Tống Hạc Khanh không sao nghĩ thông được nên định đi tìm Đổng Thành hỏi cho ra lẽ.
Ông và Đổng Đạt cùng làm quan trong triều bao năm, tuy một bên là văn thần, một bên là võ tướng nhưng quan hệ không tệ, cố nhân đã mất, ông không khỏi có lòng muốn chiếu cố con trai của bạn cũ.
Nhưng nếu Đổng Thành đến Thanh Châu là có lòng dạ khác như Sầm Đạo Khê đã cảnh báo, thân là bề tôi, ông sẽ không bỏ qua.
Tống Hạc Khanh đi phủ nha tìm Đổng Thành nhưng được biết Sở Thừa Tắc đã dẫn hắn đến quân doanh.
Ông vốn định tìm đến quân doanh nhưng sau khi gặp được Tần Tranh, ông bèn kể cho cô nghe lo lắng của mình.
Tần Tranh hiểu Sở Thừa Tắc, y chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc.
nếu đã phát hiện sự khác thường của Đổng Thành mà còn giữ hắn lại bên cạnh thì ắt có dụng ý riêng.
Tần Tranh bảo Tống Hạc Khanh không cần lo lắng chuyện này.
Tuy nhiên trước mắt tin đồn tứ tung, thật thật giả giả khiến người ta khó mà phân biệt đúng sai được.
Trước mắt chuyện thắng thua trong việc tranh luận binh khí của Sở Thừa Tắc là thật hay giả đã không có ý nghĩa gì, ai tìn thì sẽ tin, không tin dù có khuyên hết nước miếng cũng vô ích.
Căn dặn Tống Hạc Khanh xong, Tần Tranh đi giám sát tiến trình đào sông.
Con sông phải đào qua một khe núi nhưng dân làng ở gần đó nói thế nào cũng không chịu đi đào.
Cô hỏi vài người mới biết ngọn núi ấy là bãi tha ma, trên núi vẫn thường có quỷ.
“Quý nhân, tại cô chưa thấy đó thôi, cứ trước và sau tháng cô hồn là cả ngọn núi đó toàn là lửa quỷ màu xanh.
Người già nói đó là chợ quỷ, người sống thấy phải tránh đi, nếu không sẽ bị tổn hại dương thọ.” Một nông phụ đã có tuổi vừa nói vừa hoa chân múa tay diễn tả, vẻ mặt sợ hãi.
Lâm Chiêu đi cùng Tần Tranh lập tức quát.
“Đừng có nói những chuyện nhảm nhí dọa người này!”
Nông phụ bị quát nên sợ hãi nói: “làm sao tôi dám bịa ra, đây đều là sự thật.”
Tần Tranh ngẫm nghĩ rồi nói với nông phụ kia.
“Bà nói cụ thể hơn xem lửa quỷ kia là thế nào?”
Nông phụ tỏ ra kinh hãi.
“Tôi chưa từng lên núi, có điều mấy năm trước, trong thôn có thằng nhóc mới lớn không tin chuyện ma quỷ, buổi tối chạy lên núi.
Nghe nói nó chạy tới đâu thì lửa quỷ kia theo tới đó, rất dọa người! Thằng nhóc về tới thôn là bị bệnh, bênh dậy thì ngây ngây ngốc ngốc, bà đồng nói là hồn phách nó bị quỷ câu đi mất rồi.”
Tần Tranh nghe xong những lời mình muốn nghe, cho nông phụ vài đồng, bà ta cảm ơn rồi vội chạy đi.
Lâm Chiêu nói: “A Tranh tỷ tỷ, tỷ sẽ không tin vào những lời đồn nhảm nhí ấy chứ?”
Tần Tranh đáp: “Một người nói, có lẽ là người đó hồ đồ.
Nhưng nếu cả thôn đều nói thế thì có lẽ chuyện này không đơn giản.”
Lâm Chiêu ngơ ngác.
“A Tranh tỷ tỷ nói thế là có ý gì?”
Tần Tranh xem thời gian, nói: “Hôm nay chưa chuẩn bị đầy đủ, hôm khác dẫn nhiều người tối lên núi.”
Lâm Chiêu tuy không sợ ma nhưng cũng bị những lời của Tần Tranh làm lạnh sống lưng.
“Lên núi? Bắt quỷ à?”
Tần Tranh nháy mắt đầy bí mật.
“Không sai, bắt ma.”
Chẳng phải bách tính đều nói Sở Thừa Tắc triệu hồi âm binh trong hoàng lăng ra sao, những ánh lửa quỷ trên núi cũng có thể dùng làm quỷ thần để dọa quân phản loạn.
Một khi tin đồn “âm binh” là có thật, bách tính đâu còn quan tâm rốt cuộc Sở Thừa Tắc dùng là kích giả hay thật.
Tần Tranh rất nông nóng về thương lượng với Sở Thừa Tắc.
Việc ngụy tạo “âm binh” phải nhờ y giúp sức mới được..