Chương 47: Cứu người (2)
Edit: Bon
Beta: Chị Mây
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao thế?" Thang Văn Bân vừa từ ngoài trở về, bất chợt bị cái gối quăng vào đầu, thấy Quan Tâm Nhị đang tức giận, điện thoại cũng bị ném sang bên, lập tức hiểu được: "Người nhà họ Tả lại đến đòi tiền?"
Quan Tâm Nhị liếc anh ta một cái, "Tôi chưa từng gặp người nào ham tiền hơn mạng, trước nói dễ nghe lắm, nào là dù sao Tả Minh Nhiên cũng là cháu gái ông ta, cho dù có làm sai gì là người lớn nên bỏ qua, kết quả vừa nhắc đến tiền bạc làm như cả đời nghèo đói, còn nói gì tới cháu gái chứ."
Thang Văn Bân nhặt gối ôm lên, cười tủm tỉm động viên cô ta: "Có thể mê tiền là chuyện tốt, có tiền mua tiên cũng được, nếu như bọn họ đòi tiền, chúng ta muốn bọn họ nói gì còn không phải là chuyện nhỏ sao."
Sắc mặt Quan Tâm Nhị hơi nguôi ngoai, "Có người nhà thế này, xem như Tả Minh Nhiên xui xẻo."
Nhìn đồ ăn Thang Văn Bân mang về, cô ta cau mày nói: "Tại sao lại là những món này, tôi ngán rồi, anh không thể đổi sang quán khác sao?"
Thang Văn Bân ngượng ngùng nói: "Gần đây không có nhiều quán lắm, lần sau anh sẽ đi xa một chút xem còn chỗ nào không."
Quan Tâm Nhị liếc mắt nhìn thức ăn bên trong hộp, quăng đũa đi, tức giận nói: "Tôi không ăn, anh ăn đi."
Nói xong, cầm điện thoại đi vào phòng, cửa phòng bị cô ta sập mạnh rung vang trời. Thang Văn Bân đứng tại chỗ, mặt từ đỏ chuyển sang trắng, đến cùng không nhịn được cúi đầu xuống đất hung hăng mắng: "Cái thá gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
***
Xe buýt dừng dưới chân núi, mọi người theo thứ tự lên núi, thấy địa điểm quay ai cũng hét thảm một câu.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ còn phải leo núi?"
"Có thể có hổ báo rắn rết gì không, tôi rất sợ mấy thứ này."
"Có thể cho tôi một cameraman chạy chậm, đến lúc có hổ tôi cũng không sợ."
….
Ngoại trừ Tả Minh Nhiên và Phạm Chân Chân, những người khác đều đã quay với nhau hai tập nên tương đối quen thuộc, lúc này đang đùa với nhau.
Tổng đạo diễn từ trên xe đạo diễn phía sau đi xuống, có hình có dáng cầm loa nói với bọn họ: "Chủ đề của tập này chính là
, trong vòng mười hai giờ tìm cách hoàn thành nhiệm vụ xuống núi thì xem là thành công, hiện tại giao điện thoại di động ra, còn balo thì chỉ được mang năm món, kể cả đồ ăn."ốn>
Nhân lúc tổng đạo diễn đang giới thiệu, Tả Minh Nhiên đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Không thể không nói, ekip chương trình vì tập này đúng là tốn không ít công phu. Khu vực núi rừng này đại khái là nơi đã khai phá nhưng chưa mở địa điểm du lịch, vị trí hẻo lánh, xung quanh có thể nói là hoang tàn vắng vẻ, lúc trước khi đọc tiểu thuyết cô còn nghĩ phải là nơi thế nào mới khiến nữ chính sống sờ sờ phải gọi đội cứu hộ, hiện tại nhìn tận mắt, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng khi nghĩ rằng mình cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây, Tả Minh Nhiên lập tức không vui.
Mọi người đeo bịt mắt được đưa lên giữa sườn núi, đợi đến lúc bên tai có tiếng động, Tả Minh Nhiên tháo bịt mắt ra, nhìn cảnh sắc xung quanh y hệt nhau thì rơi vào trầm tư. Cameraman mặc quần áo ngụy trang, nghiêm túc khiêng máy quay đi theo cô.
Từ giờ đến lúc trời mưa còn chưa đến hai mươi phút, so với việc hoàn thành nhiệm vụ, cô càng mong rằng mình có thể đến chân núi trước khi trời đổ mưa, để tránh mưa lớn làm cô mắc kẹt trên núi, đến lúc đó nữ chính Ân Như Tâm và Phạm Chân Chân đấu nhau thế nào cũng là việc của hai người đó.
Đường núi khó đi, Tả Minh Nhiên nhìn khắp nơi, tìm trên đất được một nhánh cây, bước ngắn bước dài đi xuống.
Nhưng mà suy nghĩ thì rất tốt đẹp còn thực tế thì lại rất tàn nhẫn.
Hiển nhiên ekip chương trình đã dự đoán được tình huống khách mời sẽ không làm nhiệm vụ mà sẽ đi thẳng xuống núi, cách chỗ bọn họ được thả xuống không xa có một đám NPC, Tả Minh Nhiên vừa đi xuống không đến 100m đã thấy một đám người đóng vai NPC lao đến.
Mặc dù biết đây là do chương trình, thế nhưng bản năng sinh tồn trong nháy mắt vẫn phát huy tác dụng, Tả Minh Nhiên lập tức quay đầu bỏ chạy, đến lúc bỏ đám NPC xã tít tắp, cô mới phát hiện cô không chỉ không xuống núi mà còn chạy ngược lên gần đỉnh núi hơn.
Một lúc chạy xa như vậy, còn là đường núi, Tả Minh Nhiên thở không ra hơi, tùy tiện tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vẫn còn trong nội dung cốt truyện, việc xuống núi xem ra không thể thực hiện, như vậy cách duy nhất là sớm đi tìm chỗ trú, dù mưa to thế nào cũng không sợ, dù sao vẫn còn đội cứu hộ.
Lá cây rậm rạp che kín bầu trời, không có điện thoại di động, Tả Minh Nhiên cân nhắc thời gian, uống một ngụm nước, bắt đầu đi lên đỉnh núi.
Dựa theo hành vi đuổi người lên đỉnh núi của ekip chương trình, đoán chừng nhiệm vụ lớn ở chân núi, như vậy sẽ có nhiệm vụ nhỏ, nhất định sẽ có nơi để nghỉ ngơi.
Mười lăm phút sau, bầu trời vốn trong xanh bắt đầu có mưa, cameraman vẫn luôn theo sau ngạc nhiên hỏi: "Sao trời lại mưa?"
Tả Minh Nhiên không dám đi quá xa, nghe vậy dừng lại, quay người sang hỏi: "Từ đây đi đến chân núi phải mất bao lâu?"
Đoán chừng là bị những hạt mưa rơi xuống làm cho ngạc nhiên, cameraman lần này không im lặng nữa, mà nhìn xuống dưới đánh giá một lát: "Ít nhất cũng phải nửa giờ."
Tả Minh Nhiên suy nghĩ, trầm tư nói: "Có lẽ sẽ đến kịp."
Trong cốt truyện nguyên tác, trời mưa nhỏ hai mươi phút mới chuyển thành mưa to, cũng chính vì vậy, Phạm Chân Chân mới vu khống Ân Như Tâm lúc trời mưa nhỏ cố ý đi lên đỉnh núi mới làm chậm trễ thời gian, cuối cùng khiến bọn họ bị kẹt lại. Vừa rồi cô không cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chính là vì muốn trước khi trời mưa sẽ xuống được núi.
Cameraman còn chưa hiểu câu này có ý gì, đã nghe một tiếng sấm từ trên trời rơi xuống, cơn mưa nhẹ bỗng nhiên biến thành cơn mưa lớn, trút xuống đỉnh đầu.
Tả Minh Nhiên: "???"
"Ôi trời ơi!" Cameraman luống cuống tay chân che máy quay, nói với Tả Minh Nhiên, "Chúng ta nhanh xuống núi đi!"
Tả Minh Nhiên trong lúc khiếp sợ không kịp phản ứng, liếc nhìn chỗ đất bị mưa to cuốn đi, cô bảo vệ đầu nhìn cameraman nói to: "Không thể đi, mưa quá lớn, nơi có nhiệm vụ ở đâu, chúng ta đến đó trốn trước."
Cô nói như vậy không phải không có đạo lý, đường núi vốn đã khó đi, bị mưa thấm ướt, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị trượt chân xuống dưới, hơn nữa còn không mang gì che mưa, dù đường đi chỉ khoảng nửa giờ nhưng muốn muốn đi an toàn trong mưa cũng không phải là chuyện dễ.
Không có thời gian cân nhắc, cameraman dắt cô tìm được địa điểm nhiệm vụ gần nhất, tránh vào đó.
Cũng may nơi ekip chương trình sắp xếp nhiệm vụ là một hang núi, bên trong chứa đầy những thẻ nhiệm vụ và một vài vật khác.
Mưa to không có chiều hướng giảm lại, thậm chí ngay cả gió cũng mạnh hơn, nếu vừa rồi bọn họ không chọn tìm chỗ trú mà chọn đi xuống núi, có thể tưởng tượng được bây giờ sẽ rơi vào hoàn cảnh nào.
Cũng may thiết bị để liên lạc với tổ đạo diễn dưới chân núi chưa bị hỏng, cameraman đặt máy quay xuống nơi khô ráo, bắt đầu liên lạc với chân núi, Tả Minh Nhiên tỏ vẻ không sao, đứng cửa hang nhìn ra ngoài. Vì để tăng độ khó nhiệm vụ ekip chương trình chọn hang động rất có tính khiêu chiến, cửa hang động là một dốc đứng, chỉ có chỗ bên trái có thể đi lên, dốc đứng vốn được trang bị bảo hộ, nhưng mưa quá to đã cuốn trôi tất cả nên lộ ra toàn bộ phần dốc.
Nhìn thấy dòng nước đục ngầu bị cuốn trôi trên mặt đất, Tả Minh Nhiên trong lòng thầm chửi thề.
Tính cưỡng chế của nội dung cốt truyện thật đúng không cho cô đường lui, chỉ vì muốn bắt cô ở đây mà khiến mưa to rơi sớm hơn hai mươi phút.
Nhưng mà nếu cô có thể ở đây, Ân Như Tâm cũng sẽ cách đây không xa.
Đang nghĩ ngợi, một tiếng kêu cứu yếu ớt truyền đến, Tả Minh Nhiên sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm, nhưng âm thanh càng lúc càng gần, cô đưa mắt nhìn sang bên trái cửa động, có một bóng dáng mơ hồ đang đi đến, nhìn thoáng qua có vẻ là con gái.
"Ở đây!" Tả Minh Nhiên hô lớn một câu, sau đó quay đầu lại nhìn cameraman, "Nhanh cứu người."
Đối phương hiển nhiên cũng đi theo âm thanh phát hiện ra bọn họ, Tả Minh Nhiên lấy dây thừng trong balo, mình cầm một đầu, đầu kia quăng sang chỗ cô gái kia, hai người cố gắng kéo cô gái đến đây.