Tần Tranh dẫn người xuống núi, phía Sở Thừa Tắc cũng vừa dọn dẹp xong chiến trường, kiểm kê binh khí và tu binh bắt được.
Thấy Tần Tranh, y bước nhanh tới, cởi chiếc áo choàng trên vai xuống khoác lên cho cô.
“Ban đêm lạnh lẽo, đừng để bị cảm.
”
Trước mặt mọi người, Tần Tranh không tiện từ chối, chỉ nói với Sở Thừa Tắc.
“A Chiêu bắt được tướng lĩnh của quân Trần nhưng không biết có phải hàng thật không.
”
Nói xong cô nhìn tên chủ tướng đang bị Lâm Chiêu dùng dây thừng dắt đi.
Khi Sở Thừa Tắc và đám mưu sĩ của y cùng xúm lại xem mặt mình, tên chủ tướng chỉ có một ý nghĩ: mình không nên bò ra khỏi hố, lẽ ra mình nên chết dưới hố cho xong!
Trong đám mưu thần có không ít người giống Tống Hạc Khanh – từng làm quan cùng triều với chủ tướng quân Trần.
Lúc này thấy hắn thảm hại như vậy, sắc mặt của họ có thể nói là ngàn vẻ khác nhau.
Chủ tướng quân Trần cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, muốn cứu vãn chút thể diện sau cùng nhưng ngặt nỗi cằm bị trật khớp, miệng không ngậm lại được, nước dãi cứ chảy xuống, trông chẳng khác gì một tên si ngốc.
Thậm chí hắn rất muốn đâm đầu chết cho xong.
Ấy thế mà Lâm Chiêu còn rêu rao “chiến tích” của hắn: “Tên ngốc này rơi vào bẫy, bị ta bắt được, nhìn có vẻ giống quan lớn nhưng không biết có đổi quần áo với người khác hay không.
”
Chẳng những bị bắt mà còn bị nghi ngờ thân phận, lúc này biểu cảm trên mặt chủ tướng quân Trần có thể nói là rất đặc sắc.
Hắn trừng to hai mắt, ước gì có thể tự kết liễu bản thân.
Sở Thừa Tắc có ký ức của thái tử nên cũng nhận ra tên chủ tướng.
Y hỏi: “Miệng hắn làm sao vậy?”
Chắc không phải rơi vào bẫy, đụng đầu trở nên si ngốc chứ.
Lâm Chiêu đáp: “Tôi sợ hắn cắn lưỡi tự vẫn nên bẻ trật khớp hàm hắn.
”
Vừa nói xong, đám võ tướng ở đây không khỏi cảm thấy khá xấu hổ.
Họ bắt được tù binh đều phải dùng dây trói lại, lấy giẻ nhét miệng.
Bà cô này thì hay rồi, bẻ trật khớp hàm người ta luôn.
Đám văn thần nhớ lại chuyện Sầm Đạo Khê bị ném xuống ao sen, bây giờ tận mắt chứng kiến tính khí của bà cô này thì đều cảm thấy có thể hiểu được.
Quả nhiên “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Tống Hạc Khanh dù gì cũng là người có tuổi, trải qua biếm trích và mất nước nên việc đối nhân xử thế càng cẩn trọng.
Ông biết tính tình của vị chủ tướng này khá rắn rỏi khí khái, nỗi nhục ngày hôm nay e là đã trở thành một vết hằn khó mờ phai trong đời hắn nên bèn nói với Lâm Chiêu.
“Nối khớp hàm của hắn lại đi.
”
Lâm Chiêu nhìn Sở Thừa Tắc, thấy y cũng gật đầu thì nàng ta mới “ừm” một tiếng.
Một tay đặt lên đỉnh đầu tên chủ tướng, một tay nâng cằm hắn, ấn lên trên rồi vặn qua, nghe “rắc” một tiếng, khớp hàm của tên chủ tướng được khôi phục nguyên trạng.
Hắn không quan tâm đến cái cằm đang đau nhức, câu đầu tiên hét lên là: “Nay Hàn mỗ rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết tùy ý nhưng làm nhục Hàn mỗ thế này không phải hành vi của đại trượng phu.
”
Lâm Chiêu kịp thời chém thêm một đao.
“Ta có phải trượng phu gì đâu.
”
Tần Tranh suýt nữa không nhịn được cười, đám văn thần võ tướng bên cạnh cũng có người cười xì một cái.
Tống Hạc Khanh thấy chủ tướng quân Trần sắp tức đến ói máu nên vội cắt ngang trận đấu võ mồm này, nói với tên chủ tướng.
“Hàn tướng quân, đã lâu không gặp.
”
Chủ tướng quân Trần căm phẫn nói: “Hàn mỗ và Tống đại nhân từng làm quan cùng triều, xin Tống đại nhân nể tình xưa nghĩa cũ mà cho ta một sự giải thoát.
”
Rơi vào tay quân Sở, hắn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.
.