Buổi tối, vào khoảng 8 giờ Thẩm Tiện nhận được điện thoại của Giang Hi, vừa bắt máy liền nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ điện thoại truyền đến, "Tiểu Hi, em đang ở đâu vậy? Sao ồn ào quá?".
"Chị, hôm nay là sinh nhật em, em cùng bạn đang ở quán bar, chị cũng đến đây tham gia đi".
Giọng Giang Hi lè nhè, hiển nhiên là uống không ít rượu.
Thẩm Tiện hơi nhăn mày hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi? Em ở đâu? Tôi đi qua tìm em".
Thẩm Tiện hơi không yên tâm Giang Hi, hiện tại là buổi tối, một đứa con gái như em ấy ở quán bar không được an toàn.
"Thanh Hàn, tôi ra ngoài một chuyến, hình như Tiểu Hi uống nhiều, sau khi đưa em ấy về tôi liền về nhà".
Thẩm Tiện nói với Lâm Thanh Hàn đang ngồi trên sô pha xem TV.
"Ừ, chị cũng chú ý an toàn của bản thân".
Lâm Thanh Hàn không nhìn Thẩm Tiện, còn thuận tay chuyển kênh.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe, bước nhanh ra ngoài.
Lâm Thanh Hàn ngồi trên sô pha nắm chặt điều khiển trong tay, thật ra vừa rồi từ lúc Thẩm Tiện bắt máy cô đã không biết trong TV đang chiếu cái gì, tất cả sự chú ý đều bị cuộc gọi đó kéo qua.
Đặc biệt là lúc nghe được Giang Hi tìm Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng mà cô và Thẩm Tiện đã ly hôn, Lâm Thanh Hàn không muốn tiếp tục truy tìm lý do bản thân không vui, bực bội chuyển mấy kênh TV, cuối cùng nhìn TV ngây người.
Lúc Thẩm Tiện đi đến quán bar mà Giang Hi nói mày liền nhíu chặt, đời trước cô không bao giờ đi quán bar, luôn cảm thấy những chỗ như này thực ồn ào, kìm chế cảm giác khó chịu trong lòng, Thẩm Tiện tìm nửa ngày mới nhìn thấy bóng dáng của Giang Hi.
Thẩm Tiện không hề trì hoãn, chen chúc đi qua sân nhảy, trong lúc đó còn có một cậu Omega nam liếc mắt đưa tình với cô, Thẩm Tiện xém chút nổi da gà, vội vàng giải thích con của cô đã sắp 4 tuổi, thật vất vả mới chen qua bọn họ đi đến chỗ Giang Hi, vừa đi đến liền thấy Giang Hi ngồi trên ghế dài, vì uống say mà nằm sấp lên bàn, xung quanh còn có sáu bảy người, có cả nam lẫn nữ.
Có một tên con trai còn đang đặt tay lên vai Giang Hi, Thẩm Tiện nhíu mày, kéo tay hắn ta ra.
"Cô là ai, dám đụng tôi?".
Tên kia thường được gọi là kẻ ngốc, là một kẻ ăn chơi buông thả có tiếng trong giới ăn chơi.
Thẩm Tiện không hề sợ hãi, nhìn thẳng hắn, "Tôi là chị của em ấy, cậu tôn trọng một chút, không được đụng em ấy".
"Cô có ý gì, mọi người đều là bạn bè với nhau, chúng tôi đều là do Tiểu Hi gọi đến ăn sinh nhật cùng em ấy, sao cô vừa đến chúng tôi liền thành người xấu rồi?".
Tên đó không phục đứng dậy.
Thẩm Tiện vươn một tay giành lấy chai rượu trong tay Giang Hi, khom lưng nói với Giang Hi, "Tiểu Hi, đừng uống, em nhìn coi em say thành cái gì, tôi đưa em về nhà".
Giang Hi đẩy tay Thẩm Tiện ra, nằm lên bàn lẩm bẩm nói: "Chị, không có việc gì, đều là người quen của em, hơn nữa, hơn nữa em không muốn về nhà, ba mẹ và anh trai em đều đang ở nước ngoài, không ai ăn mừng sinh nhật với em, em mới cùng bạn bè ra đây".
"Cô Mục đâu? Em không kêu cô ấy đến đây sao?".
Thẩm Tiện nghĩ Mục Tư Vũ là người có quan hệ tốt nhất với Giang Hi, nếu Giang Hi đãi sinh nhật, Mục Tư Vũ hẳn là phải biết đi.
Thẩm Tiện không nói đến Mục Tư Vũ còn đỡ, vừa nhắc đến Mục Tư Vũ, Giang Hi liền rơi nước mắt: "Chị ấy rất nhiều ngày không để ý đến em, chị ấy không cần em".
Thẩm Tiện nhanh chóng đứng dậy lấy khăn giấy cho Giang Hi lau nước mắt, cô không nên hỏi nhiều! Giờ hay rồi, Giang Hi hẳn là càng không muốn về nhà.
Thẩm Tiện đành phải lấy điện thoại ra, lần trước lúc ăn cơm cùng Mục Tư Vũ cô ấy có đưa Thẩm Tiện số điện thoại, chẳng qua Thẩm Tiện và Mục Tư Vũ không thân nên cũng chưa từng gọi cho cô ấy, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng này của Giang Hi, Thẩm Tiện đánh giá, hẳn là hai chị em cãi nhau.
Cô đi xa một chút, gọi điện cho Mục Tư Vũ.
"Cô Mục, tôi là Thẩm Tiện, Tiểu Hi bây giờ đang ở quán bar, nếu cô có thời gian thì đến nhìn em ấy đi, em ấy uống rất nhiều rượu, hai người cãi nhau sao?".
Thẩm Tiện cố gắng nói to hết mức có thể, xung quanh mở nhạc thật sự quá ồn ào.
Mấy ngày nay Mục Tư Vũ cũng rất phiền muộn, ban đầu Giang Hi điên cuồng nhắn tin và điện thoại cho cô, sau đó Giang Hi lại không hề gọi cho cô nữa.
"Cô Thẩm, cô giúp tôi chăm sóc em ấy một chút, tôi lập tức chạy qua".
Mục Tư Vũ vừa nghe Giang Hi uống rất nhiều rượu liền luống cuống tay chân, gì mà để Giang Hi nhận rõ tình cảm với bản thân, tất cả đều không quan trọng, Mục Tư Vũ sợ Giang Hi xảy ra chuyện.
Không đến mười phút sau, Mục Tư Vũ liền xuất hiện ở quán bar, nhưng do cô đang ở công ty xem văn kiện, chưa kịp thay quần áo liền chạy đến, một thân áo vest có vẻ không hợp với không khí quán bar.
Mấy người bạn của Giang Hi thấy Mục Tư Vũ đến, một đám giống như rau héo mà rũ xuống, dù sao bọn họ là dựa vào ba mẹ, còn Mục Tư Vũ bây giờ lại là người cầm quyền của Mục thị.
Thẩm Tiện thấy Mục Tư Vũ đến, vội vàng nhích qua, chừa chỗ cho Mục Tư Vũ ngồi cạnh Giang Hi.
Chỉ vừa mới qua một chút thời gian, Giang Hi đã uống đến không mở nổi mắt, nằm sấp lên bàn, không biết lẩm bẩm cái gì.
Mục Tư Vũ duỗi tay, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Giang Hi, "Tiểu Hi, sao em uống nhiều như vậy, có thấy khó chịu không?".
Giang Hi mặc dù uống say nhưng vẫn có thể nghe ra đây là giọng của Mục Tư Vũ, hít mũi, ngẩng đầu lên, "Mục tỷ tỷ? Không phải chị không cần em sao?".
Giang Hi nói, nước mắt cũng đã chảy xuống, "Hôm nay em còn gửi tin nhắn cho chị, hôm nay là sinh nhật em, mọi năm chị đều không quên, mỗi năm chị đều là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ, hức hức hức, hôm nay chị không thèm để ý tới Tiểu Hi, Tiểu Hi không biết mình làm sai chỗ nào, Mục tỷ tỷ đừng tức giận được không?".
Giang Hi đau đầu không chịu được, thấy Mục Tư Vũ cách bản thân không xa, dứt khoát nhào vào lòng Mục Tư Vũ, cánh tay ôm chặt cổ Mục Tư Vũ, lải nhải, không biết khóc lóc nói cái gì.
Thẩm Tiện và mấy người bạn của Giang Hi hơi xấu hổ đứng tại chỗ nhìn mắt nhau, người ta hai chị em giao lưu tình cảm, bọn họ đứng đây có vẻ dư thừa.
Mục Tư Vũ một tay ôm Giang Hi, một tay nhẹ vỗ về lưng Giang Hi, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Hi không có làm gì sai, là chị không tốt, Tiểu Hi không khóc, được không?".
Giang Hi chôn cả khuôn mặt vào lòng Mục Tư Vũ, ồm ồm nói: "Em không muốn về nhà, em muốn ngủ cùng chị".
Mục Tư Vũ thở dài đáp: "Được, em muốn gì cũng được, nhưng không thể uống nữa, nếu không buổi tối sẽ khó chịu".
Thẩm Tiện đại diện bước lên đánh vỡ xấu hổ, "Cô Mục, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi về trước".
Lúc này Mục Tư Vũ mới nhớ tới Thẩm Tiện và bạn bè của Giang Hi còn ở đây, "Vậy mọi người đi trước đi, cô Thẩm, hôm nay cảm ơn cô chăm sóc Tiểu Hi".
Thẩm Tiện vẫy vẫy tay nói: "Không có gì, đều là chị em với nhau, chăm sóc một chút cũng là chuyện nên làm, đúng rồi, lúc cô đi nhớ thanh toán hóa đơn".
Thẩm Tiện nhìn nhìn giá cả chỗ này, lại nhìn nhìn số rượu mà Giang Hi uống, chỉ nhiêu đó là đã hơn 100 ngàn, Mục Tư Vũ có tiền, vậy để cô ấy trả đi, cô còn phải để dành tiền cho nhóc con đi học đâu.
Mục Tư Vũ bình tĩnh Thẩm Tiện một cái, thật lâu sau mới trả lời: "Ừ".
Mục Tư Vũ cũng không phải vì Thẩm Tiện kêu cô thanh toán mà kinh ngạc, cô kinh ngạc là Thẩm Tiện nói câu 'chị em với nhau', cho nên, nội tâm của Thẩm Tiện thật ra là một Omega sao? Trong nhất thời, Mục Tư Vũ bị Thẩm Tiện làm cho mơ hồ.
Nhưng mà Mục Tư Vũ cũng không rảnh nghĩ nhiều, trong ngực còn đang ôm cô nhóc Tiểu Hi không an phận, Mục Tư Vũ gọi phục vụ đến thanh toán, sau đó ôm chặt Giang Hi đang lảo đảo lắc lư đứng lên.
Mục Tư Vũ có gọi tài xế theo, phía sau còn có một bảo vệ của quán bar đi theo, cô đỡ Giang Hi ngồi vào ghế sau, bản thân vòng qua phía còn lại ngồi vào xe.
Mục Tư Vũ vừa ngồi vào xe, Giang Hi đã quấn lấy cô, cô cầm ly nước ấm vừa nhờ trợ lý đi mua đặt dưới môi Giang Hi, dỗ dành nói: "Tiểu Hi uống chút nước, nếu không buổi tối sẽ đau đầu khó chịu".
Giang Hi đau đầu khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, uống nước ấm Mục Tư Vũ đưa tới, Mục Tư Vũ thấy Giang Hi nghe lời, tay cầm ly chuyển qua ôm vai Giang Hi, tay còn lại cầm lọ thuốc giải rượu mà trợ lý vừa mua, lấy ra một viên.
"Tiểu Hi, lại uống một viên thuốc được không? Nếu không ngày mai lại khó chịu".
Mục Tư Vũ tận lực nhẹ giọng dỗ Giang Hi, Giang Hi choáng váng đầu, mở mắt nhìn viên thuốc trên tay Mục Tư Vũ đều thấy lòe nhòe, nhưng vẫn nghe lời cúi xuống, dùng một tay cầm tay Mục Tư Vũ, trong lúc Mục Tư Vũ còn đang ngây người, lòng bàn tay đã chạm được một phiến mềm mại.
Giang Hi dùng đầu lưỡi cuốn viên thuốc vào miệng, Mục Tư Vũ kìm nén rung động trong lòng, đưa ly nước đến môi Giang Hi, "Tiểu Hi, uống miếng nước để trôi thuốc".
Giang Hi ngoan ngoãn uống thuốc, dựa vào vai Mục Tư Vũ nghỉ ngơi, chỉ một lát sau đã ngủ say.
Mục Tư Vũ nhìn Giang Hi như vậy thì hơi đau lòng, cô cũng quá nôn nóng, đồ ngốc này mấy ngày nay hẳn là vì cô mà rơi không ít nước mắt.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, xe ngừng lại trước cửa biệt thự của Mục Tư Vũ, Giang Hi còn đang ngủ say, Mục Tư Vũ dứt khoát cởi giày cao gót đặt qua một bên, vòng tay xuống gối Giang Hi, ôm cô vào lòng, cả đoạn đường đều bồng Giang Hi về phòng bản thân.
Mục Tư Vũ giúp Giang Hi tẩy trang, cởi giày vớ ra, cô muốn Giang Hi ngủ thoải mái một chút nhưng quần áo trên người Giang Hi cô không dám đụng vào, bình thường Giang Hi không thích dán miếng cách trở tin tức tố, trong không khí lúc này đã nhàn nhạt mùi hương ngọt ngào của trái vải, Mục Tư Vũ mở quạt thông gió lên, lại phun không ít thuốc cách trở tin tức tố, sau đó mới thay đồ ngủ, ôm laptop ngồi lên giường, cô còn vài cái phương án gấp cần xem xét, nhưng lại sợ Giang Hi lúc tỉnh lại không thấy bản thân nên quyết định ngồi trên giường làm việc.
Buổi tối, hơn một giờ đêm, Giang Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, có thể là do đã uống thuốc giải rượu nên đầu cũng không quá đau, sau đó Giang Hi liền nhìn thấy Mục Tư Vũ ngồi bên cạnh, còn đang bận rộn làm việc.
Thấy Mục Tư Vũ nhìn chằm chằm vào máy tính, Giang Hi đều cảm thấy ghen tị với chiếc máy tính, cô nhẹ nhàng bò lên lưng Mục Tư Vũ, từ sau lưng ôm eo Mục Tư Vũ, làm nũng nói: "Mục tỷ tỷ, chị còn chưa giúp Tiểu Hi thay quần áo".
"Tiểu Hi bao lớn rồi, quần áo phải tự thay, đầu còn đau không?".
Giang Hi nghe Mục Tư Vũ nói vậy, tủi thân gật gật đầu, "Đau muốn chết, chị cũng không thương em, rõ ràng mỗi năm chị đều chuẩn bị quà sinh nhật cho em, năm nay ngay cả câu sinh nhật vui vẻ cũng không có, tối qua Tiểu Hi chờ chị cả đêm, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có".
Giang Hi càng nói càng thấy tủi thân, dứt khoát ôm Mục Tư Vũ khóc, Mục Tư Vũ thấy Giang Hi khóc, làm gì còn tâm trí lo công việc, lập tức đặt máy tính sang một bên, vỗ về lưng Giang Hi, dỗ dành nói: "Chị sai rồi, chị không nên làm vậy với Tiểu Hi, để chị nhìn xem chỗ nào đau".
Giang Hi nhẹ nhàng cọ cọ cổ Mục Tư Vũ, ồm ồm nói: "Chỗ nào cũng đau, đều tại chị, Tiểu Hi đau sắp chết rồi".
"Được rồi, chị giúp Tiểu Hi xoa xoa, được không?".
Mục Tư Vũ vừa nhẹ nhàng ấn vào thái dương Giang Hi vừa nói: "Thật ra chị có chuẩn bị quà cho Tiểu Hi, chỉ là chưa đưa cho em".
Giang Hi vừa nghe liền mở to mắt, lắc lắc tay Mục Tư Vũ, hỏi: "Quà của em đâu, chị giấu đi đâu rồi?".
Mục Tư Vũ ôm chặt người trong ngực, bình tĩnh nhìn Giang Hi một cái, "Tiểu Hi thật sự muốn quà?".
Giang Hi nhìn Mục Tư Vũ, gật đầu, đúng ra cô còn muốn để Mục Tư Vũ dỗ cô thêm chút nữa, nhưng nể tình Mục Tư Vũ chưa quên sinh nhật cô, Giang Hi quyết định ở ké nhà Mục Tư Vũ thêm mấy ngày liền tha thứ cho chị ấy.
Mục Tư Vũ hơi mỉm cười, cúi người, mặt tiến đến gần Giang Hi, khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần, cuối cùng hai chóp mũi đụng vào nhau, một nụ hôn rơi nhẹ vào môi Giang Hi.
Giang Hi ngây ngốc, vừa rồi Mục tỷ tỷ hôn cô? Còn hôn vào môi?
Mặt Giang Hi bằng mắt thường có thể thấy được hồng lên, lắp bắp mở miệng: "Chị, chị có ý gì?".
"Là quà sinh nhật chị muốn đưa cho Tiểu Hi, chỉ sợ Tiểu Hi không thích món quà này".
Mục Tư Vũ nhìn thoáng qua Giang Hi đang đỏ mặt, tiếp tục nói: "Chị đưa bản thân cho Tiểu Hi, sau này Tiểu Hi liền có Alpha".
Giang Hi tiếp tục ngốc, cho nên ý của Mục tỷ tỷ là muốn làm Alpha của cô sao?
Giang Hi ngồi đối diện Mục Tư Vũ, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cánh môi Mục Tư Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa rồi còn chưa cảm nhận được, đó là nụ hôn đầu của Tiểu Hi".
"Ừ, là chị sai, vừa rồi hôn gấp quá, lần này chậm một chút được không?".
Mục Tư Vũ có vẻ như trưng cầu ý kiến nhưng vừa nói xong, còn chưa đợi Giang Hi trả lời đã cúi người hôn cô, không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi, lần này Mục Tư Vũ có chút bá đạo, Giang Hi làm sao chịu được, ngay lập tức mềm nhũn, ngã vào lòng Mục Tư Vũ, cuối cùng là Mục Tư Vũ thấy Giang Hi thở không nổi mới buông tha cô.
Giang Hi dựa vào người Mục Tư Vũ thở phì phò, Mục Tư Vũ nhẹ nhàng vỗ về Giang Hi, vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng hỏi: "Tiểu Hi thích như vậy không?".
Giang Hi dúi đầu vào ngực Mục Tư Vũ, nhẹ gật đầu.
Mục Tư Vũ nhìn Giang Hi, ánh mắt càng thêm hòa nhã, "Thật ra trừ bỏ bản thân, chị còn chuẩn bị món quà khác cho em".
Mục Tư Vũ nói, rướn người về phía tủ đầu giường, cầm một chiếc hộp nhỏ, đặt nó vào tay Giang Hi, nhẹ giọng nói vào tai Giang Hi: "Mở ra nhìn thử".
Giang Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, cố nén thẹn thùng mở chiếc hộp nhỏ trong tay, bên trong là một chiếc nhẫn, lướt qua chợt thấy viên kim cương trên đó có hình dạng như trái vải, chiếc nhẫn làm từ bạch kim khiến cho viên kim cương được khảm phía trên càng thêm rực rỡ, lấp lánh.
"Nhẫn là không thể tặng bừa, Tiểu Hi nghĩ kỹ chưa, muốn nhận nó sao?".
Mục Tư Vũ cầm nhẫn hỏi.
Giang Hi nhìn nhìn nhẫn, sau đó nhìn nhìn Mục Tư Vũ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mục Tư Vũ mang nhẫn vào ngón trỏ của Giang Hi, Giang Hi hơi tò mò hỏi: "Chị, không phải mang vào ngón áp út sao?".
Mục Tư Vũ hôn khẽ vào trán Giang Hi, cười nói: "Tiểu Hi muốn chị cầu hôn ngay bây giờ sao?".
Giang Hi bị Mục Tư Vũ nói cho đỏ mặt, chôn đầu vào ngực Mục Tư Vũ không chịu ngẩng lên, lại nhỏ giọng biện giải: "Em không có, là chị ăn hiếp em".
Mục Tư Vũ vỗ nhẹ lưng Giang Hi dỗ dành, "Ừ, chị sai rồi, bây giờ quá đơn sơ, đến lúc chị cầu hôn, nhất định phải để cả thế giới biết Tiểu Hi là tiểu công chúa của chị".
Giang Hi bị lời nói của Mục Tư Vũ làm cho đỏ tai, "Chị, chị không được nói nữa, em không để ý tới chị".
"Ừ, chị không nói, sắp ba giờ rồi, đi tắm rửa một cái, chúng ta nên đi ngủ".
Giang Hi gật đầu, chạy vào nhà tắm.
Chờ Giang Hi tắm rửa xong, thay quần áo mới đi ra thì thấy Mục Tư Vũ dựa vào thành giường nhìn cô, lỗ tai Giang Hi liền đỏ lên.
Mục Tư Vũ hơi buồn cười nhìn Giang Hi: "Trước đó không phải Tiểu Hi thích nhất là quấn lấy chị đòi ngủ chung sao? Sao giờ còn không nhanh chân qua đây?".
Giang Hi vừa đi qua vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm sao giống nhau, trước đó là ngủ chung với chị gái, bây giờ là ngủ chung với, với..."
"Với ai?".
Mục Tư Vũ cười khẽ hỏi, Giang Hi vừa ngồi xuống đã bị ôm vào lòng, cô hôn khẽ vào khóe môi Giang Hi, "Tiểu Hi ngủ ngon".
"Chị ngủ ngon"..