Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay


Giang Lâm đang hỏi Thường An mấy ngày nay ngồi xổm theo dõi nữ tử thanh lâu Noãn Tâm kia đã ra tra được tin tức hữu dụng gì.
Noãn Tâm là khởi đầu dẫn đến chuyện của Vệ An, bất quá Giang Lâm và người của Vệ gia đều chưa có giao tế gì với nàng ta, sự tò mò lớn nhất của Giang Lâm đối với người này chính là rốt cuộc hài tử trong bụng nàng ta có phải là của Vệ An hay không.
“Cho nên rốt cuộc đứa bé kia là của ai, có nghe được gì không?” Giang Lâm hỏi Thường An.
Thường An: “Thiếu gia, hài tử kia tám chín phần mười không phải là của Vệ ngũ gia, Noãn Tâm này trong lúc mang thai mà vẫn còn buôn bán da thịt, mỗi ngày đều có người tới cửa.”
Thường An kể lại tỉ mỉ những gì mà mình nhìn thấy và nghe được, Noãn Tâm không phải là một người an phận, cả ngày trang điểm hoa hòe lộng lẫy ra cửa tìm nam nhân mang về chỗ ở, mới đầu Thường An còn cho rằng những người kia là cùng một bọn, đang giả vờ mua bán da thịt để mưu đồ chuyện khác, hắn còn lén lút đi theo xem thử, vừa nhìn thấy chuyện phát sinh trong phòng thiếu chút nữa đã bị chọc mù mắt.
Hắn cũng cẩn thận quan sát một phen, những người được Noãn Tâm dẫn về đều không giống nhau, chính là thấy người nào có ý đối với mình liền câu về nhà, không giống như đã được hẹn trước.
Ngược lại điểm khả nghi nhất chính là cứ cách mỗi ba ngày thì nàng ta lại đến Thủy Nguyệt Các một chuyến, mỗi lần đều là đến đưa cơm cho lão bà tử, Thường An cũng theo dõi lão bà tử kia, nhưng lại không thấy có điểm gì khác thường, cho nên cũng không biết đối phương có thân phận gì.
“Cho nên mấy ngày nay ngươi đều phải cố nghe Noãn Tâm lên giường với nam nhân?”
“Thiếu gia, ta đã khổ như vậy rồi, cậu còn giễu cợt ta.” Thường An tức giận đến dậm chân.
Giang Lâm vội vàng trấn an hắn, “Rồi rồi rồi, không nói chuyện này nữa, vậy ngươi nói một chút xem ngươi làm thế nào mà biết được chủ tử của Noãn Tâm là Nhị hoàng tử.”
“Việc này thì lại có chút trùng hợp, hôm qua ta theo dõi Noãn Tâm ra ngoài, cho rằng nàng ta lại muốn đến Thủy Nguyệt Các, kết quả không ngờ lại đi tới một tửu lầu, còn bước vào một nhã gian.

Ta không vào được liền đứng ở bên ngoài tửu lầu chờ nàng ta bước ra, đợi hồi lâu mới thấy người xuất hiện, lúc ra tới Noãn Tâm bụm mặt giống như vừa bị đánh, vội vã chạy về Thủy Nguyệt Các.

Ta nghĩ nếu đến Thủy Nguyệt Các hỏi thăm thì cũng không hỏi ra cái gì, không bằng cứ ngồi xổm ở cửa chờ người trong nhã gian kia ra ngoài, cuối cùng quả thật đã không uổng công ta ngồi xổm!”
Thường An trở nên kích động, “Tuy người nọ đeo mặt nạ không thấy rõ diện mạo, nhưng ta nhận ra khối ngọc bội treo bên hông của hắn, ngọc bội kia là một đôi, do Tô quý phi đi chùa miếu xin cho Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, trước kia khi Tứ hoàng tử tới Hầu phủ ta đã nhìn thấy, cho nên vẫn còn nhớ.”
Giang Lâm: “Vậy nên ngươi thật sự chỉ bằng một khối ngọc bội liền xác định được chủ tử của Noãn Tâm là Nhị hoàng tử?”
Thường An gật đầu, “Nghe nói khối ngọc bội kia chưa từng rời khỏi người của Nhị hoàng tử, khẳng định chính là hắn, thiếu gia, ta thông minh lắm đúng không?” Thường An ngẩng đầu tranh công.
Giống một tên ngốc thì có, Giang Lâm nghĩ thầm.
Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc có nên hỏi Vệ Vân Chiêu có phải lúc hắn hỏi mình có săn sóc không cũng là bộ dáng ngốc nghếch này.
Có điều Giang Lâm rất nhanh liền phủ định ý tưởng này, ai ngốc chứ riêng hắn thì không thể ngốc được!
Chính là tự tin như thế đấy.
Giang Lâm qua loa trả lời, “Ừ, thông minh lắm.” Đồ ngốc ạ.
Được khen, Thường An cười trông còn ngốc hơn, hắn nói tiếp: “Hôm nay sau khi đưa cơm cho lão bà tử kia xong Noãn Tâm liền tới Vệ gia, ta đoán khẳng định là vì Nhị hoàng tử đã sai sử nàng ta tới đây, cho nên liền về phủ trước chờ thiếu gia các cậu.”
Thường An nói xong, Giang Lâm lại dời mắt đến chỗ Vệ Vân Chiêu, “Ngươi thấy việc này thế nào?”
Vệ Vân Chiêu nhìn về phía Thường An, “Thường An, ngươi có thể nhận ra những nam nhân bị Noãn Tâm mang về chỗ ở kia không?”
Thường An vội gật đầu, “Đại công tử, ta nhớ, ta sợ đám người kia là đồng lõa của Noãn Tâm nên đã ghi nhớ dung mạo của từng người.”
Vệ Vân Chiêu: “Vậy được, ngươi và Tuân Thất cùng đến sòng bạc một chuyến, xem có thể tìm được những người đó ở sòng bạc hay không.”

Thường An có chút không hiểu lắm, “Đại công tử, những người này cũng có liên quan đến sòng bạc sao?”
Ánh mắt Vệ Vân Chiêu thâm trầm, “Nếu có thể tìm được thì sẽ có liên quan, đi đi.”
“Dạ.” Thường An đáp lời, sau đó quay sang gọi Tuân Thất, hai người nhanh chân đi ra ngoài.
Giang Lâm xoay xe lăn của Vệ Vân Chiêu một vòng, ngồi xuống đối diện với y, “Ngươi nghi ngờ sòng bạc mới là mục đích thực sự, gom tiền?”
Vệ Vân Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Vẫn chưa rõ ràng lắm, có lẽ là không chỉ dừng lại ở việc gom tiền, đợi bọn họ trở về liền biết thôi.”
Nếu mục đích không chỉ là gom tiền, vậy nghĩa là vẫn còn chuyện lớn hơn nữa, nhưng dù thế nào thì chắc chắn đều có liên quan đến Nhị hoàng tử.
Giang Lâm đang định hỏi Vệ Vân Chiêu nhìn nhận thế nào về vị Nhị hoàng tử này thì quản gia lại tới.
“Đại công tử, thiếu phu nhân, người của Chu gia tới, nói là muốn gặp hai vị tiểu thư.”
À, vẫn còn một Tiểu Chu thị, vị này từ sau khi biết được Vệ An không còn mệnh căn tử liền trực tiếp chạy về nhà mẹ đẻ, đến bây giờ cũng chưa trở về.
Hiện tại ngũ phòng chỉ còn lại hai tiểu cô nương, Tiểu Chu thị không tự mình trở lại, Vệ gia bên này cũng không có ai đi đón nàng ta, cứ như vậy mà giằng co.

Phỏng chừng là vì nghe được tin tức Noãn Tâm tìm tới cửa, gấp gáp, nên mới phái người trở về xem thử thái độ của Vệ gia.
Vệ Vân Chiêu nói: “Nếu muốn gặp vậy thì cho gặp đi.”
Người của Chu gia vừa tới cửa không lâu thì hai tỷ muội Vệ Vân Uyển liền xuất hiện ở Chiêu Vân Uyển.
Thấy hai tiểu cô nương do dự, Vệ Vân Chiêu mở miệng, “Có chuyện thì cứ nói thẳng, người một nhà không cần câu thúc.”
Y không nhận Vệ An, nhưng lại không có ý kiến gì đối với hai tiểu cô nương.
Vệ Vân Uyển khẽ cắn môi, “Đại ca, người Chu gia tới, bảo bọn muội đi tìm đại ca an bài người đến Chu gia đón mẫu thân trở về.”
“Ừ.” Vệ Vân Chiêu dò hỏi, “Các muội nghĩ thế nào?”
Hai tỷ muội nhìn nhau, sau đó nói: “Bọn muội đều nghe theo đại ca.”
Vệ Vân Chiêu, “Người của Chu gia đã đi chưa?”
“Vẫn đang chờ ở trong viện.”
“Vậy nói cho bọn họ, nếu muốn trở về, lúc trước đi thế nào thì về thế ấy, nếu như không muốn, ta cũng có thể đại diện cho Vệ An viết thư hòa ly, từ đây không còn quan hệ gì với Vệ gia nữa.”
Hai tỷ muội đều cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra một chút khổ sở nào, Giang Lâm bảo Bạch Cập Bạch Vi đưa các nàng trở về viện phủ của mình, còn cường điệu dặn dò, đừng để người ngoài khi dễ người trong nhà.
Nghe thấy phân phó của Giang Lâm, Vệ Vân Uyển còn quay đầu lại cảm kích mà nhìn hắn một cái, cho thấy người Chu gia tới cửa cũng không có thái độ thân thiện gì.
Giang Lâm cười lạnh, “Người nào người nấy đều cho mình là một đại nhân vật.”
“Đừng tức giận, một hạ nhân không có mắt mà thôi, trước đó nghênh ngang mà đến, hiện tại chưa chắc có thể nghênh ngang trở về.” Vệ Vân Chiêu nói, Tiểu Chu thị muốn vào cửa Vệ gia cũng phải nhìn xem Vệ gia có để nàng ta tiến vào hay không.
Giang Lâm: “Ta sẽ bảo Vân Gia đến trò chuyện với hai tiểu cô nương nhiều hơn, để các nàng không khỏi nghĩ nhiều.”
Vệ Vân Chiêu đáp lời, Giang Lâm liền đẩy y đi tìm Vệ Vân Gia.

……
Mà ở Chu gia bên kia, Tiểu Chu thị còn đang nôn nóng chờ đợi tin tức của Vệ gia.
Người được phái đi truyền lời cho Vệ gia là ma ma bên cạnh mẹ ruột của Tiểu Chu thị, họ Hồ.
Hồ ma ma vừa vào cửa, Tiểu Chu thị liền sốt ruột tiến lên hỏi, “Thế nào, người của Vệ gia có tới không, phái ai tới?”
Sắc mặt của Hồ ma ma không được tốt cho lắm, bà ta ân cần dạy bảo hai tỷ muội Vệ Vân Uyển, thậm chí là uy hiếp, bảo các nàng nhất định phải thuyết phục được Vệ Vân Chiêu phái người tới Chu gia đón người, kết quả hai tiểu nha đầu này trở lại liền nói, đi thế nào thì về thế ấy, còn hỏi có muốn viết thư hòa ly hay không.
Lúc ấy bà ta liền tức không chịu nổi, vừa định mở miệng răn dạy hai nha đầu vô dụng này thì đã bị nha hoàn kia của Vệ gia làm cho chinh lăng tại chỗ, nói bà ta đã một phen tuổi rồi mà còn không hiểu tôn ti trật tự không biết cách làm người, còn muốn đi theo bà ta đến Chu gia cáo trạng, may mà bà ta chuồn lẹ, bằng không trở về Chu gia chỉ sợ là phải bị phạt nặng.
Hồ ma ma đen mặt mà chuyển đạt ý tứ của Vệ gia, còn bắt đầu châm ngòi thổi gió, “Hai vị tiểu thư ở trong phủ được nuông chiều quá mức, Vệ gia không đáp ứng phái người tới đón tiểu cô nãi nãi trở về, ta muốn hai vị tiểu thư quay lại khuyên nhủ Vệ đại công tử, nhưng còn chưa kịp há mồm thì đã bị hai tiểu nha hoàn ở trong phủ giáo huấn một trận, hoàn toàn không cho Chu gia thể diện, càng miễn bàn đến việc để tiểu cô nãi nãi vào mắt.”
Tiểu Chu thị cũng lộ ra vẻ mặt không vui, “Hai đứa bạch nhãn lang không có lương tâm, thật là phí công nuôi dưỡng bọn nó, đối xử tốt với bọn nó như vậy.”
Tiểu Chu thị mắng xong lại đi hỏi Chu Thượng Trình, “Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao đây, Vệ gia không chịu phái người tới.”
Chu Thượng Trình xụ mặt, lạnh lùng nói, “Nếu không tới đón, vậy ngươi liền tự mình đi về.” Hắn chỉ ra ngoài cửa, “Đi ngay bây giờ!”
Tiểu Chu thị lập tức cự tuyệt, “Ta không đi, ta mà thèm tự mình đi về, đại ca lúc trước ngươi đã nói nhất định sẽ nghĩ cách để người Vệ gia tới đón ta trở về kia mà, ta mặc kệ, người Vệ gia không tới ta liền không đi.”
“Vậy thì cút!”
Chu Thượng Trình đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn bộ người trong phòng đều không khỏi ngơ ngẩn, hiển nhiên là vì không ngờ hắn sẽ đột nhiên phát hỏa như vậy.
Mấy ngày gần đây Tiểu Chu thị đều không được suông sẻ, hoặc là nói gần đây toàn bộ Chu gia đều không được suông sẻ, không chỉ bởi vì Vệ lão phu nhân dung túng cho nhi tử hành hung người khác là người xuất giá từ Chu gia, mà còn vì Diệp Thúy Hương lên công đường nói Chu gia ép nha hoàn của hồi môn uống canh tuyệt tự.
Lại thêm một Tiểu Chu thị vừa biết phu quân không còn mệnh căn tử liền lập tức bỏ lại người nhà chạy về nhà mẹ đẻ, hiện tại bên ngoài ai cũng nói Chu gia nhẫn tâm vô tình quả ý.
Chu gia có hai cô nương tới tuổi, một người đã đính hôn, một người còn đang xem bát tự, kết quả việc này vừa xảy ra, đính hôn liền muốn từ hôn; đang xem bát tự thì trực tiếp bị nhà trai từ chối, nói không có ý muốn kết thân với Chu gia.
Ảnh hưởng không chỉ có như vậy, ngay cả những đồng liêu ở trong triều của Chu Thượng Trình cũng bắt đầu xa cách hắn, nói người Chu gia đều cùng một giuộc, sợ bị Chu Thượng Trình đâm sau lưng, loại người này một khi xảy ra chuyện nếu không phải rơi đầu thì chính là chuyện lớn dẫn tới diệt môn, bọn họ cũng không dám đánh cược.
Nháo đến độ gặp Chu Thượng Trình không khác gì gặp ôn thần, người nào thấy hắn cũng lập tức chạy trốn, hiện giờ Chu Thượng Trình ở bên ngoài gặp người thì cười cười làm lành, nhưng vừa trở về Chu gia liền trưng ra một cái mặt lạnh, khiến cho các hạ nhân trong phủ không dám phát ra dù là một tiếng thở mạnh.
Chuyện làm Chu Thượng Trình hối hận nhất chính là ngày đó khi Vệ lão phu nhân cầu tới cửa, hắn không nên làm tuyệt đối như vậy, nếu ngày đó hắn hỗ trợ cứu Vệ An ra khỏi nhà lao, có lẽ sẽ liền không có chuyện phát sinh phía sau, Chu gia cũng sẽ không trở thành giống như bây giờ, người gặp người sợ.
Nhưng hối hận cũng không còn kịp nữa, hiện tại việc duy nhất mà Chu Thượng Trình có thể làm chính là cứu bổ, hắn tuyệt đối sẽ không để muội muội hòa ly, còn muốn nàng ta mau chóng trở lại Vệ gia, nói cho mọi người biết nữ nhi của Chu gia không phải ai cũng giống như Vệ lão phu nhân, dù sao nhà ai mà không có một hai đứa con cái gia môn bất hạnh.
Sau khi biết được Vệ An bị phán xử trảm, trong lòng Tiểu Chu thị liền tràn ngập ngóng trông đến ngày hòa ly, Vệ An đều đã chết rồi, cô mẫu của mình ở trong ngục phỏng chừng cũng không căng được bao lâu.

Tiểu Chu thị tin rằng nếu mình muốn hòa ly, Vệ Vân Chiêu khẳng định sẽ không phản đối, sau khi lấy được thư hòa ly, lại đợi thêm nửa năm liền đi tìm nhà khác tốt hơn gả ra ngoài, nàng ta tuyệt đối sẽ không ở lại Vệ gia thủ tiết cho Vệ An.
Tiểu Chu thị đã tính toán xong xuôi, nhưng nào ngờ những lời của Diệp Thúy Hương ở trên công đường lại gây ảnh hưởng lớn như vậy đối với Chu gia, hôn sự của hai đứa chất nữ đều thất bại, tẩu tử không cho nàng ta sắc mặt tốt, chất nữ cả ngày chỉ biết châm chọc mỉa mai, âm dương quái khí với nàng ta, sinh hoạt của Tiểu Chu thị ở Chu gia cũng dần trở nên gian nan.
Hơn nữa huynh trưởng của nàng ta còn quyết tâm không đáp ứng cho hòa ly, còn bắt nàng ta chọn hoặc là trở về Vệ gia hoặc là cút xéo, Tiểu Chu thị còn đang nháo với ca ca của mình liền nghe nói nữ tử thanh lâu Vệ An dưỡng ở bên ngoài kia vác cái bụng to tìm tới Vệ gia.
Không nói đến người của Chu gia, mà bản thân Tiểu Chu thị cũng nóng nảy, cho nên mới không ngừng vội vàng thúc giục Vệ gia, muốn Vệ gia phái người tới đón nàng ta trở về.
Chỉ tiếc bọn họ đều đã quên mất, ở trong lòng của Vệ Vân Chiêu, Tiểu Chu thị căn bản là không hề có một chút phân lượng gì, Vệ Vân Chiêu có thể để nàng ta vào cửa đã là không tồi, còn ra vẻ ta đây muốn Vệ gia phái người tới, cũng không biết là lấy thể diện từ đâu ra.
Chu Thượng Trình trực tiếp đuổi cả người lẫn nha hoàn mang theo bên cạnh ra khỏi Chu gia, chỉ để lại cho Tiểu Chu thị một câu, “Nếu không vào được đại môn Vệ gia, vậy từ đây Chu gia ta liền không có người nữ nhi là ngươi nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Tiểu Chu thị không dám tin mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, chạy tới gõ cửa, “Mở cửa, mau mở cửa cho ta vào, ta không muốn cứ như vậy mà trở lại Vệ gia, ta phải đợi Vệ gia phái người tới đón ta, các ngươi đừng hòng đuổi ta đi!”
“Mở cửa, mau mở cửa, đại ca, ta muội muội thân sinh của ngươi mà, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Nương, nương, nương mau nhìn nữ nhi đi, nữ nhi không muốn trở về, nương thuyết phục đại ca giúp nữ nhi có được không?”
Giống như Vệ lão phu nhân ngày ấy, bất kể nàng ta có kêu cửa gõ cửa như thế nào, cánh cửa này đều không hề mở ra.
Tiểu Chu thị tâm sinh tuyệt vọng, trong mắt nổi lên hận ý, “Những người đó nói rất đúng, người Chu gia vô tình vô nghĩa, các ngươi có thể nhẫn tâm như vậy đối với nữ nhi của nhà mình, khó trách người khác lại sợ bị các ngươi tính kế, đáng lắm!”
“Đại ca, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi không sợ ta sẽ làm giống như Diệp Thúy Hương, lôi hết tất cả những việc dơ bẩn xấu xa của các ngươi ra ngoài, để xem đến lúc đó Chu gia các ngươi còn có mặt mũi gì để tiếp tục dừng chân ở Thịnh Kinh nữa.”
Đại môn bỗng nhiên mở ra, trên mặt Chu Thượng Trình nổi đầy mây đen mà xuất hiện ở trước mặt Tiểu Chu thị, “Ta sẽ không để ngươi còn mạng mà mở miệng nói, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ, Chu gia yên ổn thì ngươi mới có thể yên ổn được, nếu Chu gia không ổn, vậy cũng đừng trách người làm ca ca ta không niệm tình huynh muội.”
Đại môn một lần nữa đóng lại, Tiểu Chu thị bị ánh mắt tràn ngập sát ý kia của Chu Thượng Trình dọa cho ngã ngồi trên mặt đất, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
……
Khi Tiểu Chu thị dẫn theo nha hoàn xuất hiện ở trước cổng lớn Vệ gia thì trời đã tối hẳn, đại môn đóng chặt, mặc cho Tiểu Chu thị ở bên ngoài gõ cửa như thế nào thì cũng chỉ nhận được một câu của người gác cổng, trời tối rồi, có chuyện gì ngày mai hãy đến, hoàn toàn không thèm mở cửa nhìn xem bên ngoài là ai.
Nhưng chuyện Tiểu Chu thị và nha hoàn của nàng ta đang ở ngoài cửa thì bọn người Giang Lâm vẫn biết, lúc này Giang Lâm đang cùng các tiểu cô nương ở trong phủ và Vệ Vân Kỳ làm vằn thắn, hắn vốn muốn ăn lẩu, nhưng vì không tìm được cái nồi nào thích hợp nên liền đổi thành sủi cảo.
Giang Lâm sợ người mẫu thân không biết phụ trách Tiểu Chu thị này làm ảnh hưởng đến tâm tình của hai tiểu cô nương, liền dứt khoát tụ tập mọi người lại một chỗ, để các nàng cảm thụ được tình huynh đệ tỷ muội, biết rằng ở trong nhà này mình vẫn còn những thân nhân khác.
Kết quả các tiểu cô nương không có việc gì, nhưng Vệ Vân Kỳ thì lại héo rũ, từ lúc đến đây đều không nói lấy một câu, tựa như một tiểu hài nhi mắc bệnh tự kỷ.

Vệ Vân Chiêu nói không cần phải xen vào Tiểu Chu thị ở ngoài cửa, Giang Lâm bao sủi cảo xong, nhờ ba tiểu cô nương mang đến phòng bếp nấu, còn mình thì ôm Vệ Vân Kỳ nói chuyện với cậu, “Tiểu bảo bối nhi, mau nói cho ca ca nghe, sao lại không vui như vậy?”
Giang Lâm cũng đã vài ngày không gặp Vệ Vân Kỳ, không biết có phải là vì bị chuyện của Vệ An ảnh hưởng hay không, Vệ phu nhân trông chừng tiểu hài nhi rất chặt, trước kia còn có thể thấy người chơi ở trong viện, sau đó trong phủ liền giống như hoàn toàn không có người này, ngoại trừ Vệ phu nhân, ngay cả Vệ Vân Gia muốn gặp mặt đệ đệ một lần cũng khó.
Hôm nay vẫn nhờ có Vệ Vân Chiêu tự mình đi đón nên Vệ phu nhân mới bằng lòng cho đi, còn dặn dò sớm một chút thả cậu trở về, lại bảo Vệ Vân Kỳ ngồi ngoan, đừng nhúc nhích cũng đừng đùa giỡn chạy loạn, giống như đang dưỡng một con búp bê sứ.
Giang Lâm từ lúc vừa đến Vệ gia liền thường xuyên ôm cậu, Vệ Vân Kỳ vẫn còn nhớ, cậu không muốn xa rời mà duỗi tay ôm lấy cổ Giang Lâm, nhỏ giọng gọi, “Ca ca.”
Giang Lâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, “Gầy hết rồi, không ngoan ngoãn ăn cơm sao?”
Vệ Vân Kỳ gật đầu, “Ăn, nương đút.”
Giang Lâm: “?? Ta nhớ đệ biết tự mình ăn cơm mà.”
Vệ Vân Kỳ nói, “Nương muốn đút, nương sẽ cao hứng.”
“Nương của đệ sợ là không phải có bệnh đấy chứ.”
Không ngờ Vệ Vân Kỳ lại thật sự gật đầu, “Nương bị bệnh, nương đang uống thuốc.”
Giang Lâm cảm thấy chuyện này không ổn, hắn vẫy vẫy tay với Vệ Vân Chiêu, “Ngươi lại đây, có chuyện muốn nói với ngươi.”
Vệ Vân Chiêu tự mình đẩy xe lăn tới, “Làm sao vậy?”
Giang Lâm chỉ chỉ Vệ Vân Kỳ, “Tiểu bảo bối nhi nói mẫu thân ngươi bị bệnh, đang uống thuốc.”
Nghe thấy xưng hô tiểu bảo bối nhi này, Vệ Vân Chiêu khẽ nhíu mày, “Ngươi gọi Vân Kỳ là đệ đệ hoặc gọi tên đều được, gọi bảo bối nhi không thích hợp.”
“Hắc.” Giang Lâm giương mắt, “Ghen tị? Hoặc là ngươi muốn ta gọi ngươi như vậy?”
Ánh mắt của Giang Lâm nhìn quét qua trên người Vệ Vân Chiêu một lát, “Khổ người này của ngươi quá lắm chính là một đại bảo bối nhi, tiểu bảo bối nhi quả thật là không thích hợp, đừng tranh của đệ đệ ngươi.”
Vệ Vân Chiêu muốn nói là thân phận không thích hợp, có điều Giang Lâm cũng không cho y cơ hội mở miệng, “Vân Kỳ nói mẫu thân của ngươi còn đút đệ ấy ăn cơm, phải đút mới cao hứng, gần đây bà ấy quản người quá chặt, trong đó khẳng định là có chuyện, ngày mai ngươi mời đại phu đến khám cho mẫu thân ngươi một cái đi.”
Một loạt động tác này của Vệ phu nhân chính là muốn đi theo con đường của Vệ lão phu nhân, Giang Lâm tuyệt đối phải ngăn cản, một tiểu khả ái như Vệ Vân Kỳ không thể bị hủy trong tay của bà ấy được.
Giang Lâm sửa lại xưng hô, Vệ Vân Chiêu cũng không nhắc lại nữa, y gật đầu nói, “Đợi lát nữa lại cho người đi nói một tiếng, đêm nay Vân Kỳ liền ở lại Chiêu Vân Uyển một hôm, ngày mai liền đi mời đại phu, nếu không có việc gì lại đưa đệ ấy trở về.”

“Sang năm đệ ấy liền 6 tuổi, cũng nên đi học rồi?” Giang Lâm lại vì chuyện học hành của tiểu hài nhi mà nổi lên tâm tư.
Hai đại nam nhân, ôm tiểu hài nhi bàn luận về phương pháp nuôi dưỡng hài tử chính xác, lại còn rất hăng say.
Trong lúc bàn tính hai người thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến của Vệ Vân Kỳ, tiểu hài nhi được dưỡng trong nhà từ nhỏ, cũng rất ít khi ra ngoài, tiếp xúc nhiều nhất chính là các nữ quyến ở trong phủ, bị hỏi cũng cực kỳ mờ mịt, trên khuôn mặt nhỏ gầy yếu tràn ngập sự mê mang.
Cũng may, sủi cảo được nấu xong đã giải cứu cho cậu, nhảy xuống từ trên đùi của Giang Lâm, gấp không chờ nổi mà chạy tới trên ghế ngồi chờ ăn.
Món sủi cảo này là do Giang Lâm làm nhân, nguyên liệu lấy từ trong không gian, hương vị tất nhiên là không còn gì để nói.

Số lượng nhiều, trừ đi phần của bọn họ thì bọn nha hoàn Bạch Cập Bạch Vi cũng đều có phần, cũng không ai quá để ý, trực tiếp bưng chén đứng trong viện ăn, Giang Lâm còn cố ý chọc nhóm tiểu hài nhi vui vẻ, nói giỡn hoặc là chơi trò chơi, vừa ăn vừa nói cười, hết sức náo nhiệt.
Nhưng mà Vệ phu nhân lại giống như click mở Thiên Lý Nhãn, vừa buông đũa xuống đã thấy bà xuất hiện, muốn đón Vệ Vân Kỳ đi.
Bà tựa hồ như rất sốt ruột, vừa đến liền ôm Vệ Vân Kỳ vào trong lòng ngực, ôm đến gắt gao, Vệ Vân Kỳ giãy giụa ở trong lòng ngực của bà, cả người gần như sắp không thở nổi.
Giang Lâm thấy tình huống không đúng, muốn ôm Vệ Vân Kỳ về, nhưng chỉ vừa duỗi tay tới, Vệ phu nhân liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, trong miệng còn phát ra tiếng hô cảnh cáo, tiếp tục ôm chặt lấy Vệ Vân Kỳ, không ngừng lẩm bẩm, “Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, hài tử ngoan của nương, con đừng rời khỏi nương, nương sẽ trông chừng cho con, nương sẽ bảo vệ con, không ai có thể cướp con đi khỏi tay nương.”
Trong lúc nói những lời này bà còn cảnh giác mà nhìn Giang Lâm, hiển nhiên đã coi hắn thành người muốn đoạt nhi tử của mình.
“Nương, nương mau thả tiểu đệ xuống đi, đệ ấy sắp không thở được rồi.” Vệ Vân Gia cũng chạy tới khuyên nhủ, mẫu thân của nàng lúc này rõ ràng là có gì đó không thích hợp.
Nàng vừa mở miệng, Vệ phu nhân liền lập tức dời đi lực chú ý, “Ngươi cũng mơ tưởng, các ngươi ai cũng đừng hòng cướp đi Kỳ Nhi của ta, các ngươi kẻ nào dám động đến nó, ta sẽ liều mạng với các ngươi!”
“Hoài Cửu!” Vệ Vân Chiêu hô một tiếng với không trung.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống điểm Vệ phu nhân hôn mê, giải cứu Vệ Vân Kỳ xuống đất.
Giang Lâm vội vàng ôm tiểu hài nhi trấn an, “Không có việc gì, không có việc gì, ca ca tỷ tỷ đều ở đây, nương của đệ chỉ là cảm xúc có chút kích động, không phải là muốn thương tổn đệ, không có việc gì.”
Bọn Giang Lâm lo lắng hoảng sợ, nhưng bản thân tiểu hài nhi thì lại cực kỳ bình tĩnh, hít sâu mấy hơi thở, sau đó vỗ vỗ Giang Lâm an ủi ngược lại hắn, “Ca ca, đệ không sao, gần đây nương thường xuyên ôm đệ như vậy, bà ấy chỉ là sinh bệnh thôi, đệ biết.”
Không bị dọa sợ là tốt rồi, sai Bạch Cập Bạch Vi đỡ Vệ phu nhân về phòng nằm, Giang Lâm hỏi Vệ Vân Kỳ mẫu thân cậu bị như vậy bao lâu rồi.
Vệ Vân Kỳ nói: “Nương cứ như vậy từ lúc trở về từ trong miếu.” Nhưng cụ thể là khi nào thì cậu liền không nhớ được.
Vệ Vân Chiêu dời mắt về phía nha hoàn và ma ma đi theo Vệ phu nhân tới đây.
Ma ma là bà vú của Vệ phu nhân, họ Tôn, người trong phủ đều gọi bà là Tôn ma ma.
Nha hoàn tên là Bạch Thuật, cũng là người mang tới từ Đổng gia, cái nên này sau khi đến Vệ gia mới sửa lại.
Tôn ma ma nhìn xung quanh, hiện rõ sự chột dạ mà nói, “Phu nhân không có việc gì, chỉ là quá lâu không nhìn thấy tiểu công tử, trong lòng nhớ mong.”
Phản ứng của Bạch Thuật thì lại trực tiếp hơn nhiều, lập tức quỳ xuống trước mặt Vệ Vân Chiêu, “Đại công tử, cầu xin cậu hãy cứu phu nhân đi, nếu còn tiếp tục như vậy phu nhân sẽ xảy ra chuyện mất, cầu đại công tử mời đại phu cho phu nhân.”
Vệ Vân Chiêu không mở miệng, Giang Lâm có chút không rõ, hiện tại hắn là quản sự trong phủ, cũng không hề cắt xén thu chi của viện phủ nào, càng không hạn chế tự do của bọn họ, mời đại phu mà còn phải quỳ xuống cầu, “Nếu sinh bệnh, vì sao trước đó không mời đại phu, là ai không cho mời?”
Bạch Thuật vừa định nói chuyện, Tôn ma ma lại đột nhiên khom lưng bịt miệng nàng, “Câm miệng, ngươi muốn hại chết phu nhân và tiểu công tử sao?”
Bạch Thuật giãy giụa lắc đầu, dùng sức gỡ tay Tôn ma ma ra, “Tôn ma ma, nếu còn không mời đại phu, đó mới là thật sự hại chết phu nhân và tiểu công tử, bà không thấy vừa rồi phu nhân đã làm tiểu công tử không thở nổi sao?”
“Phu nhân chỉ là nhất thời kích động, chỉ cần tiểu công tử vẫn luôn ở trước mắt của bà ấy là sẽ không có việc gì, nếu ngươi còn dám nói bậy……”
“Câm miệng!” Giang Lâm lạnh lùng cắt lời Tôn ma ma, “Không muốn nói thì mau lui ra làm người câm, kéo người xuống.”
Hoài Cửu lại phi xuống từ trên không trung, trực tiếp xách Tôn ma ma đi.
Giang Lâm nói với Bạch Thuật: “Giờ ngươi có thể nói là ai không cho mời đại phu rồi.”
Bạch Thuật do dự một lát mới mở miệng: “Là… Là Thanh Hà quận vương phủ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận