Thịnh Mịch Mịch cũng là người cầm tiền của người khác để làm việc thay, đã nhận công việc của đương gia chủ mẫu, không cần nói phải quá xông xáo nhưng việc nàng phải làm, nàng nhất định làm tròn.
Huống hồ, nàng mang danh thứ nữ gả thay, nếu không làm việc cho thật đẹp, chẳng những không ai khen nàng là chủ mẫu nhân hậu khoan dung mà còn khinh thường nàng.
Ở vào vị trí nào phải gánh vác trách nhiệm của vị trí đó.
...
Mọi chuyện gần như đã nói xong.
Khi mọi người đều nghĩ rằng mọi sự đã kết thúc, Thịnh Mịch Mịch bỗng nhiên quay sang hỏi lão quản gia của Hầu phủ: "Lão quản gia, không biết ở Hầu phủ, kẻ dưới phạm thượng thì xử trí thế nào?”
Lão quản gia cảm thấy không lành.
Ông khẽ ho một tiếng: "Thưa phu nhân, ở Sùng Nhân phủ, kẻ dưới phạm thượng nhẹ thì bị phạt tiền tháng, tát miệng, nặng thì bị đuổi ra khỏi phủ.”
Thịnh Mịch Mịch khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, nàng đưa tay chỉ về phía đám đông,
"Vân Nương, Bích Nhi, Bích Châu, Trâm bà tử...!các ngươi bước ra."
Mấy người đó bỗng chốc bối rối.
Nhưng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng bước ra.
“Phu nhân, có việc gì phu nhân dạy bảo?”
Thịnh Mịch Mịch chậm rãi nói: "Vừa nãy các ngươi ở trong đám đông nghị luận về bổn phu nhân, vô lễ với chủ mẫu, phạm thượng, tự vả mười cái miệng đi!”
Mọi người đều kinh ngạc!
Những người này đúng là những kẻ vừa bàn tán trong đám đông!
Không một ai bị nàng tìm sai.
Người ta vẫn thường nói, quan mới nhận chức thì đốt ba đống lửa, vị tân phu nhân này quả thật là thủ đoạn không tầm thường!
Nhớ kỹ lại còn để bụng.
Những kẻ bị gọi ra mặt mày như muốn khóc: "Phu nhân, chúng nô tỳ biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Thịnh Mịch Mịch không chút thay đổi trên nét mặt: "Tự vả hai mươi cái.”
Mọi người xung quanh sắc mặt lại biến đổi.
Tân phu nhân không phải người dễ nói chuyện, quả nhiên là sấm rền gió cuốn!
Mấy người không dám nói thêm lời nào, chuẩn bị tự vả miệng mình.
Bỗng nhiên, tiểu bá vương Ninh Diệu Dương không nhịn được mà nhảy ra: "Các ngươi dừng lại ngay! Ta xem ai dám đánh hạ nhân của Hồi Tuyết Lâu chúng ta!”
Tiểu bá vương hai tay chống hông, lỗ mũi hướng trời.
Phải nói cậu vô cùng tuấn tú.
Cậu có vẻ ngoài đẹp, tính khí cũng rất là chảnh chọe.
Thịnh Mịch Mịch nheo mắt lại: "Ồ? Chả trách dám vô lễ với tân chủ mẫu, đều là người của Hồi Tuyết Lâu cả! Tốt thôi, các ngươi không cần trở về Hồi Tuyết Lâu làm việc nữa, vả xong miệng thì đến Hậu Hoa Viên làm tạp vụ đi.”
Tiểu bá vương Ninh Diệu Dương ngớ người: "Ngươi...!nữ nhân xấu xa này, ngươi dám!”
Thịnh Mịch Mịch khẽ ừ một tiếng: "Ninh Diệu Dương, phụ thân ngươi tên là gì?”
Mọi người...?
Ninh Diệu Dương bị hỏi đến ngơ ngác: "Phụ thân ta dĩ nhiên là Ninh Tấn Mặc rồi.”
Thịnh Mịch Mịch đáp: "Ta là chính thất thê tử của phụ thân ngươi, được Ninh Tấn Mặc cưới hỏi đàng hoàng, ngươi đáng lẽ phải gọi ta là đích mẫu, không thì gọi ta là phu nhân cũng được.
Ngươi là đích trưởng tôn của Sùng Nhân hầu phủ mà mở miệng gọi ta là nữ nhân xấu xa, không tôn trọng trưởng bối, làm mất mặt phụ thân ngươi! Làm mất mặt Hầu phủ chúng ta! Ngươi hiểu chưa?”
Ninh Diệu Dương bị nàng nói đến đỏ cả mặt, đầu óc nhất thời không nghĩ thông.
Ninh Giảo Nguyệt đứng ra.
Tiểu cô nương này tuy tuổi nhỏ nhưng dung mạo tinh xảo, lại có thần thái lạnh lùng cao ngạo.
Cô bé lạnh lùng nói: "Người có hôn ước với cha chúng ta là đích nữ của Hàn Lâm phủ các ngươi chứ không phải thứ nữ như ngươi, ngươi xứng để chúng ta gọi là đích mẫu sao?”
Thịnh Mịch Mịch bỗng trở nên hứng thú.
"Chà chà!"
Cô em này xem ra khó đối phó hơn nhiều.
"Anh hùng không luận xuất thân, cớ sao ta lại không xứng? Ta tuy là thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm phủ nhưng hiện tại, ta đã cùng phụ thân các ngươi bái đường, được tổ phụ tổ mẫu các ngươi công nhận làm chính thê, là chủ mẫu của Hầu phủ, trời định ta có duyên với Sùng Nhân hầu phủ, lại có duyên tình mẫu tử cùng các ngươi, chẳng lẽ các ngươi dám không gọi à?"
Giọng điệu nàng chuyển biến: "Dĩ nhiên, các ngươi không gọi cũng được, cứ gọi ta là nữ nhân xấu xa đi, để truyền ra ngoài Hầu phủ, người ta chỉ cười các ngươi không có quy củ làm mất mặt Hầu phủ.
Tất cả chúng ta đều là người trong Hầu phủ, cùng nhau mất mặt thì càng tốt..."
Mọi người xung quanh...
Tân phu nhân này rõ ràng khác xa với hình dung của họ.
Có nhà nào mà tân thê tử lại mặt dày đến thế đâu?
Hai đứa trẻ cũng bị sững lại.
Ninh Diệu Dương tổ chức lại lời nói của mình: "Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ...”
Chưa kịp mắng hết, tay đã bị muội muội nhẹ nhàng kéo lại.
Lời nói phía sau bị nuốt ngược vào bụng.
Nhìn thấy hai huynh muội bị làm khó...
Những hạ nhân bên kia mắt thấy tình thế, liền tự giác bắt đầu vả miệng mình.
Rõ ràng, giữa chủ tử của họ và tân phu nhân, tân phu nhân rõ ràng mạnh hơn một bậc.
Không còn hy vọng.
Hai mươi cái bạt tai vang dội.
Ai nấy đều lo sợ không đủ mạnh, sợ rằng ngay cả việc làm tạp vụ trong vườn cũng không giữ nổi, còn nếu bị đày đi gánh phân thì càng thảm hơn.
Ninh Diệu Dương lại càng tức tối.
"Các ngươi..."
Chẳng phải họ đang đánh vào mặt cậu sao?
Cậu vẫn còn đang suy tính đối phó với nữ nhân xấu xa kia, vậy mà bên này hạ nhân của cậu đã không tin tưởng cậu mà tự mình chịu thua rồi.
Ninh Diệu Dương tức giận đá một cú vào tảng đá lớn bên cạnh...
Đau!
Nhịn.
Cậu ném cái cặp sách đi: "Chán quá, muội muội, đi thôi, ca dẫn muội đi du hồ chơi.”
Chuyện náo nhiệt chưa được xem lại trở thành trò cười của người khác.
Mắt không thấy thì lòng thanh thản.
Đi chơi thôi.
“Đợi đã!”
Thịnh Mịch Mịch gọi lại Ninh Diệu Dương.
"Ngươi định làm gì? Muốn tiểu gia gọi ngươi là đích mẫu ư, đừng mơ! Đời này cũng không có khả năng! Ngươi có ép ta cũng vô ích!" Ninh Diệu Dương đứng lại.
Giống như một con gà trống máu chiến.
Vênh váo hống hách.
Thịnh Mịch Mịch lấy sổ sách bên cạnh, đọc.
“Mỗi tháng ngươi tiêu một nghìn lượng bạc tại Túy Tiên Lâu để ăn cơm, ngươi ăn thứ sơn hào hải vị nào mà cần đến từng ấy tiền? Một mình ngươi ăn sập cả Túy Tiên Lâu cũng không tiêu nổi bấy nhiêu bạc!”
“Lại còn dạo núi tiêu tốn vài trăm lượng bạc nữa, ngươi định mua luôn cả ngọn núi sao! Còn cho bạn bè mượn vài trăm lượng bạc...!Họ có trả lại không?”
“Rồi đến thưởng ngoạn sân vườn nghe hát tiêu năm trăm lượng...”
Mỗi tháng chỉ đi nghe hát có một hai lần, cậu đi nghe hát hay là đi làm cái túi tiền để rải thế?
“Còn đặt cược đua ngựa ở trường đua hết một nghìn lượng...”
Bị lừa một lần là do người khác, tháng nào cũng bị lừa thì chính cậu là kẻ ngốc...
Có lẽ, với tính cách phóng tay như Ninh Diệu Dương, đi đến đâu cũng được người ta hoan nghênh như một vị thần tài di động.
Không đúng, phải gọi là kẻ ngốc dễ bị lừa!
Thịnh Mịch Mịch đến cả cạn lời cũng không thể nói ra.
Lão Hầu gia cùng phu nhân thật sự là giàu có.
Nhưng, giàu đến đâu cũng không chịu nổi cách tiêu tiền như thế này!
Dù gia đình có giàu có bao nhiêu, thì trẻ con cũng phải có ý thức về giá trị của tiền bạc.
Phá gia chi tử là không thể dung thứ!
Sinh lực của con người là có hạn, nếu suốt ngày chỉ lo nghĩ đến việc tiêu phá tiền của thì còn tâm trí đâu để đọc sách, để làm rạng danh tổ tông?
Thịnh Mịch Mịch đã trước mặt Hầu gia và phu nhân cam kết rằng nàng sẽ để tiểu tử này có chút thành tựu về học vấn.
Trạng nguyên thì nàng không dám hứa, nhưng dù có dùng bất kỳ phương cách nào, nàng nhất định sẽ để tiểu tử này thi đỗ đồng sinh, điều đó là chắc chắn.
...
Ninh Diệu Dương vốn dĩ đến để xem náo nhiệt.
Không ngờ rằng, lửa lại cháy lên đầu mình.
Cảm thấy bất an, cậu liền cất tiếng hét: "Ngươi làm gì? Ngươi quản việc ta tiêu bạc như thế nào làm gì, có liên quan gì đến ngươi chứ!”
Thịnh Mịch Mịch chờ cậu hét xong: "Quản gia, từ nay về sau, các khoản chi tiêu giao tiếp không hợp lý của Đại thiếu gia đều bị hủy bỏ, nếu có tình huống đặc biệt cần chi tiền phải đến báo cáo với ta, sau khi ta đồng ý mới được giải ngân.”
Ninh Diệu Dương sững sờ: "Ngươi dám! Ta đâu có tiêu bạc của ngươi, ngay cả tổ phụ và tổ mẫu ta cũng không quản ta…”
“Ngươi phải nói cho đúng, tổ phụ và tổ mẫu ngươi không quản ngươi nhưng ta sẽ quản ngươi, ta cũng là vì danh tiếng của Hầu phủ chúng ta, tiêu tiền hoang phí là không được, ngươi tiêu tiền là việc nhỏ nhưng người ta sau này sẽ cười nhạo rằng Sùng Nhân hầu phủ có một kẻ ngốc bị lừa gọi là Ninh Diệu Dương, thì đó mới là việc lớn.”