Cả gian phòng đầy những nha hoàn và bà tử đều dựng thẳng tai lên lắng nghe.
Thịnh Lạc Nhi không giữ được nét mặt liền phản bác lại: "Chính là ta, có lẽ là do Cơ phu tử không nhớ đến chuyện trước đây đã cứu mạng ta rồi, với hắn thì có lẽ chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với ta lại là ơn cứu mạng, ta muốn đến để dùng chút bạc trả ơn đức ấy thôi."
Thịnh Mịch Mịch nghe thế thì cười nhạt đáp: "Hóa ra là vậy! Đúng là Cơ phu tử với Đại tỷ có duyên phận thật đấy."
Nghe đến chữ "duyên," sắc mặt Thịnh Lạc Nhi có phần dễ chịu hơn.
Đại nha hoàn của nàng ta là Xuân Hương bèn nhân cơ hội hỏi thay chủ tử mình: "Xin hỏi Cơ phu tử hiện nay có ở trong phủ hay không? Hay là sau mỗi buổi dạy cho Đích Trưởng Tôn của Hầu phủ thì liền tự mình rời đi?"
Thịnh Mịch Mịch đáp: "Chính là ở trong Độc Thư Đài phía hậu viện của Hầu phủ, Đại tỷ muốn đến để ôn lại chuyện cũ với Cơ phu tử sao? Hiện giờ ta đang bận nấu dược thiện cho Ninh Diệu Dương không tiện cùng tỷ đi.
Vậy thế này đi, Tiểu Quả Tử, ngươi dẫn Đại tiểu thư ra hậu viện đi..."
Đại tỷ là người trọng sinh.
Trước kia ở Thịnh phủ, nàng ta thường không ngó ngàng tới mình, giữa hai người cũng không hẳn là có thâm cừu đại hận gì.
Đại tỷ còn nhường lại mối hôn sự tốt đẹp cho nàng, dù rằng là chuyện nàng ta không cần đến nhưng cũng coi như là cho nàng được lợi lộc.
Nay nàng ta đã để mắt đến Cơ phu tử, vậy thì nàng cũng thuận nước đẩy thuyền, làm chút chuyện nghĩa.
Biết đâu hai người lại thành đôi thì sao.
“Dạ, đại tiểu thư, xin đi theo nô tỳ.”
Nghe nói đến Độc Thư Đài.
Thoáng chốc những ghen tuông trong lòng Thịnh Lạc Nhi đã tan đi ít nhiều.
Độc Thư Đài nằm ở tận góc khuất của Hầu phủ, rất xa cách với khu vực chính của phủ, không hề có liên hệ gì, lại gần con đường đi ra ngoài tiện lợi cho việc di chuyển.
Thịnh Lạc Nhi có chút nghi ngờ rằng Thịnh Mịch Mịch có ký ức tiền kiếp giống như nàng ta nên mới cố ý đưa Cơ phu tử vào phủ, muốn cùng Cơ Trường Sinh nối lại duyên tiền thế.
Giờ đây thấy cách Thịnh Mịch Mịch sắp xếp nơi ở và thái độ đường hoàng mời nàng ta đến để ôn chuyện, làm việc thuận tiện như thế, chắc hẳn nàng ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chuyện sống lại lần nữa này, e chỉ có "nữ nhi của thiên đạo" như nàng ta mới có thể gặp mà thôi.
Làm sao một nữ nhi tầm thường lại có thể đạt được.
"Ừ, Nhị muội, muội cứ lo liệu việc của mình đi."
Thịnh Lạc Nhi theo Tiểu Quả Tử rời đi.
Thịnh Mịch Mịch nhìn theo bóng dáng kiều diễm của Đại tỷ mà ngẫm nghĩ...!thật là có chút vội vàng!
Không biết liệu có thể thành duyên hay không?
Thôi kệ, không cần để ý đến làm gì.
Một lát sau, Tiểu Quả Tử đã trở lại chỉ có một mình.
Thịnh Mịch Mịch hỏi Đại tiểu thư đâu?
Tiểu Quả Tử bèn kể lại rõ ràng từng chi tiết: "Nô tỳ đưa Đại tiểu thư đến Độc Thư Đài xin gặp Cơ phu tử, bảo rằng Đại tiểu thư có việc cầu kiến, Cơ phu tử đáp là không gặp.
Sau đó, nha hoàn Xuân Hương của Đại tiểu thư không cam lòng, cho rằng nô tỳ truyền đạt không rõ liền tự mình vào để nói lại lần nữa.
Cơ phu tử vẫn nói không gặp, bảo là không quen biết Đại tiểu thư, mong Đại tiểu thư đừng quấy rầy chuyện đọc sách của hắn.
Đương nhiên, lời của Cơ phu tử thì rất nhẹ nhàng nhã nhặn nhưng ý tứ là vậy.
Nô tỳ thay mặt phu nhân muốn giữ Đại tiểu thư lại dùng bữa nhưng không được, đại tiểu thư bước đi vội vã, còn lấy tay áo che mặt không biết có phải là trở về khóc rồi không..."
Thịnh Mịch Mịch nhìn không đành lòng: "Ngươi mau thu lại vẻ mặt vui mừng hoan hỷ của mình đi, ta e lần sau đến Thịnh phủ, có người sẽ đánh ngươi đấy."
Tiểu Quả Tử kêu lên một tiếng: "Phu nhân, nô tỳ có lộ rõ đến thế sao?”
“Ngươi có muốn soi gương không?”
Tiểu Quả Tử buông xuôi: "Không cần đâu, không cần đâu, thật sự mà nói, phu nhân, người không thấy đấy thôi, Cơ phu tử tránh né Đại tiểu thư như tránh ôn thần vậy, thật buồn cười không ai nhịn nổi.
Nô tỳ thấy lúc Cơ phu tử tiếp xúc với chúng ta vô cùng bình thường, có thể cùng phu nhân và Đại công tử Đại tiểu thư ngồi chung bàn dùng cơm mà còn ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Không ngờ vừa nghe thấy Đại tiểu thư tìm đến đã lập tức nghiêm trang chính nghĩa bảo phải đọc sách, không có thời gian, nô tỳ còn nhắc đến chuyện có ơn với Đại tiểu thư, vậy mà Cơ phu tử liền phủ nhận bảo không hề có chuyện đó, ha ha ha ha..."
Thịnh Mịch Mịch đem một hộp thức ăn vừa đựng đầy nhét vào tay Tiểu Quả Tử.
"Ngươi rảnh rỗi có thời gian cười nhạo người khác, chẳng thà đi chạy việc, đem món dược thiện này đến chỗ An Tri, đợi đệ ấy ăn xong rồi hẵng về."
Tiểu Quả Tử lúc này mới rốt cuộc thu mình lại, bưng hộp thức ăn, bước chân vội vã ra ngoài: "Dạ vâng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
…
Đến khi chiều tối, Ninh Diệu Dương tan học trở về nhưng cũng không vào Hồi Tuyết Lâu mà trực tiếp đến Độc Thư Đài tìm Cơ phu tử để học thêm.
"Phu Tử, Phu Tử, hôm nay trong tộc học trò thật sự uy phong lẫm liệt lắm...!Mau dạy tiếp cho trò những nội dung tiếp theo mà trò chưa học đến đi..."
Ninh Giảo Nguyệt lại tự mình trở về nội viện.
Thịnh Mịch Mịch mang thức ăn đến cho cô bé, nghe nói chuyện xảy ra hôm nay ở lớp học thì không nhịn được phì cười.
Rất hay, rất hợp với tính tình của Ninh Diệu Dương.
Nàng cũng không muốn quấy rầy tinh thần ham học của cậu.
Tộc học đến giờ Thân là tan học nhưng Ninh Diệu Dương mãi ở lại Độc Thư Đài cho đến giờ Dậu vẫn chưa về.
Thịnh Mịch Mịch và Ninh Giảo Nguyệt đã ăn cơm mà vẫn chưa thấy cậu về, muốn nhắc nhưng lại sợ ảnh hưởng đến nhiệt tình ham học của cậu.
Cả hai chỉ đành cùng ăn trước.
Sau đó, nàng lại cho người mang đến Độc Thư Đài một mâm cơm thịnh soạn.
Đến giờ Tuất, Thịnh Mịch Mịch đích thân đi tìm Ninh Diệu Dương.
Ninh Diệu Dương vẫn còn đang theo Cơ phu tử học nhận chữ...
"Được rồi, hôm nay học đến đây thôi, trời đã tối đen rồi, ăn cơm cũng không thể ăn mà béo ngay lập tức, học hành cũng như vậy, tất cả đều là nước chảy từ từ, nhờ sự tích lũy mà thành."
Nàng liền lôi Ninh Diệu Dương trở về.
Ninh Diệu Dương vẫn chưa thỏa mãn.
Hôm nay cậu đã được vẻ vang trước mọi người trong tộc học.
Khuất lão phu tử thường ngày hay trừng mắt nhìn cậu, hôm nay cũng phải khen cậu là một "kỳ tài hiếm có", khà khà, cảm giác thành tựu này không lời nào diễn tả được.
Đọc sách quả là thú vị.
Trong đầu như có thêm kiến thức khiến tư duy linh hoạt hơn, hiểu thêm đạo lý, cảm thấy bản thân tựa như mạnh mẽ hơn.
Điều quan trọng là còn có thể đem ra khoe khoang chút ít.
Mục tiêu của cậu là lần sau khi Khuất lão phu tử kiểm tra, cậu phải đạt Thượng Giáp, phấn đấu vượt qua Ninh Kỵ trong tộc học mới được.
Như vậy, cậu sẽ là "thiên hạ vô địch" trong tộc học.
Thật là khí phách quá đi!
"Kế mẫu, ta còn có thể…"
"Mai lại học!"
"Được rồi."
Cậu ngoan ngoãn quay về.
Cơ phu tử nói với Ninh Diệu Dương: "Nếu ban đêm trò không ngủ được cứ nằm trên giường, ôn lại tất cả những gì học được hôm nay, ôn cũ biết mới."
"Tuân lệnh, phu tử!"
Ninh Diệu Dương đeo túi sách chạy như bay về Hồi Tuyết Lâu.
Cậu muốn nhanh chóng tắm rửa, lên giường: "ôn cũ biết mới."
Thịnh Mịch Mịch…
Chẳng còn thấy bóng cậu đâu.
Nàng cũng chẳng muốn đuổi theo.
Nàng áy náy nói với Cơ phu tử: "Phu tử thứ lỗi, đứa nhỏ này là vậy đó, nghĩ ra điều gì là làm ngay, vừa tan tộc học đã chạy đến chỗ ngài làm lỡ mấy canh giờ, có làm phiền đến ngài không?"
Thần thái Cơ phu tử thanh cao như gió mát trăng thanh: "Không sao, hiện nay là lúc hứng thú nhất của trò ấy, học thức còn cạn, học vào nhanh có hứng thú, không nên quấy rầy sự hứng thú của cậu mà cứ để thuận theo tự nhiên, còn cách một năm nữa mới đến khoa cử, bây giờ ta dành thêm chút thời gian cũng không sao."
"Vậy là tốt!" Thịnh Mịch Mịch cũng không nói nhiều.
Trong lòng nghĩ, đợi đến tháng sau tính toán tiền công cho hắn sẽ phát thêm chút tiền thưởng.