Xuyên thành phu nhân nhà giàu

Chuyên viên trang điểm khó hiểu, “Đụng hàng cách tạo hình của em có chỗ tốt nào, chẳng lẽ không phải người nào xấu hơn người đó xấu hổ à? Hơn nữa, chẳng lẽ cô ta không sợ bị fan mắng?”

Tả Minh Nhiên: "Có người mắng là chuyện tốt, vẫn còn dễ chịu hơn là không ai nhớ rõ."

“Hắc hồng cũng là nổi.” Mao Mao đi theo nhỏ giọng giải thích, "Dù sao có được sự nổi tiếng rồi, đợi vài năm sau tẩy trắng lại là được, sau đó sẽ nhanh chóng biến thành một ngôi sao hạng nhất.”

Chuyên viên trang điểm tắc lưỡi, khi nói chuyện, mọi người đã đi đến nơi dự định trải thảm đỏ. Là nữ chính, Tả Minh Nhiên sẽ cùng đi thảm đỏ với nam chính.

Nam chính là diễn viên Trương Lập Chi, tuy chưa đến ba mươi tuổi, mà đã đạt được hai giải ảnh đế, là người mới trong phái thực lực, so với bình hoa ‘Tả Minh Nhiên’ thì đáng tin hơn nhiều.

Nhìn thấy người, Tả Minh Nhiên hít mạnh một hơi, cùng lúc túm lấy tay Mao Mao, “Mao Mao, em nhanh nhéo chị xem có phải chị đang nằm mơ không?”

Mao Mao còn tưởng rằng cô có chuyện gì, vội vàng hỏi: “Chị Nhiên, sao vậy ạ?”

"Không có việc gì." Tả Minh Nhiên lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trương Lập Chi không rời.

Lúc trước khi thức đêm đọc tiểu thuyết, nhân vật nam cô thích nhất không phải là nam chính, mà chính là nam phụ, không chỉ đẹp trai mà còn hiền lành ngay thẳng, cũng thích nữ chính, lại vì tỏ tình muộn một bước nên trơ mắt nhìn nam chính và nữ chính yêu đương, nhưng cũng không vì vậy mà hắc hóa, mà lựa chọn buông tay.

Mà nam phụ thảm nhất tiểu thuyết không phải là ai khác, mà chính là ảnh đế Trương Lập Chi hiện tại đang đứng trước mặt cô.


Khi đọc tiểu thuyết Tả Minh Nhiên vì anh ta mà khóc nức nở, hận mình không thể dùng bút mà viết cho anh 20 vạn chữ trong phiên ngoại, nhưng khi người này thật sự đứng trước mặt cô, cô lại bắt đầu thấy kỳ lạ.

Mao Mao nhìn theo ánh mắt cô, “À... em quên nói, anh Trương gấp gáp quay về, 10 phút trước mới đến, Phó đạo diễn báo tin cho cả đoàn, nói lần diễn tập này chị sẽ đi cùng anh Trương.”

Tận mắt nhìn thấy nhân vật trong sách, cảm giác khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô, tuy Mao Mao và Thời Song Hạ cũng từng xuất hiện trong sách, nhưng phần diễn không nhiều, lại có thêm trí nhớ vốn có của ‘Tả Minh Nhiên’ nên cũng không có cảm giác gì nhiều.

Mà Trương Lập Chi thì không giống vậy, ‘Tả Minh Nhiên’ tiếp xúc với anh ta không nhiều, chỉ có ký ức về đoạn thời gian lúc trong đoàn phim quay phim, nhưng bởi vì nguyên nhân trong sách, Tả Minh Nhiên hoàn toàn không có cách nào nhìn thẳng vào Trương Lập Chi.

Không khí lúc này tràn ngập xấu hổ, Mao Mao nhìn cô, lại nhìn Trương Lập Chi, hạ giọng nói: "Chị Nhiên, chị không nhớ chuyện trước kia sao?”

  

“Trước kia?” Tả Minh Nhiên kinh hãi, chẳng lẽ ‘Tả Minh Nhiên’ và Trương Lập Chi còn có quan hệ nào không rõ ràng à?

Mao Mao thật lòng khuyên cô, “Chị Nhiên, đó chỉ là tin đồn thôi, hơn nữa, sau đó chị không nhận bộ phim kia, anh Trương không phải là cũng không nhận sao.

Trí nhớ của Tả Minh Nhiên bị đào ra, cô nghẹn ngào một phen, không thể nói rõ vui mừng hay khổ sở, dù sao cũng có chút lời khó nói hết, “Em mà không nói chị cũng không nhớ là có chuyện này tồn tại.”

Thời gian Mao Mao nói là ba năm trước, có người đưa cho Thời Song Hạ một kịch bản hay, hi vọng ‘Tả Minh Nhiên’ có thể nhận đóng vai nữ chính, mà nam chính của bộ phim này là Trương Lập Chi người vừa nhận được cúp ảnh đế chưa lâu. Nhưng mà chưa đợi bọn họ đưa ra quyết định, đã có một tin tức truyền ra, bởi vì biết nữ chính là ‘Tả Minh Nhiên’ nên Trương Lập Chi trực tiếp chọn bỏ diễn.

Hay lắm, anh Trương của tôi trong xã hội, không phải là dạng vừa đâu.

Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, dù sao lúc ấy chuyện này đã dấy lên không ít sóng gió, fan hâm mộ hai bên đều rất tức giận, xé nhau hai tháng mới phát hiện thực lực đối thủ ngang nhau, lúc này mới ngừng công kích, không tiếp tục nháo nữa.

Chẳng qua là vì chuyện này, nên dù là Trương Lập Chi hay là ‘Tả Minh Nhiên’ đều không nhận bộ phim này.

Dường như nhận ra ánh mắt Tả Minh Nhiên, Trương Lập Chi đang nói chuyện với đạo diễn nghiêng đầu sang chỗ khác, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với Tả Minh Nhiên, cách đó vài bước.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, khó có khi thấy được người trên giấy ngoài đời thật, Tả Minh Nhiên theo bản năng nở một nụ cười với đối phương, nhưng mà Trương Lập Chi làm như không thấy cô, dửng dưng xoay đi.

Tả Minh Nhiên: "..." Ghi thù!


Diễn tập tiến hành cực kỳ thuận lợi, sau khi kết thúc Tả Minh Nhiên dẫn Mao Mao đi ăn cơm trưa, chuyên viên trang điểm bởi vì còn có chuyện khác nên đã đi trước, mà trợ lý trang phục sợ cô làm ra sự kiện ‘phù’ nào nữa, dứt khoát không quan tâm đi theo lên xe, kết quả sau bữa trưa ngon lành, phần ăn của Tả Minh Nhiên toàn là hoa quả và rau dưa salad.

Trước khi đi, trợ lý trang phục mặc kệ ánh mắt oán niệm của Tả Minh Nhiên mà dặn đi dặn lại Mao Mao, bảo cô ấy canh chừng Tả Minh Nhiên đàng hoàng, ngay cả nước cũng không được uống nhiều.

Buổi chiều không có việc gì, Mao Mao dựa vào lịch trình đưa Tả Minh Nhiên đi chăm sóc nhan sắc, lúc hai người về tới nhà đã là tám giờ tối.

Trong nhà vẫn không có ai, Tả Minh Nhiên đã đói bụng cả buổi trưa, ngực muốn dán vào lưng luôn, vừa vào cửa đã đi thẳng đến tủ lạnh.

Mao Mao đưa cô về chạy chậm theo sau, nói liên tục: “Chị Nhiên, hôm nay chị thật sự không được ăn đâu.”

Tả Minh Nhiên dựa vào luật đòi quyền lợi của mình, “Giảm béo giảm béo, không ăn no sao có sức để giảm béo hả?”

Mao Mao: “...”

Cánh cửa tủ lạnh mở ra, cánh cửa to như vậy mà trong tủ chỉ có lẻ loi mấy quả trứng gà, mấy chai nước, Tả Minh Nhiên sững sờ tại chỗ, không thể tin nói: “Ý nghĩ tồn tại của cái tủ lạnh này đâu hết rồi?”

Tiếng mở cửa truyền đến từ lối vào, Tả Minh Nhiên suy yếu dựa vào cửa tủ lạnh nhìn ra ngoài, Yến Vân Dương vừa cởi áo khoác tây trang vừa đi vào, dáng người thon thả rắn chắc dưới ánh đèn mờ ảo rất bắt mắt.

Tả Minh Nhiên liếc thấy trên tay anh có túi mua hàng, hai cái túi đầy ắp đồ, bên trong chay có mặn cũng có, có thịt và rau, gà vịt, Tả Minh Nhiên vốn đói đến hai mắt choáng váng đột nhiên đi tới, kinh ngạc nói: "Anh chuẩn bị làm cơm chiều sao?"

Yến Vân Dương nhìn cô một cái, chậm rãi gật gật đầu.

Sau đó Tả Minh Nhiên mới nhận ra tư thế không đúng của mình, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh lại, đi tới nhìn một túi đồ, hàm súc nói: “Anh định làm gì vậy?”


  

“Không biết.”

Minh Nhiên cắn chặt răng, mặt dày nói: “Tôi cảm thấy mì sợi rất ngon.”

Yến Vân Dương cười cười, “Thật sao? Tôi nghĩ cô không thích ăn, cho nên đặc biệt mua món khác cho cô.”

Trong lòng Tả Minh Nhiên vui vẻ, vội vàng hỏi: “Thật không? Anh mua gì đó?”

Yến Vân Dương đặt túi mua hàng trong tay xuống bàn, tìm tìm lục lục bên trong, lấy ra một bó rau xanh to, “Cái này.”

Tả Minh Nhiên: "..." Nhịn!

Suy nghĩ tác giả:

Hôm qua về đến nhà làm này nọ xong đã 0 giờ, quá mệt nên không có sức gõ chữ, chương này bù cho hôm qua, chương mới sẽ được cập nhật vào vài buổi tối nữa, thật sự có lỗi với mọi người, bình luận phát lì xì ~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận