"Hai người thấy thế nào? Nếu cảm thấy chưa hài lòng với điều khoản trong hợp đồng thì chúng ta có thể bàn bạc lại."
Cố Tinh Thần nhìn từng người đang xem hợp đồng, cậu cẩn thận nói: "Mộng Tâm, có vấn đề gì với hợp đồng à?"
Sắc mặt của cô ta thật sự rất nghiêm trọng.
Kiều Mộng Tâm ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi: "Anh Tinh Thần, mặc dù em không hiểu lắm nhưng hợp đồng của anh thật sự không vấn đề gì sao?"
"Gì cơ?"
"Điều kiện tốt như vậy, em cực kỳ nghi ngờ anh muốn bán em."
Cô gái này!
Cố Tinh Thần dở khóc dở cười: "Mộng Tâm, hiện tại anh nghi ngờ công ty em đã áp bức em một cách tàn ác vô nhân đạo thì đúng hơn. Hợp đồng này là hợp đồng nghiêm túc, phần trăm ăn chia cũng rất hợp lý, bộ anh là người sẽ kinh doanh lỗ vốn sao?"
"Nhưng mà..." Kiều Mộng Tâm thận trọng nói: "Phần trăm ăn chia cho em ở công ty hiện giờ so với cái này thấp hơn rất nhiều đó."
Cô ta nói một con số, Cố Tinh Thần và Cù Linh đều phải nhăn mặt.
Quá thấp! Xem như tất cả thù lao đều bị công ty nuốt hết, tiền chia cho Kiều Mộng Tâm chỉ có thể giúp cô ta đủ ăn đủ mặc.
"Em đúng là vô tâm." Cù Linh nhịn không được xoa đầu cô ta.
Kiều Mộng Tâm dẩu miệng, việc này cũng không thể trách cô ta được, dù gì cô ta cũng không phải là dân chuyên nghiệp, chỉ có chất giọng đặc biệt nên bị phát hiện thôi. Khi nghe mình có thể trở thành minh tinh thì đã vui tới mức quên mất đông tây nam bắc, huống chi lúc đó còn nhỏ tuổi, trong nhà không có ai hiểu biết về phương diện này nên cứ thế lơ ngơ ký hợp đồng.
Mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp bay ra, mùi cà chua chua ngọt hòa quyện với vị thịt bò kích thích khứu giác, khiến ba người cảm thấy đói cồn cào.
Cố Tinh Thần đứng dậy: "Em đi vô xem, hai người cứ từ từ, đừng vội."
Trên bàn cơm, trước mặt bốn người là một thố lớn thịt bò hầm cà chua, thịt bò nhìn rất non mềm, cà chua được hầm chín rục, nước sốt đặc sệt.
Vừa nhìn đã biết rất hao cơm.
Kiều Mộng Tâm 'oa' một tiếng, cô ta bưng chén cơm lên, sùng bái nói với Cố Tinh Thần: "Anh Tinh Thần quá tuyệt vời, thịt bò hầm cà chua thơm kinh khủng, thơm tới mức em muốn khóc luôn!"
Cố Tinh Thần bị dáng vẻ quá trớn của cô ta chọc cười: "Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, nhanh ăn đi, chị Linh cũng ăn đi."
Cù Linh không động đũa, cô cầm hợp đồng trong tay, nghiêm túc nói: "Nếu dựa theo hợp đồng của cậu, cung cấp cho chị tài nguyên tốt nhất thì chị đồng ý ký Xán Tinh."
Cố Tinh Thần lập tức vui vẻ: "Vậy quyết định như thế nhé!"
"Nào nào nào, cụng ly, chúc hợp tác suông sẻ!" Cậu nâng ly nước lên chạm ly với hai người.
"Ngon quá!"
Kiều Mộng Tâm thở dài nhét một miếng nạm bò vào miệng, Cù Linh bất đắc dĩ lấy khăn giấy ra nhìn cô ta: "Quay mặt qua đây, ăn cơm y như đứa con nít."
Cù Linh nhẹ nhàng lau đi vết dầu trên khóe miệng của Kiều Mộng Tâm, cô ta sửng sốt trong giây lát, sau đó xấu hổ đỏ mặt.
"Cám ơn chị Linh."
"Hai người quan hệ rất tốt, Mộng Tâm phải học hỏi chị Linh nhiều hơn."
Kiều Mộng Tâm gật đầu: "Em sẽ."
*
"Kiều Mộng Tâm, sao cô chậm chạp quá vậy, còn chưa tới nữa?"
Kiều Mộng Tâm cầm điện thoại, vội vàng bước đi: "Đến rồi đến rồi, đang ở dưới lầu."
Cô ta cúp điện thoại rồi nói với Cù Linh đứng bên cạnh: "Chị Linh, làm phiền chị đưa em tới công ty rồi, em có thể tự mình đi lên."
Mới vừa cơm nước xong, công ty đã gọi điện hối cô ta trở về, Cù Linh nói sẽ chở cô ta tới.
Cù Linh dừng xe, hất hất cằm: "Em đi lên đi, chị đi đậu xe đã."
Công ty giục rất gấp nên Kiều Mộng Tâm nghe theo: "Vậy em lên trước đây, cám ơn chị Linh."
Nói xong, cô ta đẩy cửa xuống xe rồi chạy chậm đến thang máy, lo lắng căng thẳng đứng trước cửa thang máy nhìn con số liên tục thay đổi.
Cù Linh nhìn đi chỗ khác, bẻ lái, xe từ từ lùi vào bãi đậu xe.
Cửa thang máy vừa mở, Kiều Mộng Tâm chạy đến phòng tập nơi phát ra âm thanh với vẻ mặt não nề.
Đẩy cửa ra, bên trong có bốn cặp mắt nhìn về phía cô ta, trong đó có một cô gái cao gầy xinh đẹp nhìn cô ta một cách đầy trào phúng.
Người đại diện Phương Đông như nhận được tín hiệu nào đó, vừa mở miệng là bắt đầu quở trách: "Kiều Mộng Tâm! Nhắn cho cô lâu như vậy mà giờ này mới tới, ba người bọn Huyên Huyên phải chờ một mình cô, cô to gan quá nhỉ. Sao hả, mới tham gia một cái show thực tế mà tưởng là mình đã hot lên rồi à? Muốn solo chứ gì?"
Huyên Huyên khoanh tay đi lên phía trước hai bước: "Anh Đông anh đừng nói vậy, khách quý trong show đó toàn là người có tên có tuổi không đấy, ca hậu thị đế đều có, biết đâu Mộng Tâm đã léng phéng được với ai rồi, chúng ta không đắc tội nổi đâu."
Giọng điệu của ả quái gở đầy mỉa mai, vô cùng trào phúng làm Kiều Mộng Tâm không phục, vặn lại: "Huyên Huyên cô đừng nói bậy nói bạ!"
Huyên Huyên hoàn toàn không coi cô ta ra gì, cô ta có thể vào cùng một nhóm với ả, chẳng qua chỉ có tác dụng để nâng ả mà thôi.
"Ồ, mọi người coi nè, còn dám trả treo với tôi. Anh Đông, hay là anh cho cô ta ra solo đi, dù sao Kiều Mộng Tâm cũng khinh thường ở chung nhóm với chúng tôi mà."
Phương Đông trừng Kiều Mộng Tâm: "Kiều Mộng Tâm cô giỏi lắm! Kêu cô tới tập nhảy mà cô cứ dây dưa dây cà, lẽ ra tôi không nên cho cô tham gia cái show đó, hời cho cô quá."
Biết Phương Đông thiên vị Huyên Huyên, Kiều Mộng Tâm vẫn vội vàng giải thích: "Anh Đông, em nhận được điện thoại của anh là chạy đến đây ngay, không dám trễ một giây phút nào, thật đó."
Nếu không cho cô ta tham gia tiếp, vậy thì cô ta thật sự sẽ không còn cơ hội xuất hiện trên màn hình nữa.
Kiều Mộng Tâm gần như sắp khóc.
"Cô còn dám cãi chầy cãi cối!" Phương Đông giận dữ nói.
Bang!
Đột nhiên cửa phòng tập bị đẩy ra, một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ đi vào. Quần bút chì màu đen bao bọc đôi chân dài thằng tắp thon thả của cô, cô đi đôi bốt Martin màu đen, mặc áo khoác lửng rộng ngắn ngang người, tóc cột đuôi ngựa.
Cô kéo kính râm xuống, nhìn một vòng những người bên trong.
Giọng nói của cô trong trẻo lạnh lùng, lời nói bình tĩnh làm cho người ta phải lạnh người.
"Mộng Tâm, em phải tập trong bao lâu, chị chờ em."
Kiều Mộng Tâm nhìn cô, miệng hơi hơi mím lại: "Chị Linh."
Trong giọng nói có chút tủi thân, ánh mắt Cù Linh càng lạnh hơn.
Phương Đông lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, dĩ nhiên nhận ra cô, gã bị khí thế của cô bao lấy, đến nỗi nói lắp bắp.
"Chị, chị Linh, chị, sao chị tới đây?"
Dù gì cô cũng đã từng là ca hậu, cho dù bây giờ độ nổi tiếng không còn cao như trước nhưng cũng không phải người mà gã muốn đối xử thế nào cũng được.
Ba người khác càng kinh ngạc hơn, Huyên Huyên không ngờ lúc nãy ả chỉ thuận miệng nói đại thôi, chẳng lẽ Kiều Mộng Tâm may mắn đến thế cơ à? Cô ta với Cù Linh có mối quan hệ tốt như vậy sao?
Ánh mắt của Cù Linh cực kỳ lạnh lẽo, cô chậm rãi đi đến bên cạnh Kiều Mộng Tâm rồi nói với Phương Đông: "Tôi đưa Mộng Tâm đến đây, hình như cậu cho rằng em ấy nói dối, đến quá muộn à?"
"Không, không có." Phương Đông theo bản năng phủ nhận.
"Từ lúc nhận được điện thoại của cậu đến nơi này tổng cộng 26 phút, đoạn đường dài 14 km, có năm đèn giao thông, tôi cảm thấy thời gian khá ổn."
Lời nói phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Cù Linh không hề có chút độ ấm nào, Phương Đông lau mồ hôi trên trán, cười xấu hổ nói: "Đúng, đúng, rất nhanh, nhanh lắm."
Cù Linh vòng tay qua vai Kiều Mộng Tâm, rõ ràng là động tác bảo vệ, Kiều Mộng Tâm lùn hơn cô một chút nên giống như bị cô ôm vào lòng mình.
"Vậy thì, khi nào Mộng Tâm có thể đi?"
Phương Đông ước gì có thể nhanh chóng tiễn ác thần này đi cho rồi: "Bây giờ, bây giờ có thể đi rồi."
Cù Linh: "Không tập nhảy nữa sao?"
"Không, không, tôi nhầm, là ngày mai, sáng mai."
Cù Linh hài lòng gật đầu, cô ôm Kiều Mộng Tâm quay người rời đi, Kiều Mộng Tâm hơi chột dạ muốn xoay đầu lại thì bị cô ấn đầu đi về phía trước.
"Kiều Mộng Tâm may mắn ghê, có thể khiến cho Cù Linh đưa cô ta tới!"
Phương Đông cảm thấy chân gã run rẩy nãy giờ, khí thế của Cù Linh thật sự quá mạnh.
Huyên Huyên bất mãn khịt mũi: "Vớ vẩn! Chỉ là thứ quá thời, có gì đâu mà kiêu với ngạo!"
Phương Đông trừng ả: "Tự lo cho mình trước đi, lạc đà gầy còn hơn ngựa, lúc chị ta nổi tiếng không biết cô còn đang chơi bùn ở chỗ nào kìa."
Giới giải trí 'ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây' không hề sai, nhưng Phương Đông thấy nhiều, biết rõ lúc còn là tép riu chưa nổi tiếng thì còn có thể giẫm đạp, nhưng đã từng nổi tiếng thì không thể giẫm được, ai biết ngày nào đó sẽ trở mình chứ.
Bị Cù Linh kéo đi về phía trước, Kiều Mộng Tâm vẫn có chút chột dạ: "Chị Linh, em cứ đi luôn như vậy không tốt lắm đâu, anh Đông nói phải tập luyện."
Cù Linh nhét cô ta vào trong xe: "Vừa rồi cậu ta nói sáng mai mới phải tập, em đừng lo, chị đưa em về nhà."
"Nhưng mà..."
Cù Linh: "Không nhưng nhị gì hết, có chị ở đây, yên tâm."
Kiều Mộng Tâm yên lặng một lúc lâu, sau đó nhếch miệng cười.
Mặc kệ nó, dù sao anh Tinh Thần đã thỏa thuận với cô ta rồi, cô ta không sợ không tìm được công ty khác, sợ gì nữa!
*
Cố Tinh Thần ngồi trên ghế xoay trong văn phòng mang chức danh của tổng giám đốc, tư thế thoải mái xoay một vòng.
Viên Cần cạn lời nhìn cậu: "Nè, tốt xấu gì cậu cũng là tổng giám đốc, thỉnh thoảng cũng nên quản lý công việc trong công ty đi chứ. Anh là người đại diện thôi mà bây giờ phải kiêm thêm chức vụ, còn phải giúp em xử lý việc kinh doanh của công ty, em làm ơn làm người đi!"
Cố Tinh Thần trợn mắt: "Nói cho đúng vào, đây là đang đào tạo anh, chỉ làm người đại diện thì uổng cho anh quá! Hơn nữa không phải có Lưu Trọng hỗ trợ anh sao, công ty còn có giám đốc mà."
Viên Cần:...
Y quay đầu nhìn Lưu Trọng như cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện rồi hít một hơi thật sâu, đúng là người này rất năng lực toàn diện về mọi mặt, nhưng cũng quá im lặng kiệm lời, mỗi lần nói chuyện với Lưu Trọng đều làm y cảm thấy có chút sợ hãi.
Văn phòng này hai bên đều có cửa sổ kính sát đất, có thể thấy rõ dòng người và xe cộ qua lại tấp nập bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh tòa nhà cao tầng ở đối diện.
Cố Tinh Thần đang nói bỗng nhiên dừng lại, mắt cậu nhìn chằm chặp vào lối ra vào của tòa nhà đối diện, hận không thể dán hẳn vào cửa kính.
Viên Cần cũng thò đầu qua theo cậu nhìn về phía trước: "Sao vậy? Cậu thấy ai à?"
Thân hình đó có hóa thành tro thì cậu cũng nhận ra.
Cố Tinh Thần hỏi: "Đối diện là công ty nào?"
Viên Cần không biết cậu đang nói cái gì, không hiểu ra sao.
Lưu Trọng ở một bên lên tiếng: "Cố tổng, đối diện là nơi làm việc của công ty truyền thông Ánh Quang, cậu có thể xem chi tiết trong này."
Lưu Trọng đưa cho Cố Tinh Thần một cái ipad, Cố Tinh Thần thu hồi tầm mắt ngồi về chỗ, ngón tay lướt ipad, vừa nhìn vừa nhướng mày, sau đó nhìn qua Lưu Trọng.
Người này thật sự xài tốt ghê, anh ta tự mình thu thập tư liệu của Tô Hàm, thậm chí gần đây Tô Hàm làm chuyện gì cũng đều được ghi chép rõ ràng.
"Truyền thông Ánh Quang, Lưu Tư Hào."
Ngón tay Cố Tinh Thần ấn ấn vào ảnh chụp trên ipad, từ từ nheo mắt lại.
Lại xuất hiện một tên nam phụ.
Lưu Tư Hào, cậu hai của truyền thông Ánh Quang, cũng là một trong những sứ giả hộ hoa của Tô Hàm trong nguyên tác, cho Tô Hàm không ít tài nguyên tốt, nâng Tô Hàm một bước lên mây.
Không ngờ lần này hai người lại thông đồng với nhau sớm như vậy.
Nếu nói không phải do Tô Hàm cố tình bày ra, Cố Tinh Thần không bao giờ tin, trong tài liệu mà Lưu Trọng đưa cho thấy Tô Hàm 'tình cờ' xuất hiện bên cạnh Lưu Tư Hào rất nhiều lần, sau đó mới bị chú ý.
"Ảnh chụp rất đẹp." Cố Tinh Thần khen ngợi.
Vẻ mặt Lưu Trọng không cảm xúc: "Cám ơn ông chủ."
Nửa tiếng sau.
Điện thoại của Hàn Tuyển Ý liên tiếp vang lên tiếng tin nhắn, gã đang nằm xoài trên sô pha chơi game trong phòng trọ của Tô Hàm, bị tin nhắn làm gián đoạn dẫn đến nhân vật trong trò chơi bị chết, gã lập tức bực bội chuyển sang giao diện tin nhắn.
Thấy rõ ảnh chụp trên màn hình, bỗng dưng gã trợn trắng mắt, lật người ngồi dậy khỏi ghế sô pha.
Mẹ kiếp, thảm cỏ xanh trên đầu gã cao như nấm mồ rồi!
- --
Tác giả có chuyện nói:
Hàn Tuyển Ý: Tôi xanh rồi!
Cố Tinh Thần: Đừng sợ, xanh nhiều lần lắm, mới có hai lần thôi mà nhằm nhò gì.
END CHƯƠNG 28.