Thanh Hà quận vương sao có thể đáp ứng loại chuyện như hạ cổ trên người nữ nhi của mình, chưa nói đến việc cổ trùng này nguy hiểm đến mức nào, nếu để người khác biết được trên người nữ nhi có cổ trùng, vậy Thanh Hà quận vương phủ liền hoàn toàn xong đời.
Trong thân thể của tiểu thư Quận vương phủ có cổ trùng và trong thân thể của nha hoàn ở Quận vương phủ có cổ trùng là hai chuyện khác nhau, hậu quả cũng hoàn toàn không giống nhau.
“Vậy ra Quận vương cảm thấy chuyện này chỉ cần nói vài câu nhận lỗi là có thể cho qua sao?” Giang Lâm duỗi tay chỉ vào mấy rương lễ vật được đặt ở trong sân, “Vệ gia tạm thời vẫn chưa nghèo túng đến nỗi chỉ đưa chút lễ vật là có thể tùy tiện đuổi đi như vậy.”
Vệ Vân Chiêu đẩy xe lăn tới bên cạnh Giang Lâm, chống lưng cho hắn, “Những thứ này, nhờ Quận vương hãy mang về cho, Quận vương chỉ cần cho Vệ gia ta một phần công đạo là được.”
Lúc này Thanh Hà quận vương đã không còn cảm thấy Giang Lâm là một kẻ phiền toái không thể trêu chọc nữa, mà cảm thấy người này chính là một cây gậy thọc phân, khiến người khác vừa phiền vừa chán ghét.
Thanh Hà quận vương phủ nhìn Vệ Vân Chiêu, nói: “Vệ đại nhân, Tưởng mỗ là thành tâm tới cửa tạ lỗi, nha đầu Tưởng Nhu kia bị sủng hư, hành sự lỗ mãng xúc động, lại thêm việc một lòng tâm duyệt Vệ đại nhân, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, thỉnh cầu Vệ đại nhân niệm phần nàng vì tình sở khốn mà bỏ qua cho tiểu nữ.”
Thanh Hà quận vương cúi người chắp tay, “Vệ đại nhân yên tâm, trở về ta nhất định sẽ quản giáo nàng, mau chóng định xong hôn sự cho nàng, tuyệt đối không để nàng tái phạm.”
Một vị quận vương như Thanh Hà quận vương, phẩm cấp cao hơn một tiểu quan ngũ phẩm như Vệ Vân Chiêu không biết bao nhiêu lần, còn cúi người hành lễ với y, hoàn toàn là tấm lòng của một khang từ phụ, chỉ vì người nữ nhi không có đầu óc kia.
Giang Lâm nói: “Quận vương nên để Tưởng tiểu thư nhìn xem, phụ thân của nàng ta ở bên ngoài đã làm những chuyện gì cho mình.”
“Đương nhiên, trong chuyện này bản thân Quận vương đã không quản giáo nữ nhi cho tốt, cũng có một phần trách nhiệm.” Cho nên có chút cảm thán, nhưng cũng không đồng tình.
Thanh Hà quận vương không để ý tới Giang Lâm, chỉ chờ Vệ Vân Chiêu mở miệng.
Dưới ánh mắt chăm chú của Thanh Hà quận vương, Vệ Vân Chiêu lên tiếng: “Quận vương vừa nói muốn định xong hôn sự cho Tưởng tiểu thư, lời này có thật không?”
“Tất nhiên.” Thanh Hà quận vương đáp không chút do dự.
Vệ Vân Chiêu: “Vậy Vân Chiêu mong Quận vương đính hôn Tưởng tiểu thư cho Đổng gia, chỉ một thỉnh cầu này, liền xem như xóa bỏ toàn bộ chuyện cũ năm xưa, Vệ gia và Quận vương phủ cũng không còn bất cứ ân oán gì nữa, Quận vương có đáp ứng không?”
Chuyện lần này, cùng với những lời đồn đãi trước đó, Đổng gia trộn lẫn cái gì ở bên trong, hiện giờ Thanh Hà đều đã rõ ràng.
Cũng chính vì đã rõ ràng nguyên nhân, ông ta mới cảm thấy Vệ Vân Chiêu còn tàn nhẫn hơn nhiều so với Giang Lâm, nếu Tưởng Nhu vào Đổng gia, đó mới thực sự là cả đời đều bị hủy hoại, người của Đổng gia không chừng còn muốn tra tấn nó.
Có cổ trùng trong người tuy nói là nguy cơ lớn, nhưng cổ trùng kia vẫn có thể lấy ra, cũng có thể che giấu kỹ càng không để bất luận một ai biết được.
Sắc mặt Thanh Hà quận vương âm trầm, hỏi Vệ Vân Chiêu, “Các ngươi bức nữ nhi của ta tới tuyệt lộ như thế, không sợ ta sẽ ra tay với Vệ gia sao? Vệ đại nhân cũng đừng quên, hiện giờ ngươi chỉ là một vị quan ngũ phẩm, ta muốn động vào ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Vệ Vân Chiêu thần sắc nhàn nhạt, “Vậy Quận vương cứ việc thử xem, xem lần này Hoàng thượng sẽ cấm người nào tiến vào Quận vương phủ.”
Một phần cấm y lệnh kia chính là điểm tự tin hiện giờ của Vệ Vân Chiêu, dưới chân thiên tử, không ai có thể động tay động chân nhằm vào cùng một cá nhân tận hai lần, trừ phi là không muốn sống nữa.
Vệ Vân Chiêu cũng không ép buộc ông ta, “Thành tâm của Quận vương, Vân Chiêu đã biết, còn đề nghị của Vân Chiêu thì cũng không buộc Quận vương phải hồi đáp ngay bây giờ, Quận vương nếu không ngại có thể trở về hỏi ý kiến của Tưởng tiểu thư rồi hẵng định đoạt.”
Vệ Vân Chiêu gọi quản gia tới tiễn khách, lễ vật Thanh Hà quận vương mang tới cũng bị trả về, Vệ Vân Chiêu nói, Vệ gia chỉ muốn một phần công đạo, chỉ thế mà thôi.
Thanh Hà quận vương cũng coi như là mang theo thành tâm mà đến, cuối cùng lại hàm chứa tức giận mà trở về.
Vừa vào cửa, Quận vương phi liền vội vàng đi tới dò hỏi, “Thế nào, Vệ gia có đáp ứng bỏ qua chuyện này không?”
Thanh Hà quận vương còn chưa kịp nói gì thì Quận vương phi đã nhìn thấy hạ nhân nâng rương lễ vật vào cửa, liền hỏi, “Chuyện này là thế nào, không phải là đi tặng lễ vật cho Vệ gia sao, như thế nào lại nâng trở về?”
Thanh Hà quận vương bị bà ta hỏi phiền, càng thêm không cao hứng, “Sao lại thế này sao lại thế này, đi mà hỏi nữ nhi giỏi giang kia của ngươi đi!”
Thanh Hà quận vương nói xong liền phất tay áo rời đi, không muốn nhiều lời thêm một câu, nhốt mình vào thư phòng.
Lúc này Quận vương phi nào còn không đoán được là Vệ gia không đáp ứng hòa giải, vội vàng đi tìm nữ nhi.
Tưởng Nhu không biết rốt cuộc Giang Lâm đã làm gì mình, từ tối hôm qua đến bây giờ, trên người vẫn còn ngứa ngáy không chịu được, muốn gãi nhưng lại không dám, lúc nào cũng ở vào trạng thái điên cuồng, chỉ một buổi sáng liền có thể ném văng tất cả mọi thứ trong phòng, bất kể người nào tới khuyên can đều sẽ bị nàng ta động thủ.
Quận vương phi ở bên ngoài gõ cửa gọi Tưởng Nhu ra, Tưởng Nhu trưng một bộ mặt đầy vết máu đứng ở cửa, lúc này đối diện với mẫu thân của mình nhưng ngữ khí cũng không quá thân thiện, “Chuyện gì, mời được đại phu rồi? Hay là tên tiện nhân Giang Lâm kia đưa giải dược tới?”
Quận vương phi vừa nghe nàng ta hỏi như vậy, lời nói đã đến bên miệng liền không thể thốt ra.
Nhưng Tưởng Nhu chỉ cần thấy phản ứng của bà ta như vậy liền biết, cười lạnh, “A, có ích lợi gì, đường đường là Quận vương, tự mình tới cửa nhận lỗi với một tiểu quan ngũ phẩm mà người ta cũng không thèm để vào mắt.”
Tưởng Nhu ‘sầm’ một tiếng đóng cửa lại, nhặt lên một mảnh vỡ gương đồng từ trên mặt đất, nhìn những vết thương trên mặt, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm—— Giang Lâm phải chết!
Bàn tay chậm rãi siết chặt mảnh vỡ, lòng bàn tay bị cắt qua, máu tràn ra từ trong khe hở ngón tay, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Quận vương phi ở bên ngoài gõ cửa gọi Tưởng Nhu đi ra ngoài, còn bảo đảm nhất định sẽ mời đại phu đến trị thương cho nàng ta, Quận vương phi đập cửa hồi lâu cũng không thấy Tưởng Nhu để ý đến mình, Quận vương phi bất lực đến độ tự mình bật khóc.
Không biết qua bao lâu, cửa đột nhiên mở ra, Tưởng Nhu đã thay sang một bộ quần áo khác, trên đầu đội mũ có mạng che mặt, bộ dáng có vẻ là muốn ra ngoài.
Quận vương phi vội vàng kéo nàng ta lại, “Con định làm cái gì, muốn đi đâu?”
Bà ta khóc ròng mà nói: “Nhu Nhi, nương sẽ nghĩ cách cho con, con ngàn vạn đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Tưởng Nhu vỗ vỗ tay mẫu thân mình, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, con sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu, con chỉ là muốn đến An Dương Hầu phủ một chuyến, không phải Giang Cẩm Nguyệt cũng bị hủy dung sao, con đi thăm nàng.”
Vừa nghe là đến An Dương Hầu phủ, Quận vương phi liền thoáng an tâm, “Vậy để nương bồi con.”
“Nương, không cần đâu, con tự mình đi là được rồi, đúng lúc con có chuyện muốn nói với Giang Cẩm Nguyệt, chốc nữa sẽ trở về.”
Tưởng Nhu nói rồi liền gọi nha hoàn tới, Quận vương phi ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng ta rời đi, trong lòng có chút bất an.
Những người này lại muốn mưu đồ bí mật cái gì thì Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu cũng không biết, không ai tới cửa, Vệ gia liền trở nên thanh tĩnh hơn không ít, Giang Lâm chỉ việc rúc trong thư phòng viết thoại bản.
Bởi vì quá bận rộn,《Ký Lục Bí Văn của Hầu Phủ》 đã viết xong, không cần phải viết kỳ hai, còn dự định trước kia sẽ viết riêng cho Giang Cẩm Nguyệt một quyển thì Giang Lâm cũng không động đến, tuyến truyện của vị nữ chính này khẳng định là vẫn còn khá dài, Giang Lâm chuẩn bị tích cóp nhiều chuyện một chút rồi mới viết chung một thể.
Vệ Vân Chiêu cần quyển《Lựa Chọn Giữa Danh Lợi và Tình Thân》 tương đối gấp rút, Giang Lâm liền viết trước cho y.
Vệ Vân Chiêu cũng ngồi ở thư phòng đọc sách bồi Giang Lâm, thuận tiện giúp hắn mài mực, cảm giác cũng không quá buồn tẻ.
Hai người giết thời gian ở thư phòng một lúc, buổi tối Giang Lâm lại lôi kéo tiểu cô nương tiểu nam tử hán trong nhà tụ lại một chỗ nấu cơm ăn, chơi đùa đến lúc gần nửa đêm mới trở về phòng đi ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Sau đó sáng sớm hôm sau thức dậy, liền có chuyện xảy ra.
Dương quản sự ở thôn trang ngoại thành tới cửa, trên mặt còn có vết thương, vừa thấy hai người liền quỳ xuống, “Đại công tử, thiếu phu nhân, xảy ra chuyện rồi!”
“Tất cả hạt giống đều đã bị hủy hoại, cũng có vài người ở thôn trang bị thương nặng.”
Sắc mặt của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu nháy mắt đều trầm xuống, Vệ Vân Chiêu bảo Dương quản sự kể lại chi tiết chuyện đã diễn ra, đồng thời phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, phải đến thôn trang nhìn xem.
Dương quản sự nói: “Hai hôm trước chúng ta nhìn thấy có người lạ mặt di chuyển xung quanh thôn trang, ta biết đại công tử quý trọng hạt giống này, cho nên liền an bài người ngày đêm canh gác ở bìa ruộng, nhưng không ngờ vẫn để xảy ra chuyện.”
Tối hôm qua, một đám khất cái đột nhiên xông tới tràn vào trong ruộng, sau khi đả thương tượng hộ liền dẫm đạp hủy hoại toàn bộ hạt giống.
Đợi đến khi ông dẫn người tới hỗ trợ thì lại có một đám hắc y nhân từ trên trời giáng xuống ngăn cản bọn họ, võ công của đám người này còn cao hơn lần trước rất nhiều, đám người bọn họ tuy đều là lão binh lui xuống từ trên chiến trường, nhưng dù sao vẫn không thể so được với sát thủ được chuyên môn huấn luyện ra, không quá bao lâu liền tổn hại mất một nửa nhân số.
“Tượng hộ ở thôn trang thì sao, bọn họ thế nào, có người chết không?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
Dương quản sự: “Hai người chết, còn vài người bị thương, đều bị đám khất cái kia sống sờ sờ đánh chết, những người bị thương thì hôm nay ta đã sớm phái người đưa bọn họ vào thành tìm đại phu.”
“Ừm, những ai chết thì ấn theo quy củ mà phát tiền trợ cấp, chốc nữa đến phòng thu chi lấy bạc đi.
An táng đàng hoàng cho bọn họ, hạt giống thì trước tiên không cần phải động đến.”
“Dạ.” Dương quản sự đáp lời, lại nói: “Đại công tử, những người này đều là có chuẩn bị mà đến, có thể là cùng một bọn với đám hắc y nhân lần trước hay không?”
“Tám chín phần mười.” Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu lạnh băng, “Rốt cuộc vẫn chậm một bước.”
Dương quản sự không biết lời này là có ý gì, Vệ Vân Chiêu cũng không giải thích, để ông lui xuống đi lãnh bạc, trở về dưỡng thương cho tốt, chuyện ở thôn trang y sẽ tự mình xử lý.
Dương quản sự vừa đi, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liền gần như đồng thời mở miệng, “Ta phải ra ngoài một chuyến.”
Hai người liếc nhau, một lần nữa đồng thời mở miệng.
Giang Lâm: “Ta đi tìm khất cái trong thành.”
Vệ Vân Chiêu: “Ta đi gặp Nhị hoàng tử.”
Thôi vậy, Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu ra cửa, bảo Hoài Cửu bảo hộ người cho tốt, tự mình chắp tay sau lưng đi tìm đám khất cái.
Tuy không quá thân quen, nhưng dù gì trước kia cũng từng nhận bạc của Giang Lâm, bọn họ vẫn nhận biết hắn, rất nhanh liền có thể hỏi ra tung tích của tên cầm đầu, được dẫn đi gặp người.
Cũng không có lời hàn huyên khách sáo gì, Giang Lâm đi thẳng vào vấn đề mà trực tiếp hỏi, “Tối hôm qua những ai trong số các ngươi đã đến một thôn trang ở ngoại thành nháo sự, còn đánh chết người?”
Khất cái cầm đầu là một nam tử trung niên, tên là Vương Tam, Vương Tam có thân hình rắn chắn những những người khác rất nhiều, trông cũng cực kỳ khôn khéo, Giang Lâm vừa hỏi xong, ánh mắt gã cũng dạo một vòng xung quanh, “Ngày hôm qua ai đã ra khỏi thành, tự mình đứng ra, đừng để lão tử bắt được, nếu không cẩn thận cái chân chó của các ngươi!”
Khất cái cũng có quy củ của khất cái, mạng của đám người bọn họ không đáng tiền, nếu còn dám nháo sự giết người, phía trên phán xuống một câu, toàn bộ khất cái ở Thịnh Kinh này đều sẽ gặp tai ương.
“Là một đám.” Giang Lâm một lần nữa mở miệng, “Không phải là một hai người.”
Khất cái xung quanh liên tục lắc đầu, “Hôm qua bọn ta đều ở trong thành, chưa từng đi ra ngoài.”
“Thành này dễ ra không dễ vào, đi ra ngoài ai biết khi nào mới có thể trở vào, nếu không tìm được cái ăn không phải liền chết đói ở bên ngoài sao, bọn ta đâu có ngốc như vậy.”
Những người này đều mồm năm miệng mười nói hôm qua mình đi đâu đó xin cơm, đều tỏ vẻ mình không hề ra khỏi thành.
Vương Tam nói với Giang Lâm: “Bọn họ không dám nói dối ngay dưới mí mắt của ta đâu, có phải nhận sai người rồi không?”
Giang Lâm: “Quản sự thôn trang nói là khất cái, trong thành chắc hẳn vẫn còn một đám khất cái không nằm trong sự quản thúc của ngươi, bọn họ không chỉ giết người mà còn hủy hoại một vật hết sức quan trọng, nếu nháo lớn chuyện này Hoàng thượng cũng sẽ tức giận.
Việc này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với các ngươi, ta hy vọng ngươi đừng nên giấu giếm.”
Vương Tam nhíu mày, gãi gãi quả đầu dơ hề hề kia của mình, “Đúng là vẫn còn một đám người mà ta không quản được, có điều cũng không phải là khất cái, mà là một đám du côn giả dạng làm khất cái.
Kẻ cầm đầu gọi là Phương Bá, thuộc hạ có khoảng hai ba mươi người, đều là mấy tên trẻ tuổi lực tráng.
Chỉ ngẫu nhiên mới đi xin cơm, đa số thời điểm đều là gây phiền toái cho mấy sạp hàng nhỏ thu tiền bảo kê.”
Sắc mặt của Giang Lâm không được tốt cho lắm, “Đây là Thịnh Kinh, dưới chân thiên tử, bọn họ lại dám có gan lớn như thế? Còn nữa, mỗi ngày đều có nha sai tuần tra trên phố, bọn họ mặc kệ sao?”
Vương Tam nói: “Có người báo án thì quản, không báo thì mặc kệ, nhóm người này quá mức xảo quyệt không dễ tóm, nếu như ai dám báo án, tổn thất liền không chỉ mấy đồng bạc là xong, cả nhà đều sẽ gặp tai ương, đặc biệt là mấy nhà có cô nương, hàng quán nào cũng sợ.”
“Trước kia bọn họ đều trải qua những việc này?” Ánh mắt của Giang Lâm dần trở nên nguy hiểm.
Vương Tam cũng không quen nhìn hành vi của nhóm người Phương Bá này, gã vỗ thật mạnh xuống bàn, “Con mẹ nó, đó chính là một đám súc sinh, ước chừng cũng tai họa mấy mạng người rồi.
Kết quả đám phế vật vô dụng ở nha môn kia tìm không ra chứng cứ, vụ án liền cứ như vậy mà kết thúc không giải quyết được gì, hiện giờ đám súc sinh kia còn đang tiêu dao.”
Vương Tam có chút ảo não, “Cũng tại lão tử không có năng lực, bằng không đã sớm xử lý xong đám súc sinh kia rồi.”
Giang Lâm nghĩ, có lẽ không phải là không có chứng cứ, mà là phía trên có người.
Giang Lâm hỏi, “Một người như Phương Bá hẳn là rất dễ hỏi thăm tin tức hoặc là giám thị người khác đúng không?”
“Vậy đó chính là thế mạnh của bọn ta rồi, ở Thịnh Kinh này, cái gọi là mật thám còn không phải là mua tin tức từ chỗ bọn ta hay sao.” Nói đến việc này, Vương Tam còn có vài phần tự hào.
Vậy thì tám chín phần mười, nhóm người Phương Bá thu phí bảo kê, có lẽ còn có thể thu được tin tức nhanh hơn nữa, dù gì thủ đoạn này cũng quá cường ngạnh.
Giang Lâm móc ra một thỏi bạc ném cho Vương Tam, “Dẫn ta đi tìm Phương Bá.”
Vương Tam vẻ mặt vui sướng mà nhận bạc, có điều khi nghe tới việc đi tìm Phương Bá liền có chút do dự, “Tiểu công tử, bộ dáng da thịt non mịn này của ngươi đi vào đó chính là tự đưa mình vào hang cọp, đám súc sinh kia đến cả nam nhân cũng thích đạp hư.”
“Không sao, hắn dám đụng đến ta, Vệ Vân Chiêu sẽ chặt hắn thành tám khúc.”
Vương Tam nghe thấy ba chữ Vệ Vân Chiêu này, sắc mặt thoáng chốc liền thay đổi, có điều vì mặt gã quá đen nên trông cũng không quá rõ ràng.
Vương Tam đứng dậy khỏi ghế, “Niệm phần của Vệ tướng quân, lão tử liền đi theo ngươi một chuyến vậy.” Vương Tam còn ra lệnh đi gọi những người khác trở về, tư thái giống như sắp sửa kéo bè kéo cánh đi đánh nhau.
Giang Lâm ngăn cản gã, “Ta cho rằng ngươi đã sớm biết thân phận của ta.” Dù sao trước kia người làm việc cho hắn chính là thủ hạ của gã.
Vương Tam vò đầu không nói gì, hiển nhiên là vì gã kính trọng Vệ Vân Chiêu, nhưng lại chướng mắt đại thiếu gia Giang Lâm của Hầu phủ.
“Ngươi biết, Phương Bá cũng biết, đặc biệt là tối hôm qua hắn có khả năng đã làm chuyện trái với lương tâm.”
Vương Tam liền dẫn theo hai người, dẫn Giang Lâm đi tìm Phương Bá.
Nơi Phương Bá cư trụ ở khá xa, đi một hồi lâu mới đến, Vương Tam chỉ vào viện nói với Giang Lâm: “Bình thường thủ hạ của hắn đều ở nơi này, lúc này còn sớm, Phương Bá hẳn là vẫn chưa ra ngoài.”
Vương Tam cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong viện chỉ có bốn năm người, ăn mặc quần áo chắp vá xám xịt, hoặc ngồi xổm hoặc là đứng gặm màn thầu, vừa nhìn thấy Vương Tam liền vây tới.
“Ồ, Vương Tam à, khách ít đến nha, chỉ dẫn theo hai tên lâu la liền dám đến địa bàn của bọn ta, tới để ăn đánh?”
Có người nhìn thấy Giang Lâm đứng ở sau lưng Vương Tam, duỗi tay qua định sờ mặt hắn, “Vương Tam, không nhìn ra đấy, thế nhưng lại thu được một tiểu bạch kiểm đẹp như vậy, đây là tới hiếu kính cho lão đại bọn ta đúng…… A!!”
Còn chưa nói dứt lời thì một tiếng hét thảm đã vang lên trước.
Bàn tay còn chưa đụng tới người Giang Lâm thì hắn đã lập tức hành động, bắt lấy bàn tay của người này, trở tay bẻ một cái, trực tiếp bẻ từ chỗ cổ tay.
Giang Lâm lại nhấc chân, trực tiếp đá người ra thật xa.
Những người khác còn đang xem trò hay tức khắc liền trở nên nghiêm túc, cảnh giác mà nhìn Giang Lâm, “Ngươi là kẻ nào, dám đến địa bàn của Bá gia chúng ta giương oai?”
Sau đó lại có người hỏi Vương Tam, “Vương Tam, ngươi không muốn lăn lộn nữa đúng không, dám dẫn người tới cửa bới lông tìm vết, ngươi có tin Bá gia chúng ta ra tay một cái liền có thể trực tiếp lấy cái mạng chó của ngươi hay không!”
Giang Lâm thì lại trực tiếp hơn nhiều, không nhiều lời một câu liền lập tức động cước, một chân gạt ngã toàn bộ.
Mắt lạnh đảo qua những người này, Giang Lâm lập tức đi vào bên trong, một chân đá văng cửa phòng.
Phương Bá còn đang nằm trên giường, trái ôm phải ấp, mỗi bên một nữ tử trẻ tuổi chỉ mặc một cái áo yếm.
Giang Lâm quay đầu hỏi Vương Tam, “Có đao không?”
Vương Tam hiển nhiên là không ngờ Giang Lâm lại giỏi đánh nhau như vậy, Giang Lâm vừa hỏi gã muốn đao, gã liền cảm thấy Giang Lâm đây là muốn trực tiếp chém Phương Bá.
Giết người dù sao vẫn là chuyện lớn, kể cả khi Phương Bá có là một kẻ súc sinh, chết không hết tội, Vương Tam khuyên bảo, “Nếu không vẫn nên hỏi rõ ràng trước đã, vạn nhất không phải người do Phương Bá an bài thì sao?”
Giang Lâm cười, “Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta đâu có định giết hắn, chỉ là muốn thiến hắn mà thôi, có đao không?”
Nghe thấy một câu muốn thiến hắn hết sức nhẹ nhàng của Giang Lâm, đám người Vương Tam tức khắc lạnh cả háng, có chút đau.
Gã không có đao, nhưng một tiểu khất cái đi cùng tới đây thì có mang theo một thanh chủy thủ nhỏ, không biết là nhặt được từ chỗ nào, rỉ sét đến độ không nhìn ra hình dáng.
Giang Lâm nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ rỉ sét này, cảm thấy tiểu khất cái này còn tàn nhẫn hơn cả mình, ít nhất hắn còn muốn bổ xuống một đao dứt khoát lưu loát, mà tiểu khất cái này có thể là muốn khiến Phương Bá sống sờ sờ bị cưa đau chết.
Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, thủ hạ của Phương Bá ôm chỗ đau mà bò dậy, vừa đi tới cửa liền nghe được Giang Lâm nói muốn thiến lão đại của bọn họ, còn hai cô nương lõa thể bị đánh thức ở trên giường thì đang sợ hãi rúc vào một góc.
Đương sự là Phương Bá lại là người tỉnh dậy muộn nhất, thời điểm hắn mở mắt ra, đã thấy Giang Lâm cầm chủy thủ đi đến mép giường.
Phương Bá cả kinh, “Ngươi là kẻ nào, ngươi muốn làm gì?”
Thủ hạ của Phương Bá đứng ở cửa hô, “Lão đại, hắn hắn hắn, hắn muốn thiến ngươi.”
Phương Bá gần như theo bản năng mà duỗi tay che kín háng.
Giang Lâm câu môi, xoay chủy thủ đổi thư thế cầm, sau đó lại bất ngờ cắm xuống giữa hai chân của Phương Bá, chỉ cách chỗ bàn tay hắn che lại chưa đến một tấc.
Thanh chủy thủ kia tuy đã rỉ sét nhưng vẫn có thể đâm xuyên qua chăn đệm, cắm chặt ở trên giường, đủ để thấy được sức lực của Giang Lâm lớn đến mức nào.
Hai cô nương thét lên hoảng sợ, vội vàng xuống giường đào tẩu, đến cả quần áo cũng không kịp mặc vào.
Bản thân Phương Bá cũng ra một tầng mồ hôi lạnh, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Giang Lâm không rút chủy thủ ra, khoanh tay trước ngực, tự báo gia môn, “Ta là Giang Lâm, trước kia là đại thiếu gia của Hầu phủ, hiện tại là nam nhân của Vệ Vân Chiêu.”
Phương Bá thở hổn hển, cẩn thận mà liếc mắt nhìn Giang Lâm một cái, “Ngươi… muốn làm gì?”
“Thiến ngươi.” Giang Lâm trả lời hắn.
Phương Bá không tin, “Chúng ta không oán không thù.”
Giang Lâm duỗi tay chỉ chỉ ghế dựa, Vương Tam cực kỳ có ánh mắt mà lấy tới cho hắn, còn dùng vạt áo dơ của mình lau lau ở phía trên rồi mới để Giang Lâm ngồi.
Giang Lâm: “…..” Cũng không cần phải ân cần như vậy đâu.
Hắn có chút không ngồi nổi nữa.
Nhưng những lúc tỏ ra bức cách thì nhất định phải làm tới cùng, Giang Lâm vẫn ngồi xuống, còn dựa lưng vào ghế bắt chéo chân.
Hắn nói: “Tối hôm qua, thôn trang ngoại thành của ta xảy ra chuyện, còn chết người, ngươi nói chuyện này đã tính là có thù oán chưa?”
Ánh mắt Phương Bá lập lòe, lập tức phủ nhận, “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta, Giang thiếu gia, tuy ngươi thân phận tôn quý, nhưng cũng không thể nói lung tung oan uổng người khác như vậy được.”
“Phương Bá ta nhiều năm lăn lộn ở Thịnh Kinh, từ trước đến nay đều là dám làm dám chịu, cái gì mà thôn trang xảy ra chuyện còn chết người, ta hoàn toàn không biết.”
Đúng lúc này, một nam nhân ăn vận như khất cái bỗng nhiên chạy vào trong viện, thở hổn hển nói, “Không xong rồi, đại ca, đám cẩu đồ vật thủ thành kia không cho các huynh đệ vào thành, ta phải phí rất nhiều bạc mới……”
Lúc người vừa bước vào trong phòng, Giang Lâm đột nhiên động thủ rút thanh chủy thủ cắm ở trên giường ra, ném thẳng về phía cửa, cắm lên khung cửa phía sau lưng người nọ.
Chuyện diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Chủy thủ phóng ra, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, bản thân người nọ cũng bởi vì bị kinh hách mà mềm nhũn chân, quỳ xuống đất ngay tại chỗ.
Ai có thể ngờ được vả mặt lại tới vừa nhanh vừa trùng hợp như vậy chứ?
Giang Lâm quay đầu lại, nhìn Phương Bá ở trên giường, “Ngươi xem, nhân chứng không phải đã tới rồi sao?”
Giang Lâm tri kỷ mà đặt câu hỏi, “Phương Bá, mặt ngươi có đau không vậy?”
Phương Bá nhìn tên thủ hạ bị dọa quỳ kia, hung hăng mắng một câu ngu xuẩn, đã không có đầu óc lại còn không có ánh mắt, trở về đúng lúc như vậy, để Giang Lâm nghe được những lời này.
Phương Bá còn định pha trò với Giang Lâm, nhưng Giang Lâm lại lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Phương Bá, lúc này chủ tử của ngươi không bảo hộ được ngươi nữa, trừ phi hắn muốn cho ngươi chôn cùng!”
Trong lòng Phương Bá nhảy dựng, lời này của Giang Lâm nghe không giống nói đùa.
Hắn nỗ lực bảo trì sự bình tĩnh, “Giang thiếu gia nói đùa, Phương Bá ta ở Thịnh Kinh này cũng là người có tên có họ, ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, ở Thịnh Kinh này có bao nhiêu bá tánh bình thường dám đắc tội ta, ai có thể khi dễ chủ tử của Phương Bá này?”
Giang Lâm bảo Vương Tam lấy chủy thủ về cho mình, cầm trong tay mà thưởng thức, “Nhiệm vụ mà chủ tử giao cho ngươi chính là hủy hoại hạt giống ở ngoài ruộng đúng chứ, nhưng các ngươi ngàn vạn không nên nháo ra mạng người, bởi vì ta—— sẽ truy cứu.”
“Phương Bá, ngươi và thủ hạ của ngươi phạm pháp, chủ tử của ngươi cũng không thể giúp các ngươi thoát tội, nếu hiện tại ta lập tức giết chết các ngươi, chủ tử của ngươi ngược lại còn cảm tạ ta nữa kìa.”
Giang Lâm lấy chủy thủ vỗ vỗ mặt Phương Bá, “Nhưng ta biết, ngươi sợ chết, nhóm người thủ hạ này của ngươi cũng đều sợ, các ngươi sẽ không chịu chết, cho nên cứ ở đây mà chờ chủ tử của ngươi phái người tới diệt khẩu đi.”
“Nói vậy, chủ tử của ngươi hiện tại đã biết chuyện ta tới tìm ngươi.”
Giang Lâm đứng dậy đi ra ngoài, Vương Tam bảo tiểu khất cái chạy ra ngoài nhìn thử, tức khắc bị dọa lui vào trong phòng, “Má ơi, trên nóc nhà có người.”
Vương Tam vừa nghe, cũng thò đầu ra nhìn xem, phát hiện trên nóc nhà không chỉ có người, mà còn cầm cung, tựa như chỉ cần người trong phòng này đi ra ngoài một bước liền lập tức bắn chết bọn họ.
“Giang, Giang thiếu gia, bây giờ phải làm sao đây, chúng ta không ra được.”
Giang Lâm đứng ở cửa, nhìn lướt qua trên nóc nhà, đối phương che mặt, ánh mắt sắc bén.
“Hắn sẽ không ra tay với chúng ta đâu, đi thôi.” Giang Lâm liền cứ như vậy mà nghênh ngang bước ra ngoài sân.
Mấy người Vương Tam thấp thỏm đi theo phía sau hắn, nhưng mãi đến khi bước ra khỏi đại môn, không thấy một mũi tên nào bắn tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai tiểu khất cái Vương Tam dẫn theo liền dùng một ánh mắt sùng bái mà nhìn Giang Lâm, Vương Tam cũng không kém, gã hỏi: “Giang thiếu gia, ngươi làm sao biết được hắn sẽ không xuống tay với chúng ta?”
Giang Lâm chỉ chỉ bản thân, “Chuẩn xác mà nói thì hẳn là sẽ không động thủ với ta.”
“Bởi vì, chủ tử của bọn họ không tự tin sau khi giết chết ta lại có thể lập tức giết chết Vệ Vân Chiêu, bằng không……”
Hết thảy những việc dơ bẩn chôn sâu dưới lòng đất kia sẽ lập tức bị phơi bày..