Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Ngón tay đang nắm mũi tên của Sở Thừa Tắc thả ra, mũi tên xé gió lao đi, “phập” một tiếng, mũi tên thứ hai lại bị chẻ làm đôi như khi nãy, mũi tên mới cắm vào hồng tâm.

Sau một cơn im lặng, cùng với tiếng “hay lắm” của Lâm Nghiêu, bên ngoài vang lên một tràng hoan hô như sấm.

Đám trẻ con trong trại thì không ngừng hò reo.

“Quân sư lợi hại nhất! Lợi hại hơn cả Vũ tam thúc và trại chủ!”
Lâm Chiêu trợn tròn mắt, không ngừng lắc lư cánh tay Tần Tranh.

“Không phải đâu, tướng công của tỷ làm thế nào hay vậy? Ba mũi tên cùng bắn trúng một điểm.”
Tần Tranh không am hiểu võ nghệ, trước kia chỉ nhìn thấy cảnh này qua phim truyền hình hay tiểu thuyết, bây giờ chính mắt chứng kiến, đối phương còn là người cô thích nên trong lòng thật ra không hề bình tĩnh chút nào.

Nhưng thấy có không ít cô nương nhìn chằm chằm vào Sở Thừa Tắc với đôi má ửng hồng, lòng cô lại dâng lên một càm xúc kỳ lạ.

Tần Tranh không thích cảm giác này lắm trong ngoài mặt vẫn cứ ôn hòa mỉm cười.

“Tập nhiều thì quen thôi.”
Lâm Chiêu được câu nói này khích lệ, bắt đầu xoa tay mình.

“Sau này muội sẽ luyện bắn cung hàng ngày!”
Về mặt nào đó, Lâm Nghiêu cũng có một thuộc tính giống như Lâm Chiêu, đó là Sở Thừa Tắc thắng hắn, hắn không hề tức giận hay buồn rầu mà ngược lại còn rất vui vẻ.

“Quân sư thắng rồi, năm khúc vải này đã thuộc về quân sư!”
Biểu cảm của Sở Thừa Tắc vẫn khá lạnh nhạt nhưng ánh mắt cứ vô tình cố ý đảo qua chỗ Tần Tranh.

Lúc này tất cả mọi người đều bị thu hút về phía đó nên đương nhiên Tần Tranh cũng nhìn sang.

Sở Thừa Tắc vừa đảo mắt qua liền bắt gặp ánh mắt cô.

Nhìn nhau vài giây, Tần Tranh dời mắt đi trước.

Lâm Chiêu cười hì hì, nói với Tần Tranh.

“Mang những khúc vải kia về, A Tranh tỷ tỷ có thể may áo đẹp rồi.”
Những người phụ nữ trong bữa tiệc cũng trêu ghẹo.

“Hay là quân sư thấy giải thưởng là vải vóc nên mới muốn thắng mang về?”
Tần Tranh nghĩ thầm dù Sở Thừa Tắc có muốn kiếm ít vải về may áo cho cô thì cũng sẽ không chọn cách như thế, dù gì từ một phương diện nào đó mà nói, hành vi của y đang làm mất mặt Lâm Nghiêu.

Lư thẩm thấy Tần Tranh cau mày không nói thì giải vây cho cô.

“Phu nhân xấu hổ, các người đừng trêu cô ấy nữa.”
Lúc này những tiếng trêu ghẹo mới tắt dần đi.

Đám trai tráng đều hò la khen ngợi, chỉ có ở trong góc, một lão đầu dáng vẻ lôi thôi ngồi chung bàn với Triệu đại phu bỗng sa sầm mặt, ép giọng thật nhỏ: “Huynh muội trại chủ đều rất thật thà, phu thê nhà kia ta thấy khá thâm sâu.

Nhìn xem, một người lung lạc trại chủ, một người dỗ dành đại tiểu thư, rất biết cách mua chuộc lòng người.

E là ngày sau nếu họ đoạt quyền kiểm soát Kỳ Vân Trại thì cũng không ai nói tiếng nào.”
Ông ta vốn là tâm phúc của phụ thân Lâm Nghiêu, tuy nhiên sau khi phụ thân Lâm Nghiêu qua đời, nhị đương gia đoạt quyền, vì bảo vệ huynh muội Lâm Nghiêu mà bị gãy một chân, mấy năm nay vẫn chống gậy mà đi nên tính tình ngày càng tiêu cực.

Lão đại phu đáp: “Ông nghĩ nhiều quá rồi.

Người ta và Kỳ Vân Trại không thân không quen, bao nhiêu lần Kỳ Vân Trại gặp cơn nguy nan đều nhờ phu thê họ giải vây cho.

Trại chủ không còn là thằng nhóc bồng bột năm xưa, có những chuyện trong lòng ngài ấy biết cân nhắc, ông đừng lo chi mất công.”
Lão đầu lôi thôi kia lườm Triệu đại phu một cái.

“Ta thấy ông bị cây bút lông kia mua chuộc thì có.”
Triệu đại phu dù tốt tính thì vẫn biết giận, lúc này cũng phùng mang trợn mắt đáp lại.

“Ta không thèm ngồi chung bàn với ông nữa.

Ông trung thành với lão trại chủ cả đời, chẳng lẽ ta thì không à?”
Khuôn mặt đầy những nếp nhăn của lão đầu kia toát lên vẻ buồn rầu.

“Ta chỉ sợ chuyện trại chủ và nhị đương gia năm xưa lại tái diễn.”
Triệu đại phu bình thường nhìn có vẻ không quan tâm chuyện trong trại nhưng thật ra lại rất tỉnh táo.

“Nhị đương gia đoạt quyền chỉ vì muốn tranh cái Kỳ Vân Trại bé tí này.

Nhưng ông nhìn xem, chưa đầy một tháng, quân sư đã khuếch trương thế lực của Kỳ Vân Trại lên bao nhiêu lần? Người ta có bản lĩnh như thế, còn thèm cái Kỳ Vân Trại của ông hay sao?”
Lão đầu lôi thôi trừng mắt lên trông khá đáng sợ.

“Ông còn nói giúp cho người ngoài nữa? Hắn đang mượn thế lực của Kỳ Vân Trại.

Nếu không có Kỳ Vân Trại, hắn có thể có hôm nay?”
Lão đại phu chỉ lắc đầu.

“Ông già, ông đang chui vào ngõ cụt đấy!” Nói xong bèn phủi áo mà đi.

Lão đầu kia nhìn Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đang đứng ở trung tâm đám đông, mặt căng thẳng đến độ xương nhô lên, trông khá dữ dằn và hiểm độc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui