Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Quá nửa đêm, trời đổ mưa đến sáng.

Hôm sau, tin cấp báo có sạt lở núi ở những xóm làng lân cận được đưa đến trên bàn làm việc của Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc vội vàng dùng vài miếng cơm rồi dẫn người đi dựng lán trại thu nạp dân bị nạn.
Ngoài trời vẫn cứ mưa li ti, Tần Tranh sợ y bị cảm, về vết thương trên ngực lại đau nên nói: “Vết thương cũ trên người chàng gặp trở trời là đau, hay để thiếp đi thay chàng cũng được vậy.”
Sở Thừa Tắc không ngờ một câu nói thuận miệng của mình đêm qua lại khiến cô lo lắng đến vậy.

Thấy cô khẽ cau mày, y đưa tay vuốt cho nó giãn ra rồi khẽ thở dài một hơi: “Cô nương ngốc!”
Gió lùa qua tấm mành cửa đang khép hờ, những quyển sách trên bàn lật từng trang.

Bàn tay ấm áp của y nhẹ nhàng lướt qua đôi mày của Tần Tranh, nửa khuôn mặt được tia sáng chiếu bật lên, trong mắt y là vẻ dịu dàng vẻ yêu thương chưa từng thấy.
Tần Tranh thoáng thất thần một lát.
Sở Thừa Tắc nói: “Ta đi bị cảm, nàng đi thì không bị sao? Không phải công trình gì lớn, ta đi xem thử tình hình thiên tai ra sao.

Nàng ở trong nhà, lát nữa người của Lục gia sẽ đến, đâu thể để ta đi gặp họ được.”
Tần Tranh bỗng hoàn hồn lại, nghe y nhưng nói thế thì không đòi đi nữa, chỉ hỏi đại phu những món có lợi cho sức khỏe rồi sai nhà bếp chuẩn bị một nồi canh xương hầm đậu đỏ, nghe nói là có lợi cho vết thương cũ của y.
——
Lúc tỷ muội Lục gia đến, Tần Tranh đang đối chiếu lại sổ chi tiêu trong phủ Thanh Châu.

Quan viên bên dưới làm xong sổ sách, trình lên cho Sở Thừa Tắc xem, y không rảnh nên Tần Tranh xem thay.
Trong kho đã không còn bạc nhưng từ khi đến Vân Cương Tự bái tế Vũ Gia Đế, người đến tòng quân cứ nườm nượp không ngớt.
Không phát được quân phục và lương bổng không nói, nhưng vũ khí thì phải cấp cho họ.
Dạo này Sở Thừa Tắc đi sớm về trễ là vì thương nghị cách đánh Hộ Châu và Mạnh Quận.

Hộ Châu dễ đánh, nhưng nếu không chiếm được Mạnh Quận thì họ phải đối mặt với bảy vạn quân triều đình, rõ ràng là ở thế yếu.

Điều Sở Thừa Tắc muốn là một mũi tên trúng hai đích.
Trên chiến trường, ngoại trừ mưu lược còn phải kể đến thiên thời địa lợi.

Trong xa xăm, Tần Tranh đã có một dự cảm là y đang đợi trận mưa này.
Cô ra tiếp đãi tỷ muội Lục gia ở sảnh trước.
Hôm ấy gặp thoáng qua ngoài cổng thành, Lục Cẩm hân đeo đầy châu báu, trang điểm tỉ mỉ, tóc mái cũng chải lên, nhờ vào lớp trang điểm đậm để che đi vẻ ngây thơ.

Hôm nay gặp lại, Tần Tranh mới cảm thấy cô nương đến từ Dĩnh Châu này thật sự còn quá trẻ con.
Lục Cẩm Hân mặc một bộ váy màu vàng nhạt có hình hoa rơi, thắt hai bím tóc, mỗi bên cắm trâm hoa cùng màu áo.

Kết hợp với tóc mai ngang nữa thì càng có vẻ nhỏ nhắn.
Ngược lại, Lục Cẩm Nhan tuy cũng mặc bộ váy màu xanh vỏ đậu rất mộc mạc nhưng chỉ nhìn một cái, Tần Tranh đã cảm thấy sững sờ.
Lục Cẩm Nhan có một đôi mắt phượng rất đẹp, khóe mắt nhọn, đuôi mắt xếch.

Kiểu mắt này nếu là đàn ông sẽ tạo cảm giác uy nghi, là phụ nữ lại tạo cảm giác lạnh lùng, chỉ giống nhau là đều toát lên vẻ cao quý.
“Đến Thanh Châu đã lâu, hôm nay mới đến bái kiến thái tử phi, quả thật là thất lễ.

Mong thái tử phi chớ trách.” Lục Cẩm Nhan cùng Lục Cẩm Hân hành lễ với Tần Tranh.
Từ nhỏ nàng ta đã được bồi dưỡng để trở thành thái tử phi, dĩ nhiên về mặt lễ nghi là không thể chê vào đâu được.
Tần Tranh nở nụ cười vừa phải, vừa không quá nhiệt tình cũng không xa cách.

“Mau miễn lễ.

Dạo trước điện hạ không ở Thanh Châu, công việc trong thành bận rộn nên bản cung không dành thời gian để tiếp chuyện hai tỷ muội được.

Đừng câu nệ, mau ngồi đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui