Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

* Tôi đăng chương này cho ngày mai nhá, mai có hay không thì tôi chưa biết

Dì Trình gần mười ngày nữa mới trở về, Đường Đường từ hôm trừ tịch đến giờ đã lâu rồi chưa ăn cơm dì Trình nấu, bây giờ cô thật sự có chút nhớ.

Đường Đường ăn hai hộp kem nên cô không quá đói. Cơm chiều, cô chỉ ăn qua loa vài thứ liền lên phòng sắp xếp lại đồ đạc.

Thi năng khiếu xong, ngày mai cô lại tới trường học tiếp. Đã nhiều ngày bỏ bê việc học hành, Đường Đường nhớ tới môn toán học khiến cô đau đầu không dứt, xem ra ba tháng tiếp theo cô phải liều mạng học rồi.

Lúc trước Đái Na đã nói cô không cần phải cố gắng như vậy, hai lần thành tích của Đường Đường đều vượt mức tiêu chuẩn, càng đừng nói đến thi năng khiếu.

Chuyện này Đường Đường hiểu nhưng cô vẫn cảm thấy tự mình thi vào càng tốt hơn.

Nếu hiện tại là Nhan Nghiên của thế giới này thì cô có thể bỏ qua nhưng bây giờ đã đổi thành một người xa lạ nào đó đối địch với cô khắp nơi. Đường Đường chỉ cần nghĩ, sau khi thành tích đại học công bố, tất cả mọi người đều chê cười cô không bằng Nhan Nghiên liền cảm thấy nghẹn khuất.

Một lần nữa lấy sách toán ra đọc một lát, đột nhiên bụng nhỏ chậm rãi bốc lên cảm giác đau đớn quen thuộc. Dự cảm xấu đổ ập đến càng ngày càng rõ ràng, Đường Đường cầm điện thoại xem ngày tháng, mặt cô lập tức xanh mét.

Nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh.

Mười phút sau, sắc mặt tái xanh vừa rồi của bạn học Đường thay đổi sang màu trắng bệch.

Cô đúng là hậu đậu.

Mấy tiếng trước khi dì cả đến lại ăn hai hộp kem lạnh, đúng là khiêu chiến quyền uy của dì cả mà.

Bụng nói đau là đau, trong nháy mắt trong bụng nhỏ như có cái máy đánh trứng, nhộn nhạo khiến cả người cô đầu váng mắt hoa. Đường Đường gian nan lếch người lên giường, sau đó đem cái gối ấn chặt lên phần bụng dưới.

Chờ đau đớn hơi đỡ hơn chút, Đường Đường nhanh chóng quấn chăn mê mang tiến vào giấc ngủ.

Đây là phương pháp đối phó đau bụng kinh của cô, ngủ. Khi ngủ rồi thì trong mộng làm gì có đau hay không đau chứ.

Mỗi buổi tối lúc trước khi ngủ Đường Đường đều xuống dưới đi một vòng, kiểm tra xem của đã khóa hay chưa, lâu ngày đã thành thói quen tốt của cô. Nhưng hôm nay không biết vì sao cô vẫn không xuống.

11 giờ tối, Minh Thiếu Diễm đúng giờ đi ngủ, hắn cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là ngủ đến nửa đêm, Minh Thiếu Diễm bị tiếng động cực nhỏ bên ngoài đánh thức.

Thật ra cách âm trong nhà rất tốt nhưng Minh Thiếu Diễm là người ngủ không sâu nên trong không gian yên tĩnh, bên ngoài vang lên chút tiếng động cũng hắn tỉnh giấc.

Minh Thiếu Diễm nhấc chăn xuống giường, chỉnh sửa lại áo ngủ liền mở cửa.

Cửa vừa mở càng nghe âm thanh bên ngoài rõ hơn, theo tiếng động Minh Thiếu Diễm xuống lầu. Phòng bếp đang sáng đèn, khi hắn đến gần liền thấy cô cháu gái vốn nên đi ngủ đang một tay ôm bụng, một tay lục tung đồ đạc.

Toàn thân viết lên bốn chữ, nửa sống nửa chết.

Mày Minh Thiếu Diễm nhăn lại, bước hai bước lại gần cô, "Làm sao vậy?"

Có lẽ do đổ máu quá nhiều nên lúc này thính lực của Đường Đường cũng kém đi, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân Minh Thiếu Diễm. Hiện giờ đột nhiên nghe tiếng Minh Thiếu Diễm khiến cô bị dọa cho nhảy dựng.

Cô làm ồn lắm sao? Đường Đường vô cùng áy náy muốn đứng lên xin lỗi, kết quả vừa đứng lên đã bị đau đến nghiêng trời lệch đất khuỵu xuống.

Nếu ông trời cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ uống một chén cháo nóng lúc ăn cơm chiều.

Uy lực hai hộp kem lớn hơn cô nghĩ, lúc trước dù rất đau cô cũng có thể ngủ được nhưng lần này đang ngủ lại bị đau đến tỉnh dậy. Có quỷ mới biết cô khổ cực thế nào mới xuống được đây.

Cô định xuống lầu nấu chút nước ấm, sau đó tìm xem đường đỏ để ở đâu. Kết quả đường đỏ còn chưa tìm thấy cô đã đánh thức Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường cảm thấy cô đúng là rất lạc quan, bụng đau đến như vậy mà vẫn có thể thưởng thức bộ dạng tóc rũ xuống của Minh Thiếu Diễm.

A đau đau đau, không được. Một tay Đường Đường chống lên tủ lạnh, cả người cuộn thành con tôm. Lúc này cô không còn hơi sức nào lo chuyện Minh Thiếu Diễm bị đánh thức nữa, chỉ yếu ớt thều thào nói với, "Chú nhỏ... Chú giúp cháu nấu chén nước đi..."

Tuy ít tiếp xúc với phụ nữ nhưng Minh Thiếu Diễm cũng không đến mức không hiểu tình trạng hiện tại của Đường Đường là thế nào. Nhớ tới buổi chiều cô ăn kem, lại thấy bộ dạng sống dở chết dở của cô, Minh Thiếu Diễm một chút mặt mũi cũng không cho, nổi giận, "Tới ngày đèn đỏ cháu cũng không biết?!"

Còn không phải là do mới thi xong, tâm tình thả lỏng nên lỡ quên mất sao.

Đường Đường vốn dĩ đã suy yếu bây giờ còn bị Minh Thiếu Diễm mắng như vậy càng thêm ủy khuất. Đôi mắt vì đau đớn mà rưng rưng, vô cùng đánh thương nhìn hắn, "Cháu quên mất..."

Mắt thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn mắng người, Đường Đường liền mềm nhũn nói, "Chủ nhỏ... cháu đau..."

Minh Thiếu Diễm:......

Tức giận gì đó đều không phát ra nổi. Nghẹn hết trong người.


Hít một hơi thật sâu, "Cháu lên phòng nằm nghỉ đi, để chú làm."

"Được", Đường Đường giãy giụa đứng lên, vừa thẳng người lại đau đến suýt chút nữa ngồi xổm xuống nhưng Minh Thiếu Diễm đang đứng bên cạnh. Đường Đường cố chịu đựng, cắn môi đỡ tường tập tễnh di chuyển.

Minh Thiếu Diễm vừa định tìm đường đỏ, hắn không yên tâm quay đầu một cái:......

Mềm lòng.

Đã đau thành như vậy còn thể hiện cái gì.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không nghĩ nhiều mà đi qua đỡ lấy Đường Đường đang lung lay sắp ngã.

" Bám vào chú", âm thanh Minh Thiếu Diễm trầm thấp vang lên bên tai, Đường Đường hoảng hốt ngẩng đầu, hai chân bị chặn ngang ôm lên.

Khuôn mặt Minh Thiếu Diễm lạnh lùng như cũ, nhanh chóng ôm cô lên lầu.

Trong nháy mắt, Đường Đường cả kinh đến bụng cũng quên đau.

Đôi mắt to ngơ ngác nhìn chằm chằm hàm dưới Minh Thiếu Diễm.

Minh Thiếu Diễm đi rất nhanh, rõ ràng là đang đi trên bậc thang nhưng hắn đi như trên đất bằng. Hai bước làm một, Minh Thiếu Diễm trực tiếp đá văng cửa phòng ngủ Đường Đường rồi nhanh chóng đem cô đặt trên giường.

Động tác gấp gáp tựa như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.

Minh Thiếu Diễm mở thảm điện lên, dùng chăn quấn Đường Đường kín mít, sau đó liền để lại cho Đường Đường một bóng dáng vội vàng, "Đừng lộn xộn."

Đôi tay Đường Đường rút trong ổ chăn, ngơ ngác gật đầu. Thẳng đến khi Minh Thiếu Diễm rời khỏi, cơn đau đớn liền ngóc đầu dậy. Đường Đường lập tức không còn sức suy nghĩ đến Minh Thiếu Diễm nữa, ôm bụng cuộn người lại thành con tôm.

Trời ơi, sao không để cô chết đi.

Minh Thiếu Diễm vội vàng rời khỏi phòng Đường Đường, không ai thấy được bước chân lảo đảo của hắn.

Một lần nữa xuống phòng bếp, nhìn căn bếp quen thuộc, Minh Thiếu Diễm mê mang vài giây sau đó mở điện thoại lên Baidu tra.

[ Con gái tới ngày đèn đỏ đau bụng tôi phải làm sao bây giờ? ]

Mở ra một kết quả kêu phải uống nước đường đỏ, xem xong Minh Thiếu Diễm nhíu nhíu mày lướt xuống đến mấy kết quả bên dưới nữa. Kéo một hồi, Minh Thiếu Diễm đột nhiên như bị điện giật.

[ Dì cả tới khiến bạn gái đau bụng, tôi nên chăm sóc thế nào? ]

[ Bạn gái bị đau bụng khi tới ngày đèn đỏ, tôi phải là sao bây giờ? ]

Minh Thiếu Diễm:......

Quản nhiều như vậy làm gì, Minh Thiếu Diễm ấn mở, cuối cùng cũng tìm được đáp án vừa lòng. Trước tiên vẫn là nấu nước gừng đường đỏ.

Minh Thiếu Diễm trực tiếp gọi điện thoại cho dì Trình. Dì Trình mơ màng nhận điện thoại liền nghe Minh Thiếu Diễm hỏi bà đường đỏ và gừng để đâu. Dì Trình còn mơ ngủ nên nhất thời không phản ứng kịp, Minh Thiếu Diễm hỏi cái gì bà trả lời cái đó, sau khi nói xong Minh Thiếu Diễm bên kia liền ngắt điện thoại.

Sống tới nay, đây là lần đầu tiên Minh Thiếu Diễm cầm dao, còn là vì pha nước gừng cho cháu gái.

Gừng băm, đường đỏ, nước sôi,... Đợi khi đem nước gừng đường đỏ lên, Đường Đường đã ở trên giường vặn mình thành cái bánh quai chèo.

Minh Thiếu Diễm đặt nước đường đỏ xuống, lôi người trong chăn ra. Khuôn mặt Minh Thiếu Diễm trầm xuống đưa nước cho Đường Đường.

Cô nhận lấy cái ly, nước thật nóng. Miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống hết.

Khuôn mặt tinh xảo bây giờ trắng bệch, giữa trán đều là mồ hôi lạnh. Cô cúi đầu cẩn thận uống nước, đôi lông mi dài dưới ánh đèn mờ hơi hơi rung động.

Minh Thiếu Diễm dời đi tầm mắt, "Uống xong thì để ở đầu giường, lát nữa chú lên lấy."

Đường Đường gật đầu, "Được." rồi ngẩng đầu nhìn ánh đèn bên trên đem bóng dáng Minh Thiếu Diễm kéo ra thật dài. Lông mi Đường Đường rũ xuống.

Bỗng nhiên cô nhớ vừa rồi khi Minh Thiếu Diễm ôm cô lên lầu. Khi đó tay cô đặt lên khuôn ngực Minh Thiếu Diễm, rắn chắc nhưng rất ấm áp, trong giây phút đó trong lòng cô dâng lên cảm giác an toàn không thể diễn tả được.

Minh Thiếu Diễm xuống lầu mở điện thoại lên, thứ nhất là nước gừng đường đỏ, thứ hai là túi chườm ấm.

Cái này không cần hỏi dì Trình, Minh Thiếu Diễm cũng có thể xác nhận, trông nhà hoàn toàn không có cái này. May mắn người viết rất cẩn thận, sau đó còn viết nếu không có túi chườm ấm thì có thể dùng phích nước đựng nước ấm rồi bọc khăn lông chườm lên bụng.


Đường Đường uống nước đường đỏ xong liền về ổ của mình, chỉ lát sau Minh Thiếu Diễm lại đem theo bình nước tự chế lên, còn thuận tiện mang theo thuốc.

"Uống thuốc trước đi", thân ảnh Minh Thiếu Diễm lại gần đem người trong chăn kéo liền chạm đến bàn tay nóng hổi ướt đẫm của Đường Đường. Tay trái Minh Thiếu Diễm run lên một chút, ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm thâm trầm.

Đường Đường uống thuốc xong hỏi hắn, "Thuốc ở đâu vậy?"

Trước giờ trong nhà đều không có người phụ nữ trẻ tuổi, từ đâu ra loại thuốc này.

"Mới mua", Minh Thiếu Diễm cất ly, lại lần nữa đem cô nhét vào trong chăn rồi cẩn thận đưa bình nước cho Đường Đường, "Chườm lên đi, có thể thoải mái hơn một chút."

Ôm lấy bình nước ấm áp, Đường Đường nhắm hai mắt lại.

Rõ ràng là chăm sóc người ta tỉ mỉ như vậy nhưng lời nói lúc nào cũng tiết kiệm cả.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơn đau đớn rốt cuộc cũng giảm đi từng chút, Đường Đường đau đớn muốn hỏng mất cũng dần chìm vào giấc ngủ. Khi Minh Thiếu Diễm đi lên lần nửa, cô đã nhắm hai mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng chân mày đã không còn nhíu chặt như trước.

Hai ngón tay chạm vào trán cô, đã không còn đổ mồ hôi lạnh, độ ấm cũng bình thường.

Minh Thiếu Diễm ngồi trên mép giường lẳng lặng nhìn Đường Đường, sau một lúc hắn thở dài đứng lên. Do dự một hồi Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng kéo chăn ra, đem bình nước đã lạnh lấy ra khỏi chăn.

Ôm bình nước lạnh sẽ không thoải mái, Minh Thiếu Diễm còn lo lắng bình nước bị chảy nước.

Bình nước bị lấy đi, Đường Đường trong lúc ngủ mơ giật giật. Vì đêm qua lăn lộn cả đêm nên cúc áo Đường Đường bị bung ra một cúc, phần xương quai xanh cùng bả vai trắng ngần không hề phòng bị đập vào mi mắt hắn.

Tay Minh Thiếu Diễm run lên, lập tức dời tầm mắt. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem chăn kéo lên.

Cuối cùng hắn tắt đèn trong phòng Đường Đường rồi rời đi.

Thẳng đến khi ra ngoài, Minh Thiếu Diễm dựa trên cửa, bực bội nhéo nhéo huyệt Thái Dương.

Đêm nay có lẽ không thể ngủ ngon rồi.

- --

Hôm sau, Đường Đường tỉnh lại đã là 9 giờ sáng, thời gian đi học đã qua lâu.

Đái Na gọi điện thoại đến, "Chị đã giúp em xin nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt đi. Hôm nay chị có chút bận nên không tới, lát nữa Cầm Cầm sẽ đưa đồ ăn sáng qua."

Cầm Cầm là trợ lý duy nhất của Bách Thần, hiện tại bị sai sử đến đây đưa cơm cho Đường Đường.

Đường Đường ngắt điện thoại, sau đó ôm chăn ngồi phát ngốc trên giường.

Trời đã sáng nhưng hình ảnh Minh Thiếu Diễm dưới ánh đèn tối qua chăm sóc cô vẫn không ngừng hiện lên trong đầu. Trong lòng nảy lên cảm giác vô cùng kỳ lạ. Cuối cùng Đường Đường đem chăn cuộn thành một cục rồi vùi mặt vào.

Tuy lúc đầu vẫn mắng cô nhưng sau đó vẫn thật kiên nhẫn, thật ôn nhu...

Đàn ông lạnh lùng một khi đã ôn nhu lên...

Đúng là rất rất rất đòi mạng.

Cầm Cầm đem cháo tới, Đường Đường uống được một chén lớn, buổi chiều tinh thần tốt hơn chút liền lấy bài thi toán ra.

Vừa làm đề vừa cảm thán, cô đúng là một học sinh tốt, đúng là chăm học.

Thù lao tham gia "Lữ hành hoa lộ" rốt cuộc cũng gửi đến, 500 ngàn tiền quay chương trình trừ đi thuế thì còn lại hơn 300 vạn. Nhìn thì rất nhiều nhưng sự thật là không nhiều lắm.

Trước đây Minh Thiếu Diễm tặng cô một chiếc Maserati, Đường Đường không muốn thiếu nhân tình hắn nên cô chuẩn bị đợi đến hôm sinh nhật Minh Thiếu Diễm cô sẽ tặng lại một chiếc.

Nhiêu đây tiền căn bản là không đủ.

Hơn nữa lần đó Minh Thiếu Diễm còn đầu tư vào "Lữ hành hoa lộ" năm ngàn vạn.

Hiện giờ Đường Đường chỉ có thể cầu nguyện ratings "Lữ hành hoa lộ" bùng nổ, như vậy Minh Thiếu Diễm mới có thể kiếm lợi nhuận.


Lại nói, sinh nhật Minh Thiếu Diễm là khi nào?

Dì Trình giải đáp rất nhanh, ngày tám tháng tám.

Thật dễ nhớ.

Tháng tám, là cung Sư Tử.

Tháng tám...

Bây giờ đã là tháng ba, thời gian không còn dài nữa.

Đường Đường có chút khẩn trương, muốn vào ngày sinh nhật tặng xe cho Minh Thiếu Diễm thì ít nhất tháng sau cô phải đặt xe, vậy có nghĩa là đến tháng sáu cô phải có đủ tiền.

Nhưng, tiền ở đâu?

Tháng sáu cô chỉ mới thi đại học xong.

Đường Đường phát sầu chống cằm.

Xem ra từ bây giờ cô phải nhờ Đái Na giúp cô lưu ý kịch bản mới được, làm việc sớm thì tiền kiếm sớm. Có điều cô phải đợi "Lữ hành hoa lộ" phát sóng đã, nếu chương trình này có thể nổi tiếng thì thù lao đóng phim sẽ cao hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng nếu "Lữ hành hoa lộ" phát sóng lúc nghỉ hè thì làm sao bây giờ?

Đường Đường lấy điện thoại ra gửi Wechat cho đạo diễn "Lữ hành hoa lộ" hỏi thăm xem đại khái khi nào thì có thể phát sóng.

"Nhanh thôi", tâm tình đạo diễn rất tốt. Gần đây tiến độ làm hậu kỳ chương trình thần tốc, đài truyền hình bên kia cũng rất thuận lợi. Ông đã xem trước mấy tập, vô cùng vừa lòng. Vậy nên so với Đường Đường, đạo diễn còn gấp hơn.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng sau là có thể phát sóng. Tuần cuối cùng của tháng này sẽ bắt đầu tuyên truyền", đạo diễn vui tươi hớn hở nói, "Đến lúc đó nhớ phải chia sẻ qua Weibo."

Đương nhiên đương nhiên.

Đường Đường yên tâm.

Tháng sau phát sóng thì đợi đến khi thi đại học xong có lẽ chương trình cũng chiếu đến tập cuối. Đến lúc đó cô có thể tìm vài kịch bản quay phim.

Có kế hoạch liền có động lực, Đường Đường một lần nữa bắt đầu làm đề. Đợi đến tối cô gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm hỏi hắn xem tối nay hắn muốn ăn gì.

Qua một hồi, Minh Thiếu Diễm trả lời.

[ Chú về trễ, cháu tự ăn đi. ]

Có việc à?

Được rồi. Đường Đường không hề nghĩ nhiều.

Thật ra cô rất muốn ra ngoài ăn lẩu nhưng không dám tự tìm đường chết nữa.

Ban ngày có bảo mẫu tới nhà lau dọn vệ sinh, còn có công nhân tỉa hoa. Nhưng đến tối Minh Thiếu Diễm không về, dì Trình cũng không ở đây, đột nhiên Đường Đường cảm thấy có chút trống trải, khó chịu đã rất lâu rồi cô chưa có.

Nhìn bầu trời tối đen như mực, lại nhìn điện thoại, đã là 10 giờ tối.

10 giờ, Minh Thiếu Diễm sao vẫn chưa về?

Vậy nhất định là không phải tăng ca mà là đi tiệc rượu.

Nếu dì Trình ở nhà Đường Đường hoàn toàn có thể yên tâm đi ngủ nhưng hiện giờ trong nhà chỉ có một người, nếu Minh Thiếu Diễm uống say, xảy ra chuyện gì đó thì sao? Dù sao ban ngày cô ngủ nhiều, xem như tối nay ngủ muộn một chút.

Tối 11 giờ 30 phút, bên ngoài rốt cuộc cũng có động tĩnh, chú Lý đỡ Minh Thiếu Diễm vào.

Đường Đường mang dép lên xuống lầu, vừa nhìn một cái liền bắt gặp đôi mắt Minh Thiếu Diễm. Đôi mắt hắn màu đen như một đầm nước sâu.

Thoạt nhìn rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nhìn Đường Đường một cái, mày nhíu lại, "Mấy giờ rồi?"

"11 giờ 43", Đường Đường ngoan ngoãn trả lời.

"Ngày mai phải đi học sao cháu không đi ngủ?"

Ngày mai chú phải đi làm, vậy sao chú còn uống rượu?

Chú sao lại tiêu chuẩn kép* như vậy.

*Tiêu chuẩn kép: là một thuật ngữ có tính phê phán, chỉ sự nhìn nhận cùng một việc có bản chất giống nhau nhưng lại theo các hướng khác nhau và cho ra các kết quả khác nhau, thường là khác hoàn toàn, thậm chí đối lập.

Trong lòng Đường Đường không nhịn được mắng một câu nhưng cô không dám nói ra, "Cháu đi ngủ ngay."

Chú Lý đem người đỡ lên, Đường Đường đứng một lát rồi đi phòng bếp rót ly nước. Chú Lý đúng lúc đóng cửa ra khỏi phòng, Đường Đường nhỏ giọng hỏi chú Lý, "Sao lại uống nhiều như vậy?"


Chú Lý lắc đầu, Minh Thiếu Diễm không thích nói chuyện, trong lòng nghĩ gì không ai có thể đoán ra được.

"Có thể là tâm tình không tốt."

Chà, Đường Đường đặt ly nước xuống tiễn chú Lý ra ngoài. Lúc này cô mới đi lên đẩy cửa phòng Minh Thiếu Diễm ra. Minh Thiếu Diễm nằm trên giường, cơ thể cao dài nằm như vậy trông khá đẹp, tay phải hắn đang đặt trên mắt.

Đường Đường đem ly nước đặt trên đầu giường, xoay người muốn đi, đột nhiên điện thoại Minh Thiếu Diễm vang lên.

Đường Đường theo bản năng quay đầu, tìm hơn nửa ngày mới phát hiện điện thoại bị đè dưới chăn. Đầu gối cô quỳ xuống mép giường, tay vòng qua người Minh Thiếu Diễm muốn lấy điện thoại. Điện thoại vừa cầm được thì Minh Thiếu Diễm bỗng nhiên mở mắt, tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay Đường Đường.

Đường Đường sợ tới mức thiếu chút nữa là vứt điện thoại đi.

"Cháu lấy điện thoại giúp chú", Đường Đường giải thích.

Minh Thiếu Diễm nhìn chằm chằm cô một lát, tay vẫn nắm lấy cổ tay cô, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đường Đường:......

Rút ra một chút, rút không ra.

Điện thoại còn vang lên, Đường Đường nhìn màn hình thấy tên người gọi, Tưởng Dung.

Tưởng Dung?

Đây không phải là nữ cường nhân cô gặp ở cửa văn phòng Minh Thiếu Diễm lần trước sao?

Điện thoại tự động tắt, lúc này Đường Đường mới thấy trên màn hình hiện lên thông báo bốn cuộc gọi nhỡ.

Ngay sau đó, điện thoại lại sáng lên. Lần này không phải là cuộc gọi mà là tin nhắn, người gửi vẫn là Tưởng Dung,

[ Anh có khỏe không? ]

[ Hôm nay anh uống có hơi nhiều đó. ]

[ Khi thấy tin nhắn nhớ trả lời, em có chút lo lắng. ]

Đường Đường ngẩn người. Tối nay Minh Thiếu Diễm... bên cạnh Tưởng Dung sao, còn uống nhiều như vậy?

Trong lòng không hiểu sao nổi lên cảm giác rất khó tả. Đường Đường mở tay Minh Thiếu Diễm đem cổ tay rút ra, sau đó đặt điện thoại bên cạnh ly nước rồi tắt đèn, lẳng lặng rời khỏi.

Ngày hôm sau, Đường Đường đến trường sớm, trước khi đi còn gọi Jason bảo anh ấy tới nhà một chuyến. Hôm nay Minh Thiếu Diễm nói không chừng không đi làm nổi.

Khi Jason đến Minh Thiếu Diễm đã dậy. Hắn tắm rửa mặc áo tắm dài vào, dây lưng buộc lỏng, ngồi trên sô pha không biết đang nghĩ gì. Hiếm khi thấy hắn không chỉnh tề như vậy.

Jason gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng, Minh Thiếu Diễm không phản ứng, Jason kinh ngạc, lại gọi thêm tiếng nữa. Lúc này Minh Thiếu Diễm mới đáp một tiếng.

"Hôm qua Minh đổng uống hơi nhiều", Jason nói.

Minh Thiếu Diễm ừ một tiếng, "Người nhiều náo nhiệt."

Tối hôm qua đúng là rất nhiều người, nhưng ngài thích náo nhiệt từ bao giờ.

Hơn nữa Minh Thiếu Diễm không phải là người thích uống rượu nhưng tối qua lại uống rất nhiều.

Theo Minh Thiếu Diễm mấy năm, Jason liếc mắt một cái là nhìn ra có gì đó không ổn.

Nhưng rốt cuộc có chuyện gì, Jason cũng không biết. Làm một cấp dưới yên lặng kiệm lời, anh nghĩ nghĩ sau đó nói, "Uống rượu hại thân, Minh đổng vẫn nên uống ít lại."

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm tối sầm, một lúc sau lại ừ một tiếng.

Đúng là phải uống ít.

Khi uống rượu hắn không quên những chuyện khi say, cho nên hắn nhớ hôm qua khi Đường Đường tới phòng, hắn đã không nhịn được mà nắm lấy cổ tay cô.

Uống rượu xong, não bị ức chế, đôi khi sẽ có những hành động không thể kiểm soát được.

Rượu, đúng là không thể uống bừa.

Lúc thanh tỉnh còn biết bản thân đang làm gì, phân biệt được cái gì nên làm và cái gì không nên, nhưng khi uống say hắn không dám đảm bảo.

Minh Thiếu Diễm thở dài, tay duỗi ra xoa xoa huyệt thái dương, gọi Jason một tiếng.

"Vâng?" Jason quay đầu.

"Lát nữa giúp tôi liên hệ bác sĩ."

Dừng lại một chút rồi nói thêm, "Bác sĩ tâm lý."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận