Để tương lai đau ít một chút
Thẩm Thanh Trác có ý định giết chết đám thái giám uy phong chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, liền lạnh mặt trực tiếp đi vào bên trong điện, để cho bọn họ tiếp tục quỳ.
Đặc biệt là cái tên Vương Quý cầm đầu hôm nay này, nếu như y đoán không sai, người này chính là nhãn tuyến mật báo tin tức cho Đông Cung.
Lúc đi thẳng đến chỗ bánh trôi, Thẩm Thanh Trác kéo cánh tay nhỏ gầy gò lại, đồng thời dặn dò Tiểu Đức tử ở phía sau: "Đem thước vào đây."
Tiêu Thận lảo đảo theo sát y bước vào nội thất, môi dưới mân thành một đường thẳng, chết không lên tiếng.
Nực cười, rốt cuộc nó lại phạm vào lỗi sai gì?
Một lát sau, Thẩm Thanh Trác nhận lấy cây thước* trong tay Tiểu Đức tử, thuận tiện đưa mắt ra hiệu cho cậu một cái.
Tiểu Đức tử ngơ ngác đối diện với chủ tử nhà mình, bỗng nhiên bất chợt thông suốt, cấp tốc lui ra khỏi phòng, đóng cửa canh chừng bên ngoài.
Sau đó, mọi người nghe thấy bên trong phòng ngủ truyền đến một tiếng giòn vang.
"Ai dạy ngươi đến phòng tiên sinh trộm đồ?" Thẩm Thanh Trác một bên đánh, một bên lớn tiếng khiển trách, "Có nhận sai hay không?"
Tiêu Thận đứng ở giữa phòng, trong ánh mắt quật cường của nó lộ ra một tia mờ mịt, nhất thời không biết trong lòng y có mưu đồ gì.
"Bốp" một tiếng, cây thước lần thứ hai đánh vào trên bàn, "Có nhận sai hay không?"
Thẩm Thanh Trác tay cầm thức, dùng ánh mắt thể hiện rõ với bánh trôi: Ngươi không kêu hai tiếng đại khái một chút?
Lúc này Tiêu Thận rốt cuộc phản ứng kịp, lông mày nho nhỏ nhăn chặt lại, một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng lên tiếng phản bác: "Ta không sai!"
"Không sai?" Giọng nói Thẩm Thanh Trác tức giận, "Hôm nay, ta không thể không đánh cho ngươi nhận sai!"
Sau đó là hai tiếng "bốp bốp" vang lên giòn giã, y bắt đầu được voi đòi tiên, nhẹ giọng yêu cầu nói: "Nếu không, ngươi khóc hai tiếng nghe một chút?"
Đứa trẻ gia đình bình thường bị thước đánh, nhất định là phải oa oa khóc lớn.
Lại nói tiếp, dáng vẻ bánh trôi khóc chít chít ngược lại rất đáng yêu.
Tiêu Thận hơi mở to hai mắt, biểu tình trên mặt nghe không hiểu y đang nói cái gì.
Thẩm Thanh Trác có hơi đáng tiếc mà vẫy vẫy tay, đoán chừng diễn kịch đã đủ rồi, buông thước xuống, từ trong ống tay áo rút ra một khăn tay màu trắng.
Y đi tới trước mặt bánh trôi, cúi người muốn lau bụi đất dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiêu Thận theo bản năng nghiêng mặt đi, lui về sau một bước.
"Trốn cái gì?" Thẩm Thanh Trác mất hứng nhíu mày, duỗi tay nắm chặt hàm dưới nho nhỏ, kéo bánh trôi trở về, "Khăn sạch sẽ, lau mặt cho ngươi."
Tiêu Thận bị ép ngẩng mặt lên, lần này không né tránh nữa, đáy mắt đen sâu, ánh mắt hơi lóe lên một cái.
Ngón tay của y lạnh lẽo, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc, dường như không phải đang lau mặt thay mình, mà là đang tu phục* tranh chữ quý báu hay là đồ sứ gì đó.
*sửa chữa phục hồi.
"Được rồi." Sau một hồi lâu, Thẩm Thanh Trác buông tay ra, thẳng người lên, "Tiểu thái giám vừa nãy bắt nạt ngươi, ta giúp ngươi bắt nạt trở lại, cho nên ngươi phải nói cái gì?"
Tiêu Thận rũ mắt mi mắt xuống, thấp giọng trả lời: "Cảm ơn."
"Ừm." Thẩm Thanh Trác gật đầu biểu thị tán thành, tiện tay đem khăn tay đã bẩn ném lên trên án trác, "Hôm nay ngươi đi về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Suy nghĩ một chút, y lại cảm thấy không yên lòng, nâng giọng gọi: "Tiểu Đức tử!"
Tiểu Đức tử giữ cửa lập tức đẩy cửa mà vào, "Công tử có gì phân phó?"
"Đuổi Thất điện hạ về Lãnh Cung." Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt nói, "Cần phải đưa đi an toàn."
Tiểu Đức tử: "Vâng, công tử."
Cửa phòng khép lại lần nữa, Thẩm Thanh Trác chậm rãi đi đến trước án trác, đầu ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, rơi vào trầm tư.
Đêm qua y suy đi nghĩ lại, nếu hệ thống nói, sau khi bạo quân lớn lên y rất khó đánh bại, như vậy, cũng chỉ có thể mở ra lối riêng.
Ngoại trừ nhân cách phản xã hội trời sinh, không có ai sinh ra đã là nhân vật phản diện.
Tiêu Thận bên trong nguyên tác sở dĩ trở thành một bạo quân, phần lớn lý do đều đến từ chính hắn có một tuổi thơ bất hạnh.
Thuở nhỏ ở trong hoàng cung ăn thịt người phải chịu ức hiếp và lăng nhục, người xung quanh đã dạy hắn, hắn học được mạnh được yếu thua, lòng dạ độc ác.
Nhưng vì chưa bao giờ tiếp thu qua giáo dục chính thống, cho nên trong lòng hắn không hề kính trọng sinh mạng cùng sự thương xót, cả một đời đều đuổi theo đem tất cả mọi người giẫm dưới chân, tùy ý tàn sát ngược đãi.
Cảm thấy sảng khoái.
Cha không dạy con, thầy dạy lười biếng không nghiêm túc, bây giờ y đã có duyên xuyên thành thầy giáo của Tiêu Thận, vậy có cơ hội để sửa chữa bắt đầu từ cơ bản.
Mười hai tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tựa như một cái cây nhỏ ngang tàn sinh trưởng theo gió, hiện tại y phải làm, chính là đem cây nhỏ lớn lên sai lệch này sửa cho thẳng lại.
***
Đêm đông, yên lặng như tờ, trong Lãnh Cung lại càng tĩnh mịch.
Tiêu Thận nằm trên giường, thân thể không khống chế được mà phát run, chỉ cảm thấy chăn che kín trên người lạnh lẽo cứng rắn như sắt, đè đến mức nó không thở nổi.
Chỉ là một đêm bình thường ngủ dưới ổ chăn, giường nhỏ trong Lãnh Cung, vậy mà làm người ta trở nên khó có thể chịu đựng như vậy.
Nó nằm trên giường lăn qua lộn lại thành bánh rán bán ở quầy hàng, vừa đói bụng vừa khó chịu, mãi đến khi bên tai truyền đến một tiếng rít gào như khóc như không.
Tiêu Thận giật mình một cái, lập tức leo xuống giường, lảo đảo chạy về phía chính điện.
Chính điện một màu đen kịt, mẫu phi nó ngay trong đêm khuya điên điên khùng khùng mà gào khóc, trong miệng vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia: "Tiêu Lang vì sao ngươi phụ ta..."
Hai năm gần đây, mẫu phi phần lớn thời gian đều ngơ ngơ ngác ngác ngủ, số lần phát điên đã giảm đi rất nhiều, tối nay không biết bị cái gì kích thích, lặp lại tình trạng cũ.
Tiêu Thận xa xa đứng ở cửa đại điện, thấy nàng chỉ khóc lóc kể lể, cũng không nguy hiểm tính mạng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, định quay trở về ngủ tiếp.
Vậy mà Triệu Quý phi xuyên qua một chút ánh trăng ngoài cửa, lại nhận nhầm nhi tử, đột nhiên lập tức nhào tới.
"Mẫu phi, là ta!" Tiêu Thận bị cô ập vào ngã xuống đất, cái cổ nhỏ bị bóp lấy, chỉ có thể khó khăn đạp chân, "Là ta...!Mẫu phi, ta không phải phụ hoàng!"
"Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta...!Ngươi giết phụ mẫu ta, giết ca ca đệ đệ ta, Tiêu Lang! Tiêu Lang ngươi thật là độc ác, ngươi lừa ta đau lắm!" Triệu Quý phi căn bản không nghe lọt bất kỳ lời nói nào, tựa như điên cuồng gắt gao bóp lấy nhi tử, "Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"
"Mẫu, mẫu phi..." Cả khuôn mặt Tiêu Thận đã nghẹn thành màu đỏ tím, cẳng chân nhỏ đạp loạn đã sụp đổ đến mức tận cùng, thân thể gầy yếu hoàn toàn không có cách nào tránh khỏi mẫu phi phát điên.
Đầu óc trống rỗng, hô hấp gần như đình trệ, đúng vào lúc này, Tiêu Thận đột nhiên buông tay ra, từ bỏ vùng vẫy.
Nó sinh ra vốn đã là sai lầm, cùng với việc kéo dài hơi tàn mà sống sót thế này, chẳng bằng...!Chẳng bằng cứ như vậy bị bóp chết, đem cái mệnh tiện này của nó, trả lại cho mẫu phi đi...
Một lát sau, một bóng người gầy gò thoáng qua, âm thanh "leng keng" vang lên, mẫu phi liều mạng bóp lấy nó bị người nọ hất xuống một phen.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Trác cũng bởi vì dùng lực quá lớn để hất, bản thân sau đó đặt mông ngồi trên đất.
"Mụ điên!" Thẩm công tử thở hổn hển, không hề nhã nhặn mà mắng.
Trong sách đối với Tiêu Thận khi còn bé chịu ngược đãi không miêu tả tỉ mỉ, trong sách chỉ mang theo vài dòng chữ đơn giản, bây giờ tận mắt nhìn thấy, Thẩm Thanh Trác mới biết được, mẫu phi hắn phát điên lên, thật sự muốn bóp chết nhi tử chính mình, chẳng mang theo một chút giả dối.
Y dừng lại hai hơi, chống người đứng lên, đưa tay vỗ bụi dính trên áo lộng cừu, vẫn cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi một lúc.
Vạn nhất đêm nay y không tới Lãnh Cung, bánh trôi kia chẳng phải là muốn bị mẹ ruột nó bóp chết sao?
"Khụ, khụ khụ..." Tiêu Thận đầu váng mắt hoa mà nằm trên đất, màu đỏ thẫm trên mặt vẫn chưa phai, một tay bụm miệng ho khan, giống như chiếc hộp bị phá hỏng lộ ra ngoài gió, thở không ra hơi.
Thẩm Thanh Trác trước tiên cẩn thận quay đầu lại kiểm tra, phát hiện Triệu Quý phi đã hôn mê bất tỉnh, lúc này tim mới triệt để buông xuống.
Thân thể này của nguyên chủ thật sự quá yếu, nếu Phong Quý phi tỉnh lại muốn liều mạng với y, y cũng chưa chắc có thể thắng.
Cũng không thể trực tiếp xuống tay độc ác, đem người giết chết?
Thẩm Thanh Trác đi tới trước mặt bánh trôi, chờ y thở chậm lại, cúi người duỗi một cánh tay ra, "Vẫn ổn chứ? Ta kéo ngươi lên."
Ánh trăng như bạc, đổ xuống từ sau lưng mà vào, hắt vào mái tóc một tia sáng mờ ảo và ấm áp.
Tiêu Thận đi một lượt từ trong Quỷ Môn Quan, trong hoảng hốt ngước mắt, dường như nhìn thấy trăng sáng trên trời hạ phàm.
Nó từng vô số lần hỏi qua trong lòng, trên đời này thật có thần tiên sao? Nếu có, vì sao không tới cứu nó?
Nó đã chờ một năm rồi lại một năm, cuối cùng mới hiểu ra, trên đời này không có thần tiên nào có thể cứu nó.
"Khụ..." Tiêu Thận cố hết sức chống đỡ nửa người trên, tựa như tâm trí bị mê hoặc, chậm rãi đưa tay mình vào lòng bàn tay ấm áp kia.
Thẩm Thanh Trác nắm chặt cái tay nhỏ bé kia, hơi suy nghĩ một chút, thẳng thắn ôm ngang bánh trôi lên, quay người đi về phía Thiên Điện.
Lần thứ hai bế kiểu công chưa, y đã tự mình biết bánh trôi nhẹ cỡ nào, bánh trôi nhỏ vô cùng đáng thương mà vùi trong lồng ngực y, dường như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Thiếu chút nữa bị mẹ ruột bóp chết, phỏng chừng cả người đều sợ choáng váng.
Đi đến trước giường, Thẩm Thanh Trác động tác cẩn thận thả bánh trôi lại trên giường, chống eo đứng ở một bên giường, mệt đến nỗi tiếng hít thở cũng nặng hơn chút.
"Mẫu phi bà ấy..." Tiêu Thận ngồi ở trên giường, dùng giọng nói cực thấp lầm bầm một câu gì đó.
Thẩm Thanh Trác không nghe rõ, cho là bánh trôi đang lo lắng cho mẫu phi nó, khẽ thở dài một hơi: "Đã biết, ta đây sẽ chuyển mẫu phi của ngươi trở về giường."
Bánh trôi lo lắng cũng không phải không có đạo lý, ngày đông lạnh này, nằm trên đất một đêm, sáng sớm mai phỏng chừng người cũng không còn.
Vì vậy, Thẩm Công tử trở lại chính điện, nhẫn nhục chịu khó mà di chuyển Triệu Quý phi đến trên giường, liền dựa vào ánh trăng mông lung, trong bóng tối đánh giá người phụ nữ đang ngủ mê man.
Mấy chục năm khó khăn trong Lãnh Cung, đã phá hủy cô triệt để, mai tóc dài khô xơ rôi tung, che hơn nửa khuôn mặt, dù như thế nào cũng không nhìn ra phong hoa khuynh thành năm đó.
Liên quan tới án Triệu Đại Tướng quân mưu phản, bên trong nguyên tác lại không miêu tả tỉ mỉ đoạn quá khứ này, mà Triệu Quý phi trong một đêm cha anh bị giết hại, chém đầu cả nhà, chính mình cũng bị đày vào Lãnh Cung, trong bụng còn có đứa con chưa sinh ra, cái này đổi lại trên người nào đó, không điên chắc?
Nhưng mà, điên đến lục thân không nhận, muốn giết con ruột mình, đây lại là một chuyện khác.
Thẩm Thanh Trác thở dài một hơi, thay cô đắp kín mền, xác nhận hô hấp vẫn còn, lúc này mới quay người rời đi.
Lần thứ hai trở lại Thiên Điện, Tiêu Thận ngồi ở trên giường ngẩn người như trước, ngược lại nửa đoạn nến đốt trên bàn, ngọn lửa run run rẩy rẩy trong gió rét chập chờn.
Thẩm Thanh Trác đi tới, đem lò sưởi tay tìm được nhét vào trong ngực nó, lại cởi áo lông cừu trên người xuống, bao lấy thân thể gầy ốm.
"Ta không muốn." Tiêu Thận đột nhiên phục hồi lại tinh thần, không được tự nhiên giẫy giụa một chút.
"Nếu như ngươi còn muốn đọc sách tập viết, vậy nghĩ biện pháp mau sớm khỏe lại." Ngữ khí Thẩm Thanh Trác lạnh nhạt mà nói cảnh cáo, động tác cứng rắn, không cho từ chối.
Nghe vậy, Tiêu Thận đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kinh ngạc liền không thể tin nói: "Ngươi nguyện ý dạy ta đọc sách?"
"Không dạy ngươi đọc sách tập viết, làm tiên sinh của ngươi làm gì?" Thẩm Thanh Trác khẽ cười một tiếng, "Nhưng nói rõ mất lòng trước được lòng sau, muốn học bản lĩnh thật sự, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Tiêu Thận lần nữa cúi đầu xuống, thầm nghĩ quả nhiên không đơn giản như vậy, người này nhất định vẫn sẽ nghĩ biện pháp dằn vặt mình.
Thế nhưng, nếu thật có thể dùng điều này đổi lấy cơ hội đọc sách tập viết, vậy nó bằng lòng bị phạt, dù sao nó vẫn luôn bị như vậy.
"Thế nào, sợ sao?" Thẩm Thanh Trác lui về sau hai bước nhỏ, ngữ khí không lạnh không nhạt, "Sợ ta, hay là sợ chịu khổ?"
"Ta ——" Tiêu Thận muốn nói cái gì đó, lại đem lời nói nuốt trở về, cuối cùng chỉ hỏi một câu, "Tại sao?"
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, sói con đang gắt gao nhìn chằm chằm y, trong đôi mắt đen kịt cháy hai ngọn lửa sáng ngời.
Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Thanh Trác lại lập tức nghe hiểu, cười nhạt nói: "Nếu ta nói, đêm qua ta gặp ác mộng, mơ thấy một ngày nào đó của nhiều năm sau, ta bị ngươi thiên đao vạn quả, ngươi có tin hay là không?"
Đồng tử Tiêu Thận trong nháy mắt đột nhiên co lại, thắt lưng cong lên, bàn tay đặt trên ván giường không tự giác nắm chặt lại.
Là một tư thế tùy thời chuẩn bị tấn công.
"Ba ngàn đao, từng đao từng đao từ từ cắt xuống, đau chết." Thẩm Thanh Trác như không phát hiện ra dị thường của nó, giọng nói dịu dàng, ngữ khí nửa thật nửa giả, "Cho nên, vì tương lai đau ít một chút, tiên sinh quyết định bây giờ sẽ đối xử với ngươi tốt một chút."
Tiêu Thận lộ ra vẻ nghi ngờ trên mặt, hiển nhiên là không tin chuyện hoang đường của y.
Thẩm Thanh Trác cũng không hi vọng nó dễ dàng thay đổi, từ trong tay áo lấy ra vài bình bình lọ lọ, bỏ lên bàn, "Những thứ này là thuốc lấy từ Thái Y Viện, cách dùng cùng lượng dùng ta đã viết ra, dán trên thân bình."
Cơ thể được áo lông cừu ấm áp bao lấy, Tiêu Thận cảm giác bản thân như chôn vào bên trong một đám mây mềm mại bù xù, chóp mũi lại ngửi được mùi hàn mai* thơm ngào ngạt.
Trong mắt của nó tràn đầy đề phòng cùng nghi hoặc, ánh mắt lại không tự chủ được di chuyển theo bàn tay thon dài đẹp mắt kia.
"Đừng nhìn ta như vậy." Thẩm Thanh Trác tiện tay gạt gạt bấc đèn, khẽ cười nói, "Xem như tiên sinh chưa mất lương tâm, ngày làm một việc thiện đi?"
Tiêu Thận không tự chủ hít hít cái mũi nhỏ, giữ yên lặng như trước.
"Khụ khụ..." Thẩm Thanh Trác nghiêng mặt sang bên, nắm tay để trên môi ho khan hai tiếng, "Được rồi, tối nay giày vò đủ rồi, Điện hạ uống thuốc rồi đi ngủ sớm một chút đi, mau mau dưỡng thân thể cho tốt."
Dứt lời, y liền quay người định quay về Tễ Nguyệt Các.
Trời lạnh đất đông này, áo lông cừu cũng cởi ra cho bánh trôi, y lạnh đến mức không chịu nổi.
Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn, ngay khi y sắp bước ra bậc cửa, phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của tiểu thiếu niên.
"Khi nào thì bắt đầu?"
Thẩm Thanh Trác quay lưng về phía bánh trôi, bên môi câu ra một nụ cười, "Điện hạ muốn bắt đầu khi nào, vậy thì liền bắt đầu khi đó."
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm công tử: Bộ dáng tiểu đồ đệ khóc chít chít thật đáng yêu ~
Sau khi tiểu đồ đệ lớn lên: Bộ dáng tiên sinh khóc lên, đáng yêu hơn nhỉ....