Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Tần Tranh không hề nhận ra vẻ khác thường của y, nghe nói y so chiêu với Đổng Thành bị gãy mất binh khí thì lập tức đẩy y ra, nhìn ngó.

“Có bị thương không?”
“Không.”
Tần Tranh không khỏi càu nhàu.

“So chiêu đến lúc nên dừng thì phải dừng, sao hai người còn đánh đến gãy binh khí vậy chứ?”
Sở Thừa Tắc nhớ lại tình hình trên sân tập, lắc đầu bảo: “Tên tiểu tử họ Đổng đúng là nghé con không sợ hổ.”
Đối phương chủ động nói muốn thỉnh giáo y vài chiêu, y không thể không ứng chiến.

Tên tiểu tử này nhìn còn trẻ, ngoại hình lại non nớt nhưng lúc so chiêu lại không kiềm chế được sự hung hăng.
Sở Thừa Tắc không thể hiện ra mặt nhưng lòng thầm nghĩ tên Đổng Thành này, hoặc là lòng mang thù hận với mình, hoặc là trong xương tủy có sự hung hăng tàn bạo.

Dù là trường hợp nào, cứ để hắn trong tầm mắt là sẽ không gây ra họa gì được.
Tần Tranh cứ tưởng y không vui là vì chưa tìm được binh khí vừa ý nên vội bày kế: “Binh khí tốt rất khó tìm, trước kia chàng quen dùng loại binh khí nào? Sai người đúc một cái khác vậy.”
Sở Thừa Tắc lắc đầu.

“Sắt đen rất khó tìm, cây kích hai lưỡi làm bằng thép thế gian này chỉ có một.”
Y nói thế, Tần Tranh ý thức được rằng việc rèn một cây kích khác là không thể.

Sắt đen hơn sắt bình thường, lại có độ cứng cao, nếu rèn thành binh khí thì đó chính là món thần binh lợi khí.”
Cây kích mà y sử dụng ở kiếp trước đã được đưa vào hoàng lăng chôn cùng, nhưng nó là vũ khí mà Vũ Gia Đế từng sử dụng, đương nhiên sẽ được ghi lại trong rất nhiều sử sách, nếu đột ngột mang ra chắc chắn sẽ bị nhận ra, vì vậy lén vào hoang lăng lấy là không thể.
Tần Tranh đưa tay xoa đầu y đầy yêu thương.

“Cứ từ từ tìm.


Không chừng sau này sẽ tìm được binh khí vừa tay.”
Sở Thừa Tắc (lòng mang tâm sự khác) lén nhìn Tần Tranh rồi thở dài một hơi thật khẽ.

Sĩ khí của quân Sở ngày một dâng cao, phản tặc Trần Quốc đóng ở bờ đối diện Giang Hoài cũng tăng tiến độ vận chuyển lương thực.

Năm vạn binh mã từ Biện Kinh đến, cộng thêm hai vạn binh mã trong tay Thẩm Ngạn Chi, chúng giống như một con thú dữ nhìn chằm chằm vào bờ bên này, trong đêm cứ nhe nanh múa vuốt, có thể vồ sang bất kỳ lúc nào.
Giữa Sở Thừa Tắc và Lý Tín sớm muộn gì cũng sẽ có một trận đại chiến.

Sau trận chiến này sẽ rõ thủ phủ của Trung Nguyên rơi vào tay ai.
Để tạo thanh thế cho mình, phía Lý Tín nghĩ mọi cách như giấu sách trong bụng cá, sét đánh vào núi, bia đá khắc tên đế vương… cố gắng tuyên truyền trong dân gian mình mới là chân mệnh thiên tử.
Chuyện con trai thứ hai của hắn quật mộ Vũ Gia Đế đã được bách tính truyền khắp nơi, đối mặt với sự thóa mạ của người trong thiên hạ, Lý Tín biết rõ cái danh xấu này không thể nào rửa sạch nên sau khi phạt nặng con mình, xem như câu trả lời với bách tính xong bèn làm đến cùng, ra lệnh cho người lẫn vào dân gian tung tin đồn lăng Vũ Gia Đế đã hủy, khí số của Đại Sở đã tận.
Người xưa mê tín, có không ít bách tinh bị dọa đến sững người, sau khi biết lăng Vũ Gia Đế đã hủy, qua cơn phẫn nộ bi thương thì chỉ thấy hoảng sợ.
Lòng quân bên Sở cũng bị dao động thấy rõ.
Cái mũ này chụp lên đầu Lý Tín, tuy nói khiến thanh danh của hắn nát hơn, còn làm cho hai đứa con trai của hắn nồi da xáo thịt nhưng chiêu phản kích này của bên đó có thể nói là khá đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận