Xuyên Thành Thiên Kim Thật Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn


Cô Triệu giảng xong cho Giang Li, lúc đang định rời đi thì nhìn thấy Đồng Diệc đứng ở bên cạnh, cô ấy hơi hơi nhíu mày, vòng qua Đồng Diệc trở lại trên bục giảng.


Đồng Diệc duỗi tay gõ gõ bàn học của Giang Li, “Không được cho phép đã bá chiếm vị trí của tôi rồi, có phải tôi nên hỏi chút tiền thuê của cậu không nhỉ?”

Giang Li lập tức trở lại vị trí của chính mình, phản bác nói: “Vậy mỗi lần cậu đi ngang qua chỗ ngồi của tôi thì tôi có thể hỏi cậu phí qua đường không?”

Đồng Diệc lắc đầu cười khẽ, lẩm bẩm một câu: “Nhóc tham tiền.



Giang Li nhíu mày: “Có thể xóa chữ ‘ nhóc ’ đi không?”

Đồng Diệc vòng qua cô, trở lại vị trí của mình, sau đó cả người mềm như bông dựa vào vách tường, “Tôi cùng Giang Châu cùng lứa tuổi, lớn hơn cậu hai tuổi.



Giang Li quay đầu nhìn cậu, “Vậy sau này tôi gọi cậu là sâu ngủ lớn nhá?”

Đồng Diệc:……

Thôi, cậu không nói lại được cô ấy.



Trong quá trình hai người đấu võ mồm, nam sinh ngồi ở phía trước Giang Li vẫn luôn yên lặng dựng lỗ tai lên lên, sau đó thừa dịp cô Triệu không chú ý, trộm lấy di động ra, click mở một nhóm chat nhỏ chỉ có tầm mười người.


Tối hôm qua Thẩm Miên cùng Giang Li náo loạn không thoải mái, hôm nay cũng đã truyền khắp toàn bộ lớp học, tuy đại đa số đều đang bận học tập, cũng không quan tâm mâu thuẫn giữa hai người, nhưng cũng có không ít người muốn giúp Thẩm Miên trút giận đâu.


Vốn bọn họ còn nghĩ Giang Li lớn lên trong cô nhi viện, lại là mới đến, chỉ cần mọi người cùng nhau cô lập cô ấy cũng đã đủ cho cô khó chịu.


Về phần nghe đồn Giang Li có quan hệ thân quen với Đồng Diệc, bọn họ cũng chưa tận mắt nhìn thấy, tất nhiên cũng không tin mấy.


Đặc biệt là nam sinh ngồi ở phía trước Giang Li, tối hôm qua hắn chính là mơ hồ nghe được hai người phía sau nói chuyện phiếm, tuy nội dung cụ thể không nghe rõ, nhưng hình thức nói chuyện kia, rõ ràng chính là không thân lắm đâu!

Cho nên, bọn họ cũng không lo lắng Đồng Diệc ra mặt cho Giang Li.


Nhưng mà sáng hôm nay thấy qua Giang Li cùng Đồng Diệc đấu võ mồm, nam sinh hàng phía trước lại có chút không rõ suy nghĩ của Đồng Diệc lắm.



Hắn báo lại chuyện này cho mọi người trong nhóm chat, lập tức có người đề nghị hắn thử thái độ Đồng Diệc một chút.


Có lẽ Đồng Diệc cũng không có đáng sợ như trong lời đồn đâu?

Dù sao cậu ấy đều đã chủ động cho Giang Li mượn thẻ cơm, hơn nữa Giang Li kêu cậu ấy là sâu ngủ lớn cậu ấy cũng không có phản ứng gì mà.


Quan trọng nhất chính là, trước đây mọi người cũng chưa từng thấy cậu ấy bắt nạt bạn cùng lớp nào, nói không chừng những lời đồn cậu ấy uống rượu đánh nhau đều là tin vịt ấy chứ.


Nam sinh phía trước hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí quay đầu, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng đờ nhìn Đồng Diệc, “Đồng…… Đồng Diệc, mình làm mất thẻ cơm rồi, có thể mượn thẻ cơm của cậu dùng một chút được không?”

Đồng Diệc liếc xéo hắn một cái, lười biếng trả lời: “Lấy cái thứ đặt trên cổ cậu xuống đây đổi với tôi!”

“Này…… A?” Nam sinh hoàn toàn sửng sốt.


Đồng Diệc cười nhạo một tiếng, “Mất thẻ cơm cũng không biết đi báo mất giấy tờ rồi làm lại thì cậu cần giữ cái thứ kia làm gì?”

Nam sinh:……

Hắn xác định, Đồng Diệc vẫn là Đồng Diệc không dễ chọc kia.


Hắn cho Giang Li mượn thẻ cơm tuyệt đối là bởi vì bọn họ thân quen.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận