Mấy ngày sau, Sở Thừa Tắc mới về đến Thanh Châu.
Trong mấy ngày đó liên tục lại có mấy xe vàng bạc châu báu, đồ đồng đồ sứ được đưa về.
Lâm Chiêu phụng lệnh dẫn một ngàn tướng sĩ đi đào hoàng lăng, kiểm kê những thứ đáng tiền trong lăng mộ.
Khi về tụ họp với Sở Thừa Tắc, quầng thâm dưới mắt hắn đen thấy rõ.
Lúc Sở Thừa Tắc nhận lấy bản danh sách kiểm kê vật chôn theo trong mấy lăng mộ, không khỏi hỏi thăm: “Mấy ngày nay ngươi không chợp mắt à?”
Sở Thừa Tắc không hỏi còn đỡ, hỏi cái là Lâm Nghiêu bắt đầu than vãn.
“Điện hạ, thần nghĩ chắc là Vũ đế bệ hạ trách tội chúng ta rồi.
Mấy ngày nay cứ nhắm mắt lại là mạt tướng nằm ác mộng, mơ thấy Vũ Đế bệ hạ cầm một cây kích dài, nhìn mạt tướng với sát khí đằng đằng…”
Sở Thừa Tắc.
“Trong mộng, Vũ Gia Đế trông thế nào?”
Lâm Nghiêu ngẫm nghĩ lại.
“Giống y hệt như bức tượng vàng chúng ta đến bái tế ở Vân Cương Tự lần trước, có điều uy nghiêm hơn.”
Sở Thừa Tắc lập tức trở nên lãnh đạm một cách khó tả.
“Sinh tiền, Vũ Gia Đế chưa từng để râu, sao có thể giống như bức tượng kia?”
Lâm Nghiêu nhìn Sở Thừa Tắc bằng đôi mắt thâm quầng, trông thật thê thảm.
“Cái này cũng khó nói lắm.
Vũ Đế bệ hạ đã về trời hơn ba trăm năm, trong ba trăm năm này biết đâu ngài đã để râu.
Điện hạ, sau khi trở về, mạt tướng phải đến Vân Cương Tự một chuyến, dâng tất cả tài sản của mình làm hương hỏa, hy vọng ngài ấy có thể nguôi giận.”
Sở Thừa Tắc: “…”
Một lúc sau, y mới nói: “Thật trùng hợp, mấy ngày nay ta cũng nằm mơ.”
Dưới ánh mắt thấp thỏm lo lắng của Lâm Nghiêu, y thờ ơ nói: “Cao Tổ bệ hạ biết trước mắt vận nước nguy nan, bảo ta nếu cần gì thì cứ đi đào hoàng lăng.”
Lần này đến lượt Lâm Nghiêu trợn tròn mắt.
Sở Thừa Tắc vỗ vai hắn.
“Ta là hậu nhân của họ Sở, ta cảm thấy mình nằm mơ chính xác hơn.”
Lâm Nghiêu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý.
Người hạ lệnh đào lăng là thái tử điện hạ, tổ tiên có bất mãn muốn báo mộng thì cũng nên đi tìm thái tử mới đúng.
Hắn từ từ thở phào một hơi.
“Không hổ là Vũ Đế bệ hạ, trong lòng lúc nào cũng canh cánh vì Đại Sở.”
Nói xong, hắn lại bảo: “Điện hạ, trận này nếu thắng, chúng ta lại đến Vân Cương Tự bái tế Vũ Đế bệ hạ lần nữa đi, cung phụng thêm hương hỏa cho ngài coi như là trả lễ.”
Sở Thừa Tắc lạnh mặt lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: Nhờ có mình, hương hỏa Vân Cương Tự mới hưng vượng như thế, nên chăng đi bàn với trụ trì bảo họ chuyển nhượng lại một phần tiền hương hỏa cho mình.
Ôm tâm trạng khá vui vẻ đó, Sở Thừa Tắc bắt đầu lật bản kiểm kê những vật phẩm trong hoàng lăng Lâm Nghiêu dâng lên, sau đó môi từ từ mím lại.
Lâm Nghiêu thấy sắc mặt Sở Thừa Tắc không tốt lắm bèn hỏi: “Điện hạ, danh sách này có gì không ổn sao?”
Sở Thừa Tắc gấp bản danh sách vật phẩm này lại.
“Đám hôn quân kia hoang phí vô độ, thảo nào mà Đại Sở trở nên thế này.”
So với lăng mộ của đám con cháu bất hiếu kia, vì mới dựng nước không lâu, quốc khố thiếu thốn nên vật phẩm bồi táng trong hoàng lăng của y ít đến thê thảm, chỉ vừa đủ với quy cách của lăng mộ đế vương.
Còn đám trẻ ranh kia thì hay rồi, đến gạch lát dưới sàn trong mộ chính đều được làm bằng vàng.
Trong danh sách này, những thứ được mang ra khỏi lăng mộ đều được ghi chép rõn vì mang lòng kính sợ, đồ trong mộ chính Lâm Nghiêu không dám động mảy may.
Sở Thừa Tắc nói: “Sai người cạy gạch vàng trong mộ chính lên luôn đi.”
Lấy của dân, bây giờ là lúc trả lại cho dân.
—
Về đến Thanh Châu, Sở Thừa Tắc nghe ngóng tình hình, được biết Tần Tranh đã cất hết những thứ được mang về trong mấy ngày nay vào kho, khóa kín lại, còn sai người trông coi nghiêm ngặt, không có mật lệnh của cô thì ngay cả Tống Hạc Khanh cũng không được tự tiện mở ra.
Tần Tranh đích thân đến Nguyên Giang giám sát công trình đào kênh, mãi đến tối mới về.
Sở Thừa Tắc đã tìm và xem qua bảng dự toán kinh phí để xây kênh ngầm mà Tần Tranh làm, thấy các mục trên đó đều rất chặt chẽ, eo hẹp nên sau khi cô về, y nói: “Chuyện kinh phí xây kênh đào, không cần phải tiết kiệm như thế.”
Tần Tranh bưng chén trà nóng lên, chậm rãi uống hết rồi nhìn Sở Thừa Tắc với ánh mắt đầy lời muốn nói.
Sở Thừa Tắc bảo: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Tần Tranh thầm nghĩ ta hoài nghi người đào hoàng lăng không phải là Lý Tín mà là chàng, nhưng những lời này sao có thể nói trực tiếp chứ.
Cô đặt chén trà xuống, do dự nói: “Hoài Chu à, hay là… chúng ta chia sẻ bí mật đi.”
Trong những ngày sống chung, cô phát hiện y không giống người từ hiện đại xuyên về, có thể là người của thời đại này.
Y không kính sợ quỷ thần cũng không có gì, nhưng dám đào hoàng lăng mà còn trấn tĩnh như thế, Tần Tranh thật sự cảm thấy khá hoang mang.
Cô biết người xưa cũng có người không tin quỷ thần, nhưng không tin đến mức này thì quả là hiếm thấy.
Thậm chí Tần Tranh còn nghi ngờ y phải chăng là người của thế giới tu tiên xuyên đến đây.
Sở Thừa Tắc không lên tiếng, đợi cô nói tiếp.
Tần Tranh bèn bảo: “Trước đó chàng đã nói với thiếp có những chuyện đợi thiếp nghĩ thông suốt thì hãy nói với chàng, bây giờ thiếp cảm thấy đã đến lúc.”
Giọng cô rất thản nhiên nhưng hai bàn tay đặt trước người lại vô thức siết chặt hơn.
“Có lẽ chàng đã sớm phát hiện ra, thiếp… không phải là thái tử phi trước đó.”
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Sở Thừa Tắc.
“Thiếp cũng không thuộc về nơi này.”
Nếu là trước kia, Tần Tranh tuyệt đối không dám thẳng thắn như thế nhưng hai người cùng trải qua bao nhiêu mưa gió, lần nào y cũng che chắn cho cô, đối mặt với những lời chê trách phỉ nhổ, y càng không tiếc lấy thanh danh của mình ra để bảo vệ cô.
Không thể không thừa nhận trong lòng cô rất cảm động.
Trước giờ y không thúc giục cô, cũng không ép cô lựa chọn điều gì, y chỉ dùng hành động để cho cô biết y đáng để tin tưởng, dựa dẫm.
Sự đề phòng của cô đối với y sớm đã tan biến.
Hơn nữa vì trong tiềm thức cảm thấy y cũng giống như mình, không thuộc về nơi này nên hiện nay Tần Tranh có một cảm giác rất thân thiết, dường như… đây là bí mật của riêng hai người họ vậy.
Nghe những lời Tần Tranh nói, Sở Thừa Tắc hơi bất ngờ.
Y nhìn chằm chằm vào Tần Tranh một lát mới nói: “Những lời này nàng nói với ta thôi thì được, tuyệt đối không nên nói với người khác.”
Tần Tranh không ngờ mình lấy hết dũng khí để thẳng thắn với y nhưng chỉ đổi lại một câu như vậy, tuy biết y lo lắng cho mình trong trong lòng vẫn có cảm giác thất vọng.
Cô nói: “Thiếp chỉ nói với chàng thôi chứ có ngốc đâu mà nói với người khác.”
Sở Thừa Tắc cũng biết cô giống như một con nhím vậy, khó khăn lắm mới có thể làm cho cô để lộ vùng bụng mềm trí mạng của mình ra.
Y ngoài người qua, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.
“Ta biết, dù nàng không nói với ta cũng không sao, ta không để ý đâu.”
Lúc này, ánh mắt y ấm áp dịu dàng như ngọn đèn vàng trong góc nhà vậy.
Một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng đậu lên khóe môi cô.
“Tuy nhiên… ta cũng rất vui.”
Y rất hiếm khi để lộ nụ cười hiền hòa như vậy, giống như đám bông tuyết được ánh mặt trời ngày mới chiếu vào, tinh khiết đến độ người ta không dời mắt được.
Y không để ý cô có giấu giếm mình mãi hay không, dù gì đó là kiếp trước của cô, không có gì để dò xét.
Nhưng nếu cô bằng lòng chia sẻ chuyện này, y cũng rất vui vì cô đã trao cho y cả hai kiếp của mình.
Có đôi khi, Tần Tranh cảm thấy trái tim mình không thể chống đỡ được sự dỗ dành của y.
Chẳng hạn như hiện tại, nghe những lời y nói, cô lập tức cảm thấy rất xúc động, chỉ còn thiếu bước trình giấy chứng minh nhân dân của mình cho y xem.
“Ta đến từ một thế giới ngàn năm sau, vốn là một kỹ sư.”
Sợ Sở Thừa Tắc nghe không hiểu, cô giải thích: “Giống như một chỉ huy sứ chịu trách nhiệm xây dựng những công trình lớn của Bộ Công thời này.
Tuy nhiên ở chỗ bọn ta, đây không phải là một chức quan.
Thời đại đó bách tính gặp quan chức không cần quỳ lạy, nhà cửa xây dựng kiên cố như đá tảng, có thể cao mấy chục tầng.
Nữ tử cũng có thể làm quan, theo đuổi sự nghiệp như nam giới.
Người nghèo đến đâu cũng được ấm no…”
Nhắc đến những điều này, Tần Tranh không khỏi có cảm giác thương tâm.
Cô từng chứng kiến thời đại huy hoàng xán lạn nhất lịch sự ấy, nhưng tất cả đều đã là ký ức của kiếp trước, đẹp đẽ như một giấc mộng vậy.
Sở Thừa Tắc có thể cảm nhận được cô đang hoài niệm nơi ấy nên không lên tiếng, tuy nhiên bàn tay đang nắm tay cô thì siết chặt hơn.
Tần Tranh cũng cảm nhận được.
Cô quay đầu qua, nhìn y.
“Trước kia ta hỏi chàng có từng đọc một quyển truyện tên là “Hầu môn quý phụ” là vì ở thế giới của ta, thế giới này vốn tồn tại trong một cuốn sách, ta cứ tưởng chàng cũng giống ta, xuyên vào trong sách.”
Sở Thừa Tắc nghe đến đây thì cau mày.
“Cuốn sách?”
Tần Tranh gật đầu.
“Tuy nhiên hiện nay có rất nhiều chuyện không giống trong sách nữa.
Trong sách, hai chúng ta đều chết trong trận cung biến ở Biện Kinh còn người thay gia tộc lật lại oan sai, cuối cùng gả vào hầu phủ mà tronga nói chính là tam cô nương của Bắc Lương đô hộ phủ.”
Tần Tranh dừng một chút, nhớ ra đến giờ y chưa từng kể về chuyện của mình thì hỏi: “Hoài Chu cũng từ không gian khác đến đây ư?”
“Không phải/”
Sở Thừa Tắc ôm cô, áp mặt cô vào lồng ngực để cô không nhìn thấy được biểu cảm của y lúc này, khi ấy giọng mới trở nên binh tĩnh.
“A Tranh còn trở về đó không?”
Tần Tranh ngây người một chút mới hiểu ra y nói trở về là trở về đâu.
Một tay cô vân vê đường chỉ thêu hoa văn tường vân trên áo y, chậm rãi đáp: “Không trở về được nữa.”
Cô còn không biết làm thế nào mình đến đây thì nói chi đến chuyện trở về.
Nghe câu trả lời của cô, dường như sống lưng cứng đờ của Sở Thừa Tắc được thả lỏng.
Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, nói: “Vậy thì cứ ở lại đây.
Qua ngàn năm nữa, hoặc có lẽ không cần lâu như thế, nơi này sẽ giống như nơi mà nàng nói.”
Tần Tranh không khỏi bật cười.
Nếu thật có ngày đó thì cô cũng không nhìn thấy được.
Tuy nhiên cô vẫn “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Nơi mà Hoài Chu sống trước kia như thế nào?”
Người này luôn có vẻ lạnh lùng hờ hững, Tần Tranh khó mà không hoài nghi phải chăng y là một kẻ tu tiên.
Sở Thừa Tắc như chìm vào trong hồi ức, giọng thản nhiên, lãnh đạm: “Chiến loạn tứ bề, ngoại xâm lăm le, bách tính còn khổ hơn hiện nay.”
Tần Tranh không ngờ thế giới mà y sống trước kia lại không an bình như thế, vậy nên có thể giải thích được tại sao y lại tinh thông binh pháp đến vậy.
Nhưng dù có không tin quỷ thần đi nữa mà cả gan đến dám trực tiếp đào mộ người ta lấy của cải chôn theo thì… Tần Tranh đột nhiên rất muốn tìm hiểu phong tục ở nơi ấy.
Cô do dự lên tiếng.
“Ở chỗ chàng, đào mộ người ta là chuyện bình thường à?”
Sở Thừa Tắc.
“…Cũng không hẳn.”
Tần Tranh nghĩ: Y đã chuyển hết vàng bạc châu báu trong lăng mộ ra rồi, giờ có bảo đưa về lại thì cũng chẳng ra sao, thôi thì nghĩ cách làm thế nào xử lý nó vậy.
Cô thương lượng với y: “Những vật dụng làm bằng vàng bạc kia đa số đều có dấu hiệu, một khi tuôn ra thị trường, ta sợ bị người phát hiện nên vốn định sai người nung ra rồi nấu lại.
Nhưng có những thứ quý ở chỗ thủ công tinh xảo và lâu đời, nấu chảy cũng chẳng được bao nhiêu.”
Hơn nữa vàng bạc có thể nấu chảy chứ đồ sứ, đồ ngọc bị hư hao sứt mẻ chút thôi mà không còn giá trị nữa.
Sở Thừa Tắc đáp: “Một số ít có thể bán ra chợ đen, số còn lại vận chuyển đến Tây Vực bán.”
Các nước ở Tây Vực rất có hứng thú với đồ từ Trung Nguyên nên sẽ bán được giá.
Tần Tranh cảm thấy cách mà y nói là một biện pháp tốt.
Những đồ vật lâu đời, lại là vật chôn cất của hoàng gia, một khi bán ra sẽ có một đống người tranh nhau mua, ở chợ đen biết đâu còn tăng giá gấp mấy lần, thời gian trung chuyển tuy dài nhưng bạc mang về càng nhiều.
Không thể không công nhận, cách rửa tiền này thật là cao tay.
Tìm ra cách xử lý đống đồ kia, Tần Tranh nhớ đến quyển tiểu thuyết trộm mộ mà mình đọc ở kiếp trước, thuận miệng hỏi: “Có cần tìm một cao tăng làm phép xong mới sang tay những đồ vật kia không?”
Tần Tranh hỏi thế chủ yếu là vì cảm thấy Sở Thừa Tắc đã nghĩ sẵn cách rửa tiền rồi thì chắc chắn rất am hiểu quy trình này.
Không ngờ Sở Thừa Tắc lại cau mày thật chặt.
“Không cần đâu, tiền tài của đám hôn quân vô đạo kia lẽ ra nên dùng cho bách tính trong thiên hạ mà.”
Tần Tranh không hiểu tại sao y đào hết vàng bạc châu báu trong mộ nhà người ta mà lại có thể ăn nói hùng hồn như thế, chẳng là có gốc gác rất lớn?
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong lịch sử, chuyện quật xác lên đánh còn có thì việc dùng vàng bạc trong mộ tính là gì đâu, dù gì đó đâu phải phần mộ tổ tiên mình.
Có điều Tần Tranh vẫn rất tò mò về kiếp trước của y nên hỏi: “Trước kia Hoài Chu hẳn cũng là bá chủ một phương nhỉ?”
Sở Thừa Tắc khẽ mím môi, lần này đến lượt y nhìn Tần Tranh, ngập ngừng không dám nói..