Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày



Biên tập: Cải

Bước ra khỏi cửa thư viện, cả khuôn mặt cùng với tai của Khương Yên đều hồng thấu.

Cô thực sự đã bị Hoắc Đình Diễm dọa sợ.

Sao lại có người... to gan như vậy chứ!!!!

Tốt xấu gì thì anh vẫn còn đang là học sinh cấp ba, là người của công chúng đó!!! Vì sao lại có thể làm ra hành động như vậy cơ chứ!!!

Khương Yên lấy tay bịt kín tai, cúi đầu, bước nhanh về phía trước. Người con trai lười biếng đi phía sau cô, trên gương mặt đẹp trai là nụ cười thỏa mãn.

Hoắc Đình Diễm nhìn bộ dáng hoảng loạn của Khương Yên, im lặng mỉm cười. Anh gọi Khương Yên lại "Chúng ta gọi xe trở về?"

Khương Yên "Được"

Trên đường về nhà, Khương Yên cúi đầu yên lặng chơi điện thoại, cự tuyệt cùng Hoắc Đình Diễm nói chuyện phiếm.

Sau khi đưa Khương Yên về nhà, Hoắc Đình Diễm trở về nhà cất cặp sách, sau đó mới đi về nhà ba mẹ đang ở.

....

Đối với con trai cưng đã lâu không về nhà, mẹ Hoắc tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

Còn ba Hoắc, thực sự không hiểu nổi niềm kích động của vợ, bất đắc dĩ giựt giựt khóe miệng, theo chân bà xã đi ra đón con trai.

"Có mệt không con?" mẹ Hoắc nhìn Hoắc Đình Diễm, cầm lấy túi đồ trên tay anh "Con mua quà cho ba mẹ sao?" Bà vui mừng hỏi.

Hoắc Đình Diễm cong môi cười nhìn mẹ mình "Mẹ nhìn xem có thích không? Lúc ở nước ngoài nhìn thấy nó, con đã cảm thấy nó sẽ rất hợp với mẹ"

Hai mắt mẹ Hoắc sáng lên, còn chưa mở ra đã nói "Nhất định sẽ hợp, đồ con trai mua đương nhiên là hợp rồi"

Nghe vậy, ba Hoắc đang ngồi xem điện thoại liền cười lạnh một tiếng, đối với cách hành xử của vợ mình tiến hành khinh bỉ "Nhìn còn chưa có nhìn, sao em đã biết là hợp?"

Lời nói vừa dứt liền bị mẹ Hoắc liếc xéo một cái.

"Đương nhiên, ánh mắt của con trai em rất chuẩn, không giống như ai kia, đồ mua về thật sự là... chậc chậc" Mẹ Hoắc ngạo kiều nói "A Diễm, con ngồi nghỉ một chút đi, cơm nấu sắp xong rồi. Nhìn con kìa, dạo này bận rộn đến gầy cả người, hôm nay nhớ ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể"

"Vâng"

Hoắc Đình Diễm đối với chuyện ba mẹ mình hay nói móc nhau, cảm thấy rất thú vị.

Anh sinh ra trong một gia đình hòa thuận hạnh phúc cho nên cũng mong trong tương lai mình sẽ có một gia đình nhỏ như vậy.

Nghĩ đến Khương Yên, Hoắc Đình Diễm liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn báo tin mình đã về nhà cho cô.

Hoắc Đình Diễm: Đã về đến nhà. Buổi tối cậu nhớ phải ăn cơm.


Khương Yên rất nhanh liền nhắn tin trả lời: Được.

Hoắc Đình Diễm cúi đầu, nhoẻn miệng cười nhắn lại:.... Hôm nay, có nhớ đến tôi không?

Khương Yên nhìn tin nhắn Hoắc Đình Diễm gửi đến, dở khóc dở cười.

Cô sao có thể không nhớ đến anh chứ? Chỉ là cô biết, ba mẹ nào cũng rất nhớ con cái của mình, đặc biệt là Hoắc Đình Diễm còn hay đi công tác, ba mẹ lại càng đặc biệt quan tâm, lo lắng cho anh hơn. Tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng bọn họ nhất định là rất nhớ anh.

Khương Yên rất hôm mộ gia đình hòa thuận hạnh phúc của anh cho nên tự nhiên cũng hy vọng anh cùng người nhà có thể luôn hạnh phúc, vui vẻ như vậy. Dành nhiều thời gian ở bên ba mẹ là điều mà con cái nên làm.

Cô không có được may mắn có được một gia đình hạnh phúc cho nên thực sự rất muốn gia đình của anh có thể được hạnh phúc, vui vẻ.

Khương Yên suy nghĩ giây lát, cúi đầu nhắn lại: Cậu ngày mai hẵng trở về, dành nhiều thời gian bên ba mẹ thêm một chút.

Hoắc Đình Diễm: Vậy còn cậu.

Khương Yên ngẩn người nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Đúng vậy, còn cô thì sao?

Cô dường như trước nay đều không có duyên phận có được quan hệ thân mật với ba mẹ, mặc kệ là đời trước hay là hiện tại, sau khi đã trọng sinh. Cô dường như chưa từng được cảm nhận tình yêu thương cũng như sự ấm áp của ba mẹ.

Đời trước ba mẹ cũng yêu thương cô nhưng không bao lâu sau, đến khi cô học cấp hai ba mẹ liền qua đời, còn lại mình cô lẻ loi, hiện tại.... Cả hai đều còn sống nhưng ba thì có cũng như không, mẹ thì ngẫu nhiên mới quan tâm đến cô một chút, nhưng số lần thực sự có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hoắc Đình Diễm lại nhắn tin đến: Tôi trở về với cậu.

Mặc dù không cùng ở chung một nhà nhưng hai nhà kề sát nhau cũng coi như cũng không quá xa, đủ để khiến Khương Yên có cảm giác an toàn.

Khương Yên cười cười, đồng ý.

Buổi tối, mẹ Hoắc bất mãn cùng ba Hoắc tươi cười cùng nhau đưa Hoắc Đình Diễm về nhà, thuận tiện cũng ngủ lại luôn.

Lúc Khương Yên biết được chuyện này, từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng cảm kích ba mẹ Hoắc Đình Diễm.

Bọn họ đã nuôi dạy anh rất tốt, tuy rằng rất yêu thương con nhưng cũng hiểu được con cái cần phải có thời gian và không gian riêng tư.

.....

Khương Yên sau khi trả lời xong tin nhắn của Hoắc Đình Diễm liền hết sức chăm chú xem TV.

Tối hôm nay, bộ phim kia chiếu đến cảnh cô cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau đứng trên sân khấu biểu diễn. Một màn này, Khương Yên sẽ nhớ mãi không bao giờ quên!

Không chỉ có cô, ngay cả fan hâm mộ của Hoắc Đình Diễm cũng đều rất mong chờ cảnh tượng này. Trước đó trang weibo chính thức của đoàn làm phim chỉ nhá hàng một đoạn cut nho nhỏ, căn bản không đủ xem, cho nên hôm nay, tất cả mọi người đều mong phim truyền hình có thể dài hơn một chút, tốt nhất là để bọn họ có thể nhìn xem cô gái được Hoắc Đình Diễm nắm tay là ai! Trông như thế nào!

Khương Yên ôm tâm trạng lo sợ bất an mà xem phim, nhưng thật thần kỳ.... Bộ phim này được xử lý hậu kỳ, cắt nối biên tập cực kỳ tốt,tuy chỉ quay mỗi sườn mặt của cô cùng với hình ảnh hai bàn tay nắm lấy nhau nhưng vẫn đạt được hiệu quả vô cùng tốt. Khương Yên vừa mới xem xong đoạn này, điện thoại liền rung lên, là tin nhắn trên nhóm chat fan.

[Fan 1: A a a a a a, tôi chết rồi!! A Diễm sao lại hát hay đến vậy cơ chứ! Thân là fan chân ái, tôi chính thức đã sa hố chẳng thế nào lên!]


[Fan 2: Mẹ ơi, cảnh quay này cũng quá đẹp rồi! Cảm giác A Diễm cùng cô gái kia thực sự rất xứng đôi! Giọng hát của cả hai cũng rất hay nữa!]

[Fan 5: Có ai biết cô gái kia là ai không?]

[Fan 6: Không biết, trên mạng không thấy có thông tin gì về cô gái kia. Có điều lần trước lướt weibo thấy có người nói cô gái này chỉ là người qua đường, được đoàn làm phim nhờ cậy]

[Fan 7: Nói giỡn sao? Người qua đường mà hát hay đến vậy ư?]

Trong lúc nhất thời, nhóm chat thảo luận vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên, có người @ Khương Yên, hỏi cô có biết không.

[Khương Yên yên lặng mạo cái phao: Tôi cũng không biết. Tôi giúp mọi người hỏi một chút]

Nhận được câu nói này của cô, các fan hâm mộ kích động không thôi.

Hiện tại, trên weibo cũng vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều người điên cùng đăng ảnh chụp màn hình, hơn nữa còn lùng sục xem cô gái bí ẩn kia là ai.

[A a a a a, bên đoàn làm phim có thể cho mọi người biết một chút thông tin về chị gái nhỏ kia có được không! Giọng hát của chị ấy thực sự rất dễ nghe!]

[Như trên, chúng tôi thực sự sẽ không đánh chửi người, chỉ thuần túy muốn biết xem cô gái nhỏ hát rất hay kia là ai thôi!]

[Mọi người ở phía trên điên hết rồi sao? Nói không chừng đó không phải là giọng hát thật của cô ta đâu]ư

[Phổ cập thông tin cho mọi người một chút. Lần trước đạo diễn có đăng weibo, nói là cảnh quay này đều được sử dụng nguyên âm (âm thanh gốc), lúc quay xong cảnh này, đạo diễn còn đăng weibo khen cô gái nhỏ hát thật sự rất hay, làm cả trường quay nghe đến ngây người! Cho nên không hề nghi ngờ, đây khẳng định chính là giọng của hai người bọn họ!]

[không có ai cảm thấy giọng hát của chị gái nhỏ có chút giống giọng hát của ca sĩ Hỏa Diễm sao?]

[Lầu trên, tôi đã đi làm so sánh, thực sự cảm thấy có chút giống, có điều giọng Hỏa Diễm nghe khàn hơn một chút]

[Thật sự, rất muốn biết cô gái đó là ai, thế mà lại có thể cùng A Diễm của tôi nắm tay a a a a a! A Diễm nhà chúng tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy!]

.....

Khương Yên lướt khu bình luận một vòng, nhìn thấy có người nói giọng hát của mình giống Hỏa Diễm nhưng rất nhanh liền có người phủ nhận liền cảm thấy an tâm.

Còn may còn may, mọi người còn chưa có nhận ra.

Cô thật sự có chút sợ mọi người sẽ nhận ra. Tuy rằng Hoắc Đình Diễm không thích lên mạng, càng sẽ không nhàm chán đi đọc bình luận nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn a, nếu như thật sự bị Hoắc Đình Diễm phát hiện, cô thật sự không biết nên làm gì cho phải.

Bản thân nói không tham gia cuộc thi ca hát nhưng lại giấu anh trở thành ca sĩ trên mạng, đây không phải là tự vả vào mặt mình sao.

Nghĩ đến đây, Khương Yên liền không tự chủ được mà lắc lắc đầu.

Cũng may chuyện này chỉ hot trong một khoảng thời gian thôi, Khương Yên cảm thấy hai ngày sau mọi người hẳn sẽ không còn tò mò về thân phận của cô gái kia nữa. Trên thực tế, mọi chuyện quả đúng như Khương Yên đã dự đoán.


....

Mấy ngày sau, học sinh liền phải đến trường đi học.

Hết tháng năm, tháng sáu tháng bảy liền bắt đầu thi cuối kỳ.

Khương Yên trong học kỳ này tiến bộ cực kỳ rõ ràng, thành tích trong kỳ thi tháng lần sau cao hơn lần trước. Tuy rằng thứ tự xếp hạng ở trong lớp không có dao động nhiều nhưng ở bảng xếp hạng toàn trường cũng đã sớm lọt vào top 100.

Không chỉ cô giáo Triệu mà còn cả những giáo viên khác, thậm chí là Chủ Nhiệm Giáo Dục đều bắt đầu chú ý đến cô.

Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy Khương Yên may mắn, có thể ôn trúng đề nhưng dần dà, mỗi lần thầy giáo toán hỏi một vấn đề nào đó, Khương Yên đều có thể đáp đúng. Giáo viên Ngoại Ngữ cũng thấy Khương Yên lợi hại hơn, phát âm cực chuẩn không nói, mấy trăm từ mới cũng có thể nhanh chóng học thuộc. Vật lý cũng không tồi, môn Sinh mà trước đây cô yếu nhất cũng đã đủ đạt điểm tiêu chuẩn.

Duy nhất có một môn không tiến bộ đó chính là.... Hóa học.

Giáo viên dạy hóa của lớp bọn họ đối với Khương Yên vẫn luôn không thích, thậm chí có thể nói là chán ghét mà Khương Yên đối với ông thầy giáo này, cũng như vậy.

Những lời nói lần đó thật sự rất đả thương người, Khương Yên tuy rằng hiểu được bản thân có chỗ không đúng nhưng cô cũng không thể nào chịu được giáo viên nói những lời sỉ nhục như vậy đối với mình. Cho nên mỗi khi đến tiết hóa, bởi vì thành kiến đối với giáo viên, Khương Yên thực sự không thể học vào môn này.

Cô giáo Triệu bởi vì chuyện này đã từng tìm Khương Yên nói chuyện rất nhiều lần.

Hôm nay, Khương Yên mới vừa từ văn phòng giáo viên đi ra, đang cúi đầu đi về lớp, phía trước mặt liền xuất hiện một người.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày trước mặt, yên lặng bước sang một bên nhường đường. Người nọ cũng bước sang một bên như cô. Sau khi qua lại vài lần như vậy, Khương Yên đành phải ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Hướng An Lan cau mày nhìn cô "Cô sao vậy?"

Khương Yên sửng sốt, trực tiếp nghiêng người qua một bên "Đàn anh, anh đi trước đi"

Cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Hướng An Lan.

Hướng An Lan nhìn cô, trong mắt vẫn là một mảnh không mừng không vui như cũ nhưng rõ ràng đã không còn sự chán ghét như ngày trước.

Anh dừng một chút, sau đó lập tức rời đi. Mới đi được hai bước, Khương Yên lại lần nữa đem người gọi lại.

"Đàn anh, đợi một chút"

Khương Yên gọi Hướng An Lan lại không vì chuyện gì khác ngoài sự kiện lần trước.

Từ sau chuyện đó, Khương Yên vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói một câu cảm ơn với Hướng An Lan. Tuy rằng chuyện đó là do fan của Hướng An Lan gây ra nhưng thực tế chuyện này chẳng có liên quan gì đến Hướng An Lan cả. Anh ta có thể đứng ra lên tiếng giúp cô thực sự khiến Khương Yên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tuy rằng sự giúp đỡ này cũng có phần của Hoắc Đình Diễm nhưng Khương Yên vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với Hướng An Lan.

Mấy học sinh gần đó đều tò mò quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Hướng An Lan quay đầu, lạnh nhạt nhìn Khương Yên "Có chuyện gì sao?"

Khương Yên nhẹ cười, nói "Cảm ơn"

Hai chữ này nói ra khiến mấy học sinh đang dựng tai nghe ngóng ở xung quanh ngây người nhưng Hướng An Lan lại hiểu Khương Yên nói như vậy là có ý gì. Anh ta dừng một chút, rũ mắt "ừ" một tiếng "Không cần, là chuyện nên làm"

Khương Yên nhướng mày, mỉm cười "Dù sao thì cũng cảm ơn anh, đàn anh"

Nói xong, cô cũng không nhìn phản ứng của những người xung quanh, trực tiếp xoay người đi vào trong lớp.

Vừa mới tiến vào lớp, mấy bạn học trong lớp đều đang chụm đầu vào nhau bàn tán.

Thấy Khương Yên đi vào, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, bao gồm cả Hoắc Đình Diễm.


Khương Yên:....

Cô mặt không đổi sắc đi về vị trí ngồi của mình, cúi đầu nhìn đống tài liệu cô giáo Triệu đưa cho mình, tất cả đều có liên quan đến môn hóa.

Nhìn nhìn, Nguyễn Nghiên Nghiên đột nhiên quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn cô "Khương Yên"

Khương Yên "ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu vừa rồi đụng phải Hướng học trưởng?"

Khương Yên bật cười, cảm nhận được ánh mắt chăm chú ở phía sau, gật gật đầu "Có gặp, có điều tớ chỉ là cảm ơn anh ấy vì vụ việc lần trước, còn lại một chữ cũng không nhiều lời" Cô xua xua tay, ghét bỏ nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên "Cậu đừng có tới nơi này của tớ tìm hiểu thông tin"

Cô chỉ chỉ cái người đang phát ra mùi chua nồng nặc phía sau "Tớ sẽ không thoát fan đâu!"

Nguyễn Nghiên Nghiên "..."

Bạn học còn lại trong lớp "...."

Thật không thú vị, không có tý dưa nào để ăn. (hóng hớt)

Hoắc Đình Diễm nhìn ngón tay nhỏ đang chỉ vào mình, "hừ" một tiếng.

Còn may, không phải là quá ngốc, còn biết anh đang tức giận.

....

Giờ nghỉ ngơi sau khi ăn cơm xong.

Khương Yên không về lớp, Hoắc Đình Diễm cũng không vội về lớp ôn bài.

Bãi đất trống phía sau trường học rất rộng, rất rộng. Có một phần nhỏ được dùng để xây phòng thí nghiệm nhưng bởi vì một số nguyên nhất nên nơi này rất ít khi có người tới. Hiện tại cũng không phải đang trong giờ học cho nên sẽ không có ai đến đây làm thí nghiệm hóa học linh tinh. Còn phần còn lại được trồng cây xanh tươi tốt, phía dưới hàng cây còn đặt vài chiếc ghế dài, tiện cho học sinh nếu như học tập mệt mỏi thì có thể đến đây nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng cũng có học sinh cảm thấy học trên lớp không hiệu quả, sẽ đến rừng cây nhỏ bên này học bài.

Mà hiện tại, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm cũng đang ở trong rừng cây nhỏ.... Nhưng không phải là đến để học bài.

Hai người ôm nhau, lưng Khương Yên dựa trên thân cây, cảm thụ lớp vỏ sần sùi của vỏ cây.

Khương Yên ngước mắt, nhìn người trước mặt, nhỏ giọng hỏi "Sao lại dẫn tớ đến đây?"

Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của cô, hầu kết lăn lăn.

"Cậu đoán xem?" Giọng anh khàn khàn, chóp mũi nhẹ cọ lên chóp mũi Khương Yên "Trong lớp có quá nhiều bóng đèn"

Khương Yên "....Nhưng đây là trường học" Cô nhỏ giọng nhắc nhở "Chúng ta như vậy.... Không tốt lắm đâu?"

Hoắc Đình Diễm nhướng mày, nhẹ hôn lên khóe miệng cô, biết rõ còn hỏi "Không đúng chỗ nào? Tôi cùng bạn gái hẹn hò có gì không đúng sao?"

= = =

Tác giả có lời muốn nói: Đúng, đúng, đúng, ngài làm cái gì cũng đúng hết.

Cải: Vốn là định mai đăng cơ, nhưng lúc beta xong lại ham hố đăng lên:>

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận