc mái che một chút là được.

Bạch Thiến Thiến tuy rằng diện mạo không quá kinh diễm, nhưng dáng người cũng không tồi. Để làm tôn lên ưu điểm này, cô cố ý mặc một cái váy bó sát người, váy dài có màu trắng ngọc trai, càng làm lộ ra làn da trắng nõn, nhẵn nhụi.

Bạch Thiến Thiến trước kia thích trang điểm đậm, đơn giản là vì Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên nói với cô, mặt của cô rất hợp để trang điểm đậm. Kỳ thật trang điểm đậm làm cho cô già hơn, không bằng trang điểm nhẹ một chút, trông cô lại đoan trang và tao nhã hơn.

Trang điểm xong, đem tóc dài sau đầu búi lên cao, để lại một vài sợi hai bên tai, mọi thứ đều chuẩn bị sắn sàng. Bạch Thiến Thiến ngắm nhìn trong gương vài lần, cô khá vừa lòng.

Vừa mới làm xong chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng còi ô tô, Bạch Thiến Thiến biết là Bạch Như Phong đến, cô vội cầm lấy túi xách liền hướng dưới lầu đi xuống.

Vừa mới đi xuống cầu thang, đã thấy Lê Chi An đang đứng ở trong đại sảnh, thực rõ ràng là cố ý chờ cô, nhìn thấy cô xuống dưới, hắn liền hướng cô nói: "Muốn tôi đưa cô đi không?"

Bạch Thiến Thiến vừa đi, vừa một bên hướng hắn nói: "Không cần, tôi sẽ đi cùng chị tôi."

Hắn đuổi theo cô, hỏi: "Bữa tiệc kết thúc, tôi đến đón cô về nhé?"

Bạch Thiến Thiến đẩy cửa đi ra ngoài, động tác dừng một chút, quay đầu nhìn hắn một cái, "Cậu hôm nay nghỉ ngơi đi, tôi về xe của chị là được."

Cũng không chờ hắn nói tiếp liền đẩy cửa đi ra ngoài. Sau khi bước qua những bậc thang đá bên ngoài biệt thự, đã thấy một chiếc ô tô màu đen có rèm che đang đổ trên đường, lái xe xuống xe giúp cô mở cửa sau xe, Bạch Thiến Thiến nói cảm ơn liền ngồi lên xe.

Bạch Như Phong cũng ngồi ở ghế sau, đã thấy cô một thân tây trang màu xám, trên chân một đôi giày cao gót, vẫn như cũ là cái loại sạch sẽ lưu loát của một con người tinh anh. Cô ngồi ở phía trong hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù cô lặng im giống một pho tượng tượng đá, nhưng trên người cô vấn toát ra một loại khí thế bức người.

Đến khi Bạch Thiến Thiến ở ngồi xuống, cô (Bạch Như Phong) mới nhấc mí mắt lên, cũng không có nhìn cô, mà là đem ánh mắt dừng ở bóng dáng cô đơn ở cổng biệt thự, đang nhìn chằm chằm bên này.


"Hắn khá là dính lấy em đó."

Bạch Thiến Thiến theo của ánh mắt của cô nhìn qua, gật gật đầu, "Ân, cậu ta trước giờ đều như vậy."

"Nhưng mà.." Bạch Như Phong nghiêng đầu nhìn cô, "Em hiện tại tựa hồ rất bài xích hắn."

Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai, "Người này lai lịch không rõ, đề phòng hơn vẫn tốt."

"Ồ?" Bạch Như Phong ý vị thâm trường nhíu mày, lập tức nghĩ đến cái gì, cô cong môi cười, "Lúc trước chị có điều tra qua về hắn, hắn không cha không mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, những người cậu ta tiếp xúc không có gì đáng ngờ, bối cảnh thực đơn thuần."

Bạch Thiến Thiến không cho là đúng bĩu môi, "Con người hắn cũng rất đơn thuần."

Bạch Như Phong trong ánh mắt hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đang hỏi cô vì cái gì người đơn thuần cô còn đề phòng, Bạch Thiến Thiến không có giải thích gì nhiều, nói: "Chị còn giúp em điều tra hắn, cám ơn chị nhé."

Bạch Như Phong sắc mặt cứng ngắc, không nói được gì.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, làm cho mọi người có vài phần xấu hổ. Bạch Thiến Thiến không quá thoải mái, trong giây lát nghĩ tới chủ đề khác liền vội hướng cô nói: "Chị sẽ không trách em chứ?"

"Cái gì?"

"Ách.. Chính là em lúc trước không quá thích chị, chị có hay không trách em?"

"Sẽ không." Bạch Như Phong trả lời thực rõ ràng, "Bởi vì chị cũng không thích em."

"..."

Thật là thẳng thắn, quả nhiên là chị cô.

Bạch Thiến Thiến xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn vào bàn tay của Bạch Như Phong đang đặt ở trên đùi, không biết đầu cô có bị va vào đâu hay không, cô lại trực tiếp bắt lấy, cười vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nói: "Chúng ta từ đây về sau chậm rãi thích lẫn nhau được không?"


Bạch Như Phong mặt không chút thay đổi nhìn cô, bị cô (Bạch Như Phong) nhìn như vậy, Bạch Thiến Thiến liền tự giác thu tay lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh.

Hai người nhất thời cũng không nói chuyện, trong xe lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh, nhưng trong sự tĩnh lặng này, Bạch Thiến Thiến cảm thấy có một loại cảm giác ái muội đang nảy sinh.

Loại cảm giác này lại xuất hiện giữa hai người phụ nữ, ách.. Thật kỳ lạ.

Cứ như vậy một đường tới địa điểm yến hội-Khách sạn Tứ Hải.

Bạch Thiến Thiến và Bạch Như Phong cùng đi vào thang máy, đi đến tầng cao nhất là khu vực dành riêng cho khách VIP. Trên đường đi, hai người một câu cũng không nói, ở trước sảnh chính, Bạch Như Phong lại đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu hỏi cô: "Khẩn trương không?"

Nói không khẩn trương là giả.

Bạch Thiến Thiến thành thực gật gật đầu, cô nghĩ sự thành thật của cô sẽ đổi lấy sự xem thường của Bạch Như Phong, thật không ngờ tới cô ấy lại đối với cô nói một câu: "Em phải nhớ, mặc kệ phát sinh cái gì, em vĩnh viễn là con gái Bạch gia, là em gái của chị, hiểu chưa?"

Câu kia "Em gái của chị" đặc biệt khiến cô cảm động.

Bạch Thiến Thiến hướng cô ấy nhìn qua, tuy rằng hai người cao ngang nhau, nhưng là giờ khắc này Bạch Thiến Thiến lại cảm thấy chị cô phá lệ cao lớn, điềm tĩnh, thong dong, tựa hồ việc gì đều không làm khó được cô ấy.

Nghĩ đến việc có một người chị gái như vậy làm chỗ dựa, lưng của cô liền thẳng lên không ít, cảm giác khẩn trương cũng chậm chậm tan đi, cô hít sâu một hơi, quay sang nhìn Bạch Như Phong cười, "Em hiểu được."

Bạch Như Phong gật gật đầu, đẩy cửa, cùng cô sóng vai tiến vào bữa tiệc linh đình, náo nhiệt trong sảnh.

"Hương phân thế gia" là một thương hiệu nước hoa nổi tiếng ở trong nước. Ở trong phòng tiệc, bốn phía đều được bày biện những lọ nước hoa mới nhất của nhà bọn họ, khi các cô đi vào liền có một cỗ hương thơm xông vào mũi.

Đi giữa cỗ hương thơm, Bạch Như Phong thong dong tiến lên chào hỏi, xã giao với mọi người, cô trên mặt mang theo một nụ cười đúng mực, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất không thua gì nam nhân.

Một bên Bạch Thiến Thiến nhìn Bạch Như Phong thoải mái nói chuyện cùng một đám người so với cô còn lớn hơn rất nhiều tuổi, nhất thời chỉ cảm thấy bội phục sát đất và cũng cảm thấy tự hào vì có một người chị như vậy.

Sau khi chào hỏi với một vài người quen, Bạch Như Phong liền mang cô hướng đến bên kia, chỗ mà Bạch Tấn Bằng, Trương Minh Diễm và Bạch Diên đang đứng.


Bên này trừ bỏ một nhà ba người Bạch gia còn có một đôi vợ chồng, Bạch Như Phong đi tới trước chào hỏi từng người một, Bạch Thiến Thiến cũng theo sau chào một tiếng: "Chú Trần, thím Trần."

Ông Trần vừa thấy Bạch Như Phong liền liên tục tán thưởng, "Vị này chắc chính là đại tiểu thư rồi, thiệt nhiều năm không gặp vậy mà cháu cũng nhận ra ta, ta nghe cha cháu nói, đem Mật Phong Võ mở rộng đến thị trường Đông Nam Á chính là kế hoạch của cháu. Thật sự là không nghĩ tới cháu tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy, rất có phong thái giống cha cháu đó."

Bạch Như Phong không kiêu ngạo, khiêm tốn cười cười, "Chú Trần chú quá khen rồi."

Bạch Tấn Bằng nghe người khác khích lệ con mình như vậy, tự nhiên so với ai khác đều vui vẻ hơn, chính là vui vẻ lại vẫn là khiêm tốn nói một câu: "Ngươi đừng khen con bé nữa, cẩn thận cái đuôi vảnh lên, ta cũng quản không được nó."

Trần tiên sinh lại nói: "Làm sao nào, ta thấy con bé rất tốt, thật không tồi." Nói xong liền chuyển ánh mắt dừng ở trên người Bạch Thiến Thiến, ông Trần quan sát một lát liền cười nói: "Vị này chính là nhị tiểu thư đi, đã lớn như vậy rồi, ta nghe nói cháu đã lập gia đình rồi?"

Bạch Tấn Bằng sắc mặt tối sầm, cười không được tự nhiên nói: "Đúng vậy, gả cho con trai nhà họ Liêu- Liêu Định Hiên."

Trần lão tiên sinh gật gật đầu, "Không tồi, Liêu Định Hiên cũng là một tài năng trẻ."

Trần phu nhân ở một bên cười phụ họa nói: "Ta thấy nhị tiểu thư đoan trang thùy mị, rất có phong thái của phu nhân."

Bạch Tấn Bằng liếc nhìn Bạch Thiến Thiến một cái, trong ánh mắt lại toát ra một loại vui sướng tự đắc, "Làm gì có, ngươi đừng thấy nó hiện tại ngoan ngoãn, thời điểm nháo lên ai cũng đều không có biện pháp ngăn cản."

Mấy người liền như vậy cười nói, Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên trong lúc nhất thời lại không có đất nói, khô cằn đứng ở bên kia xấu hổ, lại nghe đến Trần phu nhân nhắc tới mẹ của Bạch Thiến Thiến, làm cho tân phu nhân là Trương Minh Diễm đây càng khó chịu hơn.

Bạch Diên luôn cảm thấy mình xinh đẹp hơn Bạch Thiến Thiến, nhưng hôm nay không ngờ cô ta lại nổi bật như vậy. Thời điểm vừa mới nhìn thấy Bạch Thiến Thiến xuất hiện trong lòng cô rất không thoải mái, chỉ vì hôm nay cách ăn mặc của Bạch Thiến Thiến thật sự rất đẹp. Cô cũng không có trang điểm đậm như trước đây, ngược lại chỉ trang điểm nhẹ lại có vẻ thanh lệ, tao nhã. Cô nghiêm chỉnh đứng ở nơi đó, cười nhẹ nhàng, từ trong ra ngoài tản ra một sự quyến rũ, tựa hồ so với cô ta còn hơn một chút. Lúc này Trần lão tiên sinh cùng Trần phu nhân vây quanh Bạch Thiến Thiến nói chuyện không ngừng, đem cô ta ném ở một bên, cô tất nhiên là không cam lòng, liền nhịn không được chen vào nói: "Đúng rồi Nhị tỷ, Anh rể như thế nào không đến cùng chị?"

Không khí vui vẻ ban đầu bởi vì câu nói này của Bạch Diên, lập tức cứng ngắc rơi xuống dưới, Bạch Tấn Bằng âm thầm nhìn Bạch Diên một cái, hiển nhiên là trách cứ cô lắm miệng.

Vợ chồng ông Trần sớm đã nghe nói qua Bạch nhị tiểu thư cùng chồng không hợp, lúc này cũng không tiện nói gì nữa.

Mà đương sự là Bạch Thiến Thiến đã sớm biết mẹ con hai người này không phải là cái đèn đã cạn dầu, lời này của Bạch Diên nghe qua là quan tâm, trên thực tế chính là vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng là muốn tất cả mọi người biết cô hôn nhân bất hạnh.

Biểu cảm của Bạch Thiến Thiến không có gì biến hóa, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, ngữ khí vô cùng thân thiết lại tự nhiên nói: "Em cũng không phải không biết anh rể em là cái hũ nút*, cùng hắn ở một chỗ miễn bàn có bao nhiêu buồn chán, chẳng bằng đi cùng đại tỷ, trên đường đi còn có thể nói chuyện tâm sự."

*hũ nút: Bí ẩn; khó hiểu (ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực)

Trần phu nhân cười cười, cũng phụ họa nói: "Đúng rồi, ta cũng nghe người ta nói qua con trai của Liêu gia không thích nói chuyện cho lắm, nghĩ đến thật đúng là cái hũ nút."


Lời này nói xong mọi người đều bật cười, không khí cứ như vậy lại vui vẻ như lúc đầu.

Bạch Diên âm thầm cắn cắn môi. Có vẻ như nha đầu Bạch Thiến Thiến này thay đổi không ít. Nếu là lúc trước, nghe được người ta nhắc tới Liêu Định Hiên, cô tất nhiên là vừa thẹn lại lại quẫn bất, một câu cũng nói không nên lời, thế nhưng lúc này còn có thể thoải mái nói đùa như vậy.

Nhìn thấy mấy người kia chuyện trò vui vẻ như vậy, trong lòng Bạch Diên không vui lắm, Trương Minh Diễm ở một bên lại kéo kéo áo của cô, hướng cô nháy mắt, đại khái là bảo cô đừng nóng lòng.

"Mọi người là đang nói tôi sao?"

Trong không khí náo nhiệt này, một giọng nam trầm thấp lại đột nhiên vang lên. Vừa nghe đến thanh âm này, mọi người liền tạm dừng câu chuyện nhìn lại, đã thấy hắn cách mấy người không xa, một thân chính trực lại nghiêm cẩn. Gương mặt không có điểm gợn sóng, không sợ hãi lộ ra một cỗ thành thục cùng cơ trí, mang một loại mị lực chết người, cho dù chung quanh nhân tài đông đúc, hắn vẫn như cũ là hạc trong bầy gà.

Bạch Tấn Bằng phục hồi tinh thần lại cười trêu ghẹo, "Là Định Hiên a! Thật đúng lúc, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."

Liêu Định Hiên sắc mặt như thường tiến đến, cùng Bạch Thiến Thiến sóng vai đứng một chỗ, lại cùng trưởng bối chào hỏi một chút.

Đứng ở bên người hắn Bạch Thiến Thiến lại theo bản năng dịch sang một bên cách xa hắn một chút, sắc mặt có điểm 囧. Không biết lúc nãy Liêu Định Hiên ở đứng bên kia bao lâu, nghĩ đến hẳn đã nghe được cô nói hắn như hũ nút, hơn nữa để chặn miệng Bạch Diên, cô còn nói chuyện khá mập mờ làm cho người ta hiểu lầm cô và hắn vô cùng thân thiết.

Nghĩ tới không lâu trước cô còn ở quán cà phê đánh phụ nữ của hắn, lại không chừa cho hắn mặt mũi. Lúc này lại nói hắn và cô vô cùng thân thiết, còn vừa vặn bị hắn bắt gặp, cũng không biết hắn sẽ nghĩ cô như thế nào.

Cũng may Liêu Định Hiên coi như cũng không nghe thấy gì, gọi cô một tiếng cho có lệ liền tự đắc cùng Bạch Tấn Bằng và Trần tiên sinh nói chuyện với nhau.

Mà Trần phu nhân lại thỉnh thoảng khen một câu như là cô và Liêu Định Hiên nhìn rất xứng đôi, quả thực chính là một đôi bích nhân vân vân và mây mây. Bạch Thiến Thiến một bên ở trong lòng nghĩ Trần phu nhân chắc mắt bà ấy có vấn đề, một bên lại tươi cười ấm áp trả lời lấy lệ.

Bạch Diên người hoàn toàn bị bỏ rơi, không thể chen vào nói gì, chỉ cầm ly rượu sâm banh trên tay và uống, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua hướng cửa chính, vừa lúc nhìn thấy một thân ảnh bước vào. Bạch Diên mím môi cười, lại hướng Bạch Thiến Thiến cùng Liêu Định Hiên nhìn lướt qua, trong mắt tràn ngập một cỗ vui sướng khi thấy người gặp họa, "Nhìn kìa, không phải là cái tên phá gia chi tử* của Viên gia đó sao?"

*người ăn tiêu hoang phí; người tiêu tiền như rác; người lười biếng vô tích sự

Mọi người nghe cô vừa nói cũng đều dừng lại câu chuyện hướng cửa nhìn lại, tự nhiên cũng đều thấy được người đứng ở cửa, ăn mặc cực phong tao*, đang đùa giỡn với một đám thanh niên.

*phong tao; dẫn đầu; đứng đầu; lẳng lơ; lẳng; làm đỏm; làm dáng; lả lơi

Hắn mặc một cái áo hồng nhạt, quần tây màu trắng, cổ áo sơ mi mở hai nút. Quần áo trong thật sự là quá mức bắt mắt, cổ áo lại hơi mở rộng liền làm cho người ta có một loại cảm giác phong tao.

Hắn có một vẻ ngoài đẹp trai, đôi mẩt hoa đào, cái mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm. Thời điểm hắn cười rộ lên ánh mắt khẽ nheo lại, như đang bí mật đưa tình với ai đó. Tuy rằng đẹp trai, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vẻ phong lưu, tóm lại hắn làm cho người ta vừa thấy liền biết hắn không phải người đứng đắn.

Bạch Thiến Thiến vừa thấy người này liền cảm giác mí mắt giật giật, cô có trí nhớ của nguyên thân, tự nhiên nhận ra được người này chính là "công cụ" mà cô dùng để kích thích Liêu Định Hiên, cái người phong lưu phóng khoáng, lịch sử đen đầy trời- Viên Trạch Khải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận