EDIT: Morticia.
Khẽ cắn môi, thân là người mắc bệnh nan y còn sợ gì nữa, ho nhẹ một tiếng, cứ đường đường chính chính đi vào, người ưỡn lên thẳng tắp.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tách biệt không gian trong thang máy, không khí cực kỳ quỷ dị, hai bên toàn bảo tiêu cao to lực lưỡng, giống như sợ ông chủ của mình bị tập kích, Diệp Y có chút bất đắc dĩ, một cô gái tay trói gà không chặt như cô lợi hại đến thế?
"Mai cô phẫu thuật?"
Bên tai đột nhiên có giọng nam bình tĩnh, Diệp Y ngẩn người, phát hiện hình như lão đại nói chuyện với mình, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác gật đầu, "Ừ."
Người đàn ông phi thường hoàn mỹ, nhưng trên sống mũi mang mắt kính gọng vàng khiến người ta có cảm giác tư văn hữu lễ, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhạt, "Phẫu thuật thuận lợi."
Diệp Y nuốt nuốt yết hầu, miệng hồng khẽ nhếch, giống như hình thấy quái vật, không nghĩ tới lão đại khách khí lễ phép như thế, cái này không giống hình tượng bá đạo tổng tài nha, quả nhiên người làm ăn ai mà không khéo léo, cao ngạo lạnh lùng như thế ai nói chuyện làm ăn cho được.
"Cảm ơn, cái kia...!Tôi không đến thăm ông Phó được, phiền anh hỏi thăm giúp tôi." Cô cũng lễ phép cười cười.
Cô gái cười lên phá lệ trong trẻo, mặt mày cong cong, đôi mắt hạnh sâu không thấy đáy, không trộn lẫn tạp chất, người đàn ông tiện tay đỡ mắt kính, ôn hòa hữu lễ, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhạt như cũ.
"Được."
Không ngờ lão đại dễ nói chuyện như thế, Diệp Y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người lớn lên đẹp trai, tính tình còn tốt như thế đúng là hiếm gặp.
Chờ thang máy đến lầu một, theo lễ phép, cô khách khí vẫy tay, "Gặp lại."
Cô gái nhỏ đứng đó, Phó Cận Sinh hơi kéo môi dưới, "Gặp lại."
Nói, trực tiếp cất bước rời đi, dáng người cao lớn thẳng tắp như tạc tượng, cực kỳ hoàn mỹ, mấy y tá ra ra vào vào cũng không nhịn được lén liếc mắt mấy lần, hình như chưa từng gặp ai đẹp trai khí thế như vậy, nhưng thấy bảo tiêu bên người đối phương, chắc chắn không phú thì quý.
Ra khỏi bệnh viện, bảo tiêu mở cửa xe, trợ lý phía sau nhận điện thoại thần sắc nghiêm túc đi tới, chân thành nói: "Phó tổng, hôm nay Phó Nhất Lâm lại đi tìm đám Lưu tổng, hình như muốn thu mua cổ phần trong tay bọn họ."
Nghe vậy, người đàn ông vừa ngồi vào xe, vừa tiện tay sửa cà vạt không nghiêng không lệch, xuyên qua cửa sổ xe nhìn chằm chằm người đứng bên ngoài, dưới ánh mắt trời, mắt kính gọng vàng lại ánh lên.
Thấy vậy, trợ lý đổ mồ hôi cúi đầu, "Đã rõ!"
Xe đen cua một đường cong duyên dáng chậm rãi rời đi, mà bên cửa bệnh viện, một cô gái mang quần áo bệnh nhân còn đang đứng đó tìm kiếm xung quanh, tìm nửa ngày mới thấy chiếc xe thể thao màu hồng kia.
Diệp Y nói với Lý Cầm Cầm chuyện cô mới đụng phải vị hôn phu, hình như chưa từng nghĩ lão đại dễ nói chuyện như thế, nhưng Lý Cầm Cầm cười lạnh liên tục, giống như đang cười nhạo cô ngây thơ.
Mặc quần áo bệnh nhân ra ngoài tản bộ một vòng, thẳng đến khi dì Lý gọi điện thoại, Diệp Y mới kêu Lý Cầm Cầm đưa cô về, trên thế giới này điều đáng thương nhất chính là bản thân có tiền, nhưng không được ăn uống thả ga, đây thật sự là chuyện khiến người ta vô cùng tuyệt vọng.
Ngày thứ hai đúng hẹn phẫu thuật, ba cô vội vàng chạy tới, hình như ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, đối với Diệp Y mà nói, có khi khẩn trương là giả, nhưng không có biện pháp, nếu không làm phẫu thuật sợ là nửa năm cũng không sống được.
Chờ đến lúc vào phòng phẫu thuật, thuốc gây mê phát huy tác dụng cô còn chưa biết chuyện gì, ngủ trước khi đèn phẫu thuật sáng lên, không biết qua bao lâu, chờ đến lúc cô tỉnh lại toàn thân cực kỳ khó chịu, mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến đêm tỉnh lại lại không được ăn gì, chỉ có thể truyền dịch bổ sung dinh dưỡng, đáng hận là Lý Cầm Cầm còn ăn táo trước mặt cô!
"Aiz, xin lũi rất nhiều!" Giống như nhận ra gì đó, cắn thêm hai ba miếng xử xong quả táo rồi vứt đi.
Phẫu thuật xong ngày thứ ba Diệp Y mới miễn cưỡng ăn được chút cháo, nước mật ong gì đó, vẫn đỡ hơn không được ăn gì, mỗi ngày nằm trên giường truyền dịch, không có việc gì làm cô chỉ có thể xem phim trên tivi, vì gần đây cô mê nam chính bộ kiếm hiệp đang hot, có khả năng diễn xuất, không có drama, diễn viên tốt như thế, hết lần này tới lần khác không được bao nhiêu người thích, bên dưới bình luận toàn anti.
Vì lúc đoàn phim tổ chức lễ khai máy, bên dưới tự xưng là 'non-fan' điên cuồng gây chuyện, nói nam chính bình hoa, nữ chính xấu, đứng thứ năm hot search là #Chúc mừng Hồng Tiêu Kiếm#.
Bồ Công Anh Trắng: Giá trị nhan sắc của Sửu Tĩnh có khi còn không bằng nữ phụ [mặt cười].
Mê: Quả nhiên nữ chính chỉ có thể dùng trang điểm cứu vớt gương mặt [móc mũi].
Nước Chanh: Không phải lấy nam làm chủ à? Sửu Tĩnh lại đứng chính giữa, thứ tôi nói thẳng, Lục Trần là phế vật!
EDIT: Morticia.
Diệp Y không nhìn được, muốn đăng ký tài khoản mới nói chuyện.
Bầu Trời trả lời @Nước Chanh: Bên cạnh là MC, Lục Trần không tiện đẩy MC ra, chỉ tùy tiện đứng một chỗ lúc phỏng vấn, sao nhìn ra nhiều thế?
Trả lời được một lúc, cô thở phào một cái, nhưng rất nhanh đối phương lại trả về cô một câu.
Nước Chanh trả lời @Bầu Trời: Tùy tiện đứng, thế sao không thấy nữ ba đứng giữa? Chưng Chử(*) nhà mày là phế vật, rửa không sạch [mỉm cười].
(*) Toi cũng chịu thua.
Khum hiểu lắm.
Diệp Y tức giận, bắt đầu cãi lộn với người kia, nhưng đối phương lại tăng cấp công kích lên người, càng ngày càng khó nghe, cô cũng không khách khí, đây không phải vấn đề thần tượng của fan hâm hộ, mà là vấn đề không được thua.
"Cậu đang làm gì vậy, bộ dáng như xác chết sống lại ấy." Lý Cầm Cầm đang lật báo lơ đãng nhìn cô.
Hít sâu một hơi, Diệp Y đặt điện thoại xuống mỉm cười: "Đánh nhau với người ta, rất tốt, tớ kêu người khóa ID nó, để xem nó chửi nhau với tớ kiểu gì!"
Lý Cầm Cầm: "..."
Diệp Y không nói suông, lập tức gọi cho trợ lý Trương, thuận tiện khóa mỏ người này, trợ lý Trương sửng sốt hồi lâu, nhưng khẳng định vẫn theo lời cô làm.
Ngành giải trí là địa bàn của tư sản, khóa một ID đối với bộ phận PR của công ty cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, Diệp Y không thích chịu thiệt, có đặc quyền thì dùng đặc quyền, đây là nguyên lý xã hội.
"Tớ nói này, cậu thật sự vào ngành giải trí?" Lý Cầm Cầm lật báo, lơ đễnh nói: "Theo tớ thì cậu chơi chút thôi, đến lúc đó kêu ba cậu ngấm ngầm nhúng tay, lấy cho cậu một vai diễn là được."
Cho dù là giải thưởng uy tín cũng phải cân nhắc nhiều yếu tố, huống như một cái giải thưởng không có giá trị cao như thế, tư bản thôn tính luôn cũng được, đây chính là ngành giải trí.
"Tớ chỉ chơi chút thôi, cậu thấy công ty ba tớ có nhiều tài nguyên tốt như thế, cho người khác thì tiếc quá, với lại cậu không thấy quay phim cũng vui à? Pằng pằng!"
Cô thủ thế nổ súng, Lý Cầm Cầm bên kia cũng bị chọc cười, "Tớ thấy gần đây cậu thay đổi hơi bị nhiều rồi đấy, bệnh một trận thay đổi quan điểm một người, cậu vui là được."
Nói đến đây, cô nàng không mặn không nhạt nói: "Không phải cậu thấy Lục Trần đẹp trai à? Kêu ba cậu cho người thả cành ô liu, khẳng định đối phương sẽ dính lên, mấy cái chế tác lớn nhà cậu tiểu thịt tươi nào chả mơ ước đến."
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, Diệp Y tựa lên giường buồn chán lướt điện thoại, phát hiện hiệu suất làm việc của công ty nhà mình rất nhanh, người mới mắng cô không thấy trả lời lại nữa, trong lòng Diệp Y vui vẻ một trận, quả nhiên có quyền rất tốt nha.
"Cậu không biết thần tượng chỉ có thể đứng nhìn từ xa à? Tớ chỉ thưởng thức mặt anh ta, ai biết đằng sau bộ mặt đó là người như thế nào." Diệp Y bĩu môi thản nhiên nói: "Trợ lí Trương nói kịch bản kia của tớ tháng này khai máy, nhưng vì cơ thể tớ, lại trì hoãn đến tận tháng sau, tớ định mời thầy dạy diễn, nên biết chút gì đó."
Nghe vậy, Lý Cầm Cầm nhìn người trên giường nhiều hơn, "Cậu ngược lại đi chơi, cậu xem con riêng của ba cậu kìa, nghe nói ba cậu đưa nó vào công ty, không chừng ngày nào đó đem hết tiền nhà cậu đi luôn."
Diệp Y lắc đầu xem tivi, một bên lườm cô nàng, "Thế thì tớ phải làm sao, lấy cơ thể này đi tranh gia sản với người ta, cho dù tranh đến lúc hai chân duỗi thẳng (*), còn không phải để lại cho người ta hết."
(*) Dead.
"Sống thì phải biết hưởng thụ, thời gian trân quý, cứ đi sợ mấy chuyện không biết lúc nào ập tới, còn không bằng hưởng lạc, đừng nói nữa, tớ thấy tớ phải tìm bạn trai thôi, thế nào cũng phải nếm thử hương vị tình yêu mới không uổng phí một đời người."
Lý Cầm Cầm cau mày chưa nói gì, đột nhiên ngoài cửa bị gõ, nếu là bác sĩ, gõ cửa rồi thì trực tiếp đi vào.
Ngay lúc Lý Cầm Cầm chuẩn bị ra mở cửa, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mang vest xanh nhàn nhã đi vào, trong tay còn cầm bó hoa và mỹ phẩm dưỡng da, Diệp Y nằm trên giường sưỡng sờ nhìn người này, nguy, người này là gì của nguyên chủ thế?
"Anh tới đây làm gì?"
Nhìn người đi vào, sắc mặt Lý Cầm Cầm nháy mắt lạnh xuống, còn khoanh tay quét mắt lên người đối phương.
Người đàn ông không tức giận, đặt đồ xuống ánh mắt liền rơi lên người Diệp Y, trên mặt mang theo lo lắng, "Tất nhiên là tôi đến thăm em gái rồi."
Em gái?!!
Diệp Y mơ hồ nhìn người trẻ tuổi trước mặt này, đừng nói, người này thật sự có mấy phần giống ba cô, nhưng cô nhớ rõ mình làm gì có anh chị em nào khác nữa?
Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Diệp Y lập tức thay đổi, chắc không phải người này là con riêng ngoài giá thú của ba cô chứ!!!.