Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng


Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Căn cứ theo tư liệu mà hệ thống cung cấp thì Cố Cố có một tuổi thơ bất hạnh, điều đó khiến cho tâm lý của y trở nên vặn vẹo.

Khi y làm hacker cũng rất ít trao đổi với người khác, nội tâm y cực kì âm u, thuộc tính là “nhân vật phản diện hắc hóa”.

Thông thường thì cách thức để cải tạo nhân vật phản diện hắc hóa là hào quang thánh mẫu.

Dựa trên gợi ý của hệ thống, cậu chỉ cần thể hiện ra là mình rất đơn thuần, tốt bụng và thánh mẫu là đủ để làm y xúc động rồi ạ.
(hắc hoá: trở nên xấu xa)
Yến Đôn nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng khả thi.
Thánh mẫu thôi chứ gì? Cậu nghĩ mình đã hiểu được đại khái rồi.
Hệ thống cũng rất tri kỉ mà cung cấp Cẩm nang hành động kiểu thánh mẫu, Yến Đôn xem lướt qua, cậu cũng có một kế hoạch nhất định.
Đầu tiên, khi đồng bọn bị giết, thánh mẫu nhất định phải nhảy ra ngăn cản.
Vì thế, lúc Bạch Lệ Tô bị kéo vào ao cá sấu, Yến Đôn bèn nhảy ra, cậu vươn hai tay làm thành động tác cản trở rồi cao giọng nói: “Không! Anh đừng làm tổn thương cô ấy! Xin anh thả cô ấy ra đi mà!”
Khi cậu hét lên như thế, Bạch Lệ Tô lập tức hướng ánh mắt tràn trề hi vọng về phía cậu.

Bạch Lệ Tô có kinh nghiệm làm Mary Sue rất phong phú, nên cô biết lúc này nếu nhân vật chính vạn người mê chạy đến xin xỏ thì xác suất thành công có thể lên đến 99.9%.

Bạch Lệ Tô nghĩ bụng, chắc mình sẽ không lọt vào 0.01% kia đâu nhỉ?
Cố Cố nhìn Yến Đôn với ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc: “Cậu bảo tôi thả là tôi phải thả à? Nếu thế thì không phải tôi sẽ rất mất mặt ư?”
Yến Đôn nuốt cái ực, cậu chịu đựng bằng cách không nói gì.
Cũng may là hệ thống tự động nhắc “lời thoại thánh mẫu” cho cậu, khiến cậu không đến mức đường đường là nhân vật chính vạn người mê mà lại đứng chết trân một chỗ, mãi không nói được cái rắm gì.
Yến Đôn bèn nói dựa theo lời thoại thánh mẫu: “Anh đừng động vào cô ấy! Anh chỉ muốn ném người vào ao cá sấu thôi đúng không? Vậy thì anh ném tôi xuống đi!”
Nói xong, Yến Đôn trưng ra ánh mắt thấy chết không sờn.
Đương nhiên là vẻ mặt như thế vô cùng động lòng người khác, chưa kể cậu còn có hào quang vạn người mê, ở trong mắt các nhân vật khác thì Yến Đôn như được bỏ thêm filter cà mặt dày tám thước vậy đó.
Cố Cố nghe Yến Đôn nói vậy thì cũng hết sức bất ngờ: “Cậu muốn đi vào ao cá sấu thay cô ấy à?”
“Đúng vậy!” Yến Đôn không hề chần chừ dù chỉ một chút, không chỉ vì cậu đang cầm kịch bản của thánh mẫu mà còn vì trên đầu cậu có cả hào quang của nhân vật chính.
Dựa theo logic của thế giới này thì nhân vật chính không thể chết được.
Nói cách khác, cho dù Cố Cố có cầm dao chém cổ Yến Đôn thì thứ bị đứt cũng chỉ có thể là con dao kia, chứ chẳng phải là cái cổ duyên dáng.

Cổ của nhân vật thụ chính là một cái cổ vịt của riêng tổng tài bá đạo, loại hàng cực kì cao cấp, chỉ có tổng tài bá đạo mới được gặm thôi.
Cố Cố có vẻ rất tò mò: “Cậu có quan hệ gì với Bạch Lệ Tô mà sẵn lòng chịu chết vì cô ta?”
Yến Đôn nói một cách thánh mẫu: “Cô ấy là bạn tôi! Giúp đỡ bạn bè mà không màng đến tính mạng là đạo nghĩa cơ bản.

Một người như anh sẽ không hiểu được đâu.”
Cố Cố nở nụ cười: “Cậu có biết cô ta đã hãm hại cậu rất nhiều lần không?”
Yến Đôn nói dựa theo lời thoại thánh mẫu: “Cô ấy chỉ lầm đường trong chốc lát mà thôi, thật ra dưới đáy lòng thì cô ấy là một người rất tốt bụng.”
Cố Cố hoảng hốt, nói: “Cậu bị ngu ư?” Không phải đang mắng mà là một câu nghi vấn thực sự.
Trông y rõ là hoang mang.
Bạch Lệ Tô thấy Yến Đôn diễn tốt như vậy, mà bản thân cô cũng thích diễn sâu nữa, nên cô bèn ôm lấy đùi cậu mà khóc ròng, nói: “Đúng, tôi sai rồi, trước kia tôi bị quỷ ám nhất thời nên mới làm chuyện có lỗi với cậu.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, cậu mới là người đối xử với tôi tốt nhất trên thế giới này! Hức hức hức… Cậu nhất định phải cứu tôi, hức hức hức…”
Yến Đôn cũng ra vẻ mừng rỡ: “Tôi biết mà, rồi sẽ có một ngày cô ngộ ra.

Đừng khóc, chị Bạch, cô vẫn là người bạn tốt nhất của tôi.”
Vầng hào quang thánh mẫu này suýt thì đâm mù mắt Cố Cố luôn, y sững sờ nhìn hai đứa ngốc đang tỏa sáng rực rỡ.
Ánh hào quang chói rọi đến mức Cố Cố còn không mở được mắt, y nói: “Cảm động thật.”
Yến Đôn nghe Cố Cố nói “cảm động” thì vui vẻ hẳn lên: Có hi vọng rồi!
Cố Cố sai bảo thuộc hạ: “Ném cả hai đứa ngu này vào ao cá sấu đi.

Sự tồn tại của chúng nó sắp hạ thấp chỉ số thông minh của cả trang viên rồi.”
Trong lòng Yến Đôn “lộp bộp” một tiếng, cậu chợt thấy quản gia vỗ tay gọi bốn gã đàn ông to đùng đến.

Mấy gã đàn ông một trái một phải kéo lấy cánh tay của Yến Đôn rồi khiêng về phía ao cá sấu.

Mà Bạch Lệ Tô cũng bị đối xử y hệt như vậy, cả hai cùng bị đưa đến ao cá sấu.
Ai mà ngờ được bên cạnh khu vườn hoa hồng xinh đẹp và lãng mạn lại chính là ao cá sấu cơ chứ!
Lúc Yến Đôn bị ném vào thì cậu hẵng còn ngơ ngác, mãi một lúc sau mới giận dữ hỏi hệ thống: Y có bị cảm hóa bởi hào quang thánh mẫu đâu chứ?!
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Cảm hóa là một quá trình, không thể một lần là xong được, thưa quý khách.

Bây giờ cậu đã làm rất tốt rồi thưa quý khách, cậu đã thành công lấy được sự chú ý của y rồi ạ.
Yến Đôn: Đúng, bây giờ y đang chú ý đến sự tồn tại của tôi, còn cho rằng sự tồn tại của tôi hạ thấp phong cách trong trang viên của y nữa.

Y muốn giết tôi luôn kia kìa.
Nhân viên chăm sóc khách hàng an ủi: Xin quý khách an tâm ạ, cậu có hào quang của nhân vật chính mà.

Đừng nói là cá sấu, có là khủng long thì cũng chẳng giết được cậu đâu ạ.
Yến Đôn lại hỏi một cách quan tâm: Thế Bạch Lệ Tô thì sao?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Bây giờ cậu là thánh mẫu, nếu Bạch Lệ Tô bị cắn thì cậu nhất định phải đi lên che chắn.

Như vậy thì có thể cảm hóa nhân vật phản diện nhanh hơn đó ạ.
Yến Đôn gật gà gật gù.
Nhân viên chăm sóc khách hàng nói không sai, đúng là Yến Đôn có hào quang nhân vật chính, giá trị may mắn max, dù có đi vào ao cá sấu thì bọn chúng cũng sẽ không tới gần cậu.
Yến Đôn cảm thấy được an ủi vô cùng.
Cố Cố đứng trên cầu thấy vậy thì lẩm bẩm: “Tại sao đám cá sấu không tiếp cận Yến Đôn? Chẳng lẽ cậu ta có mùi gì mà con người không thể ngửi ra được?”
Y nghĩ bụng: Ôi, Yến Đôn, đúng là một người con trai bí ẩn mà.
Trái ngược với Yến Đôn, trên người nữ phụ ác độc lại có nhiều tội lỗi, nên đám cá sấu nhào về phía Bạch Lệ Tô rất nhanh.

Cô phát ra tiếng hét chói tai với đê-xi-ben siêu cao: “Á ———-”
Yến Đôn lập tức tỏa ra toàn bộ “hào quang thánh mẫu”, cậu bổ nhào lên người Bạch Lệ Tô rồi thay cô ngăn cản một đòn trí mạng.
Cá sấu khọp một cái lên cánh tay Yến Đôn.
Ngay tức khắc Yến Đôn đau đến mức ré lên, đê-xi-ben còn cao hơn cả Bạch Lệ Tô, cứ như trong khoảnh khắc đó cậu đã chạm đến được một chân lý mới của giọng nam cao vậy.
“Á a a a a a a a ———-” Yến Đôn gào lên.
Yến Đôn chửi đổng trong lòng: Đệt! Không phải cậu nói là tôi có hào quang à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đúng vậy ạ, hào quang chỉ bảo đảm cậu sẽ không chết thôi! Chứ chưa nói là sẽ không bị thương ạ, thưa quý khách.
Bạch Lệ Tô dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ nhìn Yến Đôn, thấp giọng hỏi: Cậu diễn xuất thần sầu hay là không bật Khiên chắn đau vậy?
Yến Đôn: !!! Khiên chắn đau á?!!! Có chức năng này nữa hả???!!!
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Có ạ, thưa quý khách.
Sắc mặt Yến Đôn trắng bệch, không biết vì đau hay vì tức: Thế sao không nói cho tôi biết?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Thì cậu có hỏi đâu ạ ~~
Yến Đôn đảo mắt một cách khinh bỉ xong thì ngất đi luôn.
Có thể những người khác đều cho rằng Yến Đôn ngất đi vì đau, thế nhưng Yến Đôn biết, cậu tức quá nên mới xỉu ngang đó.

Khi Yến Đôn mở mắt ra lần nữa, cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn và lộng lẫy theo kiểu phương Tây.
Trên tay cậu hẵng còn quấn băng, thấp thoáng nghe được tiếng người bên ngoài màn giường.
“Vị này thật sự rất may mắn, dù bị cá sấu cắn nhưng chỉ bị thương ngoài da.” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, “Nhìn chung, khi bị cá sấu cắn thì cả cánh tay đều phải bị tàn phế mới phải.”
“Chắc là vì…” Chất giọng khàn khàn này đúng là “tông giọng tổng tài bá đạo” mà chỉ mình Cố Cố sở hữu, “Cậu ấy rất đặc biệt.”
Tiếng của hệ thống lập tức vang lên trong não Yến Đôn: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Cậu ấy thật đặc biệt / Cậu ấy không giống những người khác] √
Yến Đôn hơi rục rịch: Đây là dấu hiệu tôi bắt đầu lấy được hảo cảm của y sao?
Yến Đôn còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là phải trở thành bạn thân của Cố Cố.
Cũng không biết bây giờ tiến độ đến đâu rồi…
Yến Đôn gõ gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Có phải hành động liều mạng cứu người của tôi đã làm Cố Cố xúc động không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Trông thì đúng vậy, thưa quý khách.

Y chẳng những kêu người vớt cậu lên mà còn vớt cả Bạch Lệ Tô lên nữa.

Vậy nên hai người các cậu đều bình yên vô sự.
Yến Đôn thấy có phần may mắn, nhưng cậu vẫn cố tình dùng giọng điệu không vui nói: Tôi như này mà được xem là “bình yên vô sự” à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp một cách bất đắc dĩ: Bị cá sấu cạp một cái mà chỉ bị thương ngoài da là đã được bảo vệ rất tốt rồi, thưa quý khách.
Yến Đôn thở ra một hơi, cậu không thể phản bác lại lời của nhân viên chăm sóc khách hàng, nhưng vẫn hơi ấm ức, mãi một lúc sau cậu mới chấp nhận sự thật một cách miễn cưỡng, nói tiếp: Vậy bây giờ có thể bật Khiên chắn đau giúp tôi được không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Vâng, thưa quý khách.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên trong não Yến Đôn: Đã mở Khiên chắn đau √
Tiếng nhắc nhở kia vừa biến mất thì cơn đau không thể phớt lờ trên cánh tay cũng lập tức tan thành mây khói.

Yến Đôn không thể không công nhận sức mạnh của hệ thống.
Có lẽ trong thế giới giả lập này thì tổng tài bá đạo cũng không phải là người muốn gì làm nấy, hệ thống mới phải.
Lớp màn giường bị kéo lên khiến gương mặt Cố Cố lộ ra, đôi mắt đen kịt của y cứ thế đối diện với Yến Đôn.

Không hiểu sao mà cậu hơi rùng mình: Cậu cứ thấy Cố Cố u ám kiểu gì đó.

Tuy Hoa Đại Mạo cũng là nhân vật phản diện, và Yến Đôn cũng chẳng ưa gì anh ta.

Ấy vậy mà sau khi gặp Cố Cố thì cậu lại cảm thấy hết sức gần gũi với Hoa Đại Mạo.
Cố Cố cười cười, chỉ là nhúc nhích khóe môi một chút thôi, ánh mắt y vẫn lạnh như băng: “Cậu tỉnh rồi à?”
“Vâng…” Yến Đôn gật đầu, lại bật “mode thánh mẫu” lên, không hỏi tình trạng của mình mà lại hỏi tình trạng của bạn mình trước, “Chị Bạch sao rồi?”
Cố Cố cười cười: “Cậu không hỏi về mình trước à?”
Yến Đôn cảm thấy lời thoại này rất đúng, đây hoàn toàn là tuyến đường của thánh mẫu mà.
Cậu bèn bảo: “Anh cứ nói cho tôi biết chị Bạch thế nào đã!” Nói xong, trên mặt cậu còn trưng ra vẻ lo lắng, cứ như hết sức quan tâm đến Bạch Lệ Tô vậy.
Cố Cố cũng không đáp, dường như y rất hưởng thụ sự lo lắng của Yến Đôn.

Y chậm rãi ngồi xuống bên giường, nói một cách ấm áp: “Suỵt, đừng nóng.” Nói xong, Cố Cố đặt tay lên miệng vết thương đã được quấn băng gạc của Yến Đôn: “Đau không?”
Vì cảm giác đau đớn đã bị chắn lại nên Yến Đôn cũng không thấy đau nữa, song, cậu vẫn có thể cảm nhận được ngón tay Cố Cố đang vuốt ve trên miệng vết thương của mình cách một lớp băng dày, cảm giác này rất kì lạ, cứ như đang gãi ngứa vậy.
Yến Đôn khẽ nhíu mày, giữ vững thiết lập “đặt bạn bè ở vị trí cao nhất”, cậu nói: “Chị Bạch sao rồi?”
“Không đau thật à?” Cố Cố bỗng siết chặt tay, năm ngón tay khép chặt quanh cánh tay của Yến Đôn.

Với sức mạnh như vậy, cho dù có là vết thương đã được cuộn mấy tầng băng gạc thì cũng phải rỉ máu.

Yến Đôn có thể cảm nhận được miệng vết thương đã nứt ra rồi, thế nhưng vì có Khiến chắn đau nên Yến Đôn không có cảm giác gì.

Cậu bèn ra vẻ nhíu mày, dùng vẻ mặt hi sinh của tráng sĩ mà nói: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
Ấn đường của Cố Cố hơi động, y buông lỏng tay ra rồi nói: “Thật là thú vị.”
Một tiếng động chợt vang lên trong não Yến Đôn: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Chàng trai này thật thú vị] √
Trên bàn tay của Cố Cố cũng dính máu, nhưng có vẻ y không quan tâm lắm.

Y dùng giọng điệu tùy ý nói: “Cô ta khỏe lắm, cậu cũng khỏe lắm.

Nhưng chỉ cần hôm nào tôi không vui thì tôi sẽ ném cô ta vào ao cá sấu tiếp.

Khi đó, đến cậu cũng không cứu được cô ta đâu.”
Yến Đôn nghe ra ý đe dọa trong giọng Cố Cố, trong lòng cậu lóe lên một sự nghi ngờ: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cố Cố nói: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.”
Yến Đôn nở nụ cười: “Đây là thái độ nhờ người khác giúp của anh đấy à? Bằng cách uy hiếp?”
“Đúng.” Cố Cố mỉm cười gật đầu, “Đây là thái độ nhờ người khác giúp của tôi — Bằng cách uy hiếp.”
Yến Đôn hết biết nói gì.
“Không phải là rất hữu hiệu à?” Cố Cố cầm một cái khăn lụa trắng tinh chùi máu trên tay, trong chốc lát chiếc khăn đã nhuốm đầy máu, mà hai tay của y lại sạch sẽ vô cùng, “Cậu sẵn lòng bị cá sấu cắn vì Bạch Lệ Tô khiến tôi rất cảm động.

Nếu đã vậy, cậu cũng sẵn lòng giúp tôi một việc nhỏ vì cô ấy chứ?”
Yến Đôn ngây ra, thậm chí cậu còn nghĩ hành động đỡ đòn cho Bạch Lệ Tô của mình chẳng làm Cố Cố cảm động gì sất.

Ngay từ đầu Cố Cố đã không định làm hại Yến Đôn hay Bạch Lệ Tô, y chỉ muốn kiểm tra xem cậu quan tâm tới Bạch Lệ Tô bao nhiêu, bằng lòng làm đến mức nào vì cô mà thôi.
Yến Đôn suy đoán: Khi cá sấu cắn Yến Đôn thì Cố Cố lập tức ra lệnh cứu người, không phải vì y cảm động, mà là vì y đã lấy được kết quả thí nghiệm — Yến Đôn có thể dũng cảm quên mình vì Bạch Lệ Tô.
Nếu nói như vậy thì Bạch Lệ Tô rất có giá trị lợi dụng.

Cho nên Cố Cố bắt giữ Bạch Lệ Tô để khiến Yến Đôn phải khuất phục.
Yến Đôn càng nghĩ càng thấy kì lạ: Nhưng tại sao y phải tốn công đến vậy để uy hiếp mình chứ?
Yến Đôn gõ gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Cậu có chắc phương pháp thánh mẫu có thể làm tăng hảo cảm của Cố Cố không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Phía hệ thống tính toán ra được như vậy đó ạ.
Yến Đôn lại nghĩ có thể tính toán của hệ thống có nhầm lẫn gì rồi.

Cái tên Cố Cố u ám trước mắt này không thể nào là một người đàn ông bị cảm động bởi sự thánh mẫu ngu muội được.
Cậu bắt đầu suy nghĩ xem có nên điều chỉnh thiết lập của mình một tí hay không.
Sự im lặng của Yến Đôn tựa như một kiểu từ chối.

Cố Cố bèn thúc giục: “Tôi không nói đùa đâu, nếu cậu từ chối tôi thì Bạch Lệ Tô chắc chắn sẽ chết.”
Nghe thấy tông giọng chân thành của Cố Cố, Yến Đôn chợt lấy lại tinh thần, ánh mắt cậu lóe lên sự kinh hoảng không hề giả dối: “Anh muốn tôi làm gì?”
Phản ứng của Yến Đôn đã lấy lòng Cố Cố.

Y cười nói: “Đơn giản lắm, tôi muốn cậu giúp tôi lật đổ Ngạn thị.”
Yến Đôn nghe vậy, ngược lại có hơi khâm phục Cố Cố: Đây mới là nhân vật phản diện trong truyện tổng tài hẳn hoi! Mấy tên tổng tài bá đạo tranh giành đàn ông đến mức đầu rơi máu cháy đúng là xấu mặt mà! Muốn tranh giành thì phải tranh bát cơm chứ, tranh đàn ông làm gì!
Yến Đôn lại xác nhận với nhân viên chăm sóc khách hàng: Ngạn thị cũng có hào quang chứ nhỉ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Đúng ạ, sức mạnh của kịch bản sẽ bảo vệ cho Tập đoàn Ngạn thị.

Dựa trên kịch bản, Cố thị muốn chơi Ngạn thị, nhưng bất kể làm cách nào đi chăng nữa thì nơi phá sản vẫn sẽ là Cố thị.

Giống như Bạch Lệ Tô có hãm hại cậu bằng cách nào thì cuối cùng người xui xẻo vẫn sẽ là cô ấy vậy.
Yến Đôn yên tâm: Được, tôi hiểu rồi.
Nghĩ vậy, Yến Đôn lại càng thêm thông cảm với Cố Cố: Ngạn thị là no.

1 mà thế giới tổng tài bá đạo đặt ra, Ngạn Trì là đứa con số mệnh nằm ở trung tâm thế giới, anh làm được gì hắn đây? Tui nghĩ anh đang đi “tìm chết” đó.
Yến Đôn còn đang đồng cảm với vị nhân vật phản diện làm việc chăm chỉ, thì trong đầu cậu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở: [Tạo ra tình tiết kịch bản: Đánh cắp tài liệu mật của Ngạn thị, nhưng vì cắn rứt lương tâm nên khóc lóc thừa nhận với tổng tài bá đạo, được tổng tài bá đạo thương cảm và tha thứ, sau đó hợp tác với tổng tài bá đạo để đánh bại nhân vật phản diện.]
Yến Đôn: …Thì ra còn có dạng tình tiết này nữa cơ à.
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Dạng tình tiết này rất phổ biến ạ, thưa quý khách.
Yến Đôn: Thật à… Nhưng đánh cắp tư liệu công ty có hơi quá quắt thì phải? Sao nhân vật chính có thể làm chuyện cực phẩm như vậy được? Cậu chắc không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Nhân vật chính trong truyện tổng tài bá đạo ngốc nghếch mà không làm chuyện cực phẩm mới lạ chứ ạ?
Yến Đôn: V-Vậy hả…
Nhân viên chăm sóc khách hàng lại an ủi cậu: Không sao đâu ạ, dù sao thì Ngạn thị cũng có số mệnh sẵn rồi, dù có bị đánh cắp tư liệu thì cũng sẽ không gặp phải chuyện gì bất trắc đâu ạ.
Yến Đôn: Cho dù vậy thì cũng là phản bội mà?… Tôi không nghĩ mình làm như vậy mà Ngạn Tảo còn thương cảm với tha thứ được đâu!
Có lẽ nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không có cách nào để trả lời câu hỏi của Yến Đôn, suy cho cùng, nhân viên chăm sóc khách hàng có thể nói chắc rằng “Ngạn Trì sẽ tha thứ cho cậu”, vì logic của Ngạn Trì phụ thuộc vào quyển truyện ngu ngốc này.

Song, Ngạn Tảo lại không như thế.

Lối tư duy của Ngạn Tảo và Yến Đôn tương đối giống nhau.

Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng rất khó mà phủ nhận sự suy đoán của Yến Đôn.
Vì lẽ đó, nhân viên chăm sóc khách hàng bèn thay đổi cách khuyên nhủ: Cậu có nhìn thấy câu cuối cùng không? Cậu nghĩ “hợp tác với tổng tài bá đạo để đánh bại nhân vật phản diện” có ý gì?
Yến Đôn âm thầm nhảy dựng: Mấy câu đó nghe cứ như kết cục ấy?
Nhân viên chăm sóc khách hàng leng keng một tiếng: Đúng ạ, đây là kết cục.

Đây là nhiệm vụ tình tiết cuối cùng rồi.

Sau khi hoàn thành trọn vẹn thì cậu có thể quay trở về thế giới thực ạ.
Đây là một câu nói có sức hấp dẫn cực kì cao, hệt như mứt táo vậy.
Sau khi cho một miếng mứt táo, nhân viên chăm sóc khách hàng lại cho thêm một bạt tai: Hơn nữa quý khách cũng nên biết, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì quý khách sẽ chết hoàn toàn luôn đó ạ!
Yến Đôn: …
Cái chiêu vừa ép buộc vừa dụ dỗ bằng cách cho mứt táo rồi cho thêm một bạt tai của nhân viên chăm sóc khách hàng đúng là lưu manh hết sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui