Bó hoa cắm xong được đặt trong phòng khách, đôi mắt của bà cụ Ninh sáng ngời: "Thật là đẹp, bà rất thích, Tương Tương đã từng học cắm hoa rồi sao?""Một chút ạ, chị gái cùng đội công tác đã dạy con.
"Phương Nam hoa cỏ um tùm, Dư Tương nói xác thực không phải hoa giả, bình thường dùng một chút hoa tươi trang trí phòng là thú vui của một số ít người, cũng có người không rảnh bận tâm đến chuyện này.
Bà cụ Ninh gật đầu, quay đầu muốn tìm cháu trai khen hai câu, ai ngờ đã không thấy Ninh Miễn nữa.
"Đứa nhỏ này, lặng lẽ bỏ đi cũng không nói một tiếng nào.
"Bà ngoại Lâm mỉm cười: "Tiểu Miễn có việc bận nhỉ, tôi nghe nói bây giờ đang bận rộn thiết kế thư viện?""Ừm, haizz, dường như là mỗi ngày đều bận rộn, cũng không nói chuyện tìm đối tượng kết hôn, chúng tôi đã sắp sầu chết rồi.
""Nó còn nhỏ hơn so với cháu ngoại Dư Uy của tôi đó, đừng sốt ruột, Dư Uy cũng chưa có tin tức, đám nhóc con này cũng không biết sốt ruột, để chúng nó từ từ thôi.
"Bà cụ Ninh cũng không nhiều lời, cháu trai ưu tú, bà cũng không nỡ nói nhiều một câu, không chiều theo ý của nó thì còn có thể làm thế nào chứ?"Đúng rồi, công việc của Tương Tương thế nào rồi? Tôi nhớ là con bé cũng đã hơn hai mươi rồi có phải không?"Bà ngoại Lâm trả lời trước Dư Tương: "Ừ, trước đó nhà máy hóa chất đang tuyển công nhân, trước mắt để con bé đi rèn luyện một chút.
""Cũng đúng, có công việc dàn xếp ổn định về sau là được rồi.
"Dư Tương ngoan ngoãn mỉm cười.
Bởi vì sức khoẻ của bà cụ Ninh không tốt, nên cả hai không ở lâu, trước khi rời đi, bà cụ kêu Dư Tương đi chọn hoa, trong vườn hoa có rất nhiều chủng loại, quý giá hay bình thường đều có, có một gốc cây Dành Dành rất nhiều nụ hoa, Dư Tương liền ngắt xuống một nhúm, về nhà thả vào trong bình trà toàn bộ căn phòng đều toả mùi thơm.
Hai người đi rồi, bà cụ Ninh mới tìm được Ninh Miễn trong phòng sách, anh đang vẽ thiết kế kiến trúc trên giấy.
Bà cụ Ninh để bình hoa lên trên bàn sách, tò mò hỏi: "Tại sao vừa rồi lại rời đi? Cũng không lên tiếng chào người ta một cái, lạnh như băng trách không được không cô gái nào dám đến gần con.
""Bà nội…""Được rồi, dù sao thì bà có nói con cũng sẽ không nghe.
"Ninh Miễn bất đắc dĩ hỏi: "Bà nội đặt hoa trong phòng sách làm gì?""Vốn chính là bình hoa của phòng sách, ngày mai bà phải đi bệnh viện, con nhớ phải thay nước cho hoa.
""Vâng.
"Bà cụ Ninh tập tễnh rời đi, Ninh Miễn tiếp tục cúi đầu làm việc, mùi hương Nguyệt Quý chậm rãi lấp đầy toàn bộ phòng, anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía bình hoa kia, đứng dậy mở toàn bộ cửa sổ ra, gió thổi qua, chút mùi hương này liền hoàn toàn tan đi.
…"Trường Phong, vừa nãy tại sao cậu không để ý đến tôi?"Hệ thống Trường Phong: "Vừa nãy không có nhiệm vụ.
"Dư Tương không tin, cười như không cười hỏi: "Phải không? Tại sao tôi cảm thấy là cậu đang sợ Ninh Miễn nhỉ?""Làm sao có thể, tôi là đến bảo vệ anh ta đó, trong thế giới này chỉ có tôi biết tất cả sự việc, cô đừng tùy tiện suy đoán.
"Mặc dù có chút phô trương thanh thế, nhưng mà: "Vậy được rồi, có điều hôm nay tôi cảm giác thấy Ninh Miễn cũng không bình thường, dường như anh ta rất chán ghét tôi, giống như tôi đã làm chuyện rất xấu xa ghê tởm với anh ta vậy, cậu xác định là tôi vẫn phải làm quen với anh ta sao?"Hệ thống Trường Phong: "Đây là di chứng do kẻ xâm nhập mang đến, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với cô.
"Sắp đến chạng vạng, Dư Tương và Bùi Thừa Hãn muốn đến nhà họ Khương ăn đồ nướng, không thể đi tay không, Dư Tương nấu một nồi nước ô mai làm chút rau trộn, Bùi Thừa Hãn đi ra ngoài mua một túi nho, định đến đó trước để giúp đỡ cho Khương Duệ Quân.
Có điều, Bùi Thừa Quang đột nhiên đạp xe đạp tới, sau ghế xe còn một người đang ngồi, Dư Lộ.
Bùi Thừa Hãn theo bản năng nhìn Dư Tương, nhưng Dư Tương đang cầm bát nước ô mai uống từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, cũng không để ý tới hai người vừa đến.
Dư Lộ giải thích: "Hôm nay em mua được một chút trái cây không thường gặp, mẹ em kêu em đưa đến cho bà ngoại và chị.
"Cô ta cầm theo cái túi trong tay, mở ra liền thấy là quả xoài vàng tươi, tản ra mùi hương hấp dẫn, chất lượng tuyệt vời, đồng thời ở thời đại khan hiếm tài nguyên này cũng đại biểu cho giá cả đắt đỏ, Yến Thành là trung tâm thành phố, nơi này điều kiện kinh tế của mọi người khá hơn một chút, nhưng cũng không nhất định có thể mua được trái cây quý hiếm của phương Nam.
Bà ngoại Lâm là người phương Nam, nhưng trong nhà đơn giản, đã nhiều năm bà không ăn trái cây của quê hương, bởi vậy rất vui vẻ.
"Nhiều thế này chắc không rẻ đúng không? Lộ Lộ, bà góp tiền với con.
"Dư Lộ cũng nhất quyết không chịu nhận: "Bà ngoại, trái cây này không có bao nhiêu tiền đâu, anh đồng nghiệp của con làm tài xế xe vận tải, anh ấy mang từ phương Nam về chia cho bạn bè, bán giá cả địa phương cho bọn con, rất rẻ đó.
".