Bạch Chi chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể xuyên sách tiến vào trong một quyển nam tần long ngạo thiên, trở thành nữ phụ độc ác đầu tiên bị nam chủ khai đao để hiến tế pháp khí!
Tin tốt đó chính là nàng là sư tôn của nam chủ.
Tin xấu, sau đó không đến mười chương, nam chủ sẽ ra tay sát sư chứng đạo!
Bạch Chi nhìn tờ giấy đỏ thẫm lấp lánh trên đầu thiếu niên dưới thân.
Độ hảo cảm: -56 (Cực kỳ ghê tởm)
Một tin tốt khác.
Nam chủ mặc dù là con cưng của Thiên Đạo, nhưng hiện tại cũng đang che dấu thực lực, nếu như được dạy dỗ thật tốt, với trí thông minh và tài trí hơn người của hắn, tu vi hiện tại tất nhiên đã có thể đạt đến thời kỳ cuối của Kim Đan kỳ.
Nhưng bởi vì nguyên chủ không quan tâm đến hắn, lơ là dạy dỗ, hắn chỉ có thể tự mình tu luyện, hiện tại mới sắp đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Mà đối tượng xuyên sách của Bạch Chi, là thiên phú dị bẩm trời sinh linh thai, đã luyện đến cấp bậc cảnh giới Hóa Thần kỳ, nam chủ căn bản đánh không lại nàng.
Thẳng đến nguyên dương của nam chủ!
Khụ khụ.
Nguyên dương cũng chính là dấu ấn của xử nam.
Thẳng đến khi nguyên dương của nam chủ bị Bạch Chi trong sách cường đoạt, dùng để tăng cường tu vi, nam chủ mới ngoài ý muốn hấp thu được thuần âm từ trong thân thể của Bạch Chi, dẫn đến đột phá linh lực nhanh chóng.
Từ đó về sau đạt được cơ duyên, tu vi tăng nhanh vượt bậc.
Cuối cùng nhân lúc nguyên chủ Bạch Chi hung hăng nhục nhã hắn ở trên gường, thừa dịp nàng không phòng bị, liền phá vỡ tâm mạch của nàng, bóp nát linh căn của nàng.
Bạch Chi đến bây giờ vẫn còn nhớ như in miêu tả về một đoạn kịch bản trong cốt truyện.
——
Thiếu niên dưới thân dáng vẻ tuấn mỹ, bên môi lộ ra ý cười, nhưng quần áo trên người có vẻ càng thêm lộn xộn bất kham, ôn nhu nói với sư tôn đang làm càn tìm vui trên người hắn: "Thân thể này của đệ tử, sư tôn có vừa lòng không?"
Lúc này Bạch Chi đã ý loạn tình mê, mặt mày tựa như tiên trích đã bốc lên một tia khói lửa tình dục.
Nàng từ trên cao nhìn liếc hắn, cảnh tượng lại giống như mấy năm trước hắn quỳ gối trên mặt đất, một lòng cầu đạo đối mặt với nàng.
Khuôn mặt này luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác như được thần nữ thương xót.
Nhưng Tạ Từ Trần biết, trong lòng nàng nào có thương tiếc chúng sinh, chỉ có ích kỷ lạnh lùng cuồng vọng như ma!