Cậu giật mình ngã ngửa về phía sau nhưng lập tức bị Thịnh Mịch Mịch xách cổ lên: “Tiểu tử thối! Dám đánh lão phu tử! Dám trốn học! Còn dám tới đây đánh bạc! Hừ, lại còn giấu cả tiền riêng nữa, ngươi thật to gan!”
Ninh Diệu Dương la lên như lợn bị chọc tiết: “Ngươi! ngươi! ngươi, thả ta ra! Tiểu gia không tha cho ngươi đâu…”
Những người đang đấu dế với Ninh Diệu Dương nhìn Thịnh Mịch Mịch với vẻ không mấy thiện cảm.
Một tiểu nương tử xinh đẹp, trẻ tuổi, ăn mặc lộng lẫy, đầu cài trâm ngọc, trông giống như một quý phu nhân, nhưng hành động và phong thái lại không giống chút nào.
Bọn họ bắt đầu nghi hoặc.
“Ngươi là ai? Đừng cản trở việc buôn bán của chúng ta…”
Thịnh Mịch Mịch vừa kéo tai Ninh Diệu Dương, vừa nói: “Ta là ai ư? Tất nhiên là mẫu thân của hắn rồi! Các ngươi dám dụ dỗ nhi tử ta đánh bạc, làm cho nó thua bao nhiêu tiền rồi? Chẳng lẽ không định trả lại à, nó chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên mà các ngươi còn lôi kéo nó vào chuyện cờ bạc, cẩn thận ta đi báo quan cho các ngươi biết tay.
”
Mấy kẻ kia lập tức không vui, nói: “Ai dụ dỗ nó? Chính nó tự mang dế đến chơi, dế của nó không đấu lại được, thua rồi thì trách ai?”
“Chúng ta làm ăn buôn bán công khai, ai ai cũng có thể đến chơi, trong nha môn đều có hồ sơ, ngươi cứ đi báo quan đi, chúng ta chẳng sợ gì cả.
”
Ninh Diệu Dương vẫn không ngừng la hét: “Này, các huynh đệ, cứu ta với! Ta còn có thể tiếp tục cược mà…”
Thịnh Mịch Mịch bật cười lạnh lùng.
Nàng lục soát hết số ngân phiếu còn lại trong ngực Ninh Diệu Dương, mấy trăm lượng bạc cũng bị nàng lấy đi.
Nàng đưa hết cho Bát Nương, nói: “Tịch thu làm của công.
”
Bát Nương đáp ngay: “Dạ, thưa phu nhân.
”
Thế là xong, không còn bạc, cũng chẳng ai giữ Ninh Diệu Dương lại nữa.
Thịnh Mịch Mịch liền kéo cậu ra khỏi đám đông.
Nhưng Ninh Diệu Dương vẫn không phục, miệng mắng lớn: “Ngươi là mụ kế mẫu độc ác, thả tiểu gia ra…”
Ngay lúc ấy, một thanh niên ăn mặc giản dị, đeo chiếc cặp sách trên lưng không nhịn nổi mà bước tới, hắn nhìn Ninh Diệu Dương, nói: “Lệnh của phụ mẫu không thể trái, trẻ nhỏ tuổi còn thơ phải biết kính trọng cha nương, hiểu rõ lý lẽ, tránh xa những điều dơ bẩn.
”
Ninh Diệu Dương ngạc nhiên nhìn người thanh niên: “Ngươi là ai? Tiểu gia chẳng quen biết ngươi, sao ngươi lại xen vào chuyện người khác thế hả?”
Thanh niên chỉ lắc đầu nhẹ nhàng.
“Chấp mê bất ngộ, phải đọc sách nhiều hơn để hiểu rõ đạo lý, nếu không sớm muộn gì cũng rơi vào vòng tù ngục, làm cho người thân đau lòng, bản thân hối hận không kịp…”
Thịnh Mịch Mịch cũng không khỏi đánh giá người thanh niên này.
Hắn vô cùng khôi ngô, dáng người thanh mảnh như một cây tùng cứng cáp giữa rừng núi, chẳng mưa gió nào có thể quật ngã, kiên cường và bền bỉ.
Nhìn vào y phục của hắn, khắp nơi đều chắp vá, thậm chí đôi giày cũng đã thủng hai lỗ chưa được khâu lại.
Trên vai hắn là một chiếc cặp sách to chứa đầy những cuốn sách, chắc hẳn là một thư sinh nghèo từ phương xa vào kinh ứng thí.
Thư sinh nghèo này quả thực có lòng tốt, lại còn nhiệt tình dạy dỗ trẻ con!
Thịnh Mịch Mịch liền nói: “Công tử đừng phiền lòng, là ta dạy dỗ hài tử không chu toàn, khiến công tử phải chê cười rồi.
”
Thư sinh cũng không xen vào nhiều chuyện nữa, chỉ cúi đầu chào Thịnh Mịch Mịch rồi rời đi.
Bóng lưng của hắn thẳng tắp, bước đi vững chãi toát lên phong thái của một quân tử.
Bên này, Thịnh Mịch Mịch lôi Ninh Diệu Dương lên xe ngựa.
Có chuyện của thư sinh này xảy ra, Ninh Diệu Dương cũng không dám lớn tiếng mắng chửi nữa, lầm lũi ngậm miệng lại.
Sợ người khác nghe thấy rồi ai ai cũng sẽ mắng cậu.
Sĩ diện vẫn phải giữ.
Thịnh Mịch Mịch ra hiệu cho Tiểu Quả Tử đến gần, nhỏ giọng dặn dò.
“Ngươi đi theo người này, xem hắn trú ngụ ở đâu…”
Tiểu Quả Tử trợn mắt: “Như thế có được không? Vị công tử này tuy dáng dấp tuấn tú nhưng phu nhân người đã là người có phu quân rồi…”
“Phắn phắn, nói cho đàng hoàng, đi theo hắn để xem hắn sống ở đâu, hắn có phong thái chính trực của bậc học sĩ, nếu Ninh Diệu Dương bị đuổi khỏi học đường không có nơi nào để học thì phải mời một vị phu tử về dạy hắn, ta thấy bọn họ có chút duyên thầy trò…”
Tiểu Quả Tử liền cười khúc khích rồi nhanh chóng chạy tót đi.