Ôn Noãn bị Cố Thâm làm cho nghẹn ngào.
Cô thất thần nhìn anh, thở dốc một hồi mới nói ra được một câu: “….Anh vừa nói gì?!”
Ôn Noãn đỏ mặt, không phải cô không hiểu ý trong câu nói của Cố Thâm.
Chỉ là cô không nghĩ tới anh sẽ nói thẳng ra như vậy, đúng hơn là....!anh đã không thể chờ đợi được nữa.
Tuy rằng Ôn Noãn không bài xích việc ở một chung với Cố Thâm, cô cũng biết anh cũng chỉ có 50% lưu manh với mình, nhất định sẽ không tiến đến bước cuối cùng.
Mặc dù không biết sự tự tin này đến từ đâu, nhưng Ôn Noãn vẫn tin là nó tồn tại.
Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Thâm, đợi câu trả lời.
Cố Thâm nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút buồn cười.
Thật ra thì lời nói kia chỉ là muốn trêu chọc cô, mặc dù Cố Thâm vẫn có chút mâu thuẫn, nói thật, anh vẫn muốn hai đứa ở cùng với nhau, nhưng anh cũng biết danh dự của một cô gái rất quan trọng, mà Ôn Noãn lại hay ngại ngùng.
Vậy nên anh cũng chỉ suy nghĩ trong đầu thôi, cũng không có ý định miễn cưỡng Ôn Noãn.
Cố Thâm khẽ cười, nhìn cô đỏ mặt, thậm chí còn lan ra cả vành tai: “Đang nghĩ cái gì?”
Ôn Noãn: “Hả!”.
Cố Thâm đưa tay nhéo lỗ tai cô, cười: “Tai sao lại đỏ thế này!”.
Ôn Noãn: “…..”
“Oành” một tiếng, Ôn Noãn cảm thấy cả người mình sắp nổ tung.
Cô giận dữ, trừng mắt nhìn Cố Thâm, thấy sự trêu đùa ở đáy mắt anh, không nhịn được đá Cố Thâm một cái: “Không thèm để ý đến anh nữa”.
Nói xong, Ôn Noãn nhanh chóng đi vào trong phòng.
Cố Thâm nhìn cô chạy trối chết, không tiếng động cười một tiếng, liền đi theo vào.
Ngẫu nhiên trêu chọc bạn gái mình, nhìn bộ dáng cô ấy nổi giận …thật sự rất thú vị!
Vào trong phòng, Ôn Noãn đã khôi phục lại như bình thường.
Cố Thâm liếc mắt nhìn về phía bàn trà, cười nhẹ một tiếng:
“Nghỉ ngơi chứ?”
Ôn Noãn liếc anh một cái: “Không cần!”.
Cố Thâm sờ mũi: “Nằm ngủ một lát đi, giận giữ làm gì.” Anh cúi đầu hôn hôn môi cô: “Hôn một cái nào.”
“…..”
Cố Thâm biết thời gian này Ôn Noãn không ngủ được tốt.
Nhìn bên ngoài thì không có chuyện gì, nhưng trên thực tế cô lại rất khẩn trương, nếu không thì cô cũng không đến mức thường xuyên phải tìm anh.
Hai người tuy là người yêu, nhưng Ôn Noãn so với các bạn nữ khác thì lại độc lập hơn rất nhiều.
Thời điểm xác định quan hệ, nếu Cố Thâm không chủ động thì Ôn Noãn lại càng ít khi chủ động, nhưng trong khoảng thời gian này có chút khác biệt.
Cố Thâm trong lòng rất vui vẻ vì cuối cùng bạn gái cũng đã biết chủ động tìm mình, nhưng đồng thời anh cũng có chút đau lòng, Ôn Noãn luôn cố chịu đựng, để đến khi bản thân cạn kiệt sức lực, mới đi tìm người hỗ trợ.
Nghĩ vậy, anh xoa xoa đầu cô, bàn tay hơi dùng lực: “Ngủ đi.”
Ôn Noãn nhìn anh: “Anh không ngủ sao?!”
Cố Thâm trả lời: “Anh chưa buồn ngủ.”
Ôn Noãn vốn dĩ hơi mệt, cô ngáp một cái: “Em chỉ sợ bọn họ náo loạn đến đêm thôi, anh muốn nằm xuống ngủ cùng em một giấc không?”
Cố Thâm sững người lại, hỏi lại cô: “Em nói gì cơ?”
Anh dở khóc dở cười chỉ vào mình: “Em thật sự muốn anh ngủ cùng à?!”
“Ừ.” Ôn Noãn gật đầu, chớp mắt nhìn anh: “Có vấn đề gì sao?”
Cố Thâm nghẹn lời, một lát sau đột nhiên cười: “… Em không sợ anh làm gì em à?”
Anh mỉm cười nhìn cô nhắc nhở: “Hiện tại chúng ta đều đã trưởng thành, lại còn đã tốt nghiệp.”
Kế tiếp, không cần nói cũng có thể biết.
Ôn Noãn giả ngốc, làm mặt nghiêm trang nói với anh: “Ai vừa nãy nói nhiều nhất là chỉ hôn thôi?!”
Cố Thâm: “….”
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt kiên định của Ôn Noãn.
Hiếm khi được bạn gái đề nghị, Cố Thâm vẫn có chút không nỡ từ chối yêu cầu của cô.
Anh gật đầu, cầm tay kéo Ôn Noãn từ ghế sofa lên: “Được, anh cùng em ngủ một chút.”
“Ừ, ừ.”
Ôn Noãn tự mình đi lên lầu trước, Cố Thâm đi theo sát phía sau.
Cũng không phải là lần đầu tiên mà Cố Thâm vào phòng của Ôn Noãn, bình thường ngẫu nhiên anh cũng cùng Ôn Noãn ngủ trưa, nhưng đều là vào cuối tuần.
Hơn nữa, lúc Ôn Noãn nghỉ trưa thì Cố Thâm thường đang bận việc, hình như họ ngủ cùng nhau cũng chỉ có được một lần.
Ôn Noãn đúng thật là rất mệt, chỉ mới nằm xuống được một lúc đã ngủ.
Nhưng trước khi nhắm mắt, cô vẫn nhìn Cố Thâm, xác định anh vẫn còn ở bên cạnh mình.
“Anh cùng em ngủ đi.”
Cố Thâm gật đầu, vỗ lưng cô: “Được, ngủ đi.”
Ôn Noãn vẫn còn hơi do dự “Anh sẽ không nhân lúc em ngủ say mà rời đi đó chứ?”
Cô nắm chặt quần áo của Cố Thâm, nghiêm túc nói: “Anh ngủ với em một lúc, chỉ một tiếng thôi, có được không?!”
Cố Thâm sửng sốt khi thấy cô cố chấp với chuyện muốn anh ngủ cùng như vậy.
Anh đối diện với ánh mắt của Ôn Noãn, lời đang muốn hỏi trong nháy mắt lại không thể thốt ra được.
Hầu kết Cố Thâm khẽ động, anh cúi xuống hôn lên mắt cô, giọng khàn khàn: “Được, anh cùng em ngủ.”
“Ừ.”
Sau khi xác nhận, Ôn Noãn mới an tâm ngủ say.
Cố Thâm thật ra không buồn ngủ, nhưng kỳ diệu là anh nằm cạnh Ôn Noãn một lúc, cơn mệt mỏi bỗng chốc đánh úp, anh cũng bất tri bất giác ngủ mất.
Ôn Noãn nằm mơ.
Cô trở lại về thế giới cũ của mình, lúc vừa mới thi đại học xong, cô cùng đám bạn ồn ào chơi suốt một đêm.
Trên thực tế, cô rất mệt mỏi và thiếu ngủ, áp lực ôn tập trước kỳ thi khiến Ôn Noãn cơ bản mỗi ngày chỉ ngủ có vài tiếng đồng hồ, nhưng các bạn trong lớp bình thường đều giúp đỡ cô rất nhiều, cô không muốn phá hỏng bầu không khí vui tươi này, nên sau khi kỳ thi kết thúc, Ôn Noãn đã cùng các bạn đi chơi.
Ôn Noãn quay về lớp của mình.
Có rất nhiều học sinh sau khi thi xong, liền mang những cuốn sách không quan trọng đi “thủ tiêu”, hoặc mang đi bán cho những cô, chú, những người nhặt phế liệu.
Sau đó, một nhóm người cùng đi vào KTV náo loạn đến gần hai giờ mới đến thời gian liên hoan lớp.
Sau bữa liên hoan mỗi người sẽ một nơi, vậy nên mọi người cũng dần lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Đối với các bạn, đối với trường học, và cả những kỷ niệm, tất cả đều không quên đi được.
Ôn Noãn ở tiệc liên hoan đã uống không ít rượu, có chút đau đầu.
Khi kết thúc cũng đã mười hai giờ, mọi người còn ồn ào muốn đi tiệm internet để chơi game suốt đêm, bảo coi như kỷ niệm cuối cùng của thời học sinh.
Dù Ôn Noãn đang khó chịu, nhưng cô vẫn đi theo mọi người.
Trong quán cô không kìm được đọc nên một cuốn tiểu thuyết để giải trí ….
và, Ôn Noãn đã có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô là chủ nhân của thân thể trong tiểu thuyết, cùng tên Ôn Noãn, và cùng được nuôi trong cô nhi viện.
Ôn Noãn từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, cô biết nhìn sắc mặt người khác, cũng biết cách nói chuyện có chừng mực.
Nhưng vì để khiến người nhà chú ý, cô luôn nói và làm những chuyện không giống người thường.
Cô muốn được chị gái chú ý, muốn được mọi người xung quanh yêu quý, muốn bọn họ không thất vọng vì cô, cũng muốn mọi người nhìn cô với ánh mắt khác xưa …..Ôn Noãn muốn rất nhiều, thật sự có chút tham lam.
Đến cuối cùng, có thể là do có lòng tham chăng, kết cục của cô là không được chết già.
Ký ức của hai thế giới chồng lên nhau, Ôn Noãn nhíu mày, cố gắng vùng vẫy, như muốn phá vỡ rào chắn để trở thành một Ôn Noãn hoàn toàn khác.
Thế nhưng, ở cả hai thế giới cô đều có những tiếc nuối quá nặng.
Nếu có kiếp sau, nếu có thể được làm lại, Ôn Noãn hy vọng cuộc đời của mình sẽ không có quá nhiều tiếc nuối, hy vọng bản thân sẽ không ngốc nghếch hồ đồ như trước và có thể sinh hoạt như người bình thường.
“Ôn Noãn”
“Ôn Noãn”
Cố Thâm nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bên cạnh thì tỉnh dậy.
Dù đang bật điều hòa, nhưng Ôn Noãn vẫn đổ mồ hôi rất nhiều.
Anh đưa tay sờ thử, phát hiện thân thể cô có chút lạnh.
“Ôn Noãn”.
“A..” Ôn Noãn bừng tỉnh.
Cô mở to mắt nhìn những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Ý thức của Ôn Noãn dần dần trở lại, cô xoay sang nhìn về phía Cố Thâm, thấy được sự lo lắng trong mắt anh, cô liền đưa tay, ôm chặt lấy anh.
Cố Thâm bỗng chốc cứng lại, sau khi kịp phản ứng thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô trấn an.
“Gặp ác mộng sao?”
Ôn Noãn vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, em gặp ác mộng.”
Cố Thâm không hỏi nhiều, anh chờ cô bình ổn lại cảm xúc, mới đi ra ngoài rót một cốc nước ấm mang vào.
“Uống chút nước đi.”
Ôn Noãn ngoan ngoãn uống xong, ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt cô tràn ngập tình yêu, cứ như vậy ngồi trên giường nhìn Cố Thâm, không nhúc nhích.
Cố Thâm dịu dàng hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ôn Noãn bỗng nhiên cười tươi: “Chỉ là thấy khi tỉnh lại liền được nhìn anh, em thật sự rất hạnh phúc.”
May mắn, đời này cô vẫn đang sống tốt, thuận lợi thi xong đại học, bên cạnh còn có thêm một người.
Ôn Noãn chớp mắt, sau khi xác định vừa nãy chỉ là một giấc mộng, liền nhẹ nhàng thở ra.
Tuy không rõ vì sao cô lại có giấc mơ đó, nhưng Ôn Noãn nghĩ chắc chắn có liên hệ.
Cô cũng không có ý định tìm hiểu rõ ràng, cô chỉ cần biết hiện tại, trong thế giới này, tất cả mọi thứ đều đang tốt đẹp.
Thật ra thỉnh thoảng Ôn Noãn cũng sẽ nghĩ, có thể là do bản thân có nuối tiếc, nguyên chủ cũng vậy, vì nguyên nhân tương tự, nên cô mới đến thế giới này.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong đêm nay đều sẽ bình an.
Hy vọng buổi sáng mai tỉnh lại, vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời và hít thở bầu không khí này.
Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa đã là bảy giờ, hai người thu thập một chút liền đi thẳng đến chỗ liên hoan.
Dù không cùng lớp, nhưng chỗ liên hoan lại là cùng một nơi, chỉ là khác phòng mà thôi.
Lúc thấy hai người đến, Đan Lễ liền nhướng mày, hét lớn: “Cuối cùng thì hai người cũng chịu đến rồi.”
Cố Thâm hỏi: “Chờ lâu sao?”
Đan Lễ lắc đầu: “Vẫn còn tốt.”
Anh ấy cười, chào Ôn Noãn: “Ôn Noãn, lâu không gặp.”
Ôn Noãn: “… Hôm qua mới gặp mà!”
Bọn họ hôm qua mới cùng nhau ăn cơm chung.
Đan Lễ cười haha: “ Không phải là một ngày không gặp như cách ba thu sao?” [1]
[1] Một ngày không gặp như cách ba thu: Một ngày không gặp, lại tưởng như đã qua 3 thu chín tháng rồi.
Một ngày không gặp, như đã qua 3 năm.
“Ba thu”, chỉ tháng thứ 3 trong quý thu, tức tháng 9 trong âm lịch; cũng chỉ đã qua 3 quý, tương ứng khoảng thời gian 9 tháng.
“Ba thu” trong “Thái cát” để chỉ tháng.
Đan Lễ vừa dứt lời liền bị Cố Thâm quay sang lườm, anh lạnh lùng hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
Đan Lễ: “…”
Hoắc Du ở bên cạnh không nhịn được cười: “Haha, ai bảo lắm chuyện cơ.”
Ngu Thư cũng theo đó mà cười: “Cậu ta một ngày không nói nhiều liền không chịu nổi, cũng không xem Ôn Noãn là ai, cô ấy là người mà cậu có thể trêu đùa sao!”
Ôn Noãn: “Đúng.”
Cố Thâm nhìn bọn họ phối hợp trêu chọc anh, liền bật cười: “Mau vào thôi.”
“Được.”
Bọn họ đi vào hai gian phòng khác nhau, trước khi vào phòng, Ôn Noãn gọi Cố Thâm lại.
“Sao vậy?”
Ôn Noãn nhìn thời gian, nhẹ giọng nói: “Đến mười hai giờ chúng ta liền trở về đi, đừng chơi quá muộn.”
Cố Thâm nhướng mày: “Được.”
Anh vỗ vỗ đầu cô: “Tối nay anh đến tìm em.”
“Ừm.”
Tháng sáu hàng năm, dường như là mùa chia tay của các cô cậu học trò.
Từ sơ trung, cao trung cho đến đại học, …v.v đều như vậy.
Mỗi một cuộc chia tay là khởi đầu một cuộc gặp mặt khác tốt hơn.
Trong lòng mọi người ở đây, có lẽ đều đang nghĩ như vậy.
Hơn nữa, mỗi một lần chia tay lại là một lần khiến chúng ta lớn lên, nhanh chóng trưởng thành hơn.
Ban đầu, Ôn Noãn không thể dung nhập với lớp học này, nhưng trải qua nhiều việc, cô đã có thể hòa hợp được.
Không những vậy, cô còn gặp và làm quen thêm nhiều bạn học dễ thương, đáng yêu, và được những thầy, cô quan tâm chăm sóc.
Cô thật sự rất là may mắn!
Ôn Noãn nhìn đám người trước mặt, cô luôn cảm thấy bọn họ thật sự rất đáng yêu, làm gì cũng đều vô cùng dễ thương.
Ăn cơm xong đã hơn mười giờ.
Có không ít bạn học náo loạn muốn đi chơi, cũng người than mệt mỏi không muốn đi, mọi người cũng không miễn cưỡng.
Ôn Noãn cũng thoải mái nói mình không muốn đi, các bạn cũng đều có thể hiểu được.
“Vậy, lần sau có cơ hội chúng ta lại gặp mặt.”
“Chúng ta vẫn phải điền nguyện vọng, vẫn còn gặp nhau mà.”
Nhìn mọi người rời đi, Ôn Noãn liền nhắn tin cho Cố Thâm.
Chỉ một lát sau, Cố Thâm đã đi xuống.
Cô có chút ngoài ý muốn nhìn anh: “Sao lại nhanh vậy?!”
Cố Thâm cười: “Bạn gái gọi, làm sao có thể không về sớm được.” Anh cúi đầu, ôn nhu nhìn cô:
“Em mệt không?”
“Có chút.”
Ôn Noãn nhìn thời gian: “Anh có muốn ở lại thêm chút không?”
Cố Thâm lắc đầu: “Không cần, anh đưa em về.”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhìn anh: “Anh có trách em không?”
“Trách em cái gì?”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Trách em không cho anh chơi thâu đêm ý!”
Dù sao thì Cố Thâm ở lớp rất nổi tiếng, cô nghĩ lúc rời đi hẳn là đã mất nhiều công sức lắm.
Cố Thâm lắc đầu: “Không đâu.”
Anh nắm tay cô đi về phía trước, mười ngón tay đan chặt, bước đi trong đêm.
“Em muốn anh về nghỉ ngơi sớm, nhất định là có lý do mà.”
Ôn Noãn ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh: “…Anh…”
“Có chuyện gì sao?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Đúng là có nguyên nhân, anh còn nhớ em gặp ác mộng hồi chiều không?”
“Ừ, em nói tiếp đi.”
Thực ra nếu Ôn Noãn không nói, Cố Thâm cũng sẽ không cố chấp hỏi đến cùng.
Anh hiểu rõ cô, hẳn là có lý do gì đó mới khiến cô trở nên có chút khác thường như vậy.
Ôn Noãn không có ý định nói toàn bộ cho anh biết, loại chuyện như này quá kỳ lạ, cô chỉ có thể nói đơn giản ngắn gọn một chút.
“Em mơ một giấc mơ, thấy có người sau kỳ thi đã không chăm sóc bản thân mà lại tiệc tùng ăn chơi quá đà, nên đã chết vào ngày hôm sau.”
Ôn Noãn cúi đầu nhìn mũi chân, lộ ra cần cổ trắng nõn: “Em hơi sợ.”
Tuy chỉ là mơ, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Cố Thâm im lặng một lát, anh không hề nghĩ lý do sẽ là như vậy.
Nghĩ tới buổi chiều tối vừa rồi Ôn Noãn có chút mệt mỏi và khó chịu, anh liền đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì đâu, chúng ta bây giờ liền trở về đi ngủ.”
Ôn Noãn cười: “Được, chỉ cần không thức suốt đêm là tốt rồi.”
Cố Thâm ừ một tiếng: “Chúng ta không thức suốt đêm.”
Một lúc sau, Ôn Noãn đã có chút buồn ngủ, Cố Thâm thúc giục cô nhanh chóng ngủ đi.
Dường như, Cố Thâm so với Ôn Noãn càng khẩn trương hơn.
Rõ ràng, anh biết đó chỉ là ác mộng của cô, nhưng nghĩ tới vẫn sẽ sợ hãi.
“Cố Thâm.”
Ôn Noãn nằm trong phòng mình, cùng
Cố Thâm gọi điện thoại.
“Ừ.” Cố Thâm trầm giọng: “Mau đi ngủ nào, điện thoại có thể giúp em chống đỡ đến buổi sáng thứ hai không?”
“Em nghĩ là không đâu.”
Cố Thâm: “Được, vậy anh cúp trước nhé.”
“Anh ngủ đây, em cũng mau đi ngủ đi.”
“Được, anh ngủ ngon”
“Em ngủ ngon.”
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Ôn Noãn thật sự đã ngủ rất say.
Thật ra cô rất sợ hãi, cô sợ mình sẽ dẫm lên vết xe đổ.
Cố Thâm đêm đó cũng mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, anh dường như không thấy Ôn Noãn nữa.
Cô như biến mất trong thế giới của anh.
Cố Thâm bừng tỉnh, theo bản năng lấy di động đang để bên cạnh, cầm lên nhìn, đã sáu giờ sáng.
Anh bật dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rồi cầm chiếc điện thoại chạy ra ngoài.
Khi chuông cửa vang lên, Ôn Noãn vẫn còn đang mơ màng.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục, cô đoán người bên ngoài là Cố Thâm hoặc Ngu Thư.
Cô chậm chạp rời giường, vừa mới mở cửa phòng ngủ, trước mắt đã xuất hiện một dáng người.
Ôn Noãn sửng sốt nhìn Cố Thâm: “Anh …nhớ mật mã à?”
Cố Thâm luôn nhớ rõ mật mã.
Anh gật nhẹ đầu, nhìn cô khỏe mạnh đứng trước mặt, mới an lòng thở ra một hơi.
“Ừ, anh vừa nhớ ra.”
Ôn Noãn chớp mắt, hơi mơ hồ: “Sao đột nhiên anh lại đến đây vậy?”
Cố Thâm cười, chậm rãi đi về phía cô: “Không có lý do gì cả, tự nhiên anh muốn tới mà thôi.”
Một lúc sau, Ôn Noãn mới phản ứng lại.
Cô quay đầu nhìn về cửa sổ bên kia, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, tối hôm qua trước khi đi ngủ cô quên mất chưa kéo rèm, nên lúc này ánh nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng, chiếu lên mắt cô.
Ánh mắt của Ôn Noãn sáng rực lên, cô hồi phục tinh thần rồi nhìn về phía Cố Thâm.
Anh đang đứng trước mặt cô, trong mắt như có tia sáng, yết hầu di chuyển, nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, thứ hai sớm, chúc em buổi sáng tốt lành."
Ôn Noãn liền nở nụ cười tươi, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
Cô vội vã gật đầu, liền bị Cố Thâm ôm trầm vào ngực.
“Chúc anh buổi sáng tốt lành, Cố Thâm.”
Cô thật sự đã nhìn thấy được mặt trời sau kỳ thi tuyển sinh.
Cô còn sống.
Thật may mắn biết bao khi cô có cơ hội làm lại từ đầu.
Khi xuyên thành một học sinh cao trung, cô đã rất lạ lẫm.
Nhưng ở thế giới xa lạ này, Ôn Noãn đã tìm được bạn bè, tìm được người cô yêu nhất.
Cô đã từng nghĩ cuộc sống này, sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhưng hiện thực chứng minh, cô đã sai.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Trái tim như cùng chung một nhịp đập, từ cô truyền sang Cố Thâm, và từ nơi ngực trái của anh, cũng đang truyền nhịp đạp đó sang cho cô.
Ôn Noãn từng nghĩ bản thân là một người bất hạnh, là một người sẽ không bao giờ có được may mắn.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy mình chính là người may mắn và hạnh phúc nhất.
Dù trải qua rất nhiều chuyện, nhưng cô đều đã vượt qua, và còn có thêm một người đồng hành cùng cô.
Mặt trời đang mọc ở phía đối diện, thế giới ngày càng tươi sáng.
Ôn Noãn nghĩ cô muốn nói với quá khứ một tiếng thực xin lỗi, vì đã không quý trọng bản thân! Cô cũng muốn cảm ơn vì đã được đã đến đây và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cảm ơn vì bản thân đã cố gắng vượt qua!
Điều quan trọng nhất, là cô đã có thể mở lòng để gặp được người quan trọng nhất cũng như người cô yêu nhất.
Thật sự rất may mắn!
Từ đây về sau, cô đã có thể tự tin cười với bản thân, nói với người cô yêu một câu: “Buổi sáng tốt lành!”
Chúng ta khi thức dậy sẽ là một ngày mới, vậy nên càng phải sống tốt hơn.
Cảm ơn anh vì đã cùng em bước đi.
Cảm ơn anh, vì khi bình minh vừa thức giấc, đã tới tìm em, để em biết rằng, em còn sống và được đồng hành cùng anh.
Cố Thâm, em yêu anh!!!
- -----oOo------.