Thành Biện Kinh bị vây hãm, Sở Quốc đã sụp đổ.
Đông Cung – nơi ngày xưa phồn hoa lộng lẫy, nay chỉ còn lại một mảng tiêu điều tan tác.
“Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.” Một thái giám già tay nâng lụa trắng đứng trước điện, lời lẽ khá cung kính nhưng giọng điệu thì rất rắn rỏi.
Tần Tranh nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn này, hoàn toàn ngơ ngác.
Xuyên qua rồi sao?
Thấy Tần Tranh im lặng khá lâu, tay thái giám già tưởng nàng không muốn nên nói tiếp: “Bệ hạ có chỉ, hễ là nữ nhân trong hoàng thất thì phải tự vẫn để đảm bảo tôn nghiêm.
Các nương nương và công chúa trong cung đều đã tự kết liễu rồi, thái tử phi nương nương cũng lên đường đi thôi.”
Nghe gã thái giám già nói thế, Tần Tranh có đôi chút ấn tượng.
Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ truyện ngôn tình cổ đại mà cô đã đọc mấy ngày trước, kể về chuyện giữa nhân vật phản diện và ánh trăng sáng đã chết của hắn ta.
Cho nên…
Cô đã xuyên thành thái tử phi của Sở Quốc – ánh trăng sáng chết yểu của nhân vật phản diện đó hả.
Mắt Tần Tranh bỗng tối sầm lại.
Kết cục của thái tử phi trong ngoại truyện, một chữ “thảm” há có thể lột tả hết được!
Có thể nói, sắc đẹp của nàng ta chính là nguồn cơn gây nên bi kịch.
Nàng vốn là vị hôn thê của nhân vật phản diện Thẩm Ngạn Chi, có nhan sắc khuynh thành nên bị thái tử cưỡng ép cưới về.
Mối thù đoạt vợ khiến Thẩm Ngạn Chi hận hoàng gia đến tận xương tủy.
Thân là con cháu thế gia, hắn nắm trong tay không ít bí mật quân cơ, bèn âm thầm cấu kết với quân phản loạn, lật đổ Đại Sở.
Thẩm Ngạn Chi vốn định nhân cơ hội mất nước, danh chính ngôn thuận cứu được người trong lòng.
Ai ngờ hắn đến chậm một bước, sau khi thành bị phá, Sở Dương Đế đã ban chết cho toàn bộ nữ nhân trong hoàng thất, thái tử phi cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Nếu chỉ có thế thì không nói làm gì.
Nàng ta còn bị quân phản loạn bêu danh, trở thành công cụ chính trị đôi đen Sở Quốc.
Dù gì Đại Sở cũng có căn cơ hàng trăm năm, triều đình mới của quân phản loạn không được ổn định, thậm chí trong dân gian còn có lời đồn rằng Vũ Gia Đế – khai quốc hoàng đế của Đại Sở là Võ Thần chuyển thế, vẫn luôn phù hộ Đại Sở.
Để củng cố sự thống trị, quân phản loạn một mặt ngụy tạo thư giấu trong bụng cá, nói chính quyền của mình mới là nghe theo mệnh trời, mặt khác lại ra sức tung những tin đồn thất thiệt về triều trước, hủy hoại uy tín của Sở Quốc trong lòng bách tính.
Việc thái tử cướp đoạt hôn thê của thần tử bị lợi dụng để tuyên truyền.
Quân phản loạn biến thái tử phi thành một yêu phi hại nước, đặt điều rằng nàng uống máu ăn tim người, mê hoặc quân vương hãm hại trung thần.
Sở Quốc xuất hiện yêu phi nên bị diệt vọng là ý trời.
Thẩm Ngạn Chi cố sức ngăn cản nhưng quân phản loạn lại qua cầu rút ván, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Lời đồn lan truyền khắp nơi, thái tử phi cứ thế phải gánh chịu ô danh yêu phi hại nước, bị vạn người thóa mạ.
Quân phản loạn còn lập một pháp trường, moi thi hài nàng ta lên quất tan nát để giải mối hận trong lòng nhân dân, thu được sự ủng hộ.
Hôm đó, Thẩm Ngạn Chi đứng ngay dưới pháp trường.
Trên đài, thi hài của thái tử phi bị quật tan nát; dưới đài, hắn bị quan binh ấn xuống đất, giãy giụa gãy cả chân, siết vỡ cả đốt ngón tay vẫn không tiếp cận được pháp trường.
Những người có mặt tại pháp trường hôm đó đều nói hắn hai mắt đỏ như máu, không khác gì ác quỷ.
Kể từ đó, Thẩm Ngạn Chi cũng thật sự trở thành ác quỷ tại nhân gian.
Nơi hắn đi qua, chính là địa ngục.
Hắn từng bước trở thành gian thần, thanh toán lần lượt từng người năm xưa đề nghị quất thi hài; cướp đoạt hoàng quyền, dung túng lũ chó săn của mình làm hủ bại triều đình.
Hắn muốn hủy diệt vương triều mà mình từng góp phần xây dựng này – đây là sự báo thù muộn màng của hắn.
Mỗi khi đến ngày giỗ thái tử phi, hắn sẽ giết người, máu tươi chảy ròng ròng từ pháp trường ra đến khu chợ bên ngoài.
Lúc đọc tới đoạn này, Tần Tranh cảm thấy nhân vật phản diện điên cuồng này vừa vừa thâm tình vừa có sức hút, còn vì mối tình ngang trái giữa hắn và thái tử phi khóc ướt hết một bịch khăn giấy.
Bây giờ bản thân xuyên thành thái tử phi trong sách, Tần Tranh càng muốn khóc to hơn.
Cô sắp bị siết cổ chết ngay bây giờ, ai tới cứu đây chứ!
Kiếp trước cô cũng chưa đào mồ đào mả ai mà!
Đang yên đang lành là một kỹ sư công trình, trên chuyến bay về nước ngủ một giấc, sao mở mắt ra lại ở cái nơi thập tử nhất sinh này chứ?
Tần Tranh càng nghĩ càng nghe tim giá buốt.
Gã thái giám già thấy cô cứ im lặng không nói thì cũng không nhiều lời nữa, liếc mắt ra hiệu cho hai thái giám cường tráng phía sau cầm lụa trước bước tới, nói: “Thái tử phi nương nương, xin thứ tội.”
Tần Tranh hoàn hồn lại, nhìn tấm lụa trắng kia mà thấy đau ở cổ, vội vàng nói: “Đợi đã.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng châu ngọc rơi xuống.
Vừa lên tiếng, Tần Tranh phát hiện giọng nói của thái tử phi rất êm tai, không hổ là một mỹ nhân có thể khiến thái tử bất chấp lễ giáo.
Hai thái giám trẻ không dám manh động, nhìn về phía thái giám già, đợi ông ta ra hiệu.
Thái giám già bình tĩnh nói: “Đây là ý chỉ của bệ hạ.”
Có khá nhiều phi tần không ngoan ngoãn chịu chết, tuy nhiên toàn bộ đều bị siết chết không chừa một ai.
Chẳng hạn như mẹ con Thục Phi bình thường được Sở Dương Đế sủng ái nhất, chạy đến điện Càn Thanh cầu xin, đều bị Sở Dương Đế dùng kiếm cắt cổ.
Tay thái giám già này là tâm phục của Sở Dương Đế, phụng lệnh đích thân đến Đông Cung kết liễu thái tử phi trước khi quân phản loạn vào cung.
Dẫu sao thái tử cũng là người kế vị trong tương lai, thái tử phi tiến thêm một bước nữa chính là quốc mẫu, cho dù Sở Quốc đã diệt vong thì cũng không thể để thái tử phi rơi vào tay quân phản loạn chịu nhục, đó là chút tôn nghiêm cuối cùng của Đại Sở.
Tần Tranh biết điều này nên lòng mới càng suy sụp.
Không muốn chết thì phải dốc hết sức mà tranh thủ.
Trong sách nói, Thẩm Ngạn Chi có vội vã chạy đến cứu thái tử phi nhưng lại trễ một bước.
Cô phải nghĩ cách kéo dài thời gian, nói không chừng sẽ được cứu.
Lòng bàn tay của Tần Tranh ướt đẫm mồ hôi nhưng ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Cô cụp mắt xuống che giấu cảm xúc của mình, tỏ ra sầu thảm.
“Ta biết đây là ý chỉ của bệ hạ, nhưng điện hạ đối với ta ân trọng như núi, làm phiền công công cho ít thời gian để ta đi gặp điện hạ một lần…”
Gió thổi qua đình đài lầu các, những cánh hoa quỳnh rơi lả tả như tuyết, có vài cánh sà xuống mái tóc đen tuyền của cô, hai màu đen trắng tương phản tạo cảm giác nhu nhược yếu đuối, khóe mắt đỏ hoe lại càng có vẻ bi thương.
Mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, nhưng khi sầu thương thì cũng có thể khiến lòng người ta tan nát.
Mấy tên thái giám không phải đàn ông chân chính mà nhìn cũng sững sờ, thầm nghĩ thảo nào mà lại sinh ra loại hôn quân đốt lửa đùa chư hầu như Chu U Vương.
Trước mắt, đây là cách duy nhất mà Tần Tranh có thể nghĩ ra.
Đến bên giường của thái tử, khóc lóc giả vờ thâm tình để câu giờ.
Cô hoàn toàn không quen cách tự xưng là “bản cung”, buột miệng xưng “ta” lại làm người khác cảm thấy đây là cố ý hạ mình cầu xin, gã thái giám già cũng không nghi ngờ gì.
Thái tử lên cửa thành giám sát, bị trúng tên, bây giờ chỉ còn thoi thóp một hơi, đã không cách nào cứu chữa được.
Nhưng dù gì người vẫn chưa chết, ông ta cũng không muốn quá tuyệt tình, lại nghĩ phía cửa Chu Tước còn có cấm quân chống đỡ, để nàng ta gặp thái tử lần cuối cũng không mất bao nhiêu thời gian nên bèn gật đầu đồng ý.
Tần Tranh thầm thở phào một hơi.
——
Tẩm điện của thái tử tràn ngập vị thuốc vừa chua vừa đắng.
Tần Tranh bước vào nội điện, còn chưa nhìn rõ người trên giường trông thế nào đã nhào đến bên cạnh, tỏ ra đau đớn bi thương đến đứt ruột đứt gan.
“Điện hạ!”
Tiếng khóc rất thê lương nhưng lại không có một giọt nước mắt.
May mà đám thái giám không đến quá gần mà chỉ cụp mắt đứng xa xa, hiển nhiên là vẫn đang kiêng nể thái tử.
Tần Tranh càng cảm thấy đến tẩm cung của thái tử là lựa chọn chính xác, cô vừa giả vờ khóc lóc thảm thương vừa âm thầm quan sát thái tử trên giường.
Trời đã chập choạng, trong điện đã lên đèn, dưới ánh nến thái tử hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, các đường nét sắc sảo anh tuấn, là một mỹ nam thực thụ.
Chiếc chăn gấm phồng lên không nhiều, có thể thấy thần hình của y rất gầy gò nhưng vóc dáng thì khá cao.
Dù gì Vũ Gia Đế – khai quốc hoàng đế của Đại Sở uy vũ thiện chiến, có thể một địch ngàn người, căn cơ trăm năm của Đại Sở là do ông giành được năm đó.
Tuy Vũ Gia Đế không có con cái nhưng người họ Sở cùng tông cùng tộc với ông, trên người ít nhiều cũng có huyết thống của ông, gen trội trong máu nên vóc người hoàng tộc họ Sở đều không tệ.
Nghe nói lúc thái tử ra đời, quan viên Khâm Thiên Giám đã tính y có số mệnh giống hệt Vũ Gia Đế.
Vì thế Sở Dương Đế đặt rất nhiều kỳ vọng vào thái tử, thậm chí đến tên cũng đặt hai chữ Thành Cơ – đồng âm với hai chữ Thừa Tắc trong tên Sở Thừa Tắc của Vũ Gia Đế, hy vọng thái tử có thể kế thừa trí dũng của tổ tiên, giữ vững cơ nghiệp trăm năm của Đại Sở.
Tần Tranh cảm thấy hẳn là quan viên tính mệnh của Khâm Thiên Giám năm đó bị lác mắt nên tính nhầm.
Bởi vì thái tử cũng chỉ là một vật hy sinh, lên cửa thành bị tên bắn chết mà thôi.
Cô không có chút hảo cảm nào với tên đầu sỏ đã gây ra ngọn nguồn bất hạnh của thái tử phi này.
Loại cặn bã này chết là tốt nhất.
Nhưng trước mắt, để bảm bảo cái mạng nhỏ của mình, Tần Tranh vẫn phải làm bộ khóc thương cho hắn.
Tay thái giám già ước tính thời gian, thúc giục: “Nương nương, đã gặp được thái tử rồi thì đừng làm khó bọn tôi nữa.”
Tần Tranh không đáp lại, tiếp tục nhoài tới bên giường, giả vờ thâm tình nắm một bàn tay hơi lành lạnh của thái tử, nói: “Điện hạ, người mở mắt ra nhìn thần thiếp đi…”
Lòng thì đang nghĩ sao Thẩm Ngạn Chi còn chưa đến nhỉ!
Nếu chậm hơn, e là cô sẽ bị siết chết ở đây thật.
Gã thái giám già đưa mắt ra hiệu cho những người phía sau.
Hai tên thái giám cường tráng tiến lên kéo cô ra.
Đúng lúc này, bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân lộn xộn.
Đám thái giám tỏ vẻ kinh ngạc, còn Tần Tranh thì thầm mừng rỡ.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Nhưng khi những tiếng kêu thét bên ngoài vang lên, một cung nữ bị chém chết ngay trước cửa điện, máu tươi văng đầy cửa, thi thể bị ném vào trong điện thì Tần Tranh cũng ý thức được sự khác thường.
Những kẻ kéo đến không phải là người của Thẩm Ngạn Chi.
Tên thái giám già quát: “Bàng Xuyên, chẳng phải ngươi đang chống lại quân phản loạn ở cửa Chu Tước sao? Đến Đông Cung làm gì?”
Người đến có thân hình cao to tráng kiện, chính là Bàng Xuyên – thống lĩnh cấm quân.
Hắn cười gằn vài tiếng, vung kiếm lên đâm thẳng vào một tên thái giám đang kéo Tần Tranh.
Máu tươi nóng hổi bắn lên người cô, mặt cũng dính những giọt máu li ti.
Đây là lần đầu tiên Tần Tranh nhìn thấy cảnh giết người nên cơ thể cứng đờ, lạnh toát, vô thức muốn thét lên nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.
“Giết hết cái đám bị thiến này cho ta!” Thống lĩnh cấm quân vung tay lên, lại chém chết mấy tên thái giám.
Đám hoạn quan đâu thể là đối thủ của cấm quân, vì thế nhanh chóng bị giết sạch.
Gã thái giám già nhặt dải lụa trắng nhuốm máu dưới đất lên, định nhào tới siết chết Tần Tranh nhưng nhanh chóng bị cây giáo dài của bọn cấm quân đâm từ sau lưng tới.
Gã hộc máu, ngã rạp xuống đất nhưng đôi mắt vẫn cứ trừng trừng nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh không dám nhìn gã.
Mùi máu tanh đã kích thích các giác quan của cô khiến dạ dày cô đang cuộn lên.
Cô rất sợ hãi nên quên cả việc buông tay thái tử ra, cứ nắm thật chặt, giống như đang nắm chiếc phao cứu sinh cuối cùng vậy.
Giữa thời điểm hỗn loạn ấy, không ai phát hiện ra mí mắt của thái tử trên giường hình như đang động đậy.
Bọn thái giám đã chết hết.
Thống lĩnh cấm quân đến gần Tần Tranh, dùng mũi kiếm dính đầy máu hất cằm cô lên.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của cô, mắt hắn không giấu được vẻ mừng rỡ: “Sớm đã nghe thái tử phi là quốc sắc thiên hương, hôm nay gặp nàng quả nhiên là được mở mắt.
Thảo nào thái tử thà bị người ta chửi rủa cũng phải đoạt cho được nàng.”
Ánh mắt hắn trở nên đầy dục vọng.
Vận số của Đại Sở đã tận, hắn vốn định bắt giữ thái tử và thái tử phi để đầu hàng phản vương.
Bây giờ thấy thái tử phi xinh đẹp ngần này, hiển nhiên là đã có ý đồ khác.
Đám thuộc hạ của hắn hiểu ý nên đều lui ra khỏi điện, còn đóng cửa lại.
Tần Tranh chỉ cảm thấy lưỡi kiếm dưới cằm mình vừa lạnh lẽo vừa nhớp nháp, máu trong người cô như đang ngừng chảy vậy.
Liếc thấy bên hông của tên thái giám bị đâm chết lúc nãy có giắt một con dao nhỏ, Tần Tranh vờ run rẩy để nhúc nhích cơ thể, đôi mắt đẹp nhìn thống lĩnh cấm quân, nước mắt rưng rưng: “Đừng giết ta…”
Một bàn tay của cô thì lặng lẽ sờ soạng phía sau lưng.
Mỹ nhân rưng rưng nước mắt trông như đóa lê đọng sương mưa, hồn vía của thống lĩnh cấm quân đều bị hút đi, làm gì còn chú ý đến cái khác.
Hắn vươn tay sờ lên mặt Tần Tranh.
“Mỹ nhân, ai mà nỡ giết nàng chứ?”
Ngay sau đó, hắn cảm thấy ngực lạnh toát.
Hai tay Tần Tranh nắm chặt con dao, cố sức đâm vào ngực hắn.
Ánh mắt một giây trước còn nhu nhược đáng thương cũng trở nên sắc bén như dao.
Nếu đã không có đường lui thì kéo thêm một kẻ chết cùng vậy!
Đáng tiếc lớp áo giáp của tên kia quá cứng, sức của Tần Tranh không đủ nên chỉ có mũi dao đi vào.
Chảy máu, nhưng không đủ trí mệnh.
Tên thống lĩnh tức giận mắng một tiếng, vung bàn tay to như cái quạt lên định giáng cho Tần Tranh một cái…
Cuối cùng cái tát ấy không thể chạm tới Tần Tranh, gã thống lĩnh đột nhiên lảo đảo, hai mắt trợn tròn rồi cả người gục xuống đất.
Một sợi chỉ vàng dài và mảnh bắn xuyên qua đầu hắn, máu ở vết thương đang từ từ rỉ ra.
Tần Tranh nhìn hắn ngã gục xuống đất, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chết rồi à?
Cô cứng ngắc quay người qua, nhìn về phía giường thì bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đôi mắt thâm thúy, lạnh lẽo, chất chứa vẻ điềm tĩnh và hung ác tựa như đã trải qua năm tháng, giống như một con thú dữ từ thuở hồng hoang bị quấy rầy, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Là thái tử.
Y tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, tay cầm một sợi chỉ vàng dài và mảnh, có vẻ là vừa rút khỏi đóa hoa mẫu đơn thêu chỉ vàng trên chiếc chăn gấm đắp trên người mình.
“Điện… điện hạ?”
Vừa lên tiếng, Tần Tranh mới phát hiện giọng mình đang cực kỳ run rẩy.
Thái tử không lên tiếng, ánh mắt nhìn cô cũng rất xa lạ, tràn ngập vẻ uy nghiêm của kẻ cầm quyền nhưng lại có chút hoang mang nghi hoặc..