Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính


Thẩm Tu Viễn vỗ vỗ bả vai nam chính từ sau lưng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không...không có gì." Giọng Mạnh Quân có chút khàn.
Cảm giác ấm nóng trên mặt đã vơi đi, hắn xoay người lại, làm như không có việc gì nói: "Sư huynh, nếu không thể duy trì nguyên hình, hấp thu linh khí bằng hình người cũng như nhau."
Thẩm Tu Viễn gật đầu, tiếp tục lặn sâu trong nước.
Đến khi gần đáy Thiên Trì, y đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một cái xoáy nước kỳ quái.

Xoáy nước tuy nhỏ, nhưng lực hút lại rất mạnh.

Y bất ngờ bị xoáy nước hút vào, ngã ngồi vào bên trong không gian thần bí, bốn phía trong suốt.
Thẩm Tu Viễn đứng dậy, không gian này dù ngăn cách với thế nhân, lại xác thật ở trong Thiên Trì.

Nhìn ra bên ngoài còn có thể thấy nham thạch ở đáy Thiên Trì cùng với dòng nước trôi.

Chỉ là dòng nước trông như bị thứ gì chặn, không thể chảy vào nơi này.
Đây là nơi nào?
Như nghe được tiếng lòng y, một chùm ánh sáng từ trên bay xuống, ánh sáng trắng dần dần chiếu rọi.
Chùm ánh sáng tựa hồ gặp qua Thẩm Tu Viễn từ trước, kinh ngạc nói: "Là cậu? Từ sau lần tuyển chọn thiên địa cộng chủ trước, chúng ta đã lâu không gặp nhau." Tiếp theo lại nói thầm: "Không nghĩ tới ở chỗ này hút linh khí cũng có thể gặp được người quen."
Thẩm Tu Viễn:...
Thì ra cái xoáy nước kia là do người nọ hấp thu linh khí làm ra.

Người nọ hẳn đã dò xét kĩ Thiên Trì không bóng người, đang hấp thu linh khí, lại không ngờ y bỗng nhiên xâm nhập, còn bị hút vào không gian này.
Y bình tĩnh gật đầu, thuận tiện dò hỏi hệ thống ở trong đầu: 【 Cái chùm ánh sáng này là ai? 】
Hệ thống nhanh nhẹn trả lời: 【 Là thần hồ.

Năm đó khi minh chủ tổ chức "Nghịch" tham gia thiên địa cộng chủ, đã từng có duyên gặp gỡ người đó vài lần.


Tư liệu rộng lớn đưa vào trong đầu Thẩm Tu Viễn.

Thần hồ là người cai quản thuỷ vực khắp năm châu trên mảnh đại lục này, cũng là một vị tu sĩ đã độ kiếp ngàn năm trước.

Sau khi độ kiếp thành thần, ông tự xưng mình là "thần hồ".
Thần hồ ngày thường thích những chỗ ấm áp, dư dả linh lực, cũng cực kỳ chú ý ẩn nấp chính mình, người thường không có nhìn thấy.


Thẳng đến lần tuyển chọn thiên địa cộng chủ trước, thuỷ vực ở Trung Châu, nơi thần hồ dừng chân bỗng nhiên bị đem làm bí cảnh dùng cho thi đấu, ông mới bị ép từ chỗ ẩn nấp đi ra, kết bạn với Thẩm Tu Viễn.
Chùm ánh sáng kia vây quanh y vòng tới vòng lui, lại không hiện ra hình người, trầm ngâm nói: "Cậu tới Thiên Trì là tính để phân thể này tăng lên tu vi sao? Nhưng tu vi của phân thể này so với bản thể chênh lệch quá lớn, cho dù lúc sau xác nhập, đối với bản thể cũng không có tăng mấy.

Hơn nữa cậu là tạp huyết, có thể tu luyện đến Đại Thừa kỳ đã vô cùng khó khăn."
Thẩm Tu Viễn mím môi, không nhiều lời.
Rốt cuộc y muốn tu luyện đến Đại Thừa kỳ cũng không phải để sau đó xác nhập tăng lên tu vi, mà là tính toán đi theo nam chính hoàn thành cốt truyện.

Nhưng lý do đó, y không thể nói thẳng với thần hồ.
Thần hồ thấy y không dao động, đành thở dài: "Xem ra chuyện thất bại lần trước, cậu vẫn không bỏ xuống được.

Thôi, lại lần nữa gặp cậu xem như là có duyên.

Huyết mạch Giao Nhân của phân thể này còn chưa đủ thuần, vừa vặn linh khí nơi này đủ đầy, có lẽ ta có thể giúp cậu thanh tẩy huyết mạch, đạt được giao châu."
Trong lần tuyển chọn thiên địa cộng chủ trước, ông có chút tiếc hận đối phương bị một cái chắn cuối cùng ngăn trở.

Lần này gặp lại, nhìn thấy phân thể của đối phương gần như là một giao nhân thuần huyết, trong lòng liền dâng lên ý niệm giúp đối phương đạt được giao châu.
Ông chỉ là một vị thần nhỏ chưởng quản ao hồ trên mảnh đại lục này, bởi vì đã chịu hạn chế bởi ý chí thiên địa nên cũng không có quá nhiều năng lực.

Thế nhưng mấy chuyện thanh tẩy huyết mạch linh tinh vẫn có thể làm được.
Thẩm Tu Viễn chớp chớp mắt, dò hỏi hệ thống: 【 Giao châu? 】
Y nhớ rõ lúc hệ thống giải thích cho y về nốt ruồi đỏ đã từng nhắc tới, đó là ấn ký giao châu.

Nhưng vì sao thần hồ nói cho y, trong thân thể y hiện tại còn chưa có giao châu?
Hệ thống: 【 Ký chủ, tuy rằng huyết mạch Giao Nhân trên mảnh đại lục này có ấn ký giao châu, nhưng không có hoàn toàn kế thừa thiên phú nước mắt thành châu của cổ giao nhân đâu.

Việc này với tộc giao nhân mà nói, kỳ thật coi như chuyện tốt.

Nếu không, giao nhân đã sớm trở thành hàng hóa của huyết mạch cao đẳng, bị kéo đến chợ đen buôn bán.


Thẩm Tu Viễn bình thản nói với thần hồ: "Ta chưa bao giờ gặp qua giao châu, không biết thứ này đến tột cùng có tác dụng gì."
"Trong truyền thuyết giao châu là nguyên liệu chế tác thuốc trường sinh bất lão.


Cũng có người nói, vào thời khắc khẩn cấp nó có thể cứu người một mạng." Thần hồ giảng giải.
Ông chỉ hơi chỉ điểm Thẩm Tu Viễn vài câu.

Đối phương thông minh dĩnh ngộ (1), hẳn là có thể nhận ra ý của ông.
(1) 颖悟: Thông minh vượt bực, cái gì cũng hiểu biết.
Bị huyết mạch pha tạp ngăn trở, chỉ sợ Đại Thừa kỳ chính là bình cảnh vĩnh viễn của đối phương.

Nhưng chỉ có tới Độ Kiếp kỳ, mới có thể bất lão bất tử, lựa chọn giống như ông trở thành vị thần nhỏ ở thế giới này, hoặc là đi đến thế giới khác.

Viên giao châu này chính là vì ông thưởng thức đối phương, nguyện ý tặng đối phương món quà kéo dài tuổi thọ.
Mà trọng điểm Thẩm Tu Viễn chú ý lại ở trên "Cứu người một mạng".
Đôi mắt y khẽ chuyển, âm thầm suy nghĩ.

Nếu y có thể đạt được giao châu, ở thời khắc mấu chốt, tính mạng nam chính sẽ thêm một lớp bảo hộ, rất có ích cho kết cục nam chính trở thành thiên địa cộng chủ.
Hơn nữa trong nguyên tác nam chính thường xuyên đột phá trong lúc cửu tử nhất sinh (2), nếu như có giao châu, cốt truyện kế tiếp cũng có thể đi theo hướng hữu kinh vô hiểm (3) một chút.
(2) 九死一生: Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.
(3): gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Thẩm Tu Viễn nói: "Đa tạ ngài.

Về việc đạt được giao châu, ta muốn thử một lần."
山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419
Thiên Trì đã từng là chỗ ở cũ của tộc Thanh Long, bởi vậy Mạnh Quân có thể ở trong đó tự nhiên biến trở về nguyên hình.

Nhưng hắn cứ cảm thấy biến trở về nguyên hình ở trước mặt sư huynh còn hơi sớm, có lẽ sẽ dọa đối phương.

Vì thế chờ Thẩm Tu Viễn lặn sâu xuống đáy nước, hắn mới lặng lẽ biến thành nguyên hình Thanh Long, hấp thu linh khí trong nước ao.
Nhưng không bao lâu, hắn lập tức mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Nơi thuỷ vực này an tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng loạn.
Hắn biến trở về hình người rồi ngụp vào trong nước, đi đến càng sâu, càng cảm thấy tâm trí không yên.


Nước Thiên Trì gợn nhộn nhạo, thực vật thủy sinh và nham thạch vẫn như cũ, linh lực đáy nước nồng đậm phi thường.

Mà cả tòa Thiên Trì đều không có bóng dáng sư huynh.
Sư huynh của hắn biến mất không một tiếng động.
Mạnh Quân không tin kết quả này.

Hắn vững tâm, ngoi lên trên mặt nước xem xét.
Chỉ thấy xung quanh Thiên Trì không có người khác, chỉ có chỗ hơn trăm trượng, có một ít tộc nhân Huyền Vũ đang giám sát khai thác linh thạch.

Nếu là sư huynh rời đi từ nơi này, không có khả năng không kinh động tu sĩ Hợp Thể kỳ nào trong đó.
Mà khi bọn họ tới, đường hầm không gian nhận chủ, nếu không có huyết mạch Thanh Long đi cùng, một mình sư huynh cũng không thể thông qua.
Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế nội tâm bất an, lại lần nữa lặn vào trong nước cẩn thận tìm kiếm, gần như lục tung hết Thiên Trí.

Đáng tiếc Thiên Trì trống rỗng, cũng không có bất luận kẻ nào khác.
Hơi thở quanh thân Mạnh Quân áp lực bất thường.
Sư huynh đột nhiên biến mất, có thể gặp nguy hiểm gì hay không?
Lòng hắn nóng như lửa đốt, nhắm mắt lại vận dụng tinh thần lực cảm thụ tình huống xung quanh, vẫn cứ không nhận thấy được sự tồn tại của người thứ hai.

Nhưng linh khí tích tụ nơi đáy Thiên Trì có vẻ so với vừa rồi càng dư dả hơn.
Mạnh Quân đột nhiên mở mắt ra, đáy nước tất nhiên có cái gì khác thường!
Hắn hóa thành nguyên hình ở trong nước, thấp giọng rít gào một tiếng, móng vuốt cứng rắn đào lên bùn sa sâu trong Thiên Trì, đuôi rồng thật lớn đập trên đất đáy Thiên Trì, nước ao nhất thời trở nên vẩn đục.
Hắn nhất định phải tìm được sư huynh.
Từ nơi xa nhìn ra, trong Thiên Trì cũng không có điểm khác thường rõ ràng, chỉ là nước gợn nhộn nhạo đến mức kịch liệt chút thôi.
·
Thần hồ phải thanh tẩy huyết mạch cho Thẩm Tu Viễn, giúp y kế thừa thiên phú của cổ thần thú Giao Nhân, đạt được giao châu.
Quá trình này kỳ thật rất giống với khi Thẩm Tu Viễn đã từng giải trừ phong ấn linh mạch cho Mạnh Quân, chẳng qua vế sau yêu cầu lượng lớn linh thảo, mà cái trước yêu cầu thật nhiều linh khí.
Linh khí trong Thiên Trì tuy rằng dư thừa mà còn không đủ.

Bởi vậy thần hồ điều động rất nhiều linh khí từ phía dưới núi non, đưa đến không gian thần bí ở đáy Thiên Trì.

Pháp lực của ông có hạn, không gian sáng tạo chỉ có thể cách nước hoàn toàn, không thể cách trở linh khí hoàn toàn.

Cho nên linh khí đáy Thiên Trì lại bất chợt nồng đậm hơn.
Theo hướng Mạnh Quân tìm, nước Thiên Trì gợn kịch liệt nhộn nhạo, linh khí nồng đậm từ đáy ao khuếch tán đến mặt nước.
Những tộc nhân Huyền Vũ đang giám sát khai thác đá đó cảm nhận được khác thường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chưa thấy được bên cạnh ao có người nên không để bụng.

Thời điểm bọn họ đào linh thạch cần thiết sử dụng linh lực nổ tung núi, nước ao không có một lần nào là im lìm, ngẫu nhiên có linh khí tiết ra, cũng là bình thường.
"Đại nhân, đại nhân, không ổn, linh thạch lần này..."
Huyết mạch cấp thấp phụ trách khai thác đá run rẩy nâng lên một đống linh thạch, để những tộc nhân Huyền Vũ đó xem: "Linh thạch lần này, vẻ ngoài rõ ràng ảm đạm hơn ngày xưa nhiều, có thể là do linh khí bên trong núi non không đủ."

Lời vừa nói ra, một tộc nhân Huyền Vũ Hợp Thể kỳ ánh mắt như điện, lập tức nhìn lại hướng Thiên Trì.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ một chút linh khí truyền đến từ đỉnh núi Thiên Trì, kết quả ngoài ý muốn phát hiện, linh khí nơi đó có vẻ nồng đậm hơn thường ngày chút.
Linh khí Thiên Trì nồng nàn, mà linh thạch ở núi lại có màu sắc ảm đạm, sẽ là vì nguyên nhân gì?
"Nghe nói ở Trung Châu bên kia, khoảnh khắc có bí cảnh hiện thế, khả năng sẽ nháy mắt phát sinh chuyện điều động lượng lớn linh khí." Có người phỏng đoán nói, "Có thể là...Thiên Trì xuất hiện bí cảnh hay không?"
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều trở nên khác thường.
"Mau phát tín hiệu cho người canh giữ ở chân núi! Lập tức thông báo trên đỉnh núi khả năng phát hiện bí cảnh, kêu mọi người đều lại đây!" Tộc nhân Huyền Vũ dẫn đầu cao giọng phân phó, "Những người còn lại, tất cả cùng ta đi Thiên Trì!"
Các tộc nhân Huyền Vũ đang giám sát khai thác đá đông đảo chạy tới đỉnh núi, còn chưa có đến gần Thiên Trì, bọn họ cũng đã cảm nhận được linh khí cuồn cuộn mấy lần so với ngày xưa.
"Xem độ rung chuyển của nước ao này, hoàn toàn khác với chấn động khai thác đá tạo thành." Trên mặt người dẫn đầu tràn ngập vẻ tham lam, "Hẳn là có người lén đi vào, kích phát bí cảnh.

Bí cảnh chính là thứ tốt, bên trong hoặc là trân bảo người trước lưu lại, hoặc là truyền thừa của đại năng nào đó.

Mọi người xông vào, giết người tiến vào bí cảnh khi nãy, đồ vật trong bí cảnh chính là của chúng ta!"
Mọi người nhìn chằm chằm Thiên Trì, ngo ngoe rục rịch, trong mắt ngập tràn khát vọng giết chóc.

Nhưng tình huống trong nước không rõ, ai cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
"Đi đi! Đi tìm được bí cảnh, giết người bên trong!" Có cái tu sĩ Phân Thần kỳ kìm nén không được, dẫn đầu vọt đi xuống.

Rất nhanh, trong nước ùng ục ùng ục, máu từ Thiên Trì trôi lên, giống sợi khói dâng lên từ dưới nước.
Người nọ bị đánh hồi nguyên hình, nửa chết nửa sống nổi ở trên mặt nước.
Huyền Vũ là hợp nhất của rùa và rắn, có mai cực kỳ cứng rắn.

Đúng là bởi vì có mai rùa này bảo hộ, ở đáy nước hắn xui xẻo trúng một nhát kiếm cực kỳ hung ác, mới miễn cưỡng giữ được tánh mạng.
"Trong nước có một người, là, là Phân Thần kỳ!" Người nọ suy yếu, gian nan nói với đồng bạn.
Tộc nhân Huyền Vũ còn lại nhất thời thả lỏng tâm tình.
Bên trong có người lại như thế nào? Dù sao chỉ có tu vi Phân Thần kỳ, hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh, chiếm cứ ưu thế một phương!
Vì có bảo vật dễ như trở bàn tay, bọn họ phía sau theo trước mà vọt xuống.

Thiên Trì cũng không lớn, mỗi lần chỉ có thể chứa khoảng mười người.

Theo bước huyết mạch Huyền Vũ này đó không ngừng tiến vào, nước ao dần dần trong lúc vật lộn bị nhuộm thành màu đỏ.
Mạnh Quân nhìn những cái mai Huyền Vũ nổi ở trên mặt nước, đầu đau muốn nứt ra.
Hắn vừa rồi nghe những người này nói, sư huynh hẳn là tiến vào bí cảnh, vì thế hắn yên tâm một ít.
Tuy rằng Mạnh Quân cũng không có tìm được bí cảnh, nhưng hắn lo lắng những người này sẽ có cách tìm được sư huynh trong bí cảnh.

Bởi vậy, chỉ có cấm bọn họ tới đáy Thiên Trì mới có thể bảo đảm sự an toàn của sư huynh.
Hắn đã đáp ứng sư huynh, nếu lựa chọn đi theo hắn, hắn sẽ bảo vệ tốt đối phương.
Editor có lời muốn nói: Giờ mình mới nhận ra, nội dung kế bên số chương không phải là tên chương mà là thông báo nội dung chương thôi á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận