Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Mười ngón tay Tần Tranh đan lại với nhau, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt.

Sở Thừa Tắc lẳng lặng nhìn cô, nói ra sự thật tàn nhẫn.

“Bốn quận Hà Tây đã không đoạt lại được, điều Liên Khâm Hầu có thể làm là giảm tối đa sự oán giận của muôn dân.

Bất luận thứ gì, nâng lên cao rồi ném xuống thì đều vỡ nát thê thảm nhất.

Bách tính cứ ngỡ hòa thân sẽ mang lại thái bình, nhưng nếu công chúa hòa thân “chạy trốn” thì sự oán giận của bách tính sẽ lên tới đỉnh điểm.”
Sau đó, Sở Thừa Tắc không nói nữa nhưng Tần Tranh đã hiểu.

Bách tính sẽ chuyển sự oán giận của mình vào triều đình, nhưng lúc này nếu triều đình đẩy hết trách nhiệm lên đầu công chúa hòa thân thì sẽ thoát được can hệ.

So với việc hận một vương triều, buông lời thóa mạ một nữ nhân sẽ càng dễ dàng hơn.

Bất luận là kết cục nào, một khi Tần Sênh bước lên con đường hòa thân thì sẽ trở thành một con tốt thí.

Nói là “chạy trốn”, nhưng một nữ tử nhu nhược bị mang đi giữa vùng Mạc Bắc như vậy, chắc chắn chỉ còn đường chết.

Thậm chí sau khi nàng chết cũng sẽ bị muôn người trong thiên hạ mắng chửi giống như thái tử phi trong sách.

Như vậy so ra, thuận lợi gả đến Bắc Nhung dường như mới là con đường tốt nhất đối với Tần Sênh.

Nhưng Bắc Nhung lạnh lẽo nghèo nàn.

Chưa nói đến sự khác biệt về mặt khí hậu, chỉ việc dân tộc du mục di chuyển khắp nơi, không có nơi ở cố định, Tần Sênh lại được nuông chiều đã quen, đến đó không khác nào dê vào miệng hổ.

Người Bắc Nhung có tiếng là man rợ, trong mắt họ nữ nhân chỉ là tài sản cá nhân, cha chết con trai có thể thừa kế luôn thê thiếp của cha, huynh trưởng chết, đệ đệ có thể lấy luôn tẩu tử.

Khí hậu không quen, ngôn ngữ không thông, ẩm thực và văn hóa khác biệt, nỗi nhớ nhà và ác ý của người ngoại bang… tất cả những thứ này đều trút lên người một nữ tử tha hương, dù không phát điên thì cũng sẽ trầm cảm mà chết.

Trong thế giới Tần Tranh sống trước đó, lịch sử đã ghi lại không ít công chúa hòa thân đều ôm bệnh mà mất sớm.

Dù gì cô cũng nương nhờ thân thể của thái tử phi mà sống tiếp, biết một khi Tần Sênh đi hòa thân là sẽ bước vào đường chết, Tần Tranh đương nhiên không thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn muội muội của thái tử phi nhảy vào hố lửa.

.

Truyện mới cập nhật
Trong sách viết sau khi thái tử và thái tử phi đều chết, Lý Tín cảm thấy Tần gia không còn uy hiếp gì nữa nên người của Tần gia mới có thể ra biên tái.

Bây giờ cô và thái tử đều còn sống, đương nhiên Lý Tín sẽ không dễ dàng thả họ rời khỏi kinh thành, vì thế mới có chuyện hòa thân.

Tần Tranh siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng vào mắt Sở Thừa Tắc.

“Nếu muội muội của thiếp “đột ngột tử vong” trên đường hòa thân thì sao?”
Sở Thừa Tắc khẽ nhướng mày, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Tần Tranh nói: “Nếu Liên Khâm Hầu muốn tạo hiện trường giả muội muội của thiếp “chạy trốn”, chắc chắn sẽ không trực tiếp phái quân đội Mạc Bắc đi tập kích đội ngũ hòa thân.

Vùng quan ngoại bọn cướp sa mạc hoành hành, đến lúc đó họ muốn giao đấu với triều đình chắc chắn sẽ ngụy trang thành cướp.

Nếu có thể thỏa thuận với Liên Khâm Hầu, để người của hắn cứu muội muội của thiếp, ngụy trang thành nó đã chết, triều đình không còn công chúa hòa thân, đến khi đó tung thêm tin đồn công chúa hòa thân chết nơi tha hương là do triều đình mới của Lý Tín không được lòng trời, như thế Lý Tín sẽ không thể đổ trách nhiệm lên người muội muội của thiếp, đành phải cắn răng mà nuốt trái đắng này.”
Không phải Tần Tranh chưa từng nghĩ đến chuyện “cướp tân nương”, nhưng muốn cướp thì cũng chỉ có thể dùng thân phận của bọn cướp sa mạc, như thế thanh danh của Tần Sênh sẽ chẳng còn, chi bằng cứ “chết” đi, sau này thay đổi thân phận con nuôi, còn có thể trở lại Tần gia.

Ánh mắt Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh càng có thêm vẻ tán thưởng.

Y hỏi ngược lại: “Làm thế nào để bảo đảm Liên Khâm Hầu sẽ làm theo mưu kế của nàng mà không giết muội muội nàng?”
Vấn đề này đúng là đã làm khó Tần Tranh, cô trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Trước hết cứ nói với hắn trong tay chúng ta có chứng cứ Lý Tín chắp tay nhường Lương Châu cho Bắc Nhung, phải đảm bảo muội muội của thiếp bình an vô sự rồi mới giao chứng cứ cho họ.”
Môi Sở Thừa Tắc bất giác cong lên vài phần.

“Nếu sau khi cứu người ra, họ đòi chứng cứ thì sao?
Tần Tranh không hề cảm thấy mình vô sỉ, nói: “Đến lúc đó, Mẫn Châu đã bị Hoài Dương Vương chiếm, Lý Tín sợ Hoài Dương Vương đánh lên phía bắc nên chắc chắn sẽ lệnh cho Thẩm Ngạn Chi tiến xuống phía nam đối kháng.

Tin tướng công khởi nghĩa cũng được truyền ra, chỉ cần Liên Khâm Hầu không ngốc thì sẽ không ra tay với muội muội của thiếp.”
Như thế đồng nghĩa với việc họ và Liên Khâm Hầu thiếu nhau một ân tình.

Chỉ với việc Lý Tín vì muốn thôn tính các thế lực phương bắc mà chắp tay nhường hành lang Hà Tây cho Bắc Nhung là đủ để họ đứng chung chiến tuyến với Liên Khâm Hầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui