Sau khi lấy được thư hòa li, Tiểu Chu thị liền ảo tưởng rằng có thể mang theo của hồi môn gả cho một nam nhân mà mình vừa lòng, nhưng của hồi môn lại bị Chu Thượng Trình nâng đi trước một bước.
Tiểu Chu thị đuổi theo trở về Chu gia đòi của hồi môn, nhưng chỉ nhận được một tràng những lời mắng chửi đổ ập xuống đầu, cả nhà đều chỉ trích việc nàng ta hòa ly, chỉ trích nàng ta phá hủy thanh danh của Chu gia.
Không lấy được của hồi môn, trên người Tiểu Chu thị cũng không có bạc, chỉ có thể nghẹn khuất mà ở lại Chu gia, không phải là nàng ta chưa từng nháo, mà mỗi lần náo loạn xong, những ngày tháng sau đó sẽ càng tồi tệ hơn, đừng nói là phụ mẫu ca tẩu không coi nàng ta ra gì, mà đến cả hạ nhân trong phủ cũng xem nhẹ nàng ta.
Tiểu Chu thị cảm thấy sống không nổi nữa liền bắt đầu tìm người gả đi, nhưng đối với loại chuyện này thì người Chu gia còn tích cực hơn nhiều, bản thân Tiểu Chu thị còn chưa kịp xem bát tự mà người Chu gia đã bắt đầu nhận lễ hỏi của người ta.
Đối tượng mà Chu gia tìm cho Tiểu Chu thị là một phú thương ở châu phủ kề sát Thịnh Kinh, năm nay 60, cưới Tiểu Chu thị về làm vợ kế, Chu gia không chỉ không cần phải chuẩn bị của hồi môn cho nàng ta, mà phú thương kia ngược lại còn cho bọn họ một số bạc lớn.
Chu gia cũng không giàu có gì, cho nên thứ bọn họ nhắm tới chính là của cải phong phú của phú thương, gả Tiểu Chu thị qua đó, mỗi năm đều có thể nhận được không ít tiền hiếu kính của phú thương kia.
Gả một đứa nữ nhi đã không còn tác dụng gì để đổi lấy nhiều tiền tài như vậy, ngoại trừ Tiểu Chi thị thì những người khác của Chu gia không ai là không đáp ứng.
Sau khi biết được chuyện này, Tiểu Chu thị quả thật giống như sét đánh giữa trời quang, nói thế nào cũng không chịu đồng ý, đều đã 60 tuổi rồi, ai biết sẽ chết bất đắc kỳ tử vào lúc nào, nàng ta gả qua đó thì sớm muộn cũng phải làm quả phụ.
Tiểu Chu thị còn âm thầm nhờ người hỏi thăm, nghe nói phú thương kia đã cưới vài người vợ kế, không một người nào có thể sống quá hai năm, tất cả đều bị lão sống sờ sờ tra tấn đến chết.
Tiểu Chu thị càng nghe càng sợ hãi, lấy tính mạng của mình để uy hiếp người Chu gia, nếu bọn họ nhất định muốn bức ép nàng ta phải gả cho phú thương kia thì nàng ta sẽ lập tức tự sát, nhờ người đến nha môn cáo trạng Chu gia bức tử nữ nhi thân sinh vì tiền.
Thanh danh của Chu gia đã cực kỳ hỏng bét, nếu tin tức này bị truyền ra thì nhất định sẽ có người tin, Chu gia sợ bị biếm ra khỏi Thịnh Kinh giống như Đổng gia, cho nên cũng không dám bức Tiểu Chu thị nữa.
Nhưng sau đó bọn họ lại đối đãi càng thêm hà khắc với Tiểu Chu thị, coi nàng ta như hạ nhân mà sai sử, Tiểu Chu thị cũng xem như được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được cực khổ, ngay khi nàng ta không nhịn nổi nữa định trốn khỏi Chu gia thì Chu Thượng Trình lại muốn nàng ta làm một chuyện, nói là chỉ cần thành công thì sẽ để Tiểu Chu thị gả cho người mình muốn, còn cho nàng ta toàn bộ của hồi môn.
Tiểu Chu thị tất nhiên là lập tức đồng ý, nhưng khi biết được việc kia là bắt cóc nữ nhi của mình để uy hiếp Vệ gia thì nàng ta lại có chút do dự, có điều cũng chỉ chần chừ một lát, nàng ta nghĩ rằng dù sao chỉ là bắt cóc, cũng đâu phải là lấy mạng Vệ Vân Tuyết, người Vệ gia sẽ đến cứu nó thôi.
Mà nếu nàng ta không đáp ứng thì mới thật sự là sẽ chết, cho nên Tiểu Chu thị liền trở thành nha hoàn của Doãn gia dưới sự an bài của Chu Thượng Trình.
Thật ra kế hoạch đã diễn ra vô cùng thuận lợi, biến cố duy nhất chính là Giang Lâm tới quá nhanh, không để Tiểu Chu thị có cơ hội đưa người ra khỏi Doãn gia, cho dù giấu kỹ đến đâu thì cũng bị tìm thấy.
Hiện giờ rơi vào tay của Giang Lâm, Tiểu Chu thị biết mình sắp toi đời rồi, Giang Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nàng ta cũng hối hận, nếu lúc trước không hòa ly không rời khỏi Vệ gia, có lẽ cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Tiểu Chu thị nghe nói trước đó vài ngày Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã dẫn mấy quả phụ kia đến rạp hát xem diễn, trong lòng nàng ta hâm mộ vô cùng.
Trong khi nàng ta ở nhà của mình mà lại phải ăn khổ nhiều như vậy, Tiểu Chu thị càng nghĩ càng thấy thương tâm, trực tiếp khóc lên, hô mình hối hận lắm.
Giang Lâm lạnh nhạt mà nhìn nàng ta, dùng tay che lỗ tai của Vệ Vân Tuyết, cũng bảo Vệ Vân Tuyết che mắt mình lại, không nghe không nhìn trò hề của Tiểu Chu thị, mặc kệ nàng ta có khóc lóc thảm thương đến mấy thì Giang Lâm cũng chỉ nói hai chữ xứng đáng.
Tiểu Chu thị khóc lóc nửa ngày, Giang Lâm cũng không thèm cho một chút phản ứng, sau đó bản thân chịu không nổi nên ngừng lại, đổi thành cầu tình Giang Lâm, “Ta biết sai rồi, vì bị ép buộc nên ta mới phải làm như vậy, Giang Lâm, ngươi có thể niệm phần ta đã từng là ngũ thẩm của ngươi mà tha cho ta lần này được không, về sau ta không dám nữa.
Ta thề, về sau cho dù có chết thì ta tuyệt đối cũng sẽ không làm hại đến hai tỷ muội Vân Tuyết Vân Uyển nữa, Giang Lâm ngươi thả ta đi có được không, ta xin ngươi.”
“Yên tâm, ta sẽ thả cô đi, dù gì thì ta cũng sẽ không vì giết một nữ nhân tâm địa rắn rết như cô mà hủy hoại chính mình, ta sẽ đưa cô đến nha phủ, còn việc người nha phủ có buông tha cho cô hay không, việc này không phải do ta định đoạt.”
“À, đúng rồi.” Giang Lâm hảo tâm mà nhắc nhở, “Chủ tử sau lưng doãn phủ hiện tại của Thịnh Kinh và đại ca cô là cùng một người, biết đâu đại ca cô sẽ đi cầu chủ tử của hắn ta khai ân mà thả cô ra thì sao, dù gì hai người cũng là huynh muội thân sinh không phải sao?”
Trong mắt Tiểu Chu thị bừng lên hy vọng, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã tiêu tán, mấy ngày sau khi hòa ly, Tiểu Chu thị cũng đã thấy rõ bộ mặt của người Chu gia.
Đại ca có thể hy sinh mình vì lợi ích của Chu gia, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mình mà hy sinh bất cứ thứ gì của Chu gia, hắn sẽ không cứu mình.
Giang Lâm thấy phản ứng của Tiểu Chu thị, cười cười, “Thấy rồi chứ, đây mới là người Chu gia, các người không có một ai là khác biệt, cô có thể sẵn sàng làm hại nữ nhi thân sinh của mình vì lợi ích của bản thân, đại ca cô cũng có thể vì bản thân hắn mà hy sinh muội muội của mình, không hổ là người một nhà.”
Ánh mắt của Tiểu Chu thị đã biến thành tuyệt vọng, nhưng Giang Lâm vẫn không buông tha cho nàng ta, “Thậm chí còn có thể phái người đến đại lao thủ tiêu cô để bảo vệ bí mật, ta đoán cô vào đó rồi thì cũng không sống được mấy ngày.”
Đồng tử Tiểu Chu thị mở to, lạnh giọng phản bác, “Không có khả năng, không thể nào, hắn sẽ không giết ta!”
Giang Lâm nhẹ nhàng chạm vào vệt đỏ trên cổ Vệ Vân Tuyết, hỏi nàng, “Có đau không?”
Tất nhiên là đau, tiểu cô nương vốn kiều nộn, đều bị véo ra dấu như vậy, sao có thể không đau chứ.
Giang Lâm chỉ vào vệt đỏ cho Tiểu Chu thị xem, “Đây cũng là nữ nhi của cô, cô thiếu chút nữa đã làm hại tính mạng của muội ấy.”
“Huống chi chỉ là một người muội muội mà thôi.”
Biểu tình trên mặt Tiểu Chu thị từ không dám tin biến thành hoảng sợ, nàng ta không lừa gạt được bản thân mình, biết lời nói của Giang Lâm chính là sự thật, vào đại lao thì sẽ chết.
Tiểu Chu thị đột nhiên vươn tay, hoảng loạn mà túm lấy Giang Lâm, “Ta không muốn, ta không muốn chết, Giang Lâm ngươi hãy giúp ta đi, ngươi giúp ta đi có được không, chỉ cần ngươi giúp ta, về sau cái gì ta cũng nghe theo ngươi, ngươi bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó.” Thậm chí còn giơ tay thề với trời.
Giang Lâm nở nụ cười trào phúng, đáp ứng, “Được thôi, nhưng chỉ có một cách có thể giúp cô sống sót, chỉ xem cô có chịu phối hợp hay không.”
Tiểu Chu thị nói phối hợp, hỏi Giang Lâm đó là cách gì, nhưng hắn lại không vội trả lời.
Xe ngựa dừng ở trước cửa Vệ gia, Vệ Vân Chiêu vẫn luôn ngồi xe lăn đợi ở cửa, Giang Lâm ôm Vệ Vân Tuyết đi tới chỗ y, “Tuy chậm một bước, nhưng cuối cùng vẫn tìm được, không để bị mang đi.”
Vì mạng sống, Tiểu Chu thị thành thật mà bước xuống, Giang Lâm chỉ chỉ nàng ta, “Vị này không biết đã dùng thủ đoạn gì mà lẻn được vào Doãn gia, giả dạng làm nha hoàn để xuống tay.”
Không rõ Vệ Vân Chiêu đã đợi ở cửa bao lâu, toàn thân đều lộ ra cảm giác lạnh lẽo, y nhìn Tiểu Chu thị một cái, Tiểu Chu thị bất giác liền cảm thấy cả người phát lạnh, những lời muốn biện giải cho bản thân tới bên miệng rồi lại không cách nào thốt ra.
Vệ Vân Chiêu tiếp nhận Vệ Vân Tuyết đặt ở trên đùi của mình, lại hỏi hai tỷ muội Vệ Vân Gia, xác nhận không có việc gì mới để các nàng trở về nghỉ ngơi.
Việc kế tiếp tất nhiên là phải tra thẩm Tiểu Chu thị.
Tiểu Chu thị muốn sống, tất nhiên là không dám có điều giấu giếm, có điều nàng ta cũng không biết quá nhiều, chỉ thấy Chu Thượng Trình thường xuyên gặp mặt với một hắc y nhân bịt mặt ở thư phòng.
Vệ Vân Chiêu lạnh giọng nói, “Nói tin tức hữu dụng, biết quá ít không giữ nổi tính mạng cho cô.”
Tiểu Chu thị vẻ mặt đau khổ, vắt hết óc mà suy nghĩ, qua nửa ngày mới nói, “Có, có một hồi ta nghe được bọn họ nói cái gì mà Đặng Châu, rồi còn binh lính, trên một vạn người gì đó, hình như là muốn cho Chu Thượng Trình đến Đặng Châu làm quan, lúc ấy ta đang quét tước ở ngoài cửa, cũng không nghe rõ lắm, chỉ biết có nhiêu đó.”
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc nhau, trong lòng chợt có suy đoán.
Tiểu Chu thị nói xong lại khóc lóc cầu bọn họ giúp mình giữ mạng, Giang Lâm gọi quản gia tới, bảo quản gia đưa Tiểu Chu thị đến nha phủ, nói rõ ràng những việc mà nàng ta đã làm ở Doãn gia hôm nay, hy vọng doãn phủ có thể xử lý theo lẽ công bằng.
Giang Lâm cũng để lại cho Tiểu Chu thị một câu, “Nếu có người muốn xuống tay với cô, cô hãy nói với đối phương hai chữ ‘Đặng châu’, có lẽ sẽ có thể bảo vệ cô một mạng.”
Hắn cũng không thật sự để bụng đến sống chết của Tiểu Chu thị, ở trong mắt của hắn, loại người đến cả nữ nhi thân sinh mà cũng có thể hạ sát thủ chính là một kẻ súc sinh, mà súc sinh thì đáng chết.
Tiểu Chu thị giãy giụa không chịu đi nha môn, nhưng hiển nhiên là cũng không có tác dụng gì, trực tiếp bị kéo đi.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu trở về Chiêu Vân Uyển, trên đường đi Vệ Vân Chiêu nói với hắn, “Hai vị thiếu gia Chu gia và Đỗ gia nghe nói trong phủ cháy nên đều tới tìm ngươi, ta nói với bọn họ là ngươi đã đến Doãn gia, bọn họ liền nhờ ta nhắn lại là ngày mai lại đến.”
“Ừm.” Hai tên huynh đệ tốt có tâm, có điều Giang Lâm lại cảm thấy những ngày kế tiếp mình sẽ khó mà nhàn rỗi.
Trở về Chiêu Vân Uyển, Giang Lâm liền đến phòng bếp nấu cơm, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm chút đồ ăn ngon dỗ mấy tiểu hài nhi vui vẻ.
Vệ Vân Chiêu bồi hắn, còn giúp hắn nhóm lửa, hai người thuận tiện nói một chút về ý đồ hôm nay của Nhị hoàng tử.
Giang Lâm: “Đống củi kia chắc chắn đã được dự mưu từ trước, từ việc này liền có thể xác định Nhị hoàng tử đã sớm có ý đồ muốn phóng hỏa cho chúng ta chút giáo huấn, hôm đó Đỗ Ngọc Linh hẳn là không nghe lầm.”
Ba tỷ muội Vệ Vân Gia đến Doãn gia tham dự yến tiệc sinh nhật của Doãn Phỉ Phỉ cũng nằm trong kế hoạch của Nhị hoàng tử, khiến cho bọn họ cố được đầu này thì không rảnh lo đầu kia, cho nên người được phái tới bắt Vệ Vân Kỳ cũng không phải cao thủ võ công cao cường gì, mục đích chính là đi tìm chết.
Bên trong Doãn gia hẳn cũng có vấn đề, nếu không Tiểu Chu thị cũng không thể trà trộn vào trong làm nha hoàn, càng không thể giấu người ở Phật đường của Doãn lão phu nhân dễ dàng như vậy.
“Có điều cũng không tính là không có chỗ tốt, ít nhất lần này Nhị hoàng tử đã hoàn toàn đắc tội Doãn thiếu khanh.” Doãn Ký là thuần thần, chỉ trung với Hoàng thượng, Nhị hoàng tử đắc tội hắn thật sự không có chỗ tốt gì.
Đặc biệt là khi hắn còn phạm vào nhiều tội lớn như vậy.
Vệ Vân Chiêu thì lại có cái nhìn khác, “Có lẽ, hoặc là đang mượn sức của Doãn gia, chỉ là Doãn Ký vẫn chưa biết đến tính toán của hắn.”
Ý nghĩ này của Vệ Vân Chiêu liền được chứng thực vào thời điểm ăn cơm, Vệ Vân Gia nói, “Phỉ Phỉ tỷ nói người trong nhà muốn gả tỷ ấy cho Tứ hoàng tử, làm hoàng tử phi.”
“Là cả nhà đều nghĩ như vậy sao?” Giang Lâm hỏi, nếu đúng như thế, vậy thì thật có chút không xong.
Vệ Vân Gia lắc đầu, “Không phải, tỷ ấy nói phụ thân vẫn chưa biết, Phỉ Phỉ tỷ không muốn làm hoàng tử phi, tỷ ấy muốn làm một nữ đề hình, tương lai đi tra án giống như phụ thân mình, còn nói ăn sinh nhật xong liền đi theo Doãn đại nhân.”
Như thế liền có thể giải thích được vì sao bên phía Doãn gia lại có người phối hợp.
Giang Lâm: “Nhị hoàng tử quản thật rộng, dã tâm cũng lớn hơn đầu, muốn lung lạc toàn bộ văn võ quan viên trên triều.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Đào mồ chôn mình, vị kia sẽ không cho phép.”
Trong triều không có hoàng tử khác có khả năng chống lại hắn, cho nên Nhị hoàng tử liền cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm.
“Cho nên chúng ta đúng lúc liền nhóm cho hắn một mồi lửa, để hắn bị thiêu cháy.” Ngọn lửa ở Vệ gia không tạo thành bao nhiêu tổn thất, nhưng ở trên người Nhị hoàng tử thì không nhất định sẽ có kết quả tương tự.
Giang Lâm gợi lên khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
……
“Ai, các ngươi nghe gì chưa, mỏ đá ở ngoại thành kia bị quỷ ám rồi.”
“Quỷ ám? Sao lại như vậy?”
“Chính là cái mỏ đá bị sét đánh không lâu trước đó à?”
“Đúng rồi, một tia sét liền đánh chết mấy trăm người, sợ là chết không cam lòng, oan hồn quấy phá nên trở về náo loạn.”
“Chắc là không phải đâu, tia sét này không phải chính là ý trời sao, ông trời muốn ngươi chết mà còn có thể kêu oan?”
“Nếu thật sự là ý trời thì tất nhiên là không thể kêu oan, nhưng nếu không phải thì sao?”
Thịnh Kinh rất nhanh liền xuất hiện nhiều lời đồn đãi, mỏ đá bị quỷ ám là do oan hồn quấy phá, nếu không thể giải oan thì sợ là sẽ biến thành lệ quỷ, gây nguy hiểm cho Thịnh Kinh, hay thậm chí là toàn bộ Đại Việt.
Lời đồn đãi càng ngày càng lan rộng, thậm chí còn có rất nhiều người nói buổi tối đi ngủ nghe thấy có người kêu oan ở bên tai, trong lúc nhất thời, bá tánh Thịnh Kinh liền không khỏi chìm trong lo sợ.
Chuyện nháo lên triều đình, quan viên đi thăm dò hiện trường thề thốt mà nói rằng tất cả đều bị sét đánh chết, tuyệt đối không tồn tại cái gọi là oan tình, nhất định là do có người cố ý lan truyền tin đồn, hòng gây bất lợi cho Đại Việt.
Nhưng cũng có người cho rằng một tia sét đánh chết nhiều người như vậy là chuyện cực kỳ khó tin, cần phải điều tra kỹ càng vụ án này, còn đẩy Đại Lý Tự ra, cho rằng sự việc lần này rất trọng đại, yêu cầu giao cho Đại Lý Tự kiểm tra lại một lần nữa để đối chiếu sự thật.
Trong số những lời đồn đãi không chỉ có mỗi một chuyện quỷ ám mà còn có một loại khác, một tia sét lại có thể đánh chết nhiều người như vậy, bởi vì đó chính là sự trừng phạt của trời cao.
Những đàn kiến trước đó là cảnh kỳ, nhưng Hoàng thượng lại ngu ngốc không chịu sửa sai, chọc giận ông trời.
Trường Đức đế tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ngu ngốc, trước kia lúc hồ đồ mà đã biết nổi giận, huống chi hiện tại đang thanh tỉnh, ông ta thà tin rằng đó là do oan hồn quấy phá, thực sự có người đã động tay động chân với mỏ đá kia.
Trường Đức đế hạ lệnh giao cho Đại Lý Tự một lần nữa điều tra lại vụ án này.
Mà Đại Lý Tự thiếu khanh là Doãn Ký cũng đứng ra bẩm báo một sự kiện khác, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm tấu.”
Trường Đức đế liếc hắn một cái, “Chuẩn tấu.”
Doãn Ký nói: “Mấy ngày gần đây thần có nhận được mấy phần đơn kiện, cáo trạng Doãn phủ Thịnh Kinh Triệu Thế Xuyên làm hại mạng người, không chịu thụ lý án kiện, còn lệnh cho nha dịch ẩu đả bá tánh.”
Doãn Ký lấy đơn kiện ra, Càn Vĩnh Phúc bước xuống tiếp nhận, trình lên trước mặt Trường Đức đế.
Trường Đức đế lật lật, trên đơn kiện có nhiều chữ viết khác nhau, nhưng đại ý đều là đến nha phủ báo án, nhưng nha phủ không chịu thụ lý mà ngược lại còn bảo nha sai đuổi bọn họ ra ngoài đánh một trận.
Mà toàn bộ án kiện đều là báo người nhà mất tích, tìm không thấy cho nên mới đến nha môn báo án.
Trường Đức đế xem đơn kiện xong, sắc mặt trầm xuống, “Tuyên Triệu Thế Xuyên.”
Nhị hoàng tử cúi đầu thầm hô không ổn, bất kể là điều tra lại án mỏ đá hay Triệu Thế Xuyên làm việc bất lợi thì đều có ảnh hưởng đối với hắn, Nhị hoàng tử âm thầm liếc mắt nhìn Doãn Ký một cái, xen vào việc của người khác.
Doãn Ký lui về hàng, đoan chính đứng thẳng lưng.
Trường Đức đế không cao hứng, văn võ cả triều đều không dám phát ra dù là một tiếng thở mạnh, mà những người chột dạ thì cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đợi một hồi lâu mới thấy Triệu Thế Xuyên xuất hiện, trên đường tới đây hắn hoàn toàn không thu được một chút tin tức nào, nhưng trong lòng lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Đợi hành lễ xong, Trường Đức đế liền trực tiếp ném những đơn kiện đó tới trước mặt hắn.
Triệu Thế Xuyên nhặt lên xem, tức khắc đổ một thân mồ hôi lạnh, không ngờ đám điêu dân kia lại có thể cáo trạng lên ngự tiền.
Triệu Thế Xuyên vội vàng biện giải cho bản thân, “Bẩm Hoàng thượng, đây chỉ là một đám điêu dân càn quấy, thần đã sai người tra, trong nhà bọn họ không hề có người nào mất tích, nhưng những người này lại luôn miệng nói là không tìm thấy người, gây trở ngại nghiêm trọng đến việc điều tra những vụ án khác, vì vậy thần mới bất đắc dĩ sai nha dịch xua đuổi những người này đi, mong bệ hạ minh tra.”
Trường Đức đế điểm tên Doãn Ký, Doãn Ký lại một lần nữa đứng ra, “Bệ hạ, sau khi nhận được đơn kiện thần cũng cho người tra xét, lời của những bá tánh kia là sự thật, trong nhà bọn họ đích xác là có người mất tích, thần cũng tận mắt nhìn thấy một họ Bách đến nha môn báo án, bị nha sai đuổi đánh ra ngoài, thần nhớ rõ diện mạo của nha sai kia, cũng có thể gọi bá tánh nọ đến giáp mặt đối chất.”
Doãn Ký dám nói ra việc này ở trên triều trước mặt toàn bộ văn võ bá quan, thậm chí là trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên là không có ai hoài nghi tính thật giả trong lời nói của hắn.
Ánh mắt nhìn Triệu Thế Xuyên của các đại thần hiện lên một vẻ hoặc thất vọng hoặc đắc ý, còn có rất nhiều người chỉ thuần ôm tâm thái xem kịch vui.
Nhị hoàng tử cũng hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thế Xuyên một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, chỉ vừa mới ngồi lên vị trí doãn phủ Thịnh Kinh mà đã dám hành sự như thế, đồ vô dụng.
Nhị hoàng tử thầm nghĩ trong lòng, cho dù là giả vờ tiếp nhận vụ án rồi không tra thì cũng tốt hơn nhiều so với trực tiếp đuổi người ra ngoài, ngu xuẩn như thế, thật sự bất kham trọng dụng.
Ngay khi Nhị hoàng tử sắp sửa đứng ra đại nghĩa diệt ‘thân’, chủ động xử trí Triệu Thế Xuyên thì Triệu Thế Xuyên lại đột nhiên mở miệng biện bạch cho bản thân, “Bệ hạ, thần oan uổng, thần đích xác đã sai người tra qua, trong nhà những người này không hề có người mất tích, thần cũng tuyệt đối không hề phân phó nha sai động thủ đánh người, xin bệ hạ minh giám.”
Triệu Thế Xuyên biết rõ bản thân đã ngồi lên vị trí doãn phủ này như thế nào, trong khoảng thời gian này hắn cũng cẩn trọng mà làm một vị doãn phủ liêm chính, hắn không có khả năng thấy người tới nha môn cáo trạng mà chẳng quan tâm, thậm chí là còn đuổi ra ngoài.
Nha dịch được phái đi tra xét việc này trở về đều nói là trong nhà những người này không có người mất tích, hỏi hàng xóm láng giềng tất cả đều nói không có, nhưng bọn họ lại một mực chắc chắn là trong nhà mình có người biến mất, cho nên hắn mới có thể sai nha dịch đuổi người ra ngoài cho chút giáo huấn.
Trong suy nghĩ của Triệu Thế Xuyên, hắn chỉ nói là cho chút giáo huấn chứ không hề nói là đánh người, chỉ mong có thể lừa gạt qua đi chuyện này.
Vây cánh của Nhị hoàng tử cũng đứng ra nói giúp Triệu Thế Xuyên, nói thời gian hắn nhậm chức quá ngắn, trừ phi là không muốn vào triều làm quan nữa, nếu không hắn đã không làm ra chuyện như vậy.
Mà quan viên của Đại Lý Tự thì đều đứng về phía của Doãn Ký, cho rằng Doãn Ký không thể nào nói sai, những đơn kiện kia chính là chứng cứ.
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, thiếu chút nữa đã cãi nhau.
Càn Vĩnh Phúc thấy Trường Đức đế không cao hứng, liền khẽ quát một tiếng: “Yên lặng.”
Các đại thần nháy mắt liền câm miệng, Doãn Ký tiếp tục nói, “Bệ hạ, thần xin phép được hỏi Triệu đại nhân vài vấn đề.”
Trường Đức đế cho phép.
Doãn Ký nhìn Triệu Thế Xuyên, nói: “Triệu đại nhân, ngài đã cho nha dịch đi tra xem trong nhà những người này có người mất hay không có phải không?”
Triệu Thế Xuyên gật đầu, “Đúng vậy, nha dịch nói những hộ nhà này không hề có người mất tích.”
Doãn Ký cúi người chắp tay với Trường Đức đế, “Bệ hạ, vậy việc này cũng không hoàn toàn là tắc trách của Triệu đại nhân, thần đã tra qua, những người bị mất tích này sớm nhất đã là một năm trước, hơn nữa mấy hộ nhà kia đều có một điểm chung, đều đã từng dọn nhà đi nơi khác để tránh né người thích đánh bạc trong nhà.
Trách nhiệm tìm kiếm những người bị mất tích này chính là của doãn phủ tiền nhiệm.”
“Mà những bá tánh đột nhiên xuất hiện báo án mất tích cũng là do có người cố ý dẫn ra, hy vọng triều đình có thể điều tra một phen xem rốt cuộc những người bị mất tích kia đã đi đâu.
Lúc trước chuyện mỏ đá bị xử lý quá mức hấp tấp, thậm chí cũng không thông tri để các bá tánh đến lãnh xác người nhà, cũng không hề tra rõ nguyên quán của những người này, hiện giờ thần nghi ngờ những người chết ở mỏ đá kia có lẽ là có liên quan đến những vụ mất tích này, thần khẩn cầu Hoàng thượng giao việc này cho Đại Lý Tự tra rõ!”
Doãn Ký vừa dứt lời, tâm của Nhị hoàng tử cũng trầm xuống đáy cốc, hắn không thể phân rõ Doãn Ký đây là đang muốn nhằm vào mình hay là thật sự chỉ muốn điều tra một vụ án.
Nhưng chỉ cần Đại Lý Tự tiếp nhận vụ án này thì tất nhiên sẽ liên lụy đến hắn.
Bản thân Nhị hoàng tử không tiện đứng ra ngăn cản việc này, chỉ có thể ra hiệu cho các triều thần thuộc phe phái của mình lên tiếng phản bác.
Có đại thần lấy cớ tất cả những người này đều đã được an táng, nếu lại khai quan nghiệm thi thì chính là bất kính với người chết, nhưng rất nhanh đã bị chuyện mỏ đá bị quỷ ám chặn miệng.
Có đại thần lại lấy việc có người cố ý ở sau lưng châm ngòi thổi gió, cần phải bắt được kẻ này trước rồi lại tính tới chuyện khác, nhưng cũng bị người phản bác lại, tra người châm ngòi và tra án mỏ đá hoàn toàn không xung đột gì với nhau, không cần phải ưu tiên trước sau.
Người thuộc vây cánh của Nhị hoàng tử vắt hết óc để nghĩ cách cản trở, nhưng bên ngoài có quá nhiều lời đồn đãi, hơn nữa chết mấy trăm mạng người là chuyện lớn, lúc trước kết án qua loa cũng trở thành một nhược điểm, không điều tra thì khó mà giao đãi với bá tánh.
Trường Đức đế biết rõ những người đứng ra ngăn cản là người của ai, ông ta lười nghe lời vô nghĩa, trực tiếp điểm tên Nhị hoàng tử, hỏi, “Lão nhị, việc này ngươi thấy thế nào, tra hay là không tra?”
Trong lòng Nhị hoàng tử tất nhiên là không muốn tra, nhưng nếu nói không tra thì sẽ càng chứng minh trong lòng hắn có quỷ, Nhị hoàng tử không thể không làm bộ hiên ngang lẫm liệt suy nghĩ vì dân mà mở miệng, “Nhi thần cho rằng nên tra, hơn nữa nhất định phải tra rõ ràng, cho những bá tánh vô tội kia một phần công đạo.”
Trường Đức đế lộ ra thần sắc vừa lòng, “Được, vậy cứ làm theo ý của lão nhị đi, điều tra rõ đầu đuôi việc này cho trẫm, nếu có người dám gây khó dễ từ giữa, trẫm cho phép Đại Lý Tự được quyền trực tiếp bắt người, bất luận là ai.”
Tầm mắt của Trường Đức đế quét qua tất cả chúng quan, nhóm triều thần liền cúi đầu thưa dạ, im thin thít như chim cút.
Sau khi bãi triều, Trường Đức đế giữ Nhị hoàng tử lại, “Lão nhị, ngươi nói đúng sự cho trẫm, rốt cuộc chuyện mỏ đá này có liên quan đến ngươi hay không?”
Nhị hoàng tử vội quỳ xuống, “Phụ hoàng minh giám, việc này không hề có liên quan gì đến nhi thần.”
“Phải không?” Trường Đức đế hiển nhiên là không tin.
Nhị hoàng tử căng da đầu mà tiếp tục bảo đảm, nói vô cùng chắc chắn, chỉ kém không chỉ tay thề thốt.
Trường Đức đế nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu mới nói, “Đứng dậy đi, tốt nhất là không phải, trẫm liền tin ngươi lần này, lão nhị, ngươi không nên cô phụ sự tín nhiệm của trẫm.”
“Dạ.” Nhị hoàng tử đáp cực kỳ có khí phách, nhưng trong lòng lại không khỏi phát run, nếu bị người của Đại Lý Tự tra ra, đến lúc đó mình e là còn thảm hơn Thái tử rất nhiều, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không chỉ cấm túc mình đơn giản như vậy.
Nhị hoàng tử vừa bước ra khỏi Tuyên Chính điện liền lộ ra sắc mặt âm trầm, bộ dáng giống như muốn giết người.
Chuyện đột nhiên bị khui ra, Nhị hoàng tử đã đoán được là do bàn tay của kẻ nào, hắn nghiến răng nghiến lợi mà kêu tên của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, vừa rời cung liền mang theo Tiêu Dương đi thẳng tới Vệ gia.
Tiêu Dương dò hỏi, “Điện hạ, có muốn mang theo nhiều người hơn hay không, một mình thuộc hạ sợ là rất khó để diệt khẩu toàn bộ người của Vệ gia.”
Nhị hoàng tử quay đầu nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Diệt khẩu, hiện tại bổn điện còn phải đi cầu bọn chúng đừng diệt khẩu bổn điện đây!”
Tiêu Dương ngây người, “Sao có thể như vậy……”
“Bản lĩnh của hai kẻ này thật sự quá lớn, bổn điện chẳng qua chỉ cho bọn chúng một ít giáo huấn nho nhỏ, bọn chúng liền muốn lấy mạng bổn điện, bổn điện thật đúng là đã quá coi thường bọn chúng.”
Nhị hoàng tử siết chặt nắm tay, ánh mắt hung ác tựa như bôi độc.
Hắn đương nhiên là hận không thể lập tức diệt trừ hai người này, nhưng lại sợ mọi bí mật của mình sẽ bị phanh phui, khi đó mới thật sự là hoàn toàn xong đời..