Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày


Thịnh Mịch Mịch… lần này ngươi thắng rồi!

Với đứa nhỏ này không thể cưỡng ép, chỉ có thể dùng trí tuệ mà thu phục.


“Nếu ngươi không học hành, sau này làm sao mà tiếp nối được đại nghiệp của Hầu phủ? Ngày nào Sùng Nhân hầu phủ rơi vào tay ngươi mà ngươi không giữ nổi, thì ông nội bà nội chết cũng không yên lòng, còn ai sẽ bảo vệ muội muội của ngươi đây? Ngươi không nghĩ đến thân thể của muội vốn yếu ớt sao…”

Tình cảm huynh muội vốn thâm sâu, Thịnh Mịch Mịch chỉ còn cách đánh vào điểm này.


Ninh Diệu Dương thoáng chùng xuống, trầm ngâm im lặng.


Cậu cùng muội muội song sinh, khi sinh ra, muội muội vì bảo vệ cậu mà đã hấp thu toàn bộ hàn độc trong bụng của mẫu thân.


Vì vậy thân thể cậu khỏe mạnh, còn muội muội thì chịu đủ khổ đau.


Cậu luôn cảm thấy có lỗi với muội muội.


Cậu dù có liều mạng cũng phải bảo vệ muội.


“Nhưng mà ta không học hành vẫn có thể bảo vệ muội, hơn nữa tổ phụ tổ mẫu đều trường thọ trăm tuổi, còn có phụ thân…”

Thịnh Mịch Mịch liền đáp: "Không học hành, không tài không trí, ngươi lấy gì để bảo vệ muội muội? Ông bà cũng đã cao tuổi, còn phụ thân sinh tử chưa rõ ràng, người cùng trang lứa với muội muội chỉ có mình ngươi, ngươi là người duy nhất có thể chăm lo cho muội muội cả đời.



Ninh Giảo Nguyệt đứng bên không nén được, cuối cùng cũng cất lời.


“Giảo Nguyệt không muốn liên lụy đến ca ca, muội không cần ca ca phải bảo vệ, muội còn có thể bảo vệ ca ca nữa! Muội muốn ca có thể sống vô tư thoải mái, không phải chịu khổ nhọc, ca muốn làm gì thì cứ làm việc đó.



Thịnh Mịch Mịch khoanh tay trước ngực, cười nhạt: "Ninh Diệu Dương, ngươi nghe thấy chưa? Muội muội thân thể yếu ớt, bệnh hàn lạnh hành hạ mà còn muốn bảo vệ ngươi, thân thể ngươi lành lặn lại cứ chỉ lo ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, trong lòng ngươi không thấy xấu hổ sao?”

Ninh Diệu Dương nắm chặt lấy tay muội muội.



Trong khoảnh khắc ấy, lòng bảo vệ muội muội đạt đến cực điểm.


Cậu vô thức nói: "Nhưng mà… nếu đọc sách thì có thể bảo vệ được muội muội sao? Muội muội ốm yếu, mà đọc sách đâu thể chữa bệnh cho muội…”

Thịnh Mịch Mịch chính là chờ câu nói này, bèn tiếp lời: "Ta có thể chữa bệnh cho muội của ngươi! Ngươi chỉ cần lo học hành, còn lại việc chữa trị cho muội muội thì cứ để ta lo.



“Ngươi ấy à?” Hai huynh muội không khỏi ngước nhìn Thịnh Mịch Mịch.


Thịnh Mịch Mịch cười đáp: "Ta đã hứa với tổ phụ tổ mẫu ngươi sẽ giúp con học hành đỗ đạt công danh, ngươi mà chịu học hành tử tế, ta sẽ tìm mọi cách để trị cho muội muội ngươi khỏi bệnh hàn.

Bệnh hàn của muội muội vốn khó chữa, ngươi biết rõ điều đó mà, ta cũng phải nỗ lực rất nhiều mới có thể trị, nhưng chỉ cần ngươi thi đỗ đồng sinh, tú tài là được, bệnh hàn của Giảo Nguyệt cứ giao cho ta lo!”

Ninh Diệu Dương hiếm khi im lặng như vậy.


Cậu nhìn đăm đăm vào mắt Thịnh Mịch Mịch, trầm ngâm hồi lâu.


Ninh Giảo Nguyệt cất giọng nhỏ nhẹ: "Bệnh của thân đệ mình mà người còn chưa chữa khỏi, làm sao chữa khỏi bệnh cho ta?”

“Ta hiện nay chưa đủ khả năng nhưng ta cũng sẽ cố gắng hết sức mình để nghiên cứu, huynh con nỗ lực học hành, con nỗ lực vượt qua hàn bệnh, sống ở đời thì phải có mục tiêu, ba chúng ta cùng cố gắng không phải tốt hơn sao? Ca ca con thương muội muội như vậy, chẳng lẽ chút yêu cầu nhỏ là học hành mà cũng không chịu được sao?”

Nói đoạn, Thịnh Mịch Mịch thở dài: "Giả như việc học hành của ta có thể làm Thịnh An Tri khỏi bệnh, bảo ta thi đỗ nữ trạng nguyên ta cũng có thể làm được…”

Ninh Diệu Dương hít sâu một hơi: "Ta sẽ học!”

Ninh Giảo Nguyệt ngập ngừng: "Ca ca?”

Ninh Diệu Dương đáp: "Ta học, chỉ là học hành thôi mà, ta đâu có ngốc, đến một kế mẫu như ngươi mà còn dám mạnh miệng nói mình thi đỗ nữ trạng nguyên thì ta đường đường là Ninh Diệu Dương lại kém hơn sao? Không đời nào!”

Thịnh Mịch Mịch khẽ mỉm cười: "Ngươi mà đỗ đầu trong kỳ thi đồng sinh cũng đã giỏi lắm rồi, không cần như cha ngươi văn võ song toàn, thi đỗ trạng nguyên đâu, chỉ cần ngươi đỗ đầu đồng sinh, bệnh của Giảo Nguyệt cứ để ta lo.



Ninh Diệu Dương nghe vậy như trút được gánh nặng.



Quá đơn giản, chỉ đỗ đồng sinh thôi mà, hừ!

“Quả là dễ dàng rồi! Nào, ngoéo tay, hứa chắc như đinh đóng cột.



Sợ rằng Thịnh Mịch Mịch sẽ đổi ý.


Ba người ngoéo tay thề ước.


Ánh mắt Ninh Giảo Nguyệt đầy phức tạp.


Phu tử từng nói học hành giúp sáng tỏ phải trái, hiểu rõ đạo lý, sách vở chứa cả ngàn vàng, đọc nhiều sách thì con người tự nhiên khác biệt…

Tận sâu trong lòng, cô bé cũng không muốn huynh trưởng biến thành kẻ vô học bị người đời khinh ghét gọi là kẻ ngốc.


Kế mẫu chính là đang dùng cô bé làm phương tiện khích lệ ca ca.


Chỉ là học hành vốn dĩ nhọc nhằn, lão phu tử ở tộc học kia giảng bài làm người ta buồn ngủ đến mức cô bé còn không nghe vào nổi…

!

Ba người vừa ngoéo tay thề ước xong, xe ngựa đã về đến trước cổng Hầu phủ.


Một hạ nhân bước ra bẩm báo.


“Phu nhân, có một thư sinh nghèo cầu kiến, nói muốn vào phủ làm phu tử dạy học…”

Thịnh Mịch Mịch phấn chấn tinh thần.


Quả thật là buồn ngủ gặp được chiếu manh mà.



“Nhanh mời vào!”

Nàng còn nghĩ là phải mời đến lần thứ hai, thứ ba cơ.


Nào ngờ, Cơ Trường Sinh lại đến nhanh như vậy.




Một cỗ xe ngựa đen tuyền lặng lẽ theo sau xe ngựa của Hầu phủ, giữ khoảng cách xa gần phù hợp.


Cho đến khi xe ngựa của Hầu phủ vào đến cửa lớn, chiếc xe ngựa kia mới dừng lại trong con hẻm gần đó.


“Đốc sử, có cần theo vào nữa không?” người phu xe lanh lợi thấp giọng hỏi.


Trên chân mày của hắn ta hiện lên thần thái anh dũng.


Đôi tay điều khiển dây cương dày lớp chai sạn, khí tức trầm ổn, xem ra là người võ công cao cường, bản lĩnh giỏi giang.


Vậy mà chỉ là một phu xe bình thường.


Từ trong xe truyền ra giọng nói không gợn sóng: "Không cần nữa.



Phu xe lại tiếp,

“Dọc đường đi, tân chủ mẫu của Sùng Nhân hầu phủ chỉ toàn dạy dỗ hài tử chứ ít khi nhắc đến sự việc của Thịnh phủ, còn chuyện của con cáo già Thịnh Giang Nam đó, nàng chỉ là một thứ nữ, vốn dĩ không nên biết gì.



Một tiếng “ừ” đáp lại từ trong xe: "Dạy dỗ trẻ con cũng thú vị đấy chứ.



Lời này khiến phu xe thoáng ngạc nhiên.


Hắn ta có chút khó hiểu dụng ý trong câu nói của Đốc sử nhà mình.



Lời này là ý tại ngôn ngoại hay chỉ là ý thông thường?

Dạy dỗ trẻ con có gì thú vị?

Chẳng phải bổn phận của nữ tử trong gia đình chính là dạy dỗ con trẻ sao? Có gì đáng kinh ngạc?

Đích trưởng tôn của Sùng Nhân hầu phủ là Ninh Diệu Dương, nổi danh khét tiếng là kẻ ăn chơi trác táng ở Thượng Kinh, vị tân chủ mẫu này chỉ là kế mẫu mà nàng có thể dạy dỗ được một tên ăn chơi trác táng, vì vậy mà điều này trở nên thú vị sao?

Hay một thứ nữ của Thịnh gia thay gả lại có thể dạy dỗ đứa nữ nhi, nhi tử của Sùng Nhân hầu phủ là chuyện viển vông, nên mới thấy thú vị?

“Đốc sử, nếu ngài hứng thú, thuộc hạ sẽ sắp xếp thám tử trà trộn vào Hầu phủ giám sát vị phụ nhân này, xem nàng dạy dỗ trẻ con ra sao?”

Nói xong, hắn cũng tự thấy điều này thật nực cười.


Nào ngờ, trong xe truyền ra giọng nói lạnh lùng: "Được, phủ đó chẳng phải đang tuyển phu tử sao? Có khi họ còn tuyển cả phu tử dạy võ nữa…”

Phu xe… chợt rơi vào trầm tư.


Không ngờ lại được sao?

Lại hỏi xem có tuyển võ phu tử không?

Cần gì phải phức tạp như vậy?

Trực tiếp sắp xếp cho người vào Hầu phủ làm hạ nhân chẳng phải là được rồi sao?

“Dạ.



Trong lòng có vạn phần thắc mắc nhưng hắn ta không dám hỏi, cuối cùng chỉ đáp một tiếng “Dạ.



Tâm tư của Đốc sử, hắn ta không thể tùy tiện phỏng đoán.


Sở thích của ngài ấy rất phong phú, thích thẩm án, thích tịch thu gia sản, thích giết người… giờ đây lại thêm một sở thích nữa là giáo dưỡng trẻ con? Hay là xem người khác giáo dưỡng trẻ con?

Không được, không được, càng nghĩ càng hoang đường.


Đột nhiên,

Giọng nói trầm lãnh lại phát ra từ trong xe ngựa: “Hôm nay lời tứ thiếu gia Thịnh phủ nói, ngươi có nghe rõ chứ?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận