Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Thi thể ở cổng thành nhanh chóng được chất thành một bức tường.

Nhờ lớp che chắn này, Sở Thừa Tắc và những tướng sĩ còn lại thành công cầm cự được đến khi đại quân kéo đến.
Đá tảng không ngừng được bắn vào tường thành tạo thành những tiếng vang trầm đục.

Tuy không thể làm thủng tường nhưng nhưng cũng có đất cát từ trên tường rơi xuống, cả tường thành cũng rung chuyển.
Bóng đêm trở thành màn chắn tốt nhất cho trận chiến công thành này.

Trên thành đèn đuốc sáng rực, là mục tiêu sống cho đội quân có thể điều chỉnh máy bắn đá chính xác.
Tướng sĩ công thành lại không thắp đuốc, quan binh trên thành bị hạn chế tầm nhìn nên không rõ kẻ địch tập trung ở đâu, chỉ có thể ném đá theo trực giác.
Đợi quân công thành tiến vào tầm bắn của cung tên, cung thủ trên thành chia thành hai đợt liên tục phóng tên vào bên dưới, mưa tên giăng kín bầu trời.
Đáng tiếc kẻ địch như sớm đã chuẩn bị trước, những tướng sĩ đi trước giơ chiếc thuẩn dày cao ngang đầu người, nối với nhau thành một bức tường kiên cố.

Những tướng sĩ đi sau thì giơ thuẫn cao quá đầu, hai toán trước sau cùng giơ thuẫn lên, cả đội quân trở thành một con quái vật bằng sắt biết đi khổng lồ, cung tên hoàn toàn không làm gì được họ.
Không những thế, từ khe hở giữa những chiếc thuẫn, họ còn bắn cung tên ra nhằm vào quan binh trên thành.
Sau khi đại quân đến cổng thành, hai cánh cổng sắt của tường thành Mạnh Quận không còn hy vọng được đóng lại nữa.
Bức tường thuẫn cứ thế tiến lên, che chở cho mấy người Sở Thừa Tắc.
Các tướng sĩ nãy giờ chém giết ở cổng thành được nghỉ ngơi trong phút chốc, Sở Thừa Tắc lại ra lệnh: “Các tướng sĩ nghe lệnh, mười lăm người tạo thành một tổ, dùng thuẫn che chở cho cung thủ, tiếp cận thành từ hai bên và chính giữa.”
Từ sau bức tường kia bèn có một toán tách ra ngoài như được phân ra từ cơ thể mẹ, phần phân ra nhanh chóng tạo thành một chỉnh thể, phần chỗ trống phía sau lập tức có người giương thuẫn lên lấp vào.
Phía bắn tên lúc đầu còn có thể dựa vào mưa tên để đẩy lùi bước chân của họ.

Bây giờ mười lăm người một tổ, dùng thuẫn che thành một cái hộp sắt di động, che chở cho hàng cung thủ phía sau, bắt đầu phản công chém giết quan binh trên thành.
Khi sắp đến chỗ cung thủ phe địch, một tiểu đội đi trước nhanh chóng leo lên từ một góc chết bên kia không nhìn thấy, nhân lúc họ bắn tên vào bên dưới, bên này áp sát tập kích khiến kẻ địch không kịp trở tay.
Các tướng sĩ ùa vào trong dùng các thức này để lên được ba mặt tường thành, phối hợp với binh sĩ bên ngoài khiến quan binh giữ thành liên tiếp bị đánh lui.
Tướng lĩnh giữ thành thấy tình thế không ổn bèn kéo một tiểu tướng tới, nói: “Các ngươi tử thủ ở đây, ta đi báo cho quận trưởng đại nhân.”
Nói xong thì vội vội vàng vàng xuống thành.
Quan binh giữ thành thấy chủ tướng hoảng loạn cưỡi ngựa bỏ đi thì sĩ khí càng giảm.

Dưới sự vây đánh từ trong ra ngoài, họ nhanh chóng bại trận.
Sở Thừa Tắc được tin tướng giữ thành đã chạy đến phủ quận trưởng báo tin nhưng không mang quân đuổi theo mà bắt lấy một tiểu tướng, ép hỏi địa chỉ xây dựng kho lương rồi chọn một đội quân, trực tiếp dẫn người qua đó.
Kho lương của Mạnh Quận khu nạp lương thực của cả một vùng Giang Hoài này.
Nếu không giữ được Mạnh Quận, hẳn là quận trưởng sẽ phóng hỏa thiêu cháy kho lương.
Đến phủ quận trưởng bắt người rất có thể sẽ vồ hụt người, đến kho lương, nếu còn kịp biết đâu chừng có thể cứu được lương thảo.
——
Sau khi rời khỏi cửa thành, tướng lĩnh giữ thành thúc ngựa phi nước đại mà đi, quả nhiên giữa đường gặp được quận trưởng và Đổng Đạt đang vội vàng chạy đến.
Tướng lĩnh kia xuống ngựa, quỳ xuống khóc lóc: “Đại nhân, mạt tướng có chết ngàn lần cũng không hết tội!”
Quận trưởng và Đổng Đạt đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt người kia.
Quận trưởng run rẩy hỏi: “Cửa thành… thất thủ rồi à?”
Tướng lĩnh nghẹn ngào gật đầu.

“Tên thái tử kia cực kỳ xảo trá, cư nhiên đóng giả nhóm tàn quân áp tải lương thực của chúng ta trước kia, nửa đêm đến kêu cửa.

Mạt tướng… trúng gian kế của chúng!”
Hắn không kể tường tận từng chi tiết nhưng Đổng Đạt – vị tướng từng trải qua trăm trận – nghe thế bèn thở dài một hơi.

Cổng thành đã mở ra, đối phương chỉ cần trong ngoài phối hợp, Mạnh Quận dù có vững như thành đồng cũng trở thành miếng thịt trong chén người khác.
Hắn nói với giọng bi ai.

“Đám ranh con kia, trước đó đoạt Từ Châu cũng giở trò lừa bịp lão phu như thế! Lần này dù có bỏ mình tại đây, ta cũng phải khiến chúng mất một lớp da!”
Quận trưởng Mạnh Quận nghe nói cửa thành đã thất thủ thì sắc mặt đã xám ngoét, lúc này nghe Đổng Đạt nói thế thì giống như tìm được phao cứu mạng, nói: “Theo ta thấy, Sở thái tử chỉ dám đánh lén chứ nếu trực tiếp đối kháng thì chưa chắc đã địch lại Viễn Đạt huynh.

Viễn Đạt huynh có thể chiến đấu với chúng ở trong thành, ta đến giữ kho lương trước, nếu có gì bất trắc sẽ đốt kho lương, như thế có thể khiến chúng tốn công sức mà không chiếm được gì.”
Mạnh Quận là địa bàn của hắn, để hắn đi giữ kho lương cũng không có gì không ổn nên Đổng Đạt lập tức chắp tay vâng lệnh.
Hai người chia thành hai đường, quận trưởng dẫn theo tướng giữ thành cùng đi đến kho lương, Đổng Đạt thì đến cửa thành chặn Sở Thừa Tắc.
——
Lúc Sở Thừa Tắc dẫn ba ngàn kỵ binh đi qua một con phố, xung quanh tối om, cực kỳ tĩnh mịch.
Y kéo dây cương, ra hiệu cho các tướng sĩ đằng sau dừng lại, mấy ngàn con chiến mã đồng loạt dừng ở đầu đường.
Phó tướng nhận được ánh mắt ám hiệu của y, bảo một tên lính đi xuống rồi vung roi quất vào lưng ngựa, con ngựa không có người cưỡi lập tức lao về trước.
Từ cửa sổ của những căn nhà hai bên đường, tên đồng loạt bắn ra như mưa, con chiến mã bị bắn thủng như cái rổ, gục xuống đất.
Con đường này sớm đã bị mai phục.
Nhưng một khi đã phát hiện thì không cần phải mai phục nữa.
Xung quanh có ánh lửa nổi lên, Đổng Đạt cưỡi một con hãn huyết bảo mã đi đằng trước, sau lưng hắn đứng chi chít người, hẳn phải có mấy vạn quan binh.
Đổng Đạt quát: “Ranh con họ Sở, ngươi đùa bỡn lão phu, lừa cướp đi Từ Châu của ta.

Hôm nay ta nhất định khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Sở Thừa Tắc tuy chỉ mặc bộ áo giáp của quân sĩ bình thường nhưng ngồi trên lưng ngựa, khí thế trên người toát ra khiến vừa nhìn là không lẫn vào đâu được.

Có điều y vừa trải qua một trận chém giết, trên mặt và áo giáp còn đọng máu chưa khô, điều này khiến cho lúc y lộ ra vẻ ôn hòa thì cả người trông thật quái dị.
“Đổng lão tướng quân dù gì cũng từng làm quan cho Đại Sở hai mươi mấy năm, tuy bây giờ đã thành con chó của họ Lý nhưng gặp được ta thì cũng nên gọi một tiếng điện hạ chứ nhỉ.”
Đổng Đạt liêm chính cả đời, ô uế duy nhất có lẽ là sự phản bội lúc cuối đời.

Hắn tỏ ra căm hận.

“Họ Sở các người thất đức, không biết nỗi khổ của bách tính thiên hạ.

Lúc Sở Dương Đế tại vị, tin lời sàm ngôn, móc rỗng quốc khố để tu tiên, số bạc cứu trợ thiên tai hạn hán năm đó đã đi về đâu? Trong triều bè lũ xu nịnh đắc thế, tham ô làm giàu, quan lại bao che lẫn nhau, nào quản bách tính sống chết ra sao!”
Nói đến đây, mặt Đổng Đạt đỏ rực.

“Đổng Đạt ta chỉ là một kẻ vũ phu mà không phải thế gia vọng tộc, không làm được những chuyện vì nghĩa quên mình.

Ta chỉ biết mình là quan phụ mẫu của Từ Châu, chỉ cần có thể bảo vệ bách tính Từ Châu được bình yên sinh sống thì kẻ ngồi trên ngai vàng là ai, họ Sở hay họ Lý có quan trọng gì?”
Phó tướng bên cạnh Sở Thừa Tắc định mắng lại nhưng bị y ngăn cản.
Y nói: “Đổng lão tướng quân vì bách tính Từ Châu, quy thuận Lý tặc.

Vậy tướng quân có biết đại quân dưới quyền Lý tặc đã cướp bóc bao nhiêu châu phủ không? Bách tính Từ châu là người, chẳng lẽ bách tính của những châu phủ khác không phải người sao?”
Chỉ một câu đã khiến Đổng Đạt đỏ cả mặt.
Lý Tín từ Kỳ Huyện đánh đến Biện Kinh nhưng không có thế lực hùng mạnh nào hậu thuẫn phía sau, vẫn luôn dùng chiến thuật đánh được tòa thành nào là cướp bóc tòa thành ấy, từ tướng quân đến tiểu tốt đều biết nếu chiếm được một tòa thành thì sẽ được thưởng tiền tài và phụ nữ, vì thế đội quân của hắn không ngừng lớn mạnh như một con sói đói.
Lúc trước Đổng Đạt chịu quy hàng là vì biết với sức của Từ Châu, không thể nào chặn được Lý Tín, thay vì tử thủ, bách tính trong thành bị chém giết, bị cướp bóc, chi bằng quy hàng để bảo đảm bách tính được bình an.
Không tốn một binh một tốt đã chiếm được một tòa thành, điều kiện là không được quấy nhiễu bách tính trong thành, Lý Tín đương nhiên đồng ý giao dịch rất có lời này.
Nhưng không được bổ sung lương thực tiền tài ở Từ Châu thì đội quân của Lý Tín chỉ có thể đến châu phủ khác mà cướp bóc.

Bách tính Từ Châu được bình ann thì sẽ có bách tính của nơi khác gặp tai họa.
Hai hoàng đế thống lĩnh giang sơn này, kẻ trước người sau chưa biết ai càng thối nát hơn ai.
Thấy Đổng Đạt không nói chuyện, Sở Thừa Tắc tiếp tục nói: “Từ khi làm chủ Từ Châu, ta chưa từng làm hại bách tính.”
Những lời này khiến gương mặt Đổng Đạt có biểu cảm khác.
Sở Thừa Tắc ngồi trên lưng ngựa, dùng một tay vung cây kích dài lên: “Ta biết Đổng tướng quân thương lính như con.

Số binh mã trong tay Đổng tướng quân đối đầu với hơn một vạn quân mà ta mang đến, dù có phân định được thắng thua thì cũng tử thương quá nửa.

Chi bằng chúng ta giao hẹn, ta và ông trên ngựa đánh nhau, nếu ông thắng, ta rút lui.

Ngược lại ông phải giao binh phù Từ Châu ra.”
Đội quân trong tay Đổng Đạt chính là quân đội của Đại Sở trước kia, chẳng qua họ theo thủ lĩnh của mình thờ chủ khác mà thôi.
Đổng Đạt mím chặt môi, đồng ý.

“Được!”
Cổng thành Mạnh Quận đã bị phá, sĩ khí của đối phương đang dâng cao, ngược lại từ khi mất Từ Châu, ông ta liên tục bại trận, sĩ khí trong quân suy giảm.

Nếu hai quân giao chiến, phía ông ta chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Hai bên đều lùi lại, hai vị chủ tướng ngồi trên lưng ngựa, mùi chiến đấu thoáng chốc tràn ngập trong không khí.
Đổng Đạt quát một tiếng, thúc ngựa lao đến trước.

Cả đời ông ta ở trên lưng ngựa, cây giáo khắc hình đầu hổ bằng vàng trên chiến trường đã chém vô số tướng giặc.
Sở Thừa Tắc lạnh lùng nhìn ông ta đến gần, vẫn ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích.
Phó tướng bên phía Đổng Đạt thấy thế rất vui mừng, dù gì tiếng đồn thái tử là kẻ vô dụng trước kia lan xa không ai không biết, vì thế hắn cứ nghĩ Sở Thừa Tắc bị dọa đến nỗi không thể nhúc nhích.
Phó tướng bên phía Sở Thừa Tắc thì lại toát mồ hôi thay cho y.

Trên chiến trường không chỉ coi trọng vũ khí dài hơn là lợi thế mà lúc vị tướng quân kia xông tới, mượn sức ngựa đang lao nhanh, khoảnh khắc binh khí va vào chắc chắc lực sẽ mạnh hơn bình thường gấp mấy lần.
Đổng Đạt thúc ngựa tới mà Sở Thừa Tắc thì cứ ngồi im tại chỗ, thấy thế nào cũng là mất ưu thế.
Đổng Đạt thấy Sở Thừa Tắc không động đậy, ông ta không dùng giáo đâm y mà quát lớn một tiếng, cây giáo trên tay đập mạnh vào phần hông y.
Sở Thừa Tắc vung cây kích dài của mình lên đón lấy đòn này, đúng là lực mạnh kinh người làm tay y tê rần.

Con chiến mã của y bị buộc phải lùi về sau vài bước nhưng Sở Thừa Tắc thì vẫn không hề hấn gì.
Ngược lại, Đổng Đạt bị tác động mạnh đến nỗi phải ngửa người ra, cả người lần ngựa cũng lùi vài bước.
Nhất thời, Đổng Đạt thầm kinh hãi.

Vị thái tử vô dụng này có được bản lĩnh ấy từ bao giờ?
Tướng sĩ hai bên cũng ngẩn ngơ.

Phó tướng của Sở Thừa Tắc vội giơ cao binh khí dẫn dắt các tướng sĩ phía sau đồng loạt giơ tay trợ uy cổ vũ cho Sở Thừa Tắc.
Trong màn đêm, tiếng hô của quân Sở vang rền như tiếng sấm, binh khí đập xuống làm rung động mặt đất.

Tướng sĩ phía sau Đổng Đạt càng mất đi sĩ khí, dù ông ta chưa bại trận nhưng ai nấy cũng đã mặt mày tiu nghỉu.
Dường như Đổng Đạt cũng bị tiếng hò reo của quân Sở làm ảnh hưởng, lúc tiếp tục công kích, khí thế tuy mạnh mẽ nhưng cũng đầy chỗ sơ hở.
Sở Thừa Tắc đánh với Động Đạt vài chiêu, hất ông ta xuống ngựa, cây kích chỉ thẳng vào cổ họng đối phương.
Tiếng hoan hô của các tướng sĩ phía sau vang lên tận mây xanh.
Đánh đến lúc này, trong lòng Đổng Đạt không còn ngạc nhiên hay không phục nữa.

Ông ta bò dậy, quỳ một chân, lấy hổ phù ra giơ cao quá đầu.

“Là Đổng mỗ bản lĩnh thấp kém.”
Phó tướng của Sở Thừa Tắc xuống ngựa nhận lấy hổ phù dâng lên cho y.
Sở Thừa Tắc nhìn Đổng Đạt, nói: “Nếu Đổng tướng quân chịu tiếp tục phụng sự cho Đại Sở, ta có thể giao Từ Châu lại cho ông.”
Từ Châu là đất hiểm của nhà binh, trực tiếp giao Từ Châu cho Đổng Đạt đã thể hiện mức độ coi trọng ông ta.
Nhưng Đổng Đạt chỉ lắc đầu nhìn Sở Thừa Tắc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, như vui mừng, lại có chút bi tráng.

“Đổng mỗ là kẻ hai lòng, đã không xứng phụng sự cho Đại Sở nữa.”
Cuối cùng, ông ta nhìn đội quân mà mình mang đến, nói với Sở Thừa Tắc.

“Chỉ mong điện hạ chỉnh đốn lại sơn hà, làm một minh quân, đừng để bách tính thiên hạ rơi vào cơn nước sôi lửa bỏng nữa.”
Nói xong ông ta rút con dao nhỏ giấu trong ống giày ra, đâm vào cổ mình tự vẫn.
“Tướng quân!” Các tướng sĩ Từ Châu đều tỏ vẻ đau thương, thậm chí có người còn khóc lớn.
Sở Thừa Tắc nhìn thi thể của Đổng Đạt, thần sắc phức tạp, bàn tay đang nắm dây cương ngựa cũng níu chặt hơn.

Y cna8 dặn phó tướng.

“An táng Đổng lão tướng quân thật chu đáo, an ủi gia quyến của ông ta.”
Phó tướng chắp tay vâng lệnh.
Sở Thừa Tắc để phó tướng lại chỉnh đốn đội ngũ của Đổng Đạt còn mình thì dẫn người tiếp tục đến kho lương.
Y cứ tưởng bị trận đấu này làm lỡ thời gian, quận trưởng Mạnh Quận nghe được tin Đổng đạt đã chết thì đã thiêu hủy một phần kho lương, không ngờ đến đó lại không thấy chút ánh lửa nào.
Quận trưởng Mạnh Quận dẫn người đợi ở cửa kho lương, thấy Sở Thừa Tắc dẫn đại quân đến thì quỳ xuống, nịnh nọt: “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Vi thần sợ kho lương có gì bất trắc nên luôn dẫn người canh giữ ở đây đợi ngài đến để đích thân giao kho lương cho ngài ạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui