Thân hình thư sinh cao gầy, khí chất thanh nhã ôn hòa, ngũ quan tuấn tú.
Thịnh Mịch Mịch càng ngắm hắn càng thấy hiện ra khí chất cô tịch ngạo nghễ, như tùng bách nơi rừng sâu, kiên định không gì lay chuyển nổi.
Đây chẳng phải khí chất của bậc Trạng nguyên hay sao? Quý lắm, quý lắm…
Một người gia giáo như thế, có tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng để mời về cũng xứng đáng.
Chắc hẳn lão hầu gia và lão phu nhân sẽ vô cùng hài lòng.
Tương lai người này đỗ Trạng nguyên, Ninh Diệu Dương và muội muội sẽ là đệ tử đầu của Trạng nguyên, nhuốm bao nhiêu văn khí, điềm lành vô kể!
Là một công lớn đấy!
“Cơ lang quân, thật đường đột khi tới đây.
”
Lúc ấy, Cơ thư sinh đang trong căn phòng chứa củi mà chép sách nhưng phòng chứa củi trống trơn nên đành cúi gập người dưới đất chép từng chữ ngay ngắn, dù tốc độ chậm rãi nhưng từng nét từng nét cẩn thận.
Hắn ngước lên, chỉ nhận ra Ninh Diệu Dương chứ chưa nhận ra Thịnh Mịch Mịch.
“Huynh đài là?”
“Ta là cữu phụ của tiểu tử này, được lệnh của mẫu thân hắn mà tới, ngày hôm qua nàng có vô tình gặp được lang quân trên đường, được lang quân chỉ bảo con mình nên trong lòng vô cùng cảm kích.
Đêm về lại quan sát tinh tượng, nhận thấy lang quân cùng đứa nhỏ này có duyên phận thầy trò nên muốn mời lang quân tới phủ mà dạy cho tiểu tử này học chữ đọc sách, mỗi ngày chỉ cần nửa buổi nên cũng không làm lỡ chuyện thi cử.
Ý của lang quân thế nào?”
Ninh Diệu Dương vừa nghe xong, khuôn mặt đẹp đẽ lập tức méo xệch cả ra!
Không phải đến để bắt gian sao? Sao lại thành ra mời phu tử dạy học cho cậu rồi?
Tiểu gia không cần đâu!
Còn chưa kịp phản đối đã bị Thịnh Mịch Mịch bịt chặt miệng.
“Ưm! không cần… tiểu gia không cần phu tử…”
“Im ngay!”
Ninh Diệu Dương rống lên, cậu lại lọt vào cái bẫy của mụ kế độc ác này rồi.
Tức chết mất, tức chết mất thôi!
Dám bịt miệng ta à? Cắn chết ngươi! Ta liều mạng với ngươi!
Nhưng Thịnh Mịch Mịch đã phòng bị từ trước, nhất quyết không để cậu động đậy.
Cơ lang quân nhíu mày, hắn đương nhiên không tin vào chuyện quan sát tinh tượng, duyên phận thầy trò.
Thế nhưng hôm nay lại có một tiểu thư quý tộc vô duyên vô cớ đến muốn tài trợ hắn khiến trong lòng không khỏi bất an.
Giờ lại có người đến mời hắn làm phu tử, hắn đã vào kinh ứng thí nửa năm nay mà vẫn chưa được ai biết đến, sao chuyện tốt cứ liên tiếp đến thế này?
Nhưng đứa nhỏ này trông như một kẻ không thể dạy dỗ nổi, cũng không có vẻ là đang bày ra âm mưu quỷ kế gì.
Để chắc chắn, hắn không vội đồng ý.
“Được quý phủ yêu mến là điều may mắn, tại hạ tuy là kẻ đã trúng cử nhưng chưa từng dạy qua học trò, sợ rằng khó có thể dạy dỗ tốt công tử nhà quý phủ.
”
Thịnh Mịch Mịch cũng không thất vọng: “Vậy cũng được, ta chỉ thay lời của tẩu tử ta mà nói lại thôi, nàng là chủ mẫu của phủ Sùng Nhân Hầu, còn đứa nhỏ này là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ tên Ninh Diệu Dương, nếu sau này ngươi có đổi ý, có thể trực tiếp lên Sùng Nhân Hầu phủ mà đến gặp nó.
”
Lưu Bị cũng phải đến lều cỏ Gia Cát Lượng những ba lần để mời.
Lần đầu không mời được cũng chẳng sao.
Còn có lần thứ hai, lần thứ ba…
Thế gian chẳng có gì khó khăn, chỉ cần có lòng là được.
Tiểu tử Ninh Diệu Dương vừa thoát được liền nghênh ngang nói với Cơ thư sinh: “Ngươi nhớ lời hôm nay của mình đi, ngươi không thể dạy nổi tiểu gia đâu, đừng để ả ta lừa gạt, đừng có mơ nữa, tiểu gia không cần phu tử nào cả, ngươi ngàn vạn lần đừng tới phủ mà tìm ta, coi chừng tiểu gia cho người đánh gãy chân ngươi…”
Cơ thư sinh khóe môi giật nhẹ, không thèm liếc tên tiểu tử một cái.
Quân tử cởi mở, bao dung quảng đại.
Thịnh Mịch Mịch lắc đầu bất lực, bịt miệng Ninh Diệu Dương lại một lần nữa, chào Cơ thư sinh rồi rời đi.
Sau khi họ đi, Cơ Trường Sinh ngước mắt nhìn xa xăm.
Hoàn cảnh hiện giờ của hắn quá khốn khó.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ chẳng thể trụ nổi đến kỳ thi năm tới.
So với việc tiểu thư quý tộc vô duyên vô cớ tìm đến muốn trợ cấp, chuyện làm phu tử này có lẽ là đáng để suy ngẫm thêm.
Đây chắc chắn chẳng phải âm mưu gì cả, đứa nhỏ này vẫn là tên vô lễ như lần gặp hôm qua, rõ là điển hình cho loại hài tử từ bé chẳng được dạy dỗ tử tế, cứ thế mà hành xử tuỳ tiện.