Tin tức truyền đi rất nhanh, Vệ Vân Chiêu còn chưa dẫn Thái y về đến Vệ gia thì Đổng gia bên kia đã biết chuyện.
Vừa hay tin, người thì lo lắng, người thì mặt ủ mày ê, hùng hùng hổ hổ, phản ứng không đồng nhất, nhưng tóm lại chính là bất mãn đối với việc Vệ Vân Chiêu nháo chuyện này đến trước mặt Hoàng thượng, cũng bất mãn đối với Vệ phu nhân Đổng thị.
Đổng đại phu nhân trưng ra bộ mặt khắc nghiệt, âm dương quái khí nói, “Đổng gia sinh nó dưỡng nó, mà ngay cả một chút việc nhỏ này cũng không chịu làm giúp nhà mẹ đẻ, ta thấy trong lòng tiểu muội căn bản là không có Đổng gia, mà chỉ biết có nhi tử thôi.”
Đổng đại lão gia cũng xụ mặt tâm sinh oán giận đối với muội muội của mình, gần đây ông ta đi quan hệ với Thanh Hà quận vương, lại tích cực biểu hiện, Thanh Hà quận vương đã có ý muốn tiến cử ông ta thăng quan, vào thời điểm này mà Vệ gia còn dám nháo ra chuyện kéo chân sau, ông ta đương nhiên là rất bất mãn.
Nhi tử và nữ nhi, Đổng lão phu nhân và lão gia tử tất nhiên đều nghiêng về phía nhi tử, huống chi việc này còn liên quan đến tương lai của toàn bộ dòng dõi Đổng gia.
Đổng lão gia tử nói với Đổng lão phu nhân: “Bà tới Vệ gia một chuyến, bảo nó quản Vệ Vân Chiêu cho tốt, đừng để nháo thêm chuyện xấu.
Vệ gia đã sắp sửa không xong rồi, chỉ có nhà mẹ đẻ mới có thể kéo nó một phen, không đến mức bị người khác khi dễ chà đạp, bảo nó nghe lời một chút.”
“Ai, vậy tức phụ lão đại cũng đi cùng ta đi, đi ngay bây giờ.”
Hai mẹ chồng nàng dâu liền vội vội vàng vàng ra ngoài đi tới Vệ gia.
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đều chưa biết đến ý tưởng này của Đổng gia, nếu biết được, Giang Lâm khẳng định sẽ cười một tiếng mà nói cho bọn họ, chỉ như vậy mà đã gọi là nháo ra chuyện, đây quá lắm chỉ mới là bắt đầu thôi.
Một khi hắn thật sự muốn nháo lên, những người này của Đổng gia ai cũng đừng mơ có thể sống yên ổn!
Vệ Vân Chiêu dẫn Thái y trở về phủ, nhưng Vệ phu nhân lại không chịu phối hợp, nói gì cũng không chịu để Thái y xem bệnh, một mực chắc chắn rằng bản thân không bị bệnh, xem ra là đã hạ quyết tâm muốn phối hợp với nhà mẹ đẻ.
Vệ Vân Chiêu nhờ Giang Lâm đẩy mình vào cửa, ngừng ở mép giường, cách một bức mành mà nhìn Vệ phu nhân đang nằm trên giường, “Mẫu thân muốn hưu thư hay là thư hòa ly?”
Lời này của y quá mức kinh người, Vệ phu nhân lập tức ngồi dậy, “Ngươi có ý gì?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Lòng mẫu thân đang hướng về Đổng gia, phụ thân đã quá cố, Vệ gia cũng không có gì đáng giá để mẫu thân lưu luyến nữa, nhi tử cảm thấy không bằng cứ để mẫu thân tự do sẽ tốt hơn.”
“Mẫu thân yên tâm, hiện tại nhi tử là gia chủ của Vệ gia, bất kể là hưu thư hay thư hòa ly thì đều có thể viết được, sáng nay vừa mới viết cho Chu thị, mẫu thân hẳn cũng biết.”
Vệ phu nhân vén rèm lên xuống giường, vẻ mặt không dám tin, ánh mắt dại ra, bà ta chậm rãi bước đến trước mặt Vệ Vân Chiêu, “Ngươi muốn đuổi ta đi?”
“Vân Chiêu, ta là mẫu thân của ngươi mà.” Bà ta chỉ về phía Giang Lâm, “Ngươi thế nhưng lại đi tin lời của thứ tai tinh này, muốn đuổi người mẹ ruột này đi?”
“Hóa ra mẫu thân còn biết mình là mẫu thân của ta, nhi tử cho rằng mẫu thân chỉ biết mình là nữ nhi của Đổng gia chứ.” Trên mặt Vệ Vân Chiêu treo một tia trào phúng.
Vệ phu nhân đối diện với ánh mắt lạnh băng vô cảm của Vệ Vân Chiêu, đột nhiên có chút hoảng hốt, “Không phải… Vân Chiêu con nghe nương giải thích, nương không phải là vì Đổng gia, nương làm vậy đều là vì muốn tốt cho Vệ gia thôi.”
Vệ phu nhân hoảng loạn nói: “Chờ đại ca, chính là Đại cữu cữu của con thăng quan, hắn khẳng định sẽ dìu dắt Vệ gia, đến lúc đó Vân Chiêu con sẽ không chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm nữa, đợi con lên làm quan lớn, Vệ gia liền có thể một lần nữa đi lên, nương làm như vậy đều là vì con mà.”
“Vân Kỳ vẫn còn là một hài tử, nương cũng luyến tiếc bắt nó phải thừa nhận thứ kia, bản thân nương nhiều đêm khó ngủ, nương cũng không chịu nổi, nương, nhưng nương không có cách nào, hiện giờ Vệ gia gặp nạn, chỉ có Đổng gia chịu giúp Vệ gia, nương muốn các con đều được trải qua ngày lành, cho dù khó chịu nương cũng cam nguyện.”
“Vân Chiêu, nương chỉ muốn tốt cho con thôi, con nghe nương nói đi, đừng nhúng tay vào việc này nữa được không?”
Hóa ra phía bên này còn có một phen đại nghĩa như vậy, hy sinh bản thân và nhi tử năm tuổi để đổi lấy cả nhà được cậy nhờ, thật đúng là quá vĩ đại.
Giang Lâm nhỏ giọng phun tào bên tai Vệ Vân Chiêu, “Mẫu thân của ngươi đã bị Đổng gia tẩy não hoàn toàn rồi, đến cả chuyện vô căn cứ như vậy cũng tin.”
Tuy là lần đầu tiên nghe đến hai chữ tẩy não này, nhưng Vệ Vân Chiêu cũng không thể không thừa nhận, đây quả thực là một hình dung cực kỳ thích hợp.
Vệ Vân Chiêu cười cười, “Ta vậy mà đã hiểu lầm mẫu thân rồi, hóa ra mẫu thân chỉ muốn tốt cho ta thôi.”
Nghe Vệ Vân Chiêu nói như vậy, Vệ phu nhân liền như thấy được hy vọng, liên tục gật đầu, ánh mắt từ ái, “Ai, Chiêu Nhi con hiểu được khổ tâm của nương là tốt rồi, con và Vân Kỳ đều là con của nương, nương sao có thể làm hại các con chứ.”
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Mẫu thân nói Đại cữu cữu có ý dìu dắt Vệ gia, nhưng ta nhớ rõ lúc trước khi tổ mẫu tìm tới Đổng gia cầu hỗ trợ, bọn họ lại bảo mẫu thân ngài đi đón người trở về.
Nếu Đổng gia đã có tâm tư muốn dìu dắt Vệ gia, như thế nào lại đến cả một chút việc nhỏ cũng không chịu giúp chứ?”
Vệ phu nhân nhíu mày, bắt đầu giải thích, “Đó là bởi vì ngũ thúc của con không nên thân, Đại cữu cữu của con cảm thấy làm hắn ăn chút khổ mới tốt, cho nên mới không đáp ứng.”
“Cái gọi là ăn chút khổ của mẫu thân chính là khổ vì bị xử trảm sao?”
“Vậy đứa nhi tử này lại có chút sợ sự dìu dắt của Đại cữu cữu, nhi tử sợ nếu tiếp nhận nhi tử sẽ lập tức mất mạng!”
Ngữ khí của y tăng thêm, khí thế bức người, Vệ phu nhân sợ tới mức run lên, sắc mặt thoáng chốc liền trắng bệch.
Vệ Vân Chiêu cũng không có ý định tiếp tục vòng vo với bà ta, nói thẳng: “Thái y tới, mẫu thân khám liền khám, không muốn khám cũng phải khám, không phải do ngài lựa chọn.
Trừ phi ngài muốn nhi tử cho tất cả mọi người đều biết chuyện mà Đổng gia đã làm.”
Đổng gia là uy hiếp, vì nhà mẹ đẻ, Vệ phu nhân tất nhiên là phải chịu cho khám.
Thái y giải thích chất độc (trong an thần hương) cũng không phức tạp, tác dụng chỉ yếu là làm nhiễu loạn thần chí, khiến người ta sinh ra ảo giác, phát hiện sớm, giải độc là được.
Nếu như chậm một chút, chỉ sợ người sẽ bệnh đến phát điên, cuối cùng không còn đường cứu chữa mà bỏ mình.
Nghe thấy mình có thể sẽ chết, Vệ phu nhân rõ ràng cũng sợ, trong miệng lẩm bẩm, “Sao lại như vậy? Đại tẩu nói chỉ là độc dược bình thường, sẽ không có việc gì, chỉ cần chịu đựng một chút là có thể qua đi, sao lại như vậy, không thể nào, ta không tin……”
Thái y kê dược, Giang Lâm giao cho Bạch Cập đi sắc thuốc, sau này việc uống thuốc sẽ do Bạch Cập và Bạch Vi trông chừng Vệ phu nhân, nếu không chịu phối hợp thì trực tiếp rót vào, loại người tự mình tìm đường chết này không đáng nhận được sự đồng tình.
Trước khi đi Thái y còn bắt mạch cho Vệ Vân Chiêu, vẫn là bộ dáng cũ, dư độc chưa được tiêu trừ, mạch tượng có chút hư nhược, chân cũng không thể động đậy, Thái y cũng để lại dược cho Vệ Vân Chiêu, sau đó liền hồi cung phục mệnh.
Bên này Thái y vừa đi, sau lưng liền thấy quản gia tới báo, Đổng gia tới.
Giang Lâm cười nhạo, “Thật tích cực, không giấu nổi sự chột dạ.”
Vệ phu nhân cũng nghe thấy, lại bước xuống giường, ra lệnh cho quản gia, “Mau, mau mời người vào.”
Quản gia không nhúc nhích, đang đợi ý tứ của Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân bị bệnh, không tiếp khách.”
Quản gia đáp lời liền xoay người rời đi, Vệ phu nhân nóng nảy, “Vân Chiêu, đó là ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu của con, đều là trưởng bối, sao con có thể chặn người ở ngoài cửa như vậy?”
Vệ Vân Chiêu hỏi lại, “Vậy ta phải làm thế nào đây? Tìm người trói bọn họ lại đưa đến nha môn, dưới tội danh mưu hại một hài đồng năm tuổi?”
“Nếu mẫu thân cảm thấy nhi tử còn quá mức khoan dung, nhi tử cũng có thể làm theo ý muốn của mẫu thân.” Vệ Vân Chiêu vừa nói liền định gọi người tới.
Vệ phu nhân tiến lên bắt lấy cánh tay của Vệ Vân Chiêu lắc đầu với y, “Đừng, Chiêu Nhi đừng như vậy, bọn họ không hề cố ý, đều là tại người của Thanh Hà quận vương phủ bức ép, không phải lỗi của bọn họ.”
Vệ Vân Chiêu đẩy tay Vệ phu nhân ra, “Nhi tử biết, oan có đầu nợ có chủ, nhi tử sẽ chậm rãi tính sổ với bọn họ.”
Nói xong, liền bảo Giang Lâm đẩy mình rời đi, bỏ lại Vệ phu nhân thất hồn lạc phách nhìn theo bóng dáng của hai người.
Trong lòng Vệ phu nhân biết rõ, ‘bọn họ’ trong miệng Vệ Vân Chiêu tất nhiên cũng bao gồm cả người của Đổng gia, bởi vì thứ tai tinh kia đã nói rằng nó sẽ gây phiền toái cho Đổng gia, Vân Chiêu đã bị nó mê hoặc rồi.
……
Ngoài cổng lớn Vệ gia, Đổng lão phu nhân và Đổng đại phu nhân hiển nhiên là không ngờ Vệ gia ngay cả đại môn cũng không cho bọn họ tiến vào.
Lần trước tới đây Đổng lão phu nhân không cần thông bẩm liền trực tiếp đi vào trong, lúc này chỉ mới qua bao lâu, thế nhưng lại đến nông nỗi thông bẩm rồi mà còn không cho vào.
Đổng đại phu nhân lại bắt đầu âm dương quái khí mắng chửi người, người gác cổng đứng thẳng lưng mặt vô biểu tình nhìn thẳng về phía trước, làm như không nghe thấy gì.
Quản gia nói, nếu như làm việc tốt, thiếu phu nhân cao hứng sẽ thưởng tiền cho bọn hắn, hiện giờ thiếu phu nhân không thiếu tiền.
Người gác cổng không đáp lời, Đổng đại phu nhân và Đổng lão phu nhân tự giữ thân phận, cũng không hạ nổi tư thái để cầu người gác cổng trở vào thông bẩm một tiếng, chỉ có thể mang theo một bụng tràn ngập phẫn hận mà không cam lòng rời đi.
Vừa lên xe ngựa, Đổng đại phu nhân liền mắng, “Một tiểu quan ngũ phẩm mà cũng dám tung hoành như vậy, ta phi, sớm muộn cái chức quan ngũ phẩm này cũng mất luôn, đến lúc đó lấy cái gì để mà ra vẻ.”
Đổng lão phu nhân không phụ họa lời này, chỉ thúc giục xa phu đi nhanh một chút, Vệ gia không cho vào cửa, cũng không thể truyền lời vào bên trong, sợ là sắp sửa xảy ra chuyện.
Nói là do Thanh Hà quận vương phủ phân phó, nhưng nếu Quận vương phủ không nhận, tất cả những chuyện kia đều do một mình tức phụ đại lão động tay, vạn nhất Quận vương phủ muốn đẩy chuyện này đến trên đầu của bọn họ, Đổng lão phu nhân cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Đổng đại phu nhân một đường mắng chửi không ngừng nghỉ, Đổng lão phu nhân nghe có chút phiền, liền quát lớn một câu, “Câm miệng, cũng tại ngươi, ai bảo ngươi chạy khắp nơi lắm miệng đắc tội với Quận vương phủ, nếu không hiện tại đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Đổng đại phu nhân bĩu môi, “Ta chỉ nói chút chuyện phiếm với người ta, ai mà biết được là sẽ bị truyền ra chứ, với lại, hiện giờ cũng không có ai nói đến chuyện Tưởng Nhu không sinh được hài tử nữa, chuyện này cũng đi qua rồi.”
Đổng lão phu nhân hừ một tiếng, “Nếu như không đẩy hết mọi chuyện lên đầu Minh Phương thì hiện tại người gặp tai ương sẽ chính là Đổng gia, sẽ chính là nhi tử của ngươi!”
Đổng lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, “Đều là tại cái miệng này của ngươi, còn không chịu ngậm miệng lại, nếu như ngươi còn dám nhếch miệng nói bậy sinh sự, cẩn thận ta đập nát cái miệng thối này của ngươi.”
Đổng đại phu nhân không dám nói gì nữa, cúi đầu vờ làm người câm.
Vừa hồi phủ, Đổng lão phu nhân liền gọi cả nhà đến bắt đầu thương lượng đối sách, một là phải phòng ngừa Quận vương phủ đẩy mọi tội danh lên đầu bọn họ, hai là phải phòng ngừa Vệ gia nháo lớn chuyện này.
Điều làm Đổng gia lo lắng nhất chính là cái thứ hai, đặc biệt là còn liên lụy đến chuyện hạ cổ, Hoàng thượng ghét nhất là vu cổ chi thuật, chuyện này mà nháo lên sợ là toàn bộ Đổng gia liền xong đời.
Đổng đại lão gia bắt đầu hối hận, “Biết thế lúc trước đã không đáp ứng dùng cổ, đó còn là một hài tử, Vệ Vân Chiêu xót đệ đệ của hắn, lúc này sợ là sẽ không tỏ thái độ thân thiện.” Nói xong còn oán trách mà liếc nhìn Đổng đại phu nhân một cái.
Đổng đại phu nhân cũng không cao hứng, “Xảy ra chuyện liền trách ta, lúc trước không phải các ngươi đều gật đầu à, nếu không vì chức quan của ngươi, ta sẽ làm ra loại chuyện này sao? Hài tử kia ngoan ngoãn như vậy, ta còn không đành lòng đây.”
“Được rồi, hiện tại nói những lời này thì có ích lợi gì, quan trọng nhất vẫn nên nghĩ cách ổn định Vệ gia đã.” Đổng lão gia tử lên tiếng ngăn lại.
“Cha, chúng ta đến cả mặt của Vệ Vân Chiêu còn chưa thấy, việc này không dễ làm.”
Đổng lão gia tử đứng dậy, “Ta đi gặp nó, ta không tin người ngoại tổ phụ này tự mình đến gặp mà nó còn dám không cho vào cửa!”
Đổng đại lão gia cũng đi theo, chiếc xe ngựa vừa trở về Đổng gia kia lại bắt đầu đi về hướng của Vệ gia.
……
Mà ở một đầu khác, Thanh Hà quận vương phủ cũng không được bình tĩnh, bởi vì Thanh Hà quận vương đã bị Hoàng thượng tuyên triệu tiến cung.
Quận vương phi nóng nảy, liên tiếp oán trách Tưởng Nhu không nên làm những việc này, đặc biệt là không nên uy hiếp toàn bộ đại phu ở Thịnh Kinh, việc này không thể nghi ngờ chính là đang khiêu khích thiên uy.
Tưởng Nhu vẫn chỉ trưng một khuôn lạnh mặt, không phản ứng quá nhiều, “Phụ thân không biết chuyện gì, cho dù Hoàng thượng triệu ông ấy tiến cung thì cũng không hỏi ra được chuyện gì.
Cổ trùng là do Đổng gia nhân chủng, cảnh cáo đại phu không được đến Vệ gia xem bệnh cũng là do hạ nhân đi làm, Quận vương phủ quá lắm cũng chỉ bị tội ngự hạ không nghiêm, hiện giờ Hoàng thượng phải dùng đến ban sai của phụ thân, sẽ không nặng nhẹ với Quận vương phủ.”
Tưởng Nhu ngoài miệng nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chỉ cần hơi hé miệng là có thể đẩy mọi chuyện lên đầu người khác còn bản thân thì hoàn toàn trong sạch, nhưng trong lòng cũng đang bồn chồn, chỉ sợ Hoàng thượng tra xét, còn muốn truy cứu việc này.
“Nhưng phụ thân con trở về cũng sẽ tức giận, chuyện tính kế người của Vệ gia lần trước phụ thân con đã cảnh cáo ta, lúc này lại là Vệ gia, phụ thân con khẳng định sẽ……”
“Vậy thì lại thế nào!” Quận vương phi còn chưa dứt lời thì đã bị Tưởng Nhu lạnh giọng cắt ngang, “Nếu không phải do Vệ gia thì con sẽ biến thành giống như bây giờ sao, sẽ bị người ở Thịnh Kinh chê cười là gái lỡ thì gả không ra sao?”
“Cho dù con có muốn trả thù Vệ gia, thì đó cũng là do Vệ gia hãm hại con trước!”
Tưởng Nhu trở nên kích động, Quận vương phi thở dài, vỗ vỗ nữ nhi trấn an, “Nhưng rõ ràng con cũng biết những lời kia không phải là do Vệ phu nhân truyền ra.”
Tưởng Nhu cười lạnh một tiếng, “Biết thì thế nào, dù sao Đổng gia đã nói là Vệ Đổng thị truyền ra, bản thân bà ta cũng không phản bác, muốn trách thì trách nhà mẹ đẻ tốt đẹp của bà ta ấy, một lòng muốn hại bà ta.”
“Nhu Nhi, nương biết mấy năm nay con thật không dễ dàng, cũng chịu khổ, là tại nương vô năng, năm đó không bảo vệ được cho con.
Có điều nương vẫn muốn khuyên con, lần này qua đi liền mau thu tay lại đi, nương cứ cảm thấy Vệ gia có chút không bình thường, không dễ đối phó.”
Tưởng Nhu nhìn vẻ mặt đau lòng của nữ nhân trước mặt, cũng mềm lòng đi vài phần, “Chuyện năm đó không trách nương, muốn trách thì trách bản thân con mắt mù, không nhìn ra tiện nhân kia lòng muông dạ thú.
Còn Vệ gia, con chỉ là không cam lòng.”
“Nếu năm đó Vệ Vân Chiêu không cự tuyệt con thì Vệ gia tuyệt đối sẽ không đi đến một bước hôm nay.
Mà hiện tại hắn lại thà nguyện ý cưới một nam nhân cũng không chịu liếc mắt nhìn con một cái, dựa vào đâu? Tưởng Nhu con ngoại trừ không thể có thai thì có điểm nào không xứng với Vệ Vân Chiêu hắn, hắn thà muốn một người nam nhân cũng không cần con.
Con si ngốc đợi hắn hai năm chỉ để nhận được kết quả như vậy, nương, nương bảo con phải nhẫn nhịn thế nào đây.”
Quận vương phi nói: “Bản thân Vệ Vân Chiêu cũng không muốn cưới nam nhân, là do Hoàng thượng tứ hôn, Vệ Vân Chiêu cũng không dám cự, nếu như sớm biết con còn chưa hết hy vọng với hắn, trước đó ta nên bảo cha con đi cầu Hoàng thượng tứ hôn cho các con.”
Trái tim Tưởng Nhu chợt run rẩy, nàng ta không dám ứng lời, bởi vì chột dạ.
Nàng ta thích Vệ Vân Chiêu, nhưng loại thích này cũng không sâu đậm đến như vậy, hơn nữa người nàng ta thích chính là một Vệ Vân Chiêu quang minh lỗi lạc, nàng ta chưa bao giờ muốn gả cho một người sắp chết làm xung hỉ.
Nếu nàng ta thật sự có tâm, không cần người khác nói, bản thân nàng ta sẽ liền chủ động đứng ra.
Nhưng nàng ta không hề có tâm, trong lòng nàng ta biết rõ là vì sao.
Nhưng Tưởng Nhu cũng sẽ không nói ra, hiện tại Vệ Vân Chiêu đã tỉnh lại, tuy rằng hai chân không thể đi lại, nhưng Tưởng Nhu lại cảm thấy y có thể đứng dậy, về sau cũng sẽ tiền đồ vô lượng.
Nàng ta chỉ muốn để tất cả mọi người đều biết, chính Vệ Vân Chiêu đã phụ bạc mình, nàng ta chờ đợi Vệ Vân Chiêu hai năm, đến nay cũng chưa gả.
Nàng ta muốn Vệ Vân Chiêu phải cảm thấy áy náy với mình, còn muốn Vệ Vân Chiêu cưới mình.
Tưởng Nhu nói: “Mẫu thân, hiện giờ vẫn chưa muộn, chờ việc này qua đi, con sẽ khiến Vệ Vân Chiêu hưu bỏ Giang Lâm, cam tâm tình nguyện tới cửa cầu thú con.”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của nữ nhi, Quận vương phi cũng không biết nên nói gì, nhưng trong lòng lại có một loại dự cảm chẳng lành, cảm thấy việc này sẽ không dễ dàng qua đi như vậy.
Hai mẹ con đợi hơn nửa ngày, mới thấy Thanh Hà quận vương phủ trở về từ trong cung.
Quận vương phi tiến lên đón, “Quận vương đã trở lại rồi, Hoàng thượng triệu ông tiến cung là có chuyện gì……”
Quận vương phi còn chưa nói dứt câu đã bị Quận vương đẩy ra một bên, ông ta đi thẳng đến chỗ Tưởng Nhu, vừa đến gần liền cho nàng ta một cái tát, “Nghiệt nữ, ngươi muốn chết cũng đừng kéo toàn bộ Quận vương phủ xuống chôn cùng với ngươi, ngươi không xứng!”
Một cái tát này vừa giáng xuống, toàn bộ người trong phòng đều sửng sốt, trên mặt Thanh Hà quận vương tràn ngập lửa giận, hai mắt đỏ đậm, giống như sắp sửa phun hỏa.
Tưởng Nhu giơ tay sờ lên mặt mình, ngốc lăng mà nhìn Thanh Hà quận vương, “Phụ thân, ngài đánh ta?”
“Ta không chỉ muốn đánh ngươi mà còn muốn đánh chết ngươi, thứ hỗn trướng, to gan lớn mật, có phải cho ngươi mượn thêm mấy lá gan ngươi liền dám tạo phản hay không!”
Thanh Hà quận vương lại giơ bàn tay lên, nhưng Quận vương phi đã nhào tới túm lấy cánh tay ông ta ngăn cản, “Quận vương, lão gia, ông làm gì vậy, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao, Nhu Nhi là một cô nương gia, sao ông có thể đánh nó.”
Thành Hà quận vương gạt tay Quận vương phi ra, cả giận nói: “Nếu như nó là một đứa nhi tử thì lúc này cả nhà chúng ta đã đoàn tụ dưới mặt đất rồi.”
“Không phải ngươi muốn biết Hoàng thượng triệu ta tiến cung để làm gì sao, ta đây liền nói cho ngươi biết, Hoàng thượng hỏi ta có muốn nhường ngôi vị hoàng đế cho ta ngồi hay không!”
Chỉ một câu đã khiến Quận vương phi chấn động đến độ thân hình lung lay, suýt nữa đã ngã khuỵu trên mặt đất.
Quận vương phi lắc đầu lẩm bẩm, “Sao lại như vậy? Không thể nào, chúng ta chưa từng tồn tâm tư như vậy, cũng chỉ là giao đãi mấy lão đại phu không cho đến Vệ gia mà thôi, tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư khác mà.”
Thanh Hà quận vương cười lạnh, “Thế nào? Ngươi còn muốn tồn tâm tư khác? Dưới chân thiên tử mà còn dám ỷ thế hiếp người, một tay che trời, ngươi còn ngại không đủ sao?”
“Thái tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng không dám làm ra chuyện như vậy, Quận vương phủ thì tính là thứ gì mà cũng dám đi uy hiếp đại phu không cho người ta chẩn trị, ngươi nói cho ta nghe, Quận vương phủ thì tính là thứ gì?”
Quận vương phi chỉ biết khóc lóc lắc đầu, không dám nói nữa.
Tưởng Nhu hoàn hồn từ trong cái tát kia, kéo Quận vương phi ra phía sau lưng mình, nói với Thanh Hà quận vương: “Phụ thân, mọi chuyện đều là do ta làm, không liên quan đến mẫu thân, ngài muốn đánh muốn mắng ta đều chịu.
Hoàng thượng muốn truy cứu, nữ nhi cũng nguyện một mình gánh vác, không gây thêm phiền toái cho Quận vương phủ.”
Thanh Hà quận vương chỉ ra ngoài cửa, “Vậy hiện tại liền đến Vệ gia nhận sai nhận lỗi cho ta, ta không cần biết ngươi làm gì, miễn ngươi làm cho người của Vệ gia chịu tha thứ, việc này liền coi như cho qua, còn bằng không……”
Thanh Hà quận vương còn chưa dứt lời, nhưng Tưởng Nhu ước chừng đã có thể đoán được, còn bằng không chờ đến lúc Hoàng thượng truy cứu, liền không chỉ nhận lỗi là có thể cho qua nữa.
“Phụ thân có thể cho nữ nhi biết, Hoàng thượng còn nói gì khác hay không?” Tưởng Nhu không nhúc nhích, nhìn Thanh Hà quận vương mà dò hỏi.
“Hoàng thượng nói, Vệ gia mãn môn trung liệt, có người đã quên, nhưng ngài thì không.”
Trái tim Tưởng Nhu liền trầm xuống một chút, Hoàng thượng đây là muốn chống lưng cho Vệ gia, “Nhưng mà, Hoàng thượng sao có thể?”
Tưởng Nhu không thể nghĩ ra, nếu Hoàng thượng có tâm muốn giữ gìn Vệ gia, như thế nào lại tứ hôn một người nam nhân cho Vệ Vân Chiêu chứ?
Nhưng nàng ta rất nhanh liền nổi lên ý mừng, Hoàng thượng còn để ý đến Vệ gia, vậy càng có thể chứng minh Vệ Vân Chiêu tiền đồ quang minh, tương lai ắt sẽ làm nên nghiệp lớn, nếu nàng ta gả cho Vệ Vân Chiêu…
“Nữ nhi trang điểm xong liền đến Vệ gia nhận lỗi, phụ thân yên tâm, nữ nhi chắc chắn sẽ làm Vệ gia tha thứ cho hành vi lỗ mãng của mình.”
Tưởng Nhu nói xong liền mang theo nha hoàn trở về viện phủ của mình trang điểm.
Thanh Hà quận vương thở dài, ông ta có thể không biết nữ nhi mang tâm tư gì, nhưng thứ thật sự khó dò chính là quân tâm, làm mưa làm gió chẳng qua chỉ trong nhất thời, Vệ gia không phải lương xứng, cũng không dám xứng.
Quận vương phi cũng nghe được câu nói kia, Tưởng Nhu vừa đi bà ta liền hỏi Thanh Hà quận vương, “Lão gia, Hoàng thượng đây là có ý tứ gì?”
“Quân tâm khó dò, vẫn nên cách xa Vệ gia một chút, bà quản giáo Nhu Nhi cho kỹ, mau chóng tìm một nhà trong sạch định xong hôn sự cho nó, kém một chút cũng được, đừng mơ ước tới Vệ Vân Chiêu nữa.”
Thanh Hà quận vương không muốn nhiều lời với Quận vương phi, để lại những lời này liền rời đi.
……
Hôm nay Vệ gia thật là bận rộn, chuyện này nối tiếp chuyện kia, người này cũng nối đuôi người kia mà tới.
Lúc nghe nói Đổng lão gia tử và Đổng đại lão gia tới, Vệ Vân Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn, lần trước y gặp mặt hai người này đã là chuyện của hai năm trước.
“Nếu đã tự mình tới cửa, còn không cho vào lại nói ta bất kính với trưởng bối, vậy mời vào đi.” Vệ Vân Chiêu phân phó quản gia.
Giang Lâm ngáp một cái, đẩy y đến tiền viện gặp khách, “Hôm nay thật là bận rộn, chúng ta còn chưa làm gì mà bản thân Đổng gia đã chột dạ đến độ liên tiếp tìm tới cửa.”
Vệ Vân Chiêu quay đầu nhìn hắn, “Mệt mỏi?”
Giang Lâm lắc đầu, “Chỉ là có chút buồn ngủ, cũng có chút phiền, không muốn xem sắc mặt của những người này.”
Từ biểu hiện của Vệ phu nhân, Giang Lâm gần như đã đoán được cả nhà này là dạng đức hạnh gì.
“Nếu không muốn xem vậy thì không xem.” Vệ Vân Chiêu cầm tay Giang Lâm, “Lát nữa ngươi không cần mở miệng, giao cho ta là được, ta sẽ mau chóng đuổi bọn họ về.”
“Ừm, người vừa đi lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, ai tới cũng không gặp.” Giang Lâm lại ngáp một cái.
Phụ tử Đổng gia đang ngồi ở đại sảnh uống trà, hai người bá chiếm ghế chủ vị, tựa như đang ở nhà mình, thấy Vệ Vân Chiêu tới, hai người lại càng bày ra tư thái của bậc trưởng bối, đoan chính ngồi trên ghế, bộ dáng không giận tự uy, chờ Vệ Vân Chiêu vấn an bọn họ.
Giang Lâm cực kỳ khó chịu, gần như tỉnh ngủ, chỉ vào vị trí của Đổng đại lão gia, “Đẩy ngươi qua đó sao?”
Vệ Vân Chiêu chính là gia chủ của Vệ gia, ở nhà của mình, chỉ cần không muốn khiêm tốn thì hoàn toàn có thể ngồi ở ghế chủ vị.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, “Thôi.”
Ngữ khí của y đạm mạc, nói, “Ngoại tổ phụ, Đại cữu cữu, không biết hôm nay hai vị tới cửa là?”
Thái độ này tất nhiên đã làm hai người bất mãn, không có tôn kính, lại càng không thân thiết.
“Thế nào? Hồi lâu không gặp, ngươi liền muốn đến cả ngoại tổ phụ của mình cũng không nhận?” Đổng đại lão gia xụ mặt chất vấn.
Vệ Vân Chiêu cười nói: “Quả thật là hồi lâu không gặp, nếu hôm nay hai vị không tới cửa, Vân Chiêu suýt nữa đã quên mình còn có nhà ngoại, còn có ngoại tổ phụ và cữu cữu.”
Khi Vệ Túc còn sống, hai nhà lui tới khá nhiều, hoặc nói đúng hơn là Đổng gia rất tích cực qua lại.
Vệ Vân Chiêu biết được từ chỗ của Tuân Thất, lúc đưa tang cho phụ thân y, Đổng đại lão gia tới chỉ cắm một nén nhang liền đi.
Sau đó chính là kêu một nữ nhi sang đây chiếu cố cho y một đoạn thời gian (lúc còn hôn mê), ngoại trừ hai người này thì chỉ còn lại một lần lúc Đổng đại phu nhân tới cửa hạ cổ Vệ Vân Kỳ.
Ngoài ra thì hoàn toàn không có lui tới, thời điểm Vệ gia khó khăn nhất cũng chẳng tới hỏi han một câu, lúc y trúng độc không tỉnh Đổng gia cũng không đưa qua cái gì hỗ trợ, tựa như muốn hoàn toàn phân rõ quan hệ với Vệ gia.
Vệ Vân Chiêu cũng không bắt buộc, đối phương không muốn lui tới thì y cũng sẽ không chủ động dán lên, nhưng điều mà Đổng gia không nên làm nhất chính là lợi dụng tính kế một tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi là Vệ Vân Kỳ để đạt được mục đích của mình.
Những người này ở trong lòng của y hoàn toàn không bằng một góc của Vệ Vân Kỳ, y sẽ không và cũng không muốn chừa lại thể diện cho bọn họ..