Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính


Lúc này, ống tay áo Ngụy Lăng dường như bị thứ gì đó kéo lại, Ngụy Lăng theo bản năng quay đầu lại tung một chưởng, kết quả khi nhìn thấy gương mặt của đối phương, vội vã thu chưởng nói: “Ngươi không muốn sống nữa!"
Lục Vô Trần câu khóe môi mỉm cười, thấp giọng nói: “Sư tôn, đừng tức giận, đi theo ta."
Ngụy Lăng không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.

Một lúc sau, cả hai rời khỏi khu vực đèn đuốc sáng trưng, đi vào một thạch động nhỏ hẹp.

Thạch động là một con đường dốc kéo dài xuống phía dưới, hai người bước đi rất cẩn thận.

Huyết vụ gần đó bị động tác nhanh chóng của hai người quậy đến một trận kích động, Ngụy Lăng không để ý tới dưới chân, kết quả giẫm phải một con rết to bằng bàn tay.

Con rết giãy dụa vặn vẹo, Ngụy Lăng nương theo ngọn lửa từ đầu ngón tay của Lục Vô Trần, nhìn đến vết ố trên đôi giày trắng của hắn, nhất thời sắc mặt tái xanh.

Lục Vô Trần chậm rãi ngồi dậy, nói nhỏ với Ngụy Lăng: “Sư tôn chậm một chút."
Ngụy Lăng nuốt lại mấy câu chửi thề muốn phát ra, nhấc chân lên, buông tha con rết nửa sống nửa chết, mặt tê liệt nói: "Đi đâu?"
Thật không tốt chút nào khi phải chịu thân thể của người khác.

Gặp chuyện gì cũng không được mắng mỏ, hết lần này tới lần khác trước mặt vai chính phải ra vẻ thâm trầm, giả bộ cao lãnh, thực sự rất nghẹn khuất!
Lục Vô Trần nói: "Đi địa lao giam giữ các sư huynh."
Hả? Vai chính tìm được rồi?
Ngụy Lăng không tỏ ý kiến hờ hững liếc nhìn vai chính, chắp tay đi tới phía trước Lục Vô Trần, tiến lên hai bước rồi quay đầu lại nói: “Cùng đi."
Lục Vô Trần mỉm cười gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo Ngụy Lăng từng bước đi xuống.

Ngụy Lăng lúc này trường liễu ký tính, thần thức phóng ra ngoài, lúc này mới chú ý tới xung quanh cùng động tĩnh dưới chân.

Hắn phát hiện thạch động này tối tăm ẩm thấp, trong không khí tràn ngập huyết vụ nồng nặc cùng mùi hôi thối, hơn nữa độc vật khắp nơi, người bình thường rất khó đi đến được đây, không biết vai chính trên người lại dựa vào cái gì mà một mình tra ra được địa lao Tích Huyết Đàn.

Lục Vô Trần dập tắt ngọn lửa trong tay.

Thấy hắn như vậy, Ngụy Lăng mặt không đổi sắc cắm Mặc Dẫn về bên hông, lấy kiếm cầm ở trên tay, gặp phải độc vật không có mắt muốn nhào tới liền một kiếm giải quyết.

Cứ như vậy đi gần nửa nén hương, không gian bên dưới càng lúc càng lớn, trong không khí dường như có không khí trong lành tràn vào, Ngụy Lăng suy đoán, phỏng chừng phải đến cuối.

Quả nhiên, không bao lâu bọn họ liền đi tới một cái cửa thạch động.

Lối vào của thạch động này đã bị hạ cấm chế, một là để ngăn người ngoài xâm nhập, hai là ngăn không cho chướng khí cùng huyết vụ trong Tích Huyết Đàn tiêu tan.
Nếu bọn họ muốn phá bỏ cấm chế, nhất định sẽ kinh động đến người của Âm Sát Môn.
Ngụy Lăng hơi nghiêng đầu, đường nhìn chằm chằm vào lưu quang cấm chế.
Đối với Lục Vô Trần sau lưng nói: “Ngươi lui lại."
Lục Vô Trần đáp ứng một tiếng lập tức lùi lại phía sau.

Ngụy Lăng vận chuyển linh lực trong tay, đang muốn mạnh mẽ phá vỡ cấm chế.

Kết quả một giây tiếp theo, linh thức khẽ động, đột nhiên quay đầu nói: "Mau lui lại!"
Lục Vô Trần cả kinh, lập tức nghiêng sang một bên, chỉ là chưa kịp ngã hẳn xuống, một diễm xà thon dài đã lao tới trước mặt hắn.

Ngụy Lăng gần như theo bản năng xông tới, vươn tay chặn lại, kết quả cánh tay hắn bị con rắn một ngụm cắn lên!
“Sư tôn!” Lục Vô Trần kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt khiếp sợ.
Ngụy Lăng nghe thấy một tiếng "Sư tôn" này, gắng gượng nhịn xuống tiếng gào thét, mím môi kéo con rắn dài bảy tấc, hung hăng kéo xuống, đồng thời quang mang tỏa ra trong tay, con rắn kia tức khắc biến thành một đống thịt vụn rơi xuống đất.

"Sư tôn! Người có sao không?!" Lục Vô Trần còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất, liền lập tức nhào tới nắm lấy cánh tay của Ngụy Lăng, liên thanh hỏi.
Ngụy Lăng từ đáy lòng cười lạnh một tiếng, nét mặt lạnh như băng nói: "Thế nào? Ngươi muốn hấp độc cho vi sư sao?" Đang yên đang lành tại sao con rắn lại xông tới? Lấy tu vi vai chính, hắn làm sao có thể tránh không thoát! Ngụy Lăng ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Lục Vô Trần nghe Ngụy Lăng nói như vậy, động tác cứng lại, ngẩng đầu nhìn Ngụy Lăng.

Trong động tối đen như mực, năm ngón tay cũng nhìn không thấy, nhưng người tu tiên tai thính mắt tinh, bóng tối cũng không ngăn cản được tầm nhìn của bọn họ quá nhiều.

Ngụy Lăng thấy Lục Vô Trần mấp máy môi, thấp giọng nói: "Được."
Thấy Lục Vô Trần vén tay áo định đi tới hấp độc, Ngụy Lăng một phen rút tay ra nói: “Không cần."
Lục Vô Trần sững sốt.

“Nếu như ngươi trúng độc mà gặp chuyện không may, liền không phải uổng công vi sư.” Ngụy Lăng đạm thanh nói.

Nói xong, Ngụy Lăng xoay người một lần nữa đi về phía cấm chế, Lục Vô Trần đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, đuổi theo Ngụy Lăng nói: “Sư tôn!"
Ngụy Lăng "Ừ" một tiếng, mặt không đổi sắc nhìn cấm chế trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Vô Trần nói: “Sư tôn, độc này rất lợi hại."
"Ta biết."
"Con rắn này là một chủng rắn được Âm Sát Môn chuyên môn luyện chế, đựng kịch độc."
“Ừm."
“Này......!ngay cả tu sĩ cũng chống đỡ không được."
Ngụy Lăng cuối cùng cũng có phản ứng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên thấp hơn nửa cái đầu: "Cho nên?"
“Sư tôn ……………… Tại sao lại giúp đệ tử chặn?” Đáy mắt Lục Vô Trần không chút nào che giấu hoang mang cùng chống cự, điều này làm cho đáy lòng Ngụy Lăng một trận khó chịu.
“Nếu đã thu ngươi làm đồ đệ, ta đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi cả đời.” Ngụy Lăng thong thả ung dung giơ ra bàn tay, nửa lòng bàn tay đã biến thành màu tím đen, “Lời thề mà ngươi đã lập khi bái sư hôm nay, vi sư cũng sẽ nhớ kỹ."
Lục Vô Trần ngẩng đầu nhìn chăm chú Ngụy Lăng, phảng phất ngày đầu tiên nhận thức hắn giống nhau, nhẹ giọng nói: "Sư tôn định giải độc như thế nào?"
Ngụy Lăng thu lại lòng bàn tay, không nói gì.

Trên người hắn còn mang theo giải độc đan, nhưng hắn tạm thời không có ý định dùng.

Một là lúc này đây theo bản năngcứu trợ là cơ hội hiếm có để xoát hảo cảm của vai chính; hai là chỉ còn lại năm viên giải độc đan, không có Diệu Âm Chung, về sau muốn luyện chế cũng không dễ dàng, cho nên tốt nhất là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Nhưng Lục Vô Trần không biết chuyện này, thấy Ngụy Lăng không có ý định áp chế kịch độc, liền nói: “Sư tô, chúng ta đi tìm Phù Diêu sư thúc đi."
Ngụy Lăng ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Cũng tốt.

Cấm chế này vô cùng bá đạo.

Ta sợ cho dù có cưỡng ép phá bỏ cấm chế này cũng không thể mang đi thất mạch đệ tử." Tốt nhất trở về tìm chưởng môn sư huynh nói một chút, để hắn nghĩ cách chế trụ Thiên Sát cùng Nhân Sát."
Hai người xoay người lui tới đường đi, mới vừa bước được vài bước, Ngụy Lăng cả người rùng mình, tựa như bị động vật đáng sợ nào đó theo dõi, theo bản năng xuất kiếm hướng phía sau đâm tới.

"Oanh"
Kiếm khí Ngụy Lăng cùng sát khí người tới va chạm nhau, phát ra một tiếng nổ lớn.

Ngụy Lăng lùi lại hai bước, còn chưa kịp lau vết máu trào ra khóe miệng, liền dưới chân bước hụt, cấp tốc bấm tay niệm thần chú ngự kiếm, trong nháy mắt chém xuống người đi tới.

Người tới ngăn cản kiếm khí Ngụy Lăng trên không, Ngụy Lăng bắt lấy cánh tay của Lục Vô Trần đem người tống ra ngoài, đồng thời kịp thời chém ra một đạo linh lực, đem hắn đẩy ra không ít khoảng cách.

“Đi!” Ngụy Lăng chợt quát một tiếng, xoay người nắm lấy linh kiếm bay về phía sau, không chút do dự cùng người tới đụng vào nhau.

Tất cả biến cố phát sinh trong nháy mắt, Lục Vô Trần còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đã bị Ngụy Lăng đuổi ra khỏi vòng chiến.
Ngụy Lăng cùng người ẩn thân trong bóng tối tung ra một chưởng, trong lúc nhất thời linh lực trong người giống như bị một con dao sắc nóng bỏng đâm vào, lăn lộn đau đớn.

Người nọ thấy Ngụy Lăng không chịu được một kích như vậy, cười nhạo nói: “Vạn Tông Môn thất mạch thủ tọa, chỉ như vậy."
Ngụy Lăng nuốt ngụm máu trong cổ họng, lạnh lùng nói: "Giấu đầu hở đuôi, thậm chí mặt mũi cũng không dám lộ, thật không ra gì!"
"Hừ!!!"
Cùng với tiếng hừ lạnh, một tiếng nặng nề của thân thể rơi xuống đất truyền đến tai Ngụy Lăng.

Ngụy Lăng linh thức đảo qua, thấy vai chính gục trên tường cách đó không xa, lập tức đối với kẻ thần bí quát: “Dừng tay!"
Kẻ thần bí nói: "Đau lòng?"
Ngụy Lăng mím môi, không trả lời, cũng không dám nói tiếp.

Bởi vì hắn phát hiện một chưởng vừa rồi của kẻ thần bí kia...!Bức ra độc xà trong cơ thể hắn?! Chẳng lẽ người này biết nguyên chủ!!!
“Tại sao không nói chuyện?” Đối phương hỏi hắn.

Ngụy Linh mở miệng, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng gằng từng chữ: “Thả hắn ra."
Đối phương kế tiếp cười nhạt: “Dựa vào cái gì?"
Ngụy Lăng lần thứ hai trầm mặc.

Đối phương hướng phía Ngụy Lăng từng bước đi đến, theo từng bước, sương mù màu đen trên người liền tản đi một ít, khi đến trước mặt Ngụy Lăng, hắn mới lộ ra thân hình cao lớn ẩn hiện trong màn sương đen: "Điện hạ có phải hay không đã quên mất thân phận của mình?"
Ngụy Lăng trong lòng sửng sốt, rốt cuộc cũng xác nhận được thân phận của người này!
Mẹ nó tên này là nguyên chủ lão tướng, úi chà! Lão chiến hữu a!!!
Để không bị lộ, Ngụy Lăng lập tức đứng thẳng lưng, chịu đựng cơn đau dữ dội trên người nói: "Đương nhiên là không quên." “Ồ?” Đối phương tiến sát đến bên má Ngụy Lăng, trầm thấp cười, “Vậy Diệu Âm Chung đâu?"
Ngụy Lăng sắc mặt lập tức thay đổi.

“Người lấy được Diệu Âm Chung, điện hạ." Thanh âm ôn nhu bên tai gần như có thể vắt chảy nước, nhưng bắp chân Ngụy Lăng lại một trận như nhũn ra.

Về phần tại sao lại nhũn ra, hiện tại nói một chút về vị lão, chiến, hữu này của nguyên chủ!!!
Người này tên là Kim Diễm, chính là một trong tứ đại chiến thần dưới tọa Thần Vương, cùng nguyên chủ cộng sự ít nhất hai nghìn năm!
Ba ngàn năm trước, người này là Vạn Tông Môn một đời chưởng môn, nhưng lại mơ ước Hỗn Độn Hỏa Nguyên của cấm địa Vạn Tông Môn nên đã bị các trưởng lão trong tông môn phế truất, đồng thời phế tu vi trục xuất khỏi Vạn Tông Môn.

Từ đó về sau, tâm tính người này đại biến, chuyển sang đầu nhập dưới trướng Thần tộc, tu tập Vô Thượng Ma Công bắt đầu trở về báo thù, quậy đến Tiên giới một mảnh huyết vũ, gà chó không yên!
Mặt khác, ở thời điểm Ngụy Lăng thiết lập nhân vật này, đã thêm vào một chi tiết để làm nổi bật sự hung tàn cường hãn của hắn - dùng tay xé tu sĩ.

Đúng vậy! Bạn không nhìn lầm đâu! Là dùng tay xé tu sĩ! Dùng tay xé tu sĩ a!
Một lời không hợp liền xé!
Một cái khó chịu liền xé!
Một cái không vui liền xé!
Ngụy Lăng cố nén ý muốn bỏ chạy, một lòng bất ổn dồn hết tâm can vào hai tay của đối phương!
Tên này...!Đã sờ đến cổ hắn rồi oaaaaaaaaaa!!
Làm sao bây giờ? Chạy sao?
Ngụy Lăng khẽ nâng mắt lên, chậm rãi bắt gặp con ngươi màu mực của đối phương, nhanh trí nói: “Diệu Âm chung không ở trên người ta."
Ngón tay Kim Diễm đặt ở trên ót Ngụy Lăng nhẹ nhàng mơn trớn.
Ngụy Lăng cứng đờ: "......Ta có thể trở về lấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui