Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Ôn Noãn ngay lập tức giơ tay lên để che hai tai đang đỏ bừng.
Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào cô tự thú nhận toàn bộ mọi chuyện.
Tay của cô mới chỉ dơ lên một nửa, cô đã ngay lập tức hạ xuống.
Ôn Noãn ngồi suy nghĩ một lúc, cô quay sang cố chối bay chối biến: "Thật à? Tai của tôi đang đỏ lắm à?"
Chỗ hai người ngồi khá gần với cửa sổ, nên Ôn Noãn đã biến tấm kính trên cửa sổ thành một chiếc gương, cô ngồi ngắm nghía một lúc, "Ủa, tại sao tai của tôi lại đỏ như vậy!?"
Cô quay sang nhìn Vương Giai, khẳng định một cách chắc nịch: "Chắc bình thường do cậu không để ý đến tôi nên cậu không biết thói quen này của tôi rồi.
Cứ trời nóng là tai của tôi lại đỏ bừng."
Vương Giai: "..."
Cô ấy im lặng ngồi xem Ôn Noãn biểu diễn.
Dù biết cô đang nói dối nhưng cô ấy không thể tìm ra sơ hở để vạch trần lời nói dối đó.
Một lúc sau, Vương Giai chấp nhận là mình đã thua.
Nếu Ôn Noãn không muốn nói ra, thì cô ấy cũng giả bộ như mình chưa từng hỏi đến chuyện này.
Thực ra Vương Giai không hề có ý xấu, cô ấy vì quá tò mò nên mới quay sang hỏi Ôn Noãn.
Với lại, mối quan hệ của cô ấy và Ôn Noãn khá thân thiết nên cô ấy cũng chỉ muốn quay sang trêu chọc Ôn Noãn một tý thôi.
Nhưng không ngờ phản ứng của cô lại đáng yêu như vậy.
Cô ấy bật cười, khẽ gật đầu, bắt đầu diễn theo Ôn Noãn: "Hóa ra là vậy.
Chắc tại do tôi không để ý."
Cô ấy khẽ nháy mắt, mặt không đỏ chân không run tim không đập nhanh, bình tĩnh nói: "Chắc là do gần đây cậu đã trắng hơn, nên tớ mới có thể thấy rõ hơn.."
Ôn Noãn: "..."
Không hiểu vì sao cô cảm thấy lời nói này của Vương Giai, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Nhưng cô cũng đoán ra được đó chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Nhưng Ôn Noãn cũng có thể đoán ra được.
Nên cô quyết định giữ im lặng và cố chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Cô khẽ ho một tiếng, rồi khẽ gật đầu nói: "Ừ, cậu nói rất đúng."
Vương Giai bật cười nói, "Được rồi.
Vào lớp rồi."
Sau đó cô ấy nói thầm vào tai Ôn Noãn: "Noãn Noãn, nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao cả.
Chỉ cần chuyện mà cậu không muốn nói thì chắc chắn tớ sẽ không bao giờ ép cậu phải nói ra."
Ôn Noãn khá bất ngờ, cô nở nụ cười rạng rỡ quay sang nhìn cô ấy: "Được, cảm ơn cậu rất nhiều.
Nhưng mà tôi thực sự coi cậu là một người bạn rất thân của tôi.
Chỉ là chuyện này tôi cũng không biết mình nên giải thích như thế nào."
Cô bật cười nói: "Nếu mối quan hệ của hai người bọn tôi có tiến triển gì mới.
Chắc chắn tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Ôn Noãn sẽ không bao giờ dám nói như vậy ở trước mặt những người khác.
Nhưng nếu người đó là Vương Giai hoặc Ngu Thư, Ôn Noãn mới dám hứa như vậy.
Đương nhiên điều kiện quan trọng để cô kể cho các cô ấy nghe chính là cô với Cố Thâm đã chính thức yêu nhau.
Lúc đó cô chắc chắn sẽ nói cho hai người này biết đầu tiên.
Bởi vì ngay từ khi cô đi đến thế giới này, cả hai người bọn họ đã coi cô là một người bạn.
Hơn nữa họ đối xử với cô rất tốt.
Và đương nhiên, họ sẽ mãi mãi là hai người bạn tốt nhất của cô.
Tuy hiện tại Ôn Noãn cũng có rất nhiều người bạn khác.
Nhưng Vương Giai và Ngu Thư vẫn giữ một vị trí đặc biệt ở trong lòng cô.
Không phải là cô không tin tưởng hay không yêu quý những người bạn kia.
Và chỉ là tình cảm cô dành cho hai người kia sẽ nhiều hơn một chút.
Đối với Ngạc Thiên Thiên và Trình Lại Hàm.
Ôn Noãn cũng coi các cô ấy là những người người bạn tốt của mình.
Và đương nhiên Ôn Noãn cũng không có ý muốn lừa gạt hay giấu diếm mấy cô ấy.
Bởi vì cô thực sự rất quý các cô ấy
Vương Giai khẽ gật đầu, cô ấy lôi một quyển sách từ trong ngăn bàn ra: "Được, tôi sẽ chờ tin tốt của cậu."
"Ừ."
Hai ngày sau, cả trường đều đang đồn ầm lên chuyện Cố Thâm vì Ôn Noãn mà đánh nhau với bạn học.
Tuy nhiên bởi vì cả hai nhân vật chính đều không để tâm tới chuyện này, mà cả hai cũng đều không lên tiếng giải thích, với lại mọi người cũng không bắt gặp cảnh hai người bọn họ thân mật.
Họ cũng cảm thấy mối quan hệ của cả hai vẫn như lúc trước và không có thay đổi gì quá nhiều.
Mọi người chờ mãi mà không nhìn thấy có động tĩnh gì mới.
Nên mấy người sau, nhiệt độ của câu chuyện cũng dần giảm xuống và không còn có ai nhắc đến chuyện này nữa.
**
Buổi sáng ngày thứ 7, Ôn Noãn đã hẹn với Cố Thâm từ trước.
Cô muốn rủ anh đi cùng với cô đến căn hộ kia.
Mọi thủ tục đều đã được hoàn tất, Ôn Noãn bây giờ chỉ cần đi đến nhận phòng.
Thực ra Ôn Noãn luôn mong muốn được trải nghiệm một cuộc sống tự lập.
Thế nên vào buổi tối hôm thứ 6, Ôn Noãn đã ngay lập tức đi thu dọn hành lý.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển đến ở trong ngôi nhà mới.
Ngày cuối tuần được tự do thoải mái ở trong ngôi nhà của mình.
Và bạn có thể làm điều mình thích mà không phải lo sợ chuyện đó sẽ gây ảnh hưởng đến người khác.
Với lại Ôn Noãn cảm thấy ở trong ký túc xá rất vui nhưng vẫn còn rất nhiều điểm bất tiện.
Nếu cô chuyển đến sống ở trong căn hộ kia, ít nhất thì Ôn Noãn có thể tự nấu ăn.
Hoặc cô cũng có không gian để tập luyện thể thao, và không sợ ai làm phiền mình khi đang phát sóng trực tiếp
"Cậu có mang theo nhiều đồ không?" Cố Thâm đi đến trước cửa khu ký túc nữa.
Anh mới lôi điện thoại ra để gọi cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn hành lý đang để bên cạnh: "Cũng không nhiều lắm.
Tôi có thể tự mang xuống được."
Cố Thâm: "...!Để tôi lên bê đồ giúp cậu." Anh thở dài nói: "Có tôi ở đây, mấy việc nặng cậu cứ để tôi làm."
Ôn Noãn khẽ dừng lại, cô không nhịn được cười, cô vội vàng nói: "Được, thế cậu mau đi lên đây đi."
Thực ra Ôn Noãn nghĩ việc gì mình có thể tự làm được thì cô sẽ không bao giờ đi nhờ người khác.
Chỗ hành lý này tuy có hơi nặng.
Nhưng cô nghĩ mình có thể tự bê đồ xuống tầng được.
Với lại trong chỗ hành lý này chủ yếu là sách, và có rất nhiều quyển sách mà lần trước Cố Thâm tặng cho cô.
Thế nên cô muốn mang theo chúng, để khi nào rảnh cô sẽ lôi sách ra để đọc.
Nhưng nếu Cố Thâm nói anh sẽ giúp cô bê đồ, nếu là Ôn Noãn lúc trước chắc chắn cô sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ...!dường như cô đã học được thêm một điều, cô đã chấp nhận sự giúp đỡ của Cố Thâm.
Nếu không thì anh lại trách cô không biết tự lượng sức mình.
Với lại nếu có Cố Thâm bê đồ giúp, thì công việc chuyển đồ cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn và sẽ rút ngắn thời gian.
Cố Thâm chạy ra xin phép dì quản lý ký túc xá, sau khi được dì ấy đồng ý thì anh mới được phép đi lên.
Bởi vì bây giờ đang là cuối tuần hầu hết mọi người đều đi về nhà.
Nên trên dọc đường Cố Thâm không nhìn thấy ai cả.
Lúc đi đến phòng ký túc xá của Ôn Noãn, anh thấy Ôn Noãn đã để sẵn đồ đạc ở trước cửa.
Anh cúi đầu xuống nhìn thử, khóe mắt của anh liên tục giật.
Thực ra chỗ đồ đạc này cũng không được tính là nhiều, nhưng đó chỉ đối với đàn ông mà thôi.
Còn đối với con gái thì chỗ đồ này quá nặng.
Hành lý của Ôn Noãn...!chỉ có một vali cùng một túi đồ.
Bình thường mấy cô gái thường rất hay kêu ca, nào thì nặng, rồi còn trách tại sao lại nhiều đồ vậy.
Nhưng Ôn Noãn không hề như vậy, nếu cô có thể tự mình làm được thì chắc chắn cô không kêu ca, khi mọi người hỏi thì cô sẽ nói có rất ít đồ nên cô có thể tự làm một mình.
Cố Thâm thở dài, anh cũng không biết nên mình nói gì với cô bây giờ.
"Cậu giúp tôi xách vali xuống nhé.
Còn chiếc túi này cứ để tôi cầm xuống."
Cố Thâm giữ im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Trong chiếc túi này cậu đang đựng thứ gì mà nặng vậy?"
"Chỉ có mấy quyển sách cùng hai bộ quần áo thôi."
Cố Thâm khẽ gật đầu, một tay anh xách hành lý, tay còn lại anh cầm túi đồ đó lên.
Rồi anh ngay lập tức đi về phía cầu thang.
Anh không thèm quan tâm đến sự phản đối của Ôn Noãn.
"Á..." Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Ôn Noãn chưa kịp phản ứng.
Cô chỉ chạy theo phía sau anh: "Cố Thâm, cái túi này nặng lắm hay là cậu cứ để tôi cầm cho."
Cô vừa mới dứt lời, Cố Thâm quay sang lườm cô: "Biết rõ là nó rất nặng.
Vậy mà cậu đòi cầm làm gì?"
Ôn Noãn: "..."
Cô cảm nhận được Cố Thâm đang rất tức giận, nên cô khẽ gãi đầu nói: "Hay là để tôi cầm vali nhé?"
Cố Thâm giọng nói lạnh như băng, trước khi rời đi anh chỉ quay lại nhìn cô nói: "Cứ đi xuống dưới lầu trước đi.
Có chuyện gì thì để tý nữa bàn sau."
Anh đi rất nhanh, Ôn Noãn luống cuống vội quay trở lại phòng ký túc xá để khóa cửa phòng lại.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống dưới tầng.
Vừa mới bước xuống lầu một, cô thấy Cố Thâm đã ngồi chờ ở bên dưới.
Cô cảm thấy chỗ hành lý đó rất nặng, nhưng đối với Cố Thâm mấy món đồ chỉ nhẹ như lông hồng.
Ôn Noãn phải công nhận rằng đàn ông khỏe thật đấy.
Cô vẫn chưa kịp lên tiếng, thì cô đã nghe thấy Cố Thâm đang giận dỗi nói: "Lần sau cậu phải biết tự lượng sức mình..."
Đương nhiên vế sau của câu nói đó, anh không đủ dũng khí để nói ra.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, cô quay sang hỏi anh: "Sao cậu không nói tiếp?"
Cố Thâm cứng họng, anh bị câu nói này của cô làm cho á khẩu: "Chính cậu có thể tự hiểu ra được thì cần gì tôi phải nói ra."
Ôn Noãn bĩu môi, cô khẽ gật đầu nói: "Để tôi cầm vali cho.
Chiếc vali này cũng khá nhẹ."
Bên trong vali cũng chỉ chứa quần áo và một vài món đồ linh tinh.
Cố Thâm vừa nãy cầm vali nên anh cũng biết chiếc vali này rất nhẹ.
Nên anh đưa chiếc vali cho cô cầm.
"Đây nè."
Anh quay sang dặn cô: "Nếu cậu mệt thì nhớ phải nói với tôi nhé."
"Biết rồi."
**
Đây là lần thứ hai cô đi đến căn hộ này, tuy không còn cảm giác lạ lẫm như lần đầu.
Nhưng lần này cô cảm thấy rất hiếu kỳ và tò mò.
Từ khu chung cư đó đến trường học sẽ mất tầm khoảng 20'.
Mà trước cửa khu chung cư có tuyến xe buýt.
Nên việc đi lại cũng khá thuận tiện.
Lúc hai người bước vào trong thang máy, đột nhiên Ôn Noãn lại bật cười.
"Cậu cười chuyện gì mà vui thế?"
Ánh mắt của Ôn Noãn rất dịu dàng, cô đột nhiên nổi hứng: "Từ ngày hôm nay trở đi, tôi đã có một ngôi nhà của riêng mình?"
Cố Thâm sau khi nghe xong, rất chịu khó phối hợp với câu nói đùa nhạt nhẽo của cô: "Thế à."
Anh bật cười: "Ở gần đây có một siêu thị rất lớn.
Cậu có định đến đó để mua thức ăn về không? À, cậu có biết nấu ăn không?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Tôi có biết nấu ăn.
Thế còn cậu?"
Cố Thâm khẽ gật đầu: "Tôi cũng biết nấu ăn."
Anh đột nhiên dừng lại, anh quay sang nhìn Ôn Noãn: "Nếu cậu biết nấu cơm, trưa ngày hôm nay cậu có thể chiêu đãi tôi một bữa được không?"
Ôn Noãn bật cười, cô hào hứng nói: "Đương nhiên là được rồi."
Đừng nói là ăn cùng một bữa trưa, ngay cả khi Cố Thâm nói muốn ăn tối cùng cô.
Ôn Noãn cũng ngay lập tức đồng ý.
Lúc hai người bước vào trong căn nhà.
Ôn Noãn ngay lập tức chạy đi sắp xếp đồ đạc.
Sau đó cô lôi giấy bút ra để bắt đầu lên danh sách những món đồ cần phải mua.
Cô vẫn đang ngồi suy nghĩ, thì đột nhiên Ngu Thư gọi điện thoại đến cho cô.
Ngu Thư biết ngày hôm nay Ôn Noãn sẽ chuyển đi, nên cô ấy đã xin nghỉ làm để ở lại giúp đỡ Ôn Noãn chuyển đồ đạc.
Kết quả là lúc cô ấy về phòng ký túc xá mới biết người này đã đi rồi.
Cô ấy thở dài hỏi cô: "Tôi tưởng khoảng tầm 10h trưa cậu mới bắt đầu chuyển đi?"
Vì có chút chuyện nên cô ấy phải quay về nhà một chuyến.
Lúc quay về thì thấy phòng ký túc xá đã không còn một ai.
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng, cô xấu hổ ngượng ngùng nói: "Ngu Thư, cho tôi xin lỗi nhé.
Tại tôi nghĩ cậu đang có việc bận nên không thể về ký túc xá sớm được.
Với lại Cố Thâm cũng đến giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Cho nên chúng tôi đã rời đi từ lúc 9h."
Ngu Thư: "...!Cậu đã chuyển đến nhà mới rồi à?"
"Ừ." Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, đôi mắt của cô phát sáng lên: "Tôi đã thu dọn mọi thứ ổn thỏa rồi.
Hiện tại tôi đang lên danh sách mua đồ, tí nữa tôi sẽ ghé qua siêu thị mua đồ."
Nghe thấy vậy, Ngu Thư cố kéo dài giọng nói ra để hỏi cô: "Cậu đang ở một mình à?"
Ôn Noãn: "...!Cậu đã biết rồi mà còn cố hỏi."
Ngu Thư bật cười ha hả, cô ấy trêu chọc cô: "Ai biết rõ rồi mà còn cố hỏi hả.
Là cậu đang ám chỉ tôi hay là đang muốn nhắc nhở chính mình?"
Thực ra thì cô ấy cũng chỉ định chọc ghẹo Ôn Noãn một chút thôi.
Với lại cô ấy muốn biết Ôn Noãn còn định chối bay chối biến đến khi nào.
Kết quả, Ngu Thư không ngờ, cô ấy vừa mới dứt lời, thì đã nghe thấy giọng nói phấn khích của Ôn Noãn: "Đúng rồi, tối này tôi định khai bếp mừng nhà mới.
Cậu có muốn đến đây ăn thử mấy món tôi nấu không? Tôi định rủ thêm mấy người Ngạc Thiên Thiên đến đây ăn cùng nữa.
Cậu cảm thấy như vậy có ổn không?"
Ngu Thư: "..."
Cô ấy giữ im lặng, một lúc sau mới nghiêm túc hỏi Ôn Noãn: "Cậu định để chúng tôi tập hợp lại để ngồi xem cơm chó của cậu à?"
Ôn Noãn đột nhiên cứng họng, cô thở dài nói: "Cậu đừng có nói quá lên như vậy."
Ngu Thư không nhịn được liền bật cười, sau đó cô ấy tốt bụng nhắc nhở cô: "Đương nhiên là mấy người chúng tôi sẽ rất háo hức khi đến dự bữa tiệc mừng nhà mới của cậu.
Tuy nhiên, tôi khuyên cậu nên quay sang hỏi ý kiến của Cố Thâm trước.
Tôi nghĩ cậu ấy không muốn chúng tôi đến để phá hủy buổi tối lãng mạn của hai người đâu."
Ôn Noãn: "..."
Sau khi cô cúp máy, lúc này Cố Thâm mới quyển đang cầm trong tay xuống, anh quay sang hỏi cô.
"Cậu định mời mấy người Ngu Thư đến đây dùng ăn cơm tối?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô quay sang giải thích: "Thực ra thì tôi đang có ý này, tôi chỉ muốn lấy cớ để tổ chức bữa tiệc mừng nhà mới để mời bọn họ đến đây ăn tối.
Nhưng thực ra tôi đang đang muốn nói lời cảm ơn đến bọn họ.
Bởi vì khoảng thời gian này họ đều đối xử với tôi rất tốt và nhiệt tình.
Với lại khi chuyển đến ở nhà mới thì tổ chức một bữa tiệc để chung vui với bạn bè cũng là một chuyện rất thường tình mà.
Với lại tôi cũng có thể tự nấu ăn được nên bây giờ chỉ cần đi siêu thị mua chút đồ."
Đây là ý tưởng của cô.
Ôn Noãn cũng không có thứ gì quý giá để đền đáp lại ân tình của mọi người.
Nên cô chỉ có thể mời bọn họ đến đây ăn một bữa cơm.
Nhưng cũng may vừa nãy Ngu Thư đã nhắc nhở cô.
Cô tin Cố Thâm sẽ không thích chuyện này.
Với lại dù sao thì căn hộ này cũng là của Cố Thâm.
Cố Thâm nhìn ánh mắt lo lắng của cô, anh cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, anh khẽ thở dài: "Tại sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?"
Anh ngay lập tức tiến lại gần cho Ôn Noãn, anh khẽ cúi đầu xuống, dịu dàng hỏi cô: "Cậu sợ tôi không đồng ý?"
Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Không phải vậy.
Chỉ là tôi nghĩ mình nên hỏi ý kiến của cậu trước."
Cô đương nhiên hiểu rõ tích cách của Cố Thâm.
Có thể Cố Thâm có suy nghĩ giống như những gì Ngu Thư vừa nói.
Anh không muốn người khác đến quấy rầy không gian riêng tư của hai người.
Nhưng cô biết, anh không phải là một kẻ ích kỷ.
Chỉ cần đó là điều mà cô muốn làm thì chắc chắn Cố Thâm sẽ không từ chối.
Ngay cả chính cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng Cố Thâm luôn nhường nhịn và chiều chuộng cô.
Và điều đó ngày càng thể hiện ra rất rõ ràng.
Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Thâm: "Nếu cô không muốn họ đến đây vào ngày hôm nay.
Thì tôi có thể hẹn họ đến chơi vào tuần sau cũng được.
Tôi thế nào cũng được nên cậu đừng có miễn cưỡng bản thân."
Cố Thâm khẽ hừ một tiếng, anh khẽ nhéo má cô: "Nếu không thì hai người chúng ta làm thử một giao dịch đi."
"Nhưng làm giao dịch gì mới được?"
Cố Thâm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, anh bật cười nói: "Thế này nhé, chúng ta quy định cứ mời một người là cậu phải ôm tôi trong vòng một phút." Anh trêu chọc Ôn Noãn: "Thế nên cậu cứ tính trước số người đi, sau đó chúng ta cùng nhau quy đổi sang số thời gian.
Sau đó hai người chúng ta sẽ ôm nhau đúng với số thời gian đó."
Ôn Noãn: "..."
Cô vẫn giữ im lặng, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn Cố Thâm.
Vẫn là cặp mắt sáng long lanh đó, nhưng dường như nó có gì đó rất khác với ngày thường.
Cố Thâm bị Ôn Noãn nhìn như vậy, anh cũng cảm thấy rất xấu hổ, anh khẽ đưa tay lên gãi mũi, rồi anh tự tìm đường lùi cho mình: "Vừa nãy tôi chỉ trêu cậu thôi.
Cậu muốn mời họ đến thì cậu cứ mời đến đi.
Nhưng tí nữa..." Anh cúi xuống nhìn Ôn Noãn, sau đó anh nói nhỏ vào tai cô: "Nhưng buổi trưa ngày hôm nay cậu nhất định phải chiêu đãi tôi món mà cậu làm ngon nhất, được không?"
Ôn Noãn vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Lúc Cố Thâm chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên cô lại đứng dậy.
Cô giơ tay lên, đặt tay lên cổ của Cố Thâm, và cả hai người đã ôm chầm lấy nhau..