Trăng khuyết như lưỡi liềm.
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi lạnh lẽo như mũi tên đang tỏa ra ánh sáng sắc lạnh trên chiếc nỏ trong tay hắn.
Cách đó vài trượng, Sở Thừa Tắc bị khoảng mười tên kỵ binh bao vây, vóc dáng cao lớn của y như hòa làm một với bóng đêm.
Dải tua rua màu đỏ trên cây mâu dài phất phơ trong gió.
Y nghiêng người, đưa lưng về phía này nên dường như không hề phát hiện có một mũi tên đang âm thầm nhắm vào mình.
“Vút!”
Trong khoảnh khắc mũi tên phóng khỏi dây cung, trong xe ngựa vang lên một giọng nói trong trẻo mà sốt sắng: “Cẩn thận!”
Tần Tranh cũng không ngờ mình vừa vén màn lên bèn nhìn thấy tình cảnh này.
Cô vừa nhìn là đã nhận ra ngay người ở trên lưng ngựa đằng trước chính là Sở Thừa Tắc nhưng không biết mấy người Thẩm Ngạn Chi có nhận ra không, sợ đường đột sẽ làm bại lộ thân phận của y nên không dám lên tiếng gọi tên, chỉ kêu to để cảnh báo.
Thẩm Ngạn Chi quay đầu nhìn về phía xe ngựa.
Tần Tranh dời ánh mắt mình ra khỏi chiến trận, lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạn Chi, như cảm thấy hắn bắn lén như thế là rất bỉ ổi.
Bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt Thẩm Ngạn Chi lóe lên vẻ đau lòng.
Hắn mím chặt môi nhưng không dừng tay lại, tiếp tục giương chiếc cung trong tay nhắm thẳng vào Sở Thừa Tắc.
Hắn và người trước mặt có mối thù không đội trời chung.
Dù trước mắt Tần Tranh, dùng thủ đoạn hèn hạ này để giết Sở Thành Cơ, bị cô xem thường thì cũng không tiếc.
Gần như trong khoảnh khắc Tần Tranh hét lớn, mũi tên đã đến trước mặt Sở Thừa Tắc.
Y thoáng đưa mắt qua, lưỡi mâu trên tay huơ lên một cái.
“Keng!”
Một tiếng kêu làm ê răng vang lên, mũi tên kia bị gạt xuống, cắm xéo vào đất.
Mặt đất bị giẫm nãy giờ cực kỳ rắn chắc bỗng có vết nứt, lông chim trên đuôi tên còn rung rinh, cho thấy lực bắn rất mạnh.
Gió càng rít gào dữ dội, thổi tung chiếc áo choàng đen của y.
Chiếc mặt nạ bằng sắt che nửa mặt phản chiếu ánh đuốc chập chờn trông dữ dằn và quỷ dị.
Đám kỵ binh vây quanh Sở Thừa Tắc thấy y vung tay giơ mũi mâu lên thì đều bất giác ghìm cương thối lui vài bước.
Nhưng y chỉ thu ngọn mâu ra sau lưng, quay đầu ngựa, ngước đôi mắt sâu thăm lên, chính thức đối diện với Thẩm Ngạn Chi.
Khác với vẻ giận dữ đùng đùng, thể hiện ra mặt của Thẩm Ngạn Chi, ánh mắt của y cũng giống như ánh trăng chiếu trên chiếc mắt nạ vậy, trong trẻo, lãnh đạm, không có chút cảm xúc nào.
Lúc nhìn thấy Tần Tranh, ánh mắt y mới thoáng sững lại.
Cô mắc váy trắng, áo choàng đỏ, một tay vén chiếc rèm màu xanh da trời lên, đôi mày cau khẽ, đôi mắt chứa muôn ánh sao trời mang theo vẻ lo âu, đôi môi khẽ mím lại, tuy không nói lời nào nhưng dường như đang phát ra ngàn lời muốn nói.
Sở Thừa Tắc ở trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi hỏi: “Theo ta đi chứ?”
Ngoại trừ tiếng gió rít gào và tiếng ngọn đuốc tẩm nhựa cây tùng đang cháy xì xèo, nhất thời cả đất trời trở nên yên ắng.
Y một người một ngựa đứng đó nhưng sau lưng dương như có thiên binh vạn mã.
Đôi mắt bên dưới chiếc mặt nạ bình thản mà thâm thúy.
Y đã cho Tần Tranh hai cơ hội lựa chọn nhưng cả hai lần lợi thế đều thuộc về y, cô không thể có sự lựa chọn thật lòng mình.
Lần này, y lại cho cô thêm một cơ hội.
Là cơ hội cuối cùng.
Rõ ràng hai người cách khá xa nhau nhưng lúc gió đưa câu nói của y đến tai Tần Tranh, tim cô bỗng rung lên, một cảm giác chua xót khó tả bỗng dâng lên tràn ngập trái tim cô, như có một năng lượng nào đó theo các mạch máu lan ra khắp cơ thể làm đầu ngón tay cũng nóng lên.
Cô nhìn y, gật đầu thật mạnh, mắt cay cay.
Cô lướt qua chỗ người đánh xe, định xuống ngựa nhưng bị thị vệ phía trước ngăn lại.
Lúc nhìn thấy Tần Tranh gật đầu, ánh mắt Sở Thừa Tắc tối hơn, y trực tiếp thúc vào bụng ngựa, xông đến.
Cùng lúc này, Thẩm Ngạn Chi không thể nén được cơn giận, rút kiếm chỉ vào Sở Thừa Tắc, quát lớn: “Giết hắn cho ta!”
Đám kỵ binh bao vây Sở Thừa Tắc đồng loạt xông lên.
Bàn tay đang cầm nỏ của Thẩm Ngạn Chi nổi cả gân xanh.
Hắn bắn liên tục hai mũi tên, một nhắm vào cổ họng, một nhắm vào lồng ngực Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc vung cây mâu dài trên tay lên, sức mạnh ngàn cân quất vào bụng của đám kỵ binh, hất chúng ngã xuống ngựa hết.
Lúc này hai mũi tên cũng lao đến trước mặt Sở Thừa Tắc.
Y nghiêng đầu qua, mũi tên nhắm vào cổ họng lướt qua cách cổ chừng vài phân, phóng thẳng ra sau.
Lực mà nó tạo ra làm những sợi tóc bên tai y cũng tung bay, ánh mắt dưới lớp mặt nạ cũng lạnh đi vài phần.
Còn mũi tên bắn về phía lồng ngực thì bị y dùng tay nắm chặt, bàn tay dùng sức bẻ gãy nó thành hai khúc, ném xuống đất.
Y ngước mắt lên, từ xa nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngạn Chi.
Lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng cũng có sự ngang tàng và hung ác khiến người ta không thể xem thường.
Giống như một con sói hung tàn nhất vùng hoang vu Mạc Bắc, phát hiện có người xâm nhập vào lãnh địa của mình nên chuẩn bị xé xác đối phương.
Bị y nhìn như vậy, nhất thời Thẩm Ngạn Chi cũng cảm thấy chấn kinh, áp lực vô hình từ bóng đêm dày đặc phía sau y bỗng chồm tối, như muốn nuốt chửng làm lòng bàn tay hắn cũng toát mồ hôi.
Đôi mắt phượng của Thẩm Ngạn Chi cũng nheo lại đầy hung ác.
Không đúng!
Hắn không phải Sở Thành Cơ!
Cảm giác ớn lạnh dâng lên từ sống lưng, mắt Thẩm Ngạn Chi co lại, quát: “Bắn tên!”
Đám kỵ binh vội vội vàng vàng tản ra, cung thủ ở gần đó tức tốc dàn thành trận.
Tần Tranh ngồi trong xe, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô gọi: “A Chiêu!”
Lâm Chiêu hiểu ý, giơ chân đạp người đánh xe xuống đất, thuận thế giật lấy chiếc roi trên tay hắn, quất mạnh vào mông ngựa khiến cả chiếc xe ngựa xông thẳng tới trước, làm tan rã trận địa của những cung thủ.
Mấy tên kỵ binh phía trước thấy xe ngựa xông đến bèn vội vàng phóng tên bắn con ngựa đang kéo xe, con ngựa trúng tên gục xuống, chiếc xe cũng bị lật nghiêng.
Vết thương trên vai Lâm Chiêu chưa lành, lúc hai người lăn tròn trong xe, Tần Tranh ôm lấy nàng ta, che chở cho vết thương, còn mình thì đập tơi tả vào thùng xe, đau đến nỗi tái mặt.
Thẩm Ngạn Chi thấy xe ngựa bị lật ngã thì vô cùng kinh hãi, quát lớn: “A Tranh!”
Sở Thừa Tắc ở trên ngựa bị đám kỵ binh bao vây, thấy xe ngựa ngã thì vẻ hung tàn trong mắt càng tăng lên, toàn thân toát ra sát khí.
Sau khi thoát khỏi vào tên thị vệ, y bèn chạy về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, khu rừng hai bên đường cũng nổi lửa sáng trưng, tiếng la hét rung trời: “Bắt cẩu quan! Tấn công thành Thanh Châu!”
Thế trận phòng hộ bằng những tấm khiên ở hai bên đường đã bị tan rã khi Sở Thừa Tắc xuất hiện.
Đám quan binh không kịp trở tay, cứ thế bị đám sơn tặc từ trong rừng nhảy ra chém giết.
Không đợi quan binh kịp chỉnh đốn đội hình, mặt đất bỗng rung động dữ dội, tiếng vó ngựa ở xa xa như tiếng sấm rền.
Một gã râu quai nón giơ cái chùy sắt trên tay lên, hét lớn: “Viện binh đến rồi, các huynh đệ, giết chúng! Đêm nay phải đánh hạ thành Thanh Châu!”
Sĩ khí của đám sơn tặc dâng cao, đồng thanh hét lớn, lao vào chém giết quan binh.
Mấy tên quan binh bị làm cho tan rã đội hình, xa xa còn có một đội quân khác áp sát, nhất thời lòng chúng rối bời, không còn khí thế để chiến đấu nữa nên lập tức bại trận.
“Đối phương đã có sự chuẩn bị! Thế tử mau rút vào thành!” Mấy tên thị vệ trung thành vội bảo vệ Thẩm Ngạn Chi rút lui.
Tần Tranh còn trong xe ngựa, Thẩm Ngạn Chi làm sao chịu đi.
Hắn gạt mấy tên thị vệ ra, cố chấp đi cứu cô.
“A Tranh! Đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến thế.
Hắn đã mất A Tranh nhiều lần, lần này nàng ở ngay trước mắt, hắn sẽ không để nàng có bất cứ mệnh hệ gì.
Bị những thi thế dưới đất làm vấp ngã, bị mặt đấy làm trầy tay hắn vẫn không chịu dừng lại một giây nào, chỉ liều mạng chạy về phía xe ngựa.
Tần Tranh chỉ bị đập trúng vai, sau khi được Lâm Chiêu đỡ ra khỏi xe ngựa thì thấy bên ngoài là cảnh tượng chiến đấu hỗn loạn.
“A Tranh…” Sau lưng có người điên cuồng gọi tên cô.
Tần Tranh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Ngạn Chi đang chật vật chạy về phía mình.
Búi tóc của hắn xộc xệch, khuôn mặt vốn tái nhợt nay không còn chút máu, ánh mắt nhìn cô yếu ớt mà tuyệt vọng.
Không xa vang lên tiếng chiến mã hí dài sau khi đụng ngã vài tên quan binh, thân hình cao lớn của Sở Thừa Tắc ngồi trên mình ngựa, bốn năm tên quan binh miệng hét lớn, giơ cây mâu dài chỉa vào y.
Y dùng khuỷu tay kẹp mấy cây mâu, bẻ mạnh làm chúng gãy đôi, mấy tên quan binh bị lực của y hất ra sau làm lảo đảo.
Tần Tranh nhìn Sở Thừa Tắc một cái, trong khoảnh khắc, cô lại phảng phất thấy được bóng dáng của một vị hãn tướng rong ruổi sa trường.
Ngực cô vẫn nóng cháy, câu “theo ta đi chứ” vẫn quanh quẩn bên tai.
Tần Tranh quay qua nhìn Thẩm Ngạn Chi, nói: “Tần Tranh của trước kia đã chết rồi, ta không phải nàng ấy!”
Nói xong bèn xách váy chạy về phía Sở Thừa Tắc.
Cây đuốc rơi dưới đất chiếu sáng khoảng trời này.
Vì chạy nhanh, chiếc áo choàng đỏ rực của Tần Tranh tung bay trong gió.
Dưới ánh lửa, cô hệt như một người đang chạy thoát khỏi màn đêm, hướng về phía ánh bình minh.
Thẩm Ngạn Chi điên cuồng chạy về phía Tần Tranh, sốt ruột giơ tay ra như muốn nắm bắt điều gì nhưng chỉ níu được một góc áo choàng của cô.
Tần Tranh không quay đầu lại.
Thứ mà Thẩm Ngạn Chi liều mạng giữ được chỉ là chiếc áo choàng nhung đỏ lộng lẫy kéo từ trên người Tần Tranh.
“A Tranh!”
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi cực kỳ bi thương, hắn giống một con thú bị vây khốn, cắn chặt răng định đuổi theo nữa nhưng bị tùy tùng cản lại.
“Thế tử! Xin lấy đại cục làm trọng!” Đám thị vệ không do dự gì, kéo y về phía sau.
Thẩm Ngạn Chi nhìn chằm chằm vào hai bóng người một đen một trắng đang chạy về phía nhau kia, cổ họng thấy có vị tanh ngọt, lập tức nôn ra máu tươi.
A Tranh của hắn đã không cần hắn nữa rồi!
——
Ánh lửa chập chờn, bên tai là tiếng chém giết, Tần Tranh không dám dừng lại một giây, cắm đầu chạy thẳng về phía Sở Thừa Tắc.
Cô nhìn thấy y thúc ngựa về phía mình, quan binh hai bên vứt bỏ vũ khí, bỏ chạy tán loạn.
Đến trước mặt cô, y mới ghìm cương thật mạnh, con chiến mã lại tung vó, hí dài.
Tần Tranh nhìn dáng người cao lớn trên lưng ngựa, có lẽ vì khi nãy chạy vội nên cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Tướng công…” Tần Tranh lên tiếng gọi y, âm cuối bất giác kéo dài hơn.
Có lẽ những ngày này đã trải qua nhiều chuyện, tiếng “tướng công” này hàm chứa rất nhiều cảm xúc khác với lúc trước gọi y.
Ngọn đuốc dưới đất đã bắt lửa vào xe ngựa không biết từ lúc nào, xe ngựa bị thiêu cháy, lúc sụp xuống phát ra một tiếng rầm, đốm lửa văng khắp nơi.
Tần Tranh ngửa đầu nhìn Sở Thừa Tắc, mái tóc dài bị gió thổi hơi rối khiến khuôn mặt ngọc ngà dường như càng trở nên nhỏ nhắn hơn, đóa hoa quỳnh thêu bằng chỉ kim tuyến cũng phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh lửa, cả người cô như sáng lên.
Sở Thừa Tắc đưa mắt nhìn cô, không nói một lời.
Ánh mắt vốn lạnh lùng phản chiếu ánh lửa, dường như cũng ấm áp hơn.
Bên trong đôi mắt ấy, là hình bóng của Tần Tranh.
Vì cách khá gần, Tần Tranh có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người y.
Cô khẽ cau mày, nhìn y từ trên xuống dưới.
“Tướng công bị thương à?”
Ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng rất dễ thấy.
Ngay sau đó, Tần Tranh cảm thấy nghẹt thở.
Sở Thừa Tắc cúi người xuống, vươn cánh tay ra, xốc cô lên ngựa.
Bờ vai thoạt nhìn mảnh khảnh ấy không hề yếu ớt, các bắp thịt săn lại chứa đầy năng lượng như muốn bùng nổ, lực cánh tay ôm ngay hông Tần Tranh mạnh đến nỗi cô cảm thấy suýt nữa eo mình bị gãy làm đôi.
Cả người Tần Tranh bị kéo vào ngực y, tấm áo choàng rộng lớn của y cũng vây kín người cô.
Lượn lờ quanh chóp mũi, ngoại trừ mùi máu tươi còn có cả mùi hương tuyết tùng thoang thoảng trên ngưởi y.
Một bàn tay y đặt sau lưng Tần Tranh, còn mình vẫn cứ im lặng.
Tần Tranh ngớ người, do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, tim đập thình thịch.
Sự đụng chạm ngắn ngủi này giống như là ôm nhau, cũng là cái ôm chính thức đầu tiên giữa họ.
“Không sao.” Lúc buông ra, y vuốt tóc cô, nhẹ nhàng trả lời, như muốn an ủi cô.
Vì đang ở tư thế ôm nhau, lúc nói chuyện y cách tai cô rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Tần Tranh chỉ cảm thấy vành tai mình sắp trở nên tê dại.
May mà Sở Thừa Tắc nhanh chóng buông tay ra, giúp Tần Tranh ngồi vừng trên ngựa xong thì hai tay vòng qua cô, kéo cương, quay đầu ngựa, dẫn cô đi tụ hội với đám người Kỳ Vân Trại.
Tần Tranh ngửa ra sau theo quán tính, lưng đụng vào ngực y, chỉ cảm thấy cứng rắn như chạm vào tấm sắt, vết thương do va đập trên xe ngựa bị động vào, Tần Tranh cắn răng cố nén tiếng rên.
Cách lớp áo mỏng manh, lồng ngực y tỏa ra nhiệt độ nóng đến kinh người..