Nhím biển sẽ phá hỏng phần lớn rong biển, mà rái cá biển chính là khắc tinh của nhím biển.
Đây có thể coi là chuỗi thức ăn của động vật trong tự nhiên, mỗi loài động vật là một mắt xích trong vòng tuần hoàn này.
Vùng biển này không có nhím biển, Dư Huyễn Tình chưa từng ăn thứ này, không biết mùi vị của nó ra sao.Cô lại tiếp tục tìm kiếm vị trí của tộc rái cá biển.
Kể từ lần chạy trốn trước tới nay, cô vẫn luôn lạc đường, chưa từng quay lại, bây giờ có cơ hội nên cô muốn lén lút ngó xem.
Chỉ là lần này bất kể cô có thay đổi từ khóa ra sao cũng không hiển thị kết quả.
Chắc là vì bảo vệ sự an toàn cho rái cá biển.Dư Huyễn Tình trở người, thay đổi từ khóa để tiếp tục tìm kiếm.
Lần này cô tìm vị trí phân bố của nhím biển trên bản đồ biển thì lại dễ dàng hiện kết quả.
Trong chốc lát cô không nói nên lời, nhím biển là thức ăn yêu thích của rái cá biển, vậy thì chẳng phải nơi có nhím biển sẽ rất dễ dàng tìm thấy rái cá biển hay sao? Nhưng mà cũng chưa chắc đâu, gấu trúc thích ăn trúc nhưng không phải là nơi nào có trúc cũng sẽ xuất hiện gấu trúc.Nhím biển có rất nhiều loại.
Rái cá biển thích nhất là ăn loại nhím biển ăn cỏ, có gai khắp người.
Hình như bản đồ biển dựa vào chủng tộc của cô mà hiển thị kết quả, ghi cực kỳ chi tiết những địa điểm có loại nhím biển này.Dư Huyễn Tình quan sát bản đồ biển, phát hiện có một nơi cách cô không xa cho lắm, bơi khoảng một ngày là có thể tới rồi.
Núi đá dưới đáy biển ở đó nhô lên có nghĩa là biển ở đó rất cạn, rất thích hợp để cô kiếm ăn.
Trải qua mấy ngày trôi dạt, chịu đựng nỗi khổ đói bụng, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của một nơi có nguồn thức ăn phong phú.
Không hề do dự, Dư Huyễn Tình lập tức xuất phát.Bây giờ đã có bản đồ nên cô cũng không sợ lạc đường nữa.
Cô nhìn đỉnh tảng băng sắc nhọn đằng xa, rồi vẫy vẫy chân, sau đó lặn mình vào trong nước bơi về phía trước.
Bóng người vẫn luôn quan sát cô ở khoảng cách xa nhìn thấy cô vẫy chân cũng vô thức giơ tay ra vẫy lại.
Sau khi vẫy xong mới thấy có gì đó sai sai bèn vội vàng lẻn vào trong nước biến mất tăm.Ban đầu Dư Huyễn Tình dự đoán chỉ mất có một ngày thôi nhưng cô vừa bơi vừa nghỉ lại thêm việc bị sóng đẩy dạt đi vào ban đêm nên cô phải mất tới hai ngày rưỡi mới có thể bơi tới điểm đích.
Sau khi đến nơi cô phát hiện ở đây vẫn có thể nhìn thấy đỉnh tảng băng kia, nghĩa là vẫn còn ở trong phạm vi của vùng nước lạnh, nhiệt độ nước biển không thay đổi gì mấy so với trước đó.Trong tầm mắt cô là một rừng rong biển đang vươn thân thể mảnh mai của mình lên mặt nước, những chiếc lá rong nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Đám nhím biển đã sinh sống ở nơi này cũng khá lâu nên rừng rong biển bị bọn chúng ăn đi không ít, chắc hẳn sau một khoảng thời gian nữa thì rừng rong biển này sẽ phải biến mất.Vì để tới sớm, suốt dọc đường Dư Huyễn Tình chỉ dừng lại lúc kiếm ăn nhưng mà cũng không ăn nhiều nên bây giờ đã đói không chịu được.
Cô xoa xoa bụng, trong đầu chỉ nghĩ tới việc lấp đầy nó nên cô lập tức đóng màn hình lại rồi lặn xuống dưới nước.Vì có rong biển nên dưới nước hơi đục, không thể nhìn quá xa.
Thỉnh thoảng lại có một ít cá bơi ra khỏi đám rong biển rồi nhanh chóng biến mất.
Dư Huyễn Tình bơi thẳng xuống gốc rong biển, quan sát xung quanh thì nhìn thấy một đám cầu gai đang nằm quanh gốc rong biển.
Hai mắt cô lập tức sáng rực lên, lao nhanh về phía chúng nó như hổ đói vồ mồi.Đừng nói là rái cá biển, ngay cả con người cũng xem nhím biển là một món ăn ngon.
Miệng và móng vuốt phối hợp, Dư Huyễn Tình tham lam bắt một mạch năm sáu con nhím biển vào trong ngực rồi sung sướng ôm bọn chúng nổi lên mặt nước để thưởng thức.
Đáng tiếc vì quá mức phấn khích nên cô đã quên mất nhím biển không có dễ khui như cô tưởng tượng.
Sau khi nổi lên mặt nước cô mới nhớ ra, cho nên chỉ có thể ấm ức lặn lại xuống nước, buông đám nhím biển lúc nãy lên một tảng đá rồi mới cầm hai con nổi lên mặt nước lại.Vị của nhím biển thực sự rất ngon, mùi thơm nồng nàn, tươi ngon còn có vị ngọt do được ngâm lâu trong nước biển.
Dư Huyễn Tình thỏa mãn híp mắt thưởng thức thức ăn, dáng vẻ hạnh phúc làm cho người ta không nhịn được mà cũng muốn nếm thử một miếng.
Lặn lặn nổi nổi, ăn hết hai ba chục con, cô mới hài lòng ợ lên.
Có thể ăn no thật sự là quá hạnh phúc.Nhìn đám rong biển trôi lơ lửng trên mặt nước, cô lập tức duỗi chân rồi lăn mình như con lăn hết vòng này đến vòng khác để đám rong biển quấn lấy mình.
Bởi vì sợ bị cuốn trôi nên cô chưa bao giờ dám ngủ vào ban ngày.
Lần đầu không có kinh nghiệm nên cô làm cho bản thân quay đến choáng váng, còn làm đứt hai cọng rong biển mới có thể miễn cưỡng quấn chặt lấy eo mình.Hài lòng vỗ vỗ bụng rồi nhắm mắt lại, Dư Huyễn Tình suy nghĩ, có ăn có uống, có thể ngủ bất cứ lúc nào, còn có thể lên mạng.
Đây không phải là cuộc sống trong mơ hay sao?.