“Điện hạ, vậy hòa thượng trong miếu có phải đã được điện hạ chào hỏi qua hay không?”
Lục hoàng tử lắc đầu, “Có lẽ là vì đại sư biết bói toán, biết xu phúc tránh họa đi.”
Nói ngắn gọn chính là không liên quan gì đến hắn, người trong chùa cũng không muốn xen vào đấu tranh giữa huynh muội bọn họ.
“Thì ra là thế, vậy không biết Lục hoàng tử có thể hỗ trợ làm chứng hay không?”
Tầm mắt của Lục hoàng tử quét qua trên người Giang Lâm và Giang Cẩm Nguyệt, Sơ Bát còn tri kỷ mà nhét vải chặn miệng Giang Cẩm Nguyệt, nàng ta chỉ có thể liên tục lắc đầu để biểu đạt ý muốn không ủng hộ của mình.
“Mỗi năm bổn điện chỉ có thể rời cung hai lần, năm nay vừa đi một lần liền gặp phải loại chuyện này, cơ hội để khiến bổn điện làm nhân chứng quả thật là vô cùng hiếm hoi, cũng có thể gọi là trân quý, Giang thiếu gia hoặc là Vệ đại nhân đây dựa vào đâu mà muốn bổn điện làm nhân chứng cho các ngươi?”
Đây là đang nói điều kiện đây mà, Giang Lâm nghĩ một chút, đi đến bên tai Lục hoàng tử nói nhỏ vài câu, trong mắt Lục hoàng tử lập tức hiện lên hàn quang, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Giang Lâm, nói: “Bổn điện muốn lấy mạng của ngươi còn dễ dàng hơn nhiều so với Giang Cẩm Nguyệt.”
“Ta biết, nhưng không sợ, sau khi có được bí mật chung thì chúng ta mới có thể trở thành người cùng hội cùng thuyền không phải sao?”
Giang Lâm nói tiếp, “Điện hạ, dù ở cục diện hiện tại thì điện hạ cũng khó mà thực hiện được kế hoạch của mình, ra tay giúp đỡ một chút cũng không được sao?”
Giang Lâm chờ câu trả lời của Lục hoàng tử, dư quang khóe mắt liếc sang bộ mặt dữ tợn của Giang Cẩm Nguyệt, lại nghĩ tới một chuyện, “Điện hạ, nàng ta hẳn là cũng biết một ít bí mật của điện hạ, nhưng nàng ta tâm duyệt Thái tử.”
Lục hoàng tử dời mắt tới trên người Giang Cẩm Nguyệt, khóe môi hơi gợi lên, “Thành giao, ngươi muốn bổn điện làm chứng giúp ngươi thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ cần nói là Giang Cẩm Nguyệt thuê người bắt cóc đạp hư chính mình, sau đó còn có ý đồ đẩy mọi tội danh lên đầu ta, một là vì muốn hãm hại ta, hai là vì để không phải tiến cung.
Bọn ta và Lục hoàng tử đi ngang qua đúng lúc bắt gặp, vì thế liền ra tay cứu giúp.”
Giang Lâm đi qua đá đá tên hắc y nhân đang chết ngất kia, “Đây là người sống mà bọn ta giữ lại, dùng để chứng minh lời nói của bọn ta là sự thật.”
“Ừm, còn cả nha hoàn này nữa.” Mặt nha hoàn bị nhành cây xước da, vẫn còn đang ngất.
Giang Lâm nghĩ, từ một khắc khi Giang Cẩm Nguyệt đẩy nha hoàn này ra chịu chết thì trong lòng người này cũng chỉ còn lại nỗi oán hận đối với Giang Cẩm Nguyệt.
“Bổn điện đáp ứng, nhưng mà Giang Lâm, có được bí mật chung cũng chưa thể trở thành người cùng hội cùng thuyền, bổn điện muốn lòng trung thành của các ngươi.”
Giang Lâm nhìn về phía Vệ Vân Chiêu, hắn trung hay không cũng vô dụng, Giang Lâm biết người mà Lục hoàng tử coi trọng chính là y.
Vệ Vân Chiêu chỉ nói, “Vân Chiêu thiếu điện hạ một phần ân tình, ngày sau tất sẽ dâng trả.”
Lục hoàng tử nhìn kỹ Vệ Vân Chiêu nửa ngày, “Bổn điện nhớ tới phần ân tình mà ngươi thiếu Nhị hoàng huynh kia, bổn điện quả thật cũng có chút chờ mong.”
Hiện giờ tình huống trong triều có thể nói là một mình vây cánh của Nhị hoàng tử chiếm ưu thế, đang vào thời điểm xuân phong đắc ý.
Nhưng trong chuyện vừa rồi bản thân Lục hoàng tử đã có công lao rất lớn, chỉ là vị này làm việc tốt không để lại tên tuổi, không có mấy ai biết đến mà thôi.
Giao dịch đạt thành, Sơ Bát và nhóm thị vệ của Lục hoàng tử nâng thi thể của những hắc y nhân kia trở về, chuẩn bị mang về thành đi báo quan.
Giang Lâm đánh thức nha hoàn, nha hoàn gần như không chút do dự mà đáp ứng yêu cầu của Giang Lâm, mình không thể trở về An Dương Bá phủ, mà Giang Cẩm Nguyệt thì nhất định sẽ diệt trừ mình, còn không bằng cứ hợp tác với đại thiếu gia, tìm một con đường sống khác.
Còn tên hắc y nhân còn sống kia thì Giang Lâm lại không khách khí như vậy, đối phương không phải tử sĩ, cũng không muốn chết, sau một phen vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Giang Lâm còn đút cho hắn chút đồ vật, liền thành công khiến tên này khuất phục.
Còn Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm không quản nàng ta, nàng ta khẳng định là sẽ không thừa nhận, nhưng không sao, bên phía bọn hắn còn có một vị hoàng tử làm nhân chứng đây.
Giang Lâm chỉ nói với nàng ta, “Ngươi sẽ tiến cung, tin ta đi, ngươi sẽ ở lại trong cung một khoảng thời gian thật dài, thật lâu.”
“Ưm ưm ưm……” Giang Cẩm Nguyệt ra sức giãy giụa, đôi mắt trừng lớn, lộ ra rõ sự kinh sợ.
Xe ngựa nhanh chóng trở về thành, một đường thẳng đến phủ nha Thịnh Kinh, Doãn phủ đã đổi thành người khác, là một người thuộc vây cánh của Nhị hoàng tử, quan mới vừa nhậm chức, đúng lúc cũng phải giải quyết một ít việc.
Nghe Giang Lâm nói xong những chuyện đã xảy ra, Lục hoàng tử đứng ra làm chứng, nha hoàn khóc lóc sướt mướt kể lể một phen, nói Giang Cẩm Nguyệt vì muốn ra ngoài vu oan cho Giang Lâm mà đến cả loại chuyện như tự phóng hỏa đốt phòng ngủ của mình cũng có thể làm ra được, thực sự làm cho tân Doãn phủ có chút khiếp sợ.
Còn tên hắc y nhân thì bị trực tiếp tống giam, Doãn phủ sẽ một mình hỏi cung sau.
An Dương Bá phủ bị cháy, tuy không thiệt hại quá nhiều nhưng cũng có rất nhiều người đã nhìn thấy cột khói bốc lên, chỉ là không biết vì sao lại cháy, nhưng chỉ cần chờ đến ngày mai, mọi người rất nhanh sẽ biết được những việc mà Giang Cẩm Nguyệt đã làm thôi.
An Dương Hầu hãy còn đang tức giận Giang Cẩm Nguyệt nguyên một buổi sáng cũng bị triệu tới phủ nha, nghe Doãn phủ nói hoàn chỉnh những sự kiện đã diễn ra, trước mắt tối sầm, suýt nữa đã ngất xỉu.
Cũng nhờ có Giang Lâm đi qua đỡ ông ta một phen, sau đó nhỏ giọng tặng ông ta hai chữ, “Đáng lắm.”
An Dương Bá tức giận đến run tay, há mồm định mắng Giang Lâm.
Nhưng may mà ông ta còn biết lúc này không đúng chỗ, đành phải nhịn xuống.
Doãn phủ mời An Dương Bá tới chính là để xác nhận chuyện Bá phủ xảy ra hỏa hoạn có phải là do Giang Cẩm Nguyệt làm ra hay không, dù sao việc này cũng có tổn hại đến thanh danh của Giang Cẩm Nguyệt, cũng gây bất lợi cho Bá phủ, An Dương Bá chỉ nói là do không cẩn thận đánh đổ giá nến, không phải là cố ý phóng hỏa.
Một mực phủ nhận cũng chưa chắc sẽ có tác dụng, nhưng An Dương Bá chỉ sợ vẫn còn những người khác biết đến việc này, nếu chuyện này bị lộ ra, đó chính là đánh vào mặt ông ta, ông ta cũng không muốn vứt hết thể diện.
Đợi hỏi xong tất cả mọi người, Doãn phủ mới để Giang Cẩm Nguyệt mở miệng, Giang Cẩm Nguyệt chỉ khóc lóc lắc đầu phủ nhận, nói mình không hề làm gì cả, hết thảy đều là do Giang Lâm dựng chuyện đổ oan cho nàng ta, bảo An Dương Bá hãy tin mình.
“Nếu đã là oan uổng, vậy vì sao ngươi lại mang theo nha hoàn rời khỏi thành, còn dùng tới phương thức không cẩn thận đánh đổ giá nến, nhân lúc hạ nhân cứu hỏa, lợi dụng hỗn loạn mà chạy ra ngoài như vậy, ngươi hãy thành thật khai báo, bản quan cũng không tin vào lời phiến diện, nếu ngươi thật sự bị oan uổng, bản quan chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”
Mà vấn đề lớn nhất chính là Giang Cẩm Nguyệt không thể nói ra bất kỳ chuyện gì, không thể nói nàng ta ra ngoài là để đi câu dẫn Lục hoàng tử, càng không thể nói là mình đã an bài sát thủ tới giết hai người Giang Lâm.
Nếu chỉ là đi chùa dâng hương bình thường thì như thế nào lại phải dùng đến thủ đoạn như vậy để ra ngoài, chỉ từ điểm này là có thể thấy được nàng ta có mục đích khác.
Ngay từ đầu, nàng ta dám làm như thế là vì nghĩ rằng mình tuyệt đối sẽ không để hai người Giang Lâm có cơ hội sống sót, đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta, chỉ cần nàng ta thành công, không chỉ loại bỏ được hai chướng ngại vật này, mà tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi.
Nhưng hiện giờ nàng ta đã thất bại, Giang Cẩm Nguyệt không có cách nào để biện giải cho bản thân, chỉ biết khóc lóc lắc đầu nói không phải, nói mình không có làm gì hết, mình đã bị đổ oan.
Giang Lâm hiển nhiên cũng dự đoán được việc nàng ta sẽ không dám nói ra mục đích thực sự của mình, cho nên mới bức ép nàng ta thừa nhận chuyện mình tự đạo tự diễn một màn bắt cóc để vu oan hãm hại hắn, nàng ta có động cơ quá mức rõ ràng.
Giang Cẩm Nguyệt không chứng minh được sự trong sạch của bản thân, bị Doãn phủ hạ lệnh nhốt vào đại lao, An Dương Bá muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Có điều cũng không nhanh như vậy đã lập tức định án, Doãn phủ vẫn muốn phái người đi điều tra, Lục hoàng tử cũng nói rõ nếu còn cần hắn đến công đường làm nhân chứng thì hắn cũng sẽ cầu Hoàng thượng cho phép rời cung.
Sau khi bãi đường, mấy người Giang Lâm cũng cùng nhau rời khỏi phủ nha, Lục hoàng tử thì hồi cung, An Dương Bá lại gọi Giang Lâm lại hỏi chuyện, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Lâm: “Đã xảy ra chuyện gì, không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi sao?”
An Dương Bá rõ ràng là không tin, “Ta hiểu biết muội muội của ngươi, nó tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện làm thương tổn đến mình, cho dù là vì muốn hãm hại ngươi thì cũng sẽ không làm vậy.”
Giang Lâm khen ngợi, “Vậy ông cũng hiểu biết nàng ta thật đấy, nhưng hiển nhiên là ông đã quên mất một chuyện, Giang Cẩm Nguyệt bị hủy dung là do chính tay nàng ta làm ra.”
An Dương Bá cau mày, “Ngươi mau nói thật cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thế nào, muốn lật lại bản án giúp Giang Cẩm Nguyệt sao?” Giang Lâm câu môi, “Không có khả năng đâu, trừ phi ông có thể thuyết phục Lục hoàng tử không làm chứng chống lại Giang Cẩm Nguyệt nữa.”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi, để lại cho ông ta một câu, “Ta đã sớm nói rồi, Giang Cẩm Nguyệt có bản lĩnh làm cho toàn bộ An Dương Bá phủ phải chôn cùng mình.”
Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, xe ngựa nghênh ngang rời đi trước mắt An Dương Bá.
An Dương Bá nhìn theo xe ngựa rời đi, chợt sinh ra một chút cảm giác vô thố, thật giống như chỉ qua một cái chớp mắt, mọi chuyện liền thay đổi đến chóng mặt.
Rõ ràng mình đã cho người nhốt Giang Cẩm Nguyệt lại, nhưng vẫn để nó chạy ra ngoài.
Giờ khắc này, ông ta không khỏi tán đồng với Giang Lâm, đứa nữ nhi này quá biết cách sinh sự, mỗi một bước đi đều đẩy cái nhà này đến gần tuyệt lộ.
An Dương Bá cũng thật sự sinh tâm tư, quyết tâm không bảo vệ cho đứa nữ nhi này nữa, ông ta không giữ nổi.
……
Giang Lâm hoàn toàn xé rách mặt với An Dương Hầu phủ, cũng lười quản An Dương Bá nghĩ như thế nào.
Bọn họ không hồi phủ mà lại đến y quán, băng bó miệng vết thương cho Giang Lâm.
Đại phu nói miệng vết thương có độc, có điều thân thể Giang Lâm cường tráng, ảnh hưởng không quá lớn, uống thuốc là có thể khỏe lại.
Độc không phát tác hoàn toàn là nhờ công lao của nước linh tuyền, Giang Lâm chỉ uống vào một chút để áp chế độc tính, vết thương này của hắn vẫn chưa thể lành lại nhanh như vậy được, dù sao đây vẫn là chứng cứ.
Trên đường trở về, Vệ Vân Chiêu còn dặn dò Giang Lâm, “Sau này nếu còn gặp phải chuyện như vậy, không cần cố kỵ ta, ta có thể tự bảo vệ mình, dù có bị thương cũng không sợ đau, phu nhân chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được rồi.”
Giang Lâm liếc mắt nhìn y một cái, “Ngươi cũng thật là không biết nói chuyện, loại chuyện này gặp một lần là đủ rồi, ngươi còn muốn có lần sau, không phải là hỏng đầu rồi đấy chứ?”
Vệ Vân Chiêu giơ tay đầu hàng, “Được được được, ta nói sai rồi, tuyệt đối không có lần sau, nếu lại có người dám thương tổn chúng ta, chúng ta liền nguyền rủa hắn.”
“Như vậy thôi là còn chưa đủ đâu.” Giang Lâm nhích lại gần Vệ Vân Chiêu, gối đầu lên bả vai y, trong lòng thầm mắng Giang Cẩm Nguyệt là kẻ ngốc.
Lúc này đã không còn nguy hiểm nữa, Giang Lâm liền thở ra một hơi, cả người lộ ra dáng vẻ mỏi mệt.
Vệ Vân Chiêu nhỏ giọng nói với hắn, “Phu nhân thật tốt.”
Giang Lâm chớp chớp mắt tỏ vẻ tán đồng, không phải sự thật rõ ràng chính là như thế sao?
Vệ Vân Chiêu làm Giang Lâm thay đổi tư thế, gối đầu hắn lên trên đùi mình, tay đặt ở trên bụng, “Phu nhân, ta có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi được không?”
Giang Lâm lại chớp mắt, nghĩ một chút liền đưa tay cho Vệ Vân Chiêu, có nghĩa là đồng ý.
Nhưng điều mà Vệ Vân Chiêu muốn không chỉ có như vậy, y nắm lấy tay Giang Lâm, lại cúi đầu hôn xuống giữa mày của hắn, mùi tùng hương bao trùm cánh mũi của Giang Lâm, hắn nghĩ, mùi hương cũng thật dễ ngửi.
“Phu nhân thích chứ?” Vệ Vân Chiêu thấp giọng hỏi.
Phu nhân của ngươi chưa nếm được cảm giác, Giang Lâm thầm đáp ở trong lòng.
Hắn chỉ chỉ môi mình, “Chỗ này thử xem.”
Vệ Vân Chiêu hiển nhiên là rất khiếp sợ, y cảm thấy tiến triển có chút lớn, nhưng lại không khỏi cao hứng, phu nhân không chỉ thèm muốn thân thể của y mà thôi.
Vệ Vân Chiêu để Giang Lâm được như nguyện, nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn, Vệ công tử cũng không có kinh nghiệm gì, không có kết cấu nhưng lại muốn hôn lâu một ít, cảm giác mà Giang Lâm nếm được sau cùng chính là môi có chút sưng.
Giang Lâm: “……” Cái này sao không giống như trong tưởng tượng vậy.
Vệ Vân Chiêu: Môi của phu nhân thật mềm, vẫn muốn hôn thêm chút nữa.
Ngay khi y vừa định hành động thì bên ngoài lại vang lên giọng nói oang oang của Sơ Bát, “Công tử, thiếu phu nhân, đến cửa nhà rồi.”
Sơ Bát thật sự rất có tiềm chất của một kẻ chuyên phá hư bầu không khí, cặp mày của Vệ Vân Chiêu nhảy dựng, rất muốn đánh người.
Giang Lâm bị phản ứng của y làm cho bật cười, ngồi dậy từ trên đùi của Vệ Vân Chiêu, bước xuống xe ngựa trước, sau đó lại ôm Vệ Vân Chiêu đi xuống, nói với y một câu, “Ta nếm được cảm giác rồi.”
Sau đó liền đẩy người vào cửa.
Quản gia vẫn luôn chờ ở trước cửa, hiển nhiên là đang đợi bọn họ trở về, không đợi bọn họ dò hỏi, quản gia liền nói trước, “Đại công tử, thiếu phu nhân, hai người Tuân Thất đã trở lại.”
“Bị thương, có chút nặng.”
Giang Lâm liền nhanh chân đẩy Vệ Vân Chiêu trở về Chiêu Vân Uyển.
Vệ Vân Chiêu hỏi quản gia, “Có mời đại phu không, người đã tỉnh chưa?”
Quản gia: “Đã mời rồi, đại phu cũng đã băng bó và bốc thuốc, Thường An đã tỉnh lại, Tuân Thất thì vẫn đang hôn mê, đại phu nói hắn trúng độc, cũng may là không phải loại độc dược nguy hiểm gì, có thể giải được.”
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Ta biết rồi, việc sắc thuốc phiền ông tự mình theo dõi, không cho phép xảy ra sai sót.”
“Dạ.” Quản gia lĩnh mệnh rời đi.
Trước đó chỉ phái hai người này đến sòng bạc nhìn xem, không ngờ vừa đi liền đi lâu như vậy, còn mang theo thương thế mà trở về, đủ để suy đoán chuyện sòng bạc này tuyệt đối không hề đơn giản.
Hoặc nói đúng hơn là mưu đồ của Nhị hoàng tử còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Bước vào phòng, Thường An đang uống thuốc, Bạch Cập và Bạch Vi ở bên cạnh trông hắn.
Thường An cao hứng gọi Giang Lâm một tiếng, “Thiếu gia.”
Nhưng rất nhanh lại lộ ra biểu tình muốn khóc đáng thương hề hề, “Thường An suýt nữa đã cho rằng mình không thể gặp lại thiếu gia nữa.”
Giang Lâm đi qua xoa xoa đầu hắn, “Sẽ không đâu, ngươi xem, ngươi đã trở lại rồi đấy thôi, không có việc gì.”
Thường An gật đầu, uống hết thuốc rồi đưa chén cho Bạch Cập, ôm chăn khóc lên, vừa thương tâm vừa sợ hãi, hiển nhiên là đã trải qua không ít chuyện.
Thường An đã đi theo bên cạnh Giang Lâm từ lúc còn rất nhỏ, Giang Lâm là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng sẽ không làm ra chuyện gì có hại đến tính mạng của mình, gã sai vặt là Thường An tất nhiên cũng không phải trải qua sóng to gió lớn gì.
Mà lần này vốn chỉ nghĩ là chạy một vòng quanh sòng bạc nhận người, nào ngờ chuyện lại kéo dài như vậy, còn suýt nữa đã bỏ mạng lại nơi đó.
Thường An: “Ta cũng nhìn thấy một vài người trong số những nam nhân mua bán da thịt với Noãn Tâm kia, nhưng mà vẫn có mấy người là không tìm thấy, bọn ta nghe được tất cả những người này đều là do Noãn Tâm đề cử đến sòng bạc, Noãn Tâm nói mình có cách có thể giúp bọn họ kiếm được một số bạc lớn.
Lúc mới bắt đầu chơi đều kiếm được lời, hai ngày liên tiếp thắng ổn không thua, tiếp theo là thắng nhiều thua ít, sau đó liền biến thành thua đậm.
Có vài người kịp thu tay không cược nữa, nhưng lại thường xuyên gặp phải người này người kia lôi kéo rủ rê đến sòng bạc, cho dù ở nhà không ra khỏi cửa thì cũng có người tìm tới.”
Lâu dần, đánh cược trở thành một cơn nghiện, căn bản là không cần người tới rủ, ngày nào không đánh cược liền cảm thấy cả người khó chịu, dù có thua táng gia bại sản, bán nhi bán nữ thì cũng phải đi cho bằng được.
“Vốn dĩ bọn ta xác nhận tất cả đều đến sòng bạc xong liền lập tức trở về phục mệnh, nhưng hôm đó thời điểm ra khỏi sòng bạc, đúng lúc gặp được một nam nhân vừa thua hết gia sản đang thất hồn lạc phách về nhà, Tuân Thất nói nên đi theo sau nhìn xem, kết quả có người còn nhanh hơn cả bọn ta, vừa tiến vào ngõ nhỏ liền đánh ngất người nọ bỏ vào bao tải mang đi.
Ta và Tuân Thất vẫn luôn đi theo sau, sau đó phát hiện bọn họ dùng cách này để bắt cóc rất nhiều người!”
Ngữ khí của Thường An rất giật mình, mà khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy hắn cũng thật sự đã giật mình, những người này bị nhốt ở một gian phòng, toàn bộ đều bị trói lại bằng dây thừng, bịt miệng không cho nói chuyện, ngay cả những người mua bán da thịt với Noãn Tâm nhưng vẫn chưa nhìn thấy ở sòng bạc trước đó cũng có mặt tại đây.
Tuân Thất vốn định để Thường An trở về báo tin, nhưng trong viện kia có cao thủ ẩn nấp, Thường An không biết võ công, còn chưa kịp ra ngoài thì đã bị bắt, sau đó cũng bị trói chung ở trong phòng.
Thường An bị bắt, Tuân Thất cũng không thể rời đi, liền tiếp tục thủ ở khu vực xung quanh, thủ ba ngày, người trong phòng cũng sắp sửa chết đói tới nơi, tất cả đều bị tống lên xe ngựa chở ra ngoài thành.
Cách Thịnh Kinh không xa có một mỏ đá, đám người này chính là bị đưa tới đây để làm việc cực nhọc khai thác đá, ban ngày làm cu li, buổi tối lại bị coi như binh lính mà huấn luyện, toàn bộ mỏ đá có khoảng hơn một ngàn người, đều là tình trạng này.
Ở mỏ đá phải ăn không ít khổ, nhưng Thường An cũng nghe được rất nhiều tin tức, toàn bộ mọi người ở mỏ đá đều là vì bị lừa tiền hoặc là đánh cược, trở nên nghèo túng không có tiền bạc, sau khi cửa nát nhà tan mới bị người trói lại đưa vào đây, có người từ Thịnh Kinh đến, cũng có người là dân ở nơi khác, người tiến vào sớm nhất đến nay cũng đã gần được một năm.
Mấy gã giám quân huấn luyện bọn họ một đoạn thời gian, sau đó liền mang một nhóm người rời đi, đi rồi thì không bao giờ thấy trở về, không ai biết bọn họ bị mang đi đâu, nhưng cũng có người lén lút lộ ra vài chuyện, nói là được quan trên nào đó coi trọng, cho tiến vào quân doanh, vào quân doanh thì không cần phải làm cu li khai thác đá nữa, rất nhiều người đều muốn được mang đi.
Cũng có người ăn không hết khổ muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh liền bị bắt lại, kết cục chính là bị chém đầu trước mặt tất cả mọi người, dùng để răn đe những người còn lại, đề phòng bọn họ lại chạy trốn.
Nghe được tin tức mình muốn, Tuân Thất liền muốn mang Thường An rời đi, nhưng hắn biết võ công còn đỡ, nhưng Thường An không biết võ công sẽ rất dễ bị phát hiện, xung quanh mỏ đá lúc nào cũng có cao thủ giám sát, khó mà tìm được cơ hội.
Bởi vì kéo dài quá lâu, Tuân Thất sợ Tướng quân lo lắng, cho nên liền muốn liều một phen, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, Tuân Thất lập tức thay đổi kế hoạch, mang theo Thường An chạy trốn về hướng ngược lại so với Thịnh Kinh, sợ bị phát hiện ra thân phận sẽ gây phiền toái cho Vệ gia.
Có lẽ là vì bí mật của mỏ đá quá mức hệ trọng, liên tục có vài ba nhóm người đuổi theo chặn giết bọn họ, Tuân Thất bị thương rất nhiều lần, lần cuối cùng còn suýt nữa đã mất mạng, nhưng đột nhiên lại có người xuất hiện giúp bọn họ một phen, cuối cùng còn đưa bọn họ đến phụ cận Thịnh Kinh, nhờ đó mới có thể tìm được cơ hội trở về.
Thường An vén tay áo lên cho Giang Lâm xem, phía trên có rất nhiều vết roi, hắn oa một tiếng khóc lên, “Thiếu gia, bọn họ đánh ta, những người đó thật hung dữ, có người còn bị sống sờ sờ đánh chết.”
Không chỉ có thương tích trên người mà thân hình cũng gầy đi rất nhiều, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này đã phải chịu khổ không ít.
Giang Lâm xoa đầu hắn, “Không có việc gì, ở đây dưỡng thương cho tốt đi, muốn ăn cái gì thì hãy nói với Bạch Cập và Bạch Vi, để bọn họ làm cho ngươi.”
Thường An gật đầu, “Cảm tạ thiếu gia.”
Hai người rời khỏi phòng của Thường An, lại đi qua thăm Tuân Thất, Sơ Bát đang thủ ở bên này, thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, “Đồ Vương bát đản, dám đối đãi với huynh đệ của lão Sơ ta như vậy, lão Sơ nhất định phải đập chết đám cẩu đồ vật này.”
Giọng nói thô thanh thô khí, cực kỳ có nghĩa khí giang hồ.
Vệ Vân Chiêu nhìn hắn một cái, “Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức Tuân Thất, để hắn nghỉ ngơi cho tốt.”
Sơ Bát dùng khăn tay kiều tiếu che miệng lại, vừa mê người lại xinh đẹp, đó là nếu như hắn không mở miệng nói chuyện.
Giang Lâm ước chừng cũng có thể lý giải được vì sao cho đến bây giờ mà Vệ Vân Chiêu vẫn chưa thể quen được với sự tương phản giữa giọng nói và diện mạo của Sơ Bát, bởi vì thật sự quá đáng tiếc, cũng quá mức phá hư bầu không khí.
Vệ Vân Chiêu tiến lên kiểm tra thương thế của Tuân Thất, thấy hắn tuy bị thương nặng nhưng cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, liền thoáng yên tâm, Giang Lâm rót một chén nước nhờ Vệ Vân Chiêu đút cho Tuân Thất uống, Vệ Vân Chiêu đã sớm đoán được trong nước có gì, y không tiếng động mà nói lời cảm tạ với Giang Lâm, đút chén nước cho Tuân Thất.
Vệ Vân Chiêu bảo Sơ Bát trông chừng Tuân Thất thật kỹ, thấy người tỉnh lại thì lập tức gọi bọn họ.
Sơ Bát đáp ứng, vỗ ngực phát ra tiếng bang bang, đứng dạng chân ở trước cửa, cực kỳ có một loại khí thế có ta giữ ải, vạn người khó vào, thực sự một lời khó nói hết.
Hai người trở về phòng, ngồi xuống mặt đối mặt, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.
Giang Lâm nói trước, “Ta biết Nhị hoàng tử không đơn giản, cũng là một kẻ tàn nhẫn, nhưng hắn còn đáng sợ hơn ta tưởng tượng.”
Không chỉ lừa tiền mà còn muốn người, tóm được một con dê liền ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn.
Mà những người này đều có một điểm chung rất lớn, thê ly tử tán hoặc là cửa nát nhà tan, cho dù bọn họ có mất tích thì cũng chẳng có ai đi tìm.
Cũng có người sẽ đi báo quan tìm người, nhưng chỉ cần không tìm được, hơn nữa nếu không phải mất tích số lượng lớn hay là chuyện nghiêm trọng thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Cách thức này không chỉ được áp dụng ở Thịnh Kinh, ở những địa phương khác chỉ sợ là còn có nhiều nhiều người bị bắt hơn nữa, chỉ cần gây chút áp lực cho tiểu quan ở địa phương, những người này chỉ là một đám nghèo túng không có giá trị, quan viên địa phương cũng sẽ không đi tìm.
E là Nhị hoàng tử đã dựa vào biện pháp này để bắt được rất nhiều người, nếu cho hắn thêm một chút thời gian, vậy cũng đã đủ để tạo thành một đội quân có thể uy hiếp đến triều đình.
Đúng vậy, khi nghe đến cách làm này của Nhị hoàng tử, điều đầu tiên mà Giang Lâm nghĩ tới chính là hắn đang dưỡng tư binh.
Tiếp theo hắn rất nhanh liền nghĩ đến một điểm khác, “Vệ Vân Chiêu, có phải Nhị hoàng tử đã theo dõi Vệ gia, theo dõi ngươi từ rất sớm hay không, hắn muốn kéo ngươi nhập bọn, để ngươi huấn luyện tư binh giúp hắn?”
Vệ Vân Chiêu là tướng quân từng lên chiến trường, nhiều năm ở quân doanh, cũng có một bộ biện pháp luyện binh của riêng mình, binh lính do y luyện ra e là không phải người nào cũng có thể so sánh.
Chủ yếu chính là Vệ Vân Chiêu thiện về chỉ huy hơn, nếu Nhị hoàng tử thật sự muốn tạo phản, dùng thủ hạ lấy một địch nhiều, cũng cực kỳ yêu cầu một vị tướng quân có mưu lược.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, “Vẫn chưa rõ lắm, có lẽ trước kia Nhị hoàng tử cũng có ý tưởng tạo phản, nhưng hiện tại hắn có khả năng sẽ muốn thay thế vị trí của Thái tử, hắn cũng có cơ hội.”
Nếu để người khác biết được việc hắn đang huấn luyện tư binh mưu đồ tạo phản ngay lúc này, kết cục của Nhị hoàng tử sẽ thảm hơn Thái tử rất nhiều.
Thật ra chuyện nguy hiểm nhất lúc này chính là, không thể để người khác phát hiện Tuân Thất và Thường An là người của Vệ gia, nếu không Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ hạ tử thủ đối với bọn họ.
Không giống như Hoàng hậu bên kia chỉ dùng tới chút cổ trùng gì đó, thủ đoạn của Nhị hoàng tử sẽ trực tiếp hơn nhiều.
Vệ Vân Chiêu nói: “Chờ Tuân Thất khỏe lên một chút, ta sẽ để hắn dẫn theo Thường An rời khỏi Thịnh Kinh trước, đến nơi khác lẩn trốn một đoạn thời gian, đợi phong ba qua đi rồi lại trở về.”
Lần phong ba này đại khái là phải đến khi đổi thành người khác ngồi lên long ỷ hoặc là sau khi Nhị hoàng tử chết thì mới có thể qua đi.
Giang Lâm gật đầu, không có ý kiến gì, “Có điều Thường An nói là có người hỗ trợ nên bọn họ mới có thể sống sót trở về, ngoại trừ chúng ta thì còn ai cũng đang điều tra Nhị hoàng tử?”
Giang Lâm hỏi xong, trong đầu liền theo bản năng mà hiện lên cái tên của Lục hoàng tử, nhưng cũng không quá chắc chắn, thù hận của vị này chủ yếu chỉ tập trung ở trên người của Hoàng hậu và Thái tử, hắn hận Trường Đức đế nhiều hơn là hận Nhị hoàng tử, cho nên không lý nào lại đi điều tra hắn.
Trừ phi, “Ngươi nói, Lục hoàng tử có đang nhắm đến ngôi vị hoàng đế không?”
Câu trả lời của Vệ Vân Chiêu là, “Có một số việc chỉ khi trở thành người có quyền thế nhất thiên hạ thì mới có thể thực hiện được, mà hắn là hoàng tử, nhắm đến ngôi vị hoàng đến cũng là bình thường.”
Giang Lâm thì lại nghĩ là, Lục hoàng tử muốn tạo dựng tên tuổi cho mẫu thân mình, muốn lấy lại sự trong sạch cho bà, cho nên mới muốn làm hoàng đế.
Dù sao cả nhà này không một ai được sống yên ổn là được.
Hai người thương lượng xong, Giang Lâm liền phân phó mọi người trong viện, bảo bọn họ phải giữ kín như bưng, không được tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến Thường An và Tuân Thất ra ngoài.
Vấn đề lớn nhất chính là người của Nhị hoàng tử đã nhận ra Tuân Thất và Thường An, đến lúc đó bọn họ cũng chưa biết phải giảo biện thế nào.
Trước lúc đó chỉ có thể tận lực che giấu, đi một bước xem một bước vậy.
……
Thân thể Tuân Thất khỏe mạnh, thuốc phát huy hiệu quả tốt, hơn nữa còn có nước linh tuyền của Giang Lâm, sáng sớm hôm sau liền tỉnh lại, những gì mà Tuân Thất biết được cũng không khác mấy so với Thường An, có điều hắn còn tra xét được Nhị hoàng tử thường xuyên qua lại với hai võ tướng, người bị mang đến mỏ đá sau đó sẽ bị đưa đến thủ hạ của hai võ tướng này, trở thành dưỡng binh của triều đình.
Giang Lâm nghe xong thật muốn cảm thán người này quá thông minh, triều đình dưỡng quân, dưỡng tướng lãnh giúp hắn, cuối cùng hắn lại dùng chính những người này để tạo phản giết phụ thân mình, quả thực là quá biết cách mưu tính.
Phụ thân hắn mà biết được phỏng chừng là sẽ bị chọc cho tức chết.
Vệ Vân Chiêu nói với Tuân Thất chuyện chờ thương thế trên người hắn tốt lên liền lập tức rời kinh, Tuân Thất tất nhiên là không có ý kiến, nếu không vì sợ làm liên lụy đến Vệ gia thì lúc trước hắn cũng sẽ không dẫn dụ đám người kia rời xa Thịnh Kinh.
Đối phương biết Tuân Thất bị thương không nhẹ, còn trúng độc, bọn người kia nhất định sẽ canh giữ ở các cửa thành, nhắm vào những người có thương tích, bàn tay vàng của Giang Lâm thật sự đã góp công sức rất lớn trong chuyện này, có thể giúp đẩy nhanh tốc độ chữa thương cho Tuân Thất.
Hắn không chỉ cho hai người Tuân Thất và Thường An uống nước linh tuyền mà còn làm cho bọn họ không ít đồ ăn ngon, khiến cho Tuân Thất cảm thấy cực kỳ hối hận vì đã đáp ứng chuyện rời kinh, ánh mắt nhìn Vệ Vân Chiêu cũng tràn ngập vẻ oán niệm.
Vệ Vân Chiêu: “……”
Có một Sơ Bát không thể để y ăn cơm bình thường là đủ rồi, lại còn thêm một Tuân Thất lúc nào cũng nhìn y giống như một oán phụ bị vứt bỏ, cuộc sống này quả thực quá khó khăn.
Mà Giang Lâm thì lại được tôn kính là thiếu phu nhân, đãi ngộ hoàn toàn không giống với Vệ Vân Chiêu, càng khiến cho Vệ Vân Chiêu thêm phần khó chịu.
So sánh với bầu không khí vui sướng ở Vệ gia, ở An Dương Bá phủ thì lại là mây đen bao phủ.
Buổi sáng hôm qua, việc Giang Cẩm Nguyệt đốt phòng trốn ra khỏi phủ đã làm cho An Dương Bá và Triệu Thu Như tức giận không thôi, đến tối còn nghe chuyện Giang Cẩm Nguyệt tự bày trò bắt cóc bản thân sau đó giá họa cho Giang Lâm, còn nháo đến tận nha môn, bên phía Giang Lâm còn có một Lục hoàng tử làm nhân chứng, Triệu Thu Như vừa nghe liền biết chuyện này rất nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Căn bản là không có cách nào để ngăn chặn tin tức này, sáng sớm hôm nay đã bị lan truyền ra ngoài, lúc đi thượng triều An Dương Bá còn bị mấy người hỏi thăm, trong đó có vài người biết chuyện Hoàng thượng muốn Giang Cẩm Nguyệt vào cung, đến cười nhạo lá gan của An Dương Bá phủ thật là lớn, lại muốn kháng chỉ lần nữa.
An Dương Bá có khổ mà không nói nên lời, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ ủ rũ.
Lúc hạ triều, ông ta còn bị Trường Đức đế giữ lại nói chuyện, từ sau khi được Thái y chẩn đoán là không còn khả năng làm chuyện phòng the, Trường Đức đế lại càng thêm tối tăm, cực kỳ dễ tức giận, An Dương Bá bị mắng xối xả một trận, Trường Đức đế hỏi ông ta có phải là muốn bị tru di cửu tộc hay không.
An Dương Bá bị dọa đến độ hai chân mềm nhũn, vội vàng nói không dám, còn bảo đảm thân mình của nữ nhi là hoàn bích, không xảy ra việc gì.
Trường Đức đế liền cho An Dương Bá một câu, nội trong vòng ba ngày chắc chắn phải đưa Giang Cẩm Nguyệt vào cung, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trường Đức đế biết được việc này từ miệng của Lục hoàng tử, Lục hoàng tử vừa hồi cung liền đến chỗ Trường Đức đế bẩm báo, ông ta vốn rất tức giận, muốn trực tiếp hạ lệnh chém đầu loại nữ nhân không biết liêm sỉ Giang Cẩm Nguyệt này.
Nhưng Lục hoàng tử nói xong những chuyện đã diễn ra, lại tựa như cảm thán mà nói một câu, hắn nói, không ngờ loại tiểu thư khuê các như Giang Cẩm Nguyệt vậy mà lại thích chơi đa dạng, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Không thể thỏa mãn nữ nhân ở trên giường, trong lòng Trường Đức đế lửa giận mọc thành cụm, nhưng cơn giận này còn chưa kịp phát tiết thì lại nghe thấy câu nói vừa rồi của Lục hoàng tử.
Cũng không biết lời này đã chọc trúng điểm nào đó trong lòng của ông ta, loại nữ nhân hạ tiện không biết liêm sỉ như Giang Cẩm Nguyệt phải nên được giáo huấn, ngươi thích chơi đa dạng, vậy trẫm liền bồi ngươi chơi cho đủ.
Chỉ một câu như vậy đã khiến cho Trường Đức đế càng thêm kiên định, nhất định phải khiến Giang Cẩm Nguyệt vào cung, thậm chí còn bắt đầu gấp không chờ nổi.
An Dương Bá tất nhiên là không dám kháng chỉ, cho nên vừa hồi phủ liền nói với Triệu Thu Như và Giang Trấn, ông ta và Giang Trấn đến nha phủ lãnh người, Triệu Thu Như ở trong phủ trù bị, ngày mai liền đưa người vào cung, tuyệt đối không tiếp tục kéo dài nữa.
Chuyện hiến người lúc trước thì còn có thể nói là do Giang Cẩm Nguyệt nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhưng lần này thì lại không có cách nào để giải thích, chính vì nàng ta hồ nháo như vậy nên mới khiến cho Bá phủ bị liên lụy, chuyện trước đó còn chưa qua đi mà lại dám nháo ra phiền toái khác, nếu còn tiếp tục phóng túng cho Giang Cẩm Nguyệt, toàn bộ Bá phủ sợ là sẽ bị hủy trong tay nàng ta.
Người muội muội này thật sự quá không hiểu chuyện, một chút tình huynh muội của Giang Trấn đối với nàng ta cũng vì chuyện lần này mà tiêu tán không sót lại gì, cho nên khi nghe An Dương Bá nói, hắn liền lập tức đồng ý.
Triệu Thu Như thì lại muốn phản đối, nhưng phản đối cũng vô dụng, chủ yếu chính là nàng ta đau lòng nữ nhi của mình, nhưng đa phần vẫn là luyến tiếc mạng sống của bản thân, luyến tiếc cả nhà sẽ bị nữ nhi liên lụy chết.
Cùng đường, cho nên chỉ đành phải hy sinh nữ nhi.
Có thể nói, Giang Cẩm Nguyệt lại đi một nước cờ kém, hơn nữa cũng không còn đường vãn hồi.
Trong đại lao.
Giang Cẩm Nguyệt ngồi bệch trên mặt đất lau nước mắt, không nghĩ ra được vì sao một kế hoạch hoàn mỹ như vậy mà vẫn thất bại, giữa chừng nàng ta đã quyết định thay đổi nhiệm vụ, không công lược Lục hoàng tử nữa, mà là diệt trừ hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.
Hệ thống đáp ứng với nàng ta, nếu diệt trừ được hai biến cố này, hệ thống sẽ có thể an bài nhiều cơ hội khác cho nàng ta, cốt truyện vẫn có thể tiếp diễn đúng như nguyên bản, nàng ta vẫn có thể lên làm Thái tử phi, lên làm Hoàng hậu.
Không một ai biết đến kế hoạch này ngoại trừ nàng ta, mọi việc cũng diễn ra đúng như trong suy nghĩ của Giang Cẩm Nguyệt, không sinh ra bất kỳ biến cố nào, nhưng cuối cùng vẫn để tên tiện nhân Giang Lâm và kẻ phế vật Vệ Vân Chiêu kia thoát được, thậm chí còn cắn ngược lại nàng ta một ngụm.
Giang Cẩm Nguyệt còn đang hoảng loạn nghĩ cách thay đổi cục diện hiện tại thì trong đầu lại vang lên giọng nói của hệ thống.
Hệ thống: [Theo kiểm tra đo lường, ký chủ đã không hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà hệ thống giao cho, ký chủ đã bị người nhà từ bỏ hoàn toàn, không thể tiếp tục theo đuổi mục tiêu phụ tá minh quân.
Hệ thống sẽ bắt đầu tự động tháo gỡ liên kết, khởi động quá trình tháo gỡ……].