Xuyên Thành Thiên Kim Thật Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn


Còn có người nói, Đồng Diệc tuy là kẻ lưu manh nhưng xuất thân hào môn, hắn hẳn là chướng mắt Giang Li lớn lên ở cô nhi viện mới đúng.

Nhưng rất nhanh lại có người phản bác: Giang Li tuy rằng lớn lên ở cô nhi viện nhưng chăm chỉ tiến tới, mấu chốt nhất là lớn lên còn xinh đẹp như vậy, còn không nhất định là người ta coi trọng Đồng Diệc đâu, dù sao thì trừ cái mặt với tiền ra thì Đồng Diệc chính là kẻ lưu manh không ra làm sao.

Cũng có người xem náo nhiệt không chê to chuyện, nói nếu chỉ bàn về tướng mạo, kỳ thật hai người cũng rất xứng đôi.

Người trong nhóm chat buôn đến khí thế ngất trời, Giang Nhược xem qua một lượt tin nhắn của mọi người, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía hàng cuối cùng.

Trong tay Giang Li đang cầm một quyển tạp chí xem, Đồng Diệc lại như mọi khi ghé vào trên bàn ngủ, thoạt nhìn dường như không tương quan chút nào, nhưng lại ngoài ý muốn làm người ta cảm thấy hài hòa.

Giang Nhược tay cầm bút chì bấm, lại vẽ vòng vòng lên giấy nháp, không cẩn thận ấn đến gãy cả ngòi.

Cô ta thở dài, mở ra tài liệu ôn thi bắt đầu ôn tập.

Sắp thi thử rồi, cô ta không nên đặt quá nhiều sự chú ý ở trên người Giang Li.

#
Sau khi cùng Giang Li tách ra, Phong Vận cả người đều mất hồn mất vía, bà ta cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó quan trọng rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra là chuyện gì.


Buổi tối Giang Hoài về nhà, thấy bà ta bộ dáng thất thần, nhíu mày hỏi: “Hôm nay em đi tìm Giang Li, kết quả thế nào?”
Phong Vận thở dài, “Em thấy con bé vẫn là đang trách chúng ta, với cả chúng ta xác thật không hề chăm sóc nó tử tế, nó trách chúng ta cũng đúng thôi.


Giang Hoài cười nhạt một tiếng, “Chúng ta cung cấp môi trường giáo dục tốt cho nó, nuôi nó ăn mặc, nó không biết cảm ơn cũng thôi đi, hiện tại xem ra lại là nuôi ra kẻ thù.


Nghe được bốn chữ “Nuôi nó ăn mặc”, Phong Vận đột nhiên trừng lớn hai mắt, cuối cùng bà ta đã nhớ ra rồi, chính là chuyện lúc trước bà ta đã quên.

Hôm nay bà ta đến trường tìm Tiểu Li, một là để tâm sự cùng Tiểu Li, hai là vì đưa tiền cho Tiểu Li.

Nhưng sau khi bị Tiểu Li đâm hai câu, chính mình thế nhưng đã hoàn toàn quên mất mục đích đến trường, ngay cả tiền cũng chưa kịp đưa cho nó liền mất hồn mất vía về nhà.

“Em…… hôm nay em quên đưa tiền cho Tiểu Li rồi.

” Phong Vận biểu tình thấp thỏm, thanh âm cũng lắp bắp.

Giang Hoài vẫn một bộ không sao cả, “Bây giờ em chuyển tiền cho nó cũng chẳng muộn.



“Nhưng…… nhưng mà Tiểu Li không có di động.

” Phong Vận vẻ mặt áy náy, cảm thấy chính mình thật sự không phải một người mẹ xứng chức.

“Vậy em chuyển tiền qua cho Nhược Nhược, bảo con bé giao cho Giang Li.

” Giang Hoài tiếp tục đưa ra chủ ý.

Phong Vận lắc đầu, “Tiểu Li vốn đã cảm thấy Nhược Nhược đoạt đi cuộc sống của con bé rồi, nếu để Nhược Nhược đi đưa tiền cho nó, em lo nó sẽ nghĩ nhiều.


Đề nghị lần nữa bị phủ quyết, Giang Hoài hoàn toàn không còn kiên nhẫn, “Chính em tự xem mà làm, anh đi tắm rửa trước.


Phong Vận nhíu mày do dự một lát, lấy di động ra nhắn tin cho Giang Châu, bảo hắn bớt thời giờ đưa chút tiền qua cho Giang Li.

Tại trường cấp ba số 1 Mân Giang, lớp số 1 năm hai, Giang Châu đang cúi đầu sửa sang lại bài sai trong vở, đột nhiên cảm giác được di động trong túi quần rung lên.

Hắn lấy di động ra mở khóa, sau khi xem qua tin nhắn kia liền cười nhạo một tiếng rồi tùy tay ném điện thoại di động ở trên bàn.

Đưa tiền là không thành vấn đề, nhưng khi nào đi đưa, vậy phải xem tâm tình của hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận