Căn bản không cần chờ đến thời điểm ăn tết thì đã có người tìm tới trước cửa Vệ gia, một đám người, tất cả đều là quan viên triều đình, đứng chặn kín mít ở trước cổng lớn, muốn bọn họ phải giao Giang Lâm ra đây.
Bọn hạ nhân của Vệ gia đã bắt đầu chuẩn bị côn bổng, định liều chết bảo hộ cho thiếu phu nhân.
Bản thân Giang Lâm thì lại không gấp gáp một chút nào, “Lo lắng cái gì, thiếu phu nhân của các ngươi có nhiều tỷ muội tốt như vậy, các nàng sẽ đến cứu ta thôi.”
Giang Lâm bảo Thường An lén lút ra ngoài từ cửa sau, đi báo tin cho nhóm tỷ muội tốt của hắn, để các nàng tới làm một màn mỹ nhân cứu anh hùng.
Thường An vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc thiếu gia nhà hắn làm thế nào mà chỉ dựa vào một cái miệng liền lừa gạt được nhiều người như vậy, các phu nhân kia trông vừa thông minh vừa không dễ chọc, cố tình như thế nào lại trở thành tỷ muội tốt của thiếu gia nhà hắn chứ?
Thường An mang theo muôn vàn nghi hoặc mà mở miệng hỏi, Giang Lâm ngồi lắc lư trên ghế bập bênh, nghe Thường An nói vậy liền cười, hắn nói: “Thiếu gia nhà ngươi cũng không phải là tùy tiện lừa gạt, ngươi không thấy mỗi nhà ta đều ra chủ ý khác nhau sao?”
Giang Lâm vươn hai ngón tay, “Một là phải hiểu biết nhu cầu của bọn họ, hai là hiểu rõ điểm mấu chốt của bọn họ.
Việc không khó, nhưng phải nắm chắc mức độ, trong lòng bọn họ tán thành, vậy mọi người chính là tỷ muội tốt.”
Nói xong, Giang Lâm đẩy đẩy Thường An, “Mau đi đi, nếu không những đại nhân ở bên ngoài kia sẽ phá cửa xông vào đấy, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để bọn họ ăn tươi nuốt sống thiếu gia nhà ngươi à?”
Thường An đương nhiên là không muốn, vội vàng chạy ra ngoài, còn vừa chạy vừa hô, “Thiếu gia cậu yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn người tới cứu cậu.”
Không khỏi cho người ta một loại ảo giác giống như Giang Lâm sắp trở thành vong hồn dưới đao của người khác.
Thường An đi rồi, quản gia tới xin chỉ thị của Giang Lâm, “Thiếu phu nhân, có cần phải cho người đi gọi đại công tử trở về hay không ạ?”
Giang Lâm vội xua tay, “Đừng, không cần đâu, y mà trở về khẳng định là sẽ bị nhóm người này dùng nước bọt dìm chết.” Vậy thì quá thảm.
Giang Lâm nghĩ mình cũng chỉ có một vị phu quân là Vệ Vân Chiêu, không đành lòng.
Hắn không chỉ không định gọi Vệ Vân Chiêu trở về, mà còn bảo quản gia phái người đi nói cho Vệ Vân Chiêu là muộn chút hãy về, đừng quấy rầy nhóm tỷ muội tốt tới cứu hắn.
Sự thật chứng minh, công cuộc ngoại giao phu nhân của Giang Lâm đã được tiến hành rất thành công, trong lòng nhóm tỷ muội tốt cũng có hắn, Thường An còn chưa kịp tới cửa mời thì các nàng đã tự mình nhận thấy có gì đó không đúng, ngồi xe ngựa chạy tới Vệ gia trước.
Bởi vì mấy ngày gần đây ở nhà khổ không nói nổi, các vị đại nhân cũng không biết phải làm thế nào, lại có chút sợ vợ, đặc biệt là mấy vị ở nhà bị phu nhân nhéo lỗ tai, theo bản năng liền thấy lỗ tai đau nhức, hai chân cũng có chút mềm nhũn.
Cũng không biết phu nhân tiểu gia bích ngọc, ôn nhu uyển chuyển trước kia như thế nào lại đột nhiên tựa như biến thành người khác, quả thực có thể gọi một tiếng bưu hãn.
“Làm gì đây, làm gì đây? Một hai muốn ra ngoài sinh sự đúng không?”
Nhóm nữ nhân này vừa xuống xe ngựa liền bắt đầu đứng chống nạnh, cũng tiến hành đủ loại công kích khác biệt, căn bản là không quan tâm đối phương mang thân phận hay phẩm cấp gì.
Dù sao những người tìm tới trước cửa Vệ gia gây phiền toái đều chỉ là một đám nam nhân ở nhà không thể kiên cường hơn phu nhân nhà mình mà thôi.
“Tam thê tứ thiếp cho ngươi cưới, ổ chăn hồ ly tinh để ngươi chui, thứ phá gia chi tử kia của ngươi lão nương cũng mặc kệ, ngươi còn có bất mãn gì, còn dám chạy tới kiếm chuyện với Giang muội… Giang đệ đệ, da mặt của ngươi sắp dày đến độ có thể mang đi xây tường thành rồi!”
“Bây giờ mới qua mấy ngày mà các ngươi đã chịu không nổi, nhưng tỷ muội bọn ta ai mà chưa từng chịu cực chịu khổ, nhiều năm như vậy cũng không thấy các ngươi nói nổi một câu đau lòng, các ngươi đã đủ để mắng một câu không phải nam nhân rồi, thế nào, muốn làm thứ còn tệ hơn cả nam nhân tồi, một chút ngày lành mà cũng không chịu để bọn ta sống yên đúng không?”
“Ta phi! Cái thứ gì, vừa thấy liền biết là chưa biết tỉnh ngộ không biết mình sai ở đâu.
Được thôi, hôm nay các ngươi ai dám động vào Giang đệ đệ một chút, tỷ muội bọn ta liền đánh gãy chân người đó!”
Một người vung tay, cả tập thể đồng thanh, một đám triều thần liền ngốc lăng, bị khí thế của bọn họ làm cho kinh sợ.
Khí thế quả thực mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc bọn họ đứng ở trước cửa kêu Giang Lâm.
Nữ nhân một khi đã vùng lên thì liền không coi nam nhân ra gì, khiến bọn họ không dám đứng ra nhận phu nhân nhà mình.
Bên trong cánh cửa, Giang Lâm một lần nữa cảm thán, không hổ là tỷ muội tốt của hắn, thật là nữ trung hào kiệt, phải hảo hảo khen ngợi một phen mới được.
Giang Lâm bảo quản gia mở cửa, hắn đi ra ngoài, đứng ở cửa chắp tay hành lễ với các đại thần, sau đó tươi cười ngọt ngào phất tay với các nữ quyến ở phía sau, “Các tỷ tỷ, tiểu đệ ta có chuẩn bị chút điểm tâm, mời các vị tiến vào ngồi xuống uống ly trà.”
Điểm tâm của Giang Lâm quá mức hấp dẫn, sau lần thưởng tuyết ở Chu gia, Đỗ gia cũng tổ chức một buổi thưởng mai yến, thức ăn trong yến hội cũng là do Giang Lâm dẫn theo nha hoàn của Vệ gia đến làm, các nàng vừa ăn vừa luôn miệng tấm tắc khen ngon.
Vừa nghe có điểm tâm, bọn họ nháy mắt liền vui vẻ ra mặt, nam nhân gì đó nào có thể quan trọng bằng điểm tâm, vì thế, các vị phu nhân vừa rồi còn đang mắng hăng say lập tức vứt bỏ đám nam nhân này, đi theo Giang Lâm vào cửa.
Bỏ lại các vị đại nhân hai mặt nhìn nhau, cũng ý thức được bản thân ở trong lòng của phu nhân còn không quan trọng bằng một mâm điểm tâm.
Không biết là người nào, đột nhiên ngửa mặt lên trời bi thương khóc rống, “Cuộc sống này sắp không qua nổi nữa rồi!”
Lời này rất được sự tán đồng của những người khác, còn có thể làm sao bây giờ, dù sao cũng không thể thật sự hưu bỏ đúng không? Mất mặt không nói, phu nhân nhà bọn họ cũng có môn hộ tương đối cao, cũng không thể muốn hưu là hưu được.
Trong lòng dường như lại càng thêm khổ.
Không chỉ không thể tính sổ với Giang Lâm, mà còn phải ăn mắng một trận, cuối cùng không thể không rời khỏi cửa Vệ gia, gió lạnh thổi qua, bóng dáng có chút hiu quạnh.
Bên trong Vệ gia thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng, Giang Lâm không chỉ chuẩn bị điểm tâm mà còn nấu thêm trà sữa nóng cho các vị phu nhân uống thử, mới lạ, hương vị cũng rất ngon, khiến cho bọn họ liên tục khen Giang Lâm.
Còn có người bắt đầu hâm mộ Vệ Vân Chiêu, nói một nam nhân tốt như Giang Lâm sao lại gả cho Vệ Vân Chiêu chứ, nếu như hắn tự mình cưới vợ, vậy người gả cho hắn không biết sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Giang Lâm liền men theo đề tài mà nói tới việc dạy dỗ nhi tử, bảo các nàng nên dạy nhi tử trở thành một nam nhân tốt thâm tình với một người duy nhất, chỉ khi trên đời càng có nhiều nam nhân tốt không nạp thiếp thì cô nương nhà mình mới có thể trải qua ngày lành không phải sao.
Trong nhà của vài vị phu nhân ở đây đều có mấy cô nương chưa xuất giá, vừa nghe lời này của Giang Lâm liền có chút động tâm.
Còn có người muốn cho Giang Lâm và nhi tử nhà mình nhận thức nhau, thuận tiện dạy dỗ đám nhi tử không nên thân kia của mình.
Giang Lâm khiêm tốn mà cười cười, không dám đáp ứng lời này, lỡ đâu những người kia là nam nhân đã từng bị nguyên thân dụ dỗ thì sao, lật xe thì chết.
Đợi sau khi nhóm tỷ muội tốt của hắn đã ăn ngon uống tốt, Giang Lâm còn cho các nàng thêm một phần điểm tâm mang về, “Sau khi trở về hãy nhìn xem thái độ của vị kia, nếu mềm mại biết nhận lỗi thì cho hắn phần điểm tâm này.
Nếu như đi một hồi liền phát hỏa với các tỷ, vậy phần điểm tâm này dù có ném cho chó thì tuyệt đối cũng không thể cho bọn họ ăn.”
Có người tiếp lời của Giang Lâm, “Loại nam nhân không biết xấu hổ này, điểm tâm ngon như vậy, cho bọn hắn ăn thì tiếc lắm, mà ném cho chó cũng tiếc, ta sẽ tự mình ăn.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa, nói cảm tạ với Giang Lâm xong liền rời đi.
Có vài người đi cùng đường nên ngồi chung một chiếc xe ngựa, ở trên xe ngựa liền bắt đầu nói về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, “Từ sau khi gả chồng tới nay ta chưa từng có ngày nào vui sướng khoái hoạt giống như vậy, muốn làm gì thì làm cái đó, không cần phải loay hoay chăm sóc nam nhân chăm sóc hài tử, rầu thúi ruột.”
“Còn phải nói sao.” Một người khác nói tiếp, duỗi tay xoa xoa mặt mình, “Trong lòng vui sướng, khí sắc của ta cũng khá hơn nhiều.”
“Giang đệ đệ nói rất đúng, nữ nhân chúng ta phải sống vì bản thân mình một hồi, mới biết được cái gì gọi là thoải mái, cái gì gọi là thực sự đang sống.”
Hiện giờ địa vị của Giang Lâm ở trong lòng bọn họ đã vượt xa thứ không phải là nam nhân ở trong nhà, còn thường xuyên hàn huyên với những người khác, cảm thấy Giang Lâm càng ngày càng tiến bộ hơn trước.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều thích Giang Lâm, đều nguyện ý để hắn động đến chuyện tình cảm phu thê nhà mình, ví dụ như Thành Hà quận vương phi.
Chu phu nhân tổ chức yến hội thưởng tuyết cũng phát thiệp mời cho nàng ta, tuy Thanh Hà quận vương đã không còn được thịnh sủng như trước, nhưng ông ta vẫn là quận vương, thân phận của Quận vương phi còn bày rành rành ra đó, Chu phu nhân cũng phải cho cho mặt mũi.
Lúc đầu Thanh Hà quận vương phi còn khen Chu phu nhân an bài thỏa đáng, điểm tâm ăn ngon, thuyết thư cũng không tồi.
Nhưng đến khi biết được Chu phu nhân tổ chức buổi thưởng tuyết này trên thực tế là để giới thiệu Giang Lâm cho các vị phu nhân nhận thức, nàng ta liền giống như nuốt phải ruồi bọ, khó chịu đến không chịu được.
Thanh Hà quận vương phi vẫn luôn chờ xem Giang Lâm bị chê cười, sau khi biết chuyện Trương phu nhân nghe theo lời của Giang Lâm mà nháo một trận cãi nhau với Trương đại nhân, nàng ta còn mắng Trương phu nhân là đồ ngu xuẩn.
Nam nhân của mình bị Hoàng thượng trách cứ, sau này sẽ khó mà thăng quan tiến chức, con đường công danh bị ảnh hưởng, Trương đại nhân khẳng định là sẽ quay đầu hưu bỏ nàng ta.
Nhưng nào ngờ, người không chỉ không bị hưu bỏ, mà Trương đại nhân còn biết sửa tính, phu thê hai người lại càng thêm ân ái, đại thần trong triều cũng nhìn Trương đại nhân bằng con mắt khác, hoàn toàn không giống với trong dự liệu của Thanh Hà quận vương phi.
Sau đó lại càng có thêm nhiều người ngu xuẩn nghe theo lời của Giang Lâm, nháo đến mức gia trạch không yên, khi Thanh Hà quận vương phi nghe nói các đại thần trong triều chạy tới Vệ gia tìm Giang Lâm tính sổ, trong lòng thầm hô một tiếng cao hứng, lần này Giang Lâm không bị dẫm chết thì cũng bị lột một tầng da.
Thanh Hà quận vương phi ngồi chờ xem kịch vui, nhìn bộ dáng thảm hại của Giang Lâm, nhưng không ngờ đám nữ nhân ngu xuẩn kia lại chạy tới giải vây cho hắn.
Chuyện ngược lại liền biến thành các đại thần ủ rũ bỏ về, Giang Lâm không xây xát một cọng tóc, đối với kết quả này, Thanh Hà quận vương phi thực sự tức giận đến độ suýt nữa đã nghiến nát răng.
Nàng ta đi qua đi lại ở trong phòng, cảm thấy như vậy không được, tuyệt đối không thể tùy ý để Giang Lâm tiếp tục kiêu ngạo, nếu không toàn bộ phu nhân nhà quan ở khắp Thịnh Kinh đều sẽ bị hắn mê hoặc.
Nàng ta suy nghĩ nửa ngày, sau đó nảy ra một ý kiến hay, vội vàng chạy đi tìm Thanh Hà quận vương, “Quận vương gia, ngài đã nghe nói tới chuyện ở trước cửa Vệ gia hôm nay chưa?”
Nhiều đại thần tới chặn cửa Vệ gia như vậy, đây cũng không phải là việc nhỏ, Thanh Hà quận vương tất nhiên là biết.
Thanh Hà quận vương nhìn nàng ta, “Thế nào, ngươi cũng muốn học theo bọn họ nháo với bổn quận vương?”
Thanh Hà quận vương đã từng có một người thiếp thất, nhưng thiếp thất kia sau khi mưu hại Tưởng Nhu không thành liền bị Quận vương phi xử tử.
Từ đó về sau Thanh Hà quận vương liền không nạp thêm thiếp thất nào nữa, nhưng thông phòng thì thật ra vẫn có, đều là do Quận vương phi tự mình nhét vào.
Việc này Quận vương phi không chiếm lý, muốn nháo cũng không nháo nổi, chủ yếu chính là, nàng ta căn bản là không muốn nháo.
“Không, thiếp thân chỉ muốn phu quân đi cáo trạng Vệ Vân Chiêu, phu nhân của hắn làm cho bá tánh Thịnh Kinh một phen xôn xao, còn ngang nhiên xúi giục nữ tử phản kháng với nam nhân, đây là tội lớn.
Tuy không phải là do Vệ Vân Chiêu làm, nhưng hắn có tội quản giáo không nghiêm, Hoàng thượng vốn đã bất mãn với Vệ Vân Chiêu, không chừng chức quan Hữu thị lang vừa tới tay liền bay mất thì sao?”
Không giống như ngữ khí càng nói càng hưng phấn của Quận vương phi, phản ứng của Thanh Hà quận vương phi lại bình đạm hơn nhiều, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, “Bổn quận vương cho rằng ngươi đã tiến bộ, không ngờ lại càng thêm ngu xuẩn.”
Quận vương phi tự giác đề ra ý kiến hay bất thình lình bị mắng, lập tức ngốc lăng, “Phu quân ngươi……”
Thanh Hà quận vương đứng dậy, “Ngươi nháo còn chưa đủ sao, ngươi nhìn xem hiện giờ quận vương phủ đã biến thành cái dạng gì, ngươi còn muốn đi trêu chọc thứ sát tinh kia, có phải ngươi ngại bổn quận vương ngồi quá vững ở vị trí này hay không?”
“Nháo? Ngươi nói ta đây là đang nháo ư?” Nghe vậy, Quận vương phi cũng nổi giận, “Ngươi đã quên Nhu Nhi của chúng ta vẫn còn đang ăn chạy niệm phật làm ni cô sao? Tất cả những chuyện này đều là do hai thứ tiện nhân kia của Vệ gia làm hại.”
“Câm miệng!” Thanh Hà quận vương tức giận mắng, “Nếu không vì ngươi dung túng cho nó làm ra loại chuyện khó coi này thì sao có thể ra nông nỗi hôm nay.”
Thanh Hà quận vương thất vọng nói: “Ta cho rằng ngươi đã tỉnh ngộ đã biết sai rồi, nhưng không ngờ ngươi vẫn không chịu từ bỏ muốn gây phiền toái cho Vệ gia, thật là không biết phân biệt phải trái, không thể nói lý.”
Nói xong, Thanh Hà quận vương phẫn nộ phất tay áo rời đi.
Thanh Hà quận vương phi không cam lòng mà gọi với theo, “Dù ta không thể nói lý thì vẫn tốt hơn loại người vô tình vô nghĩa không màng đến sống chết của nữ nhi như ngươi, ngươi không chịu xuất đầu vì Nhu Nhi, vậy ta đây liền tự mình đi, ta cũng không tin mình không làm gì được một Vệ gia nho nhỏ.”
Thanh Hà quận vương nghe được lời này, lửa giận trong lòng lại càng bừng lên, trực tiếp gọi quản gia tới, “Phái người bảo vệ viện phủ của phu nhân, không có sự phân phó của bổn quận vương không cho phép nàng bước ra khỏi viện một bước, càng không được phép lui tới với người bên ngoài.”
Quản gia lĩnh mệnh mà đi, bị phạt cấm túc, Thanh Hà quận vương phi phản ứng hết sức kịch liệt, hoàn toàn không chịu phối hợp, quản gia không thể không sai nha hoàn cưỡng ép nhốt người vào trong phòng.
Tuy Quận vương phi cũng là chủ tử, nhưng trong phủ này dù gì vẫn do Quận vương định đoạt, Quận vương nói không được thì chính là không được.
Thanh Hà quận vương phi dù đã bị nhốt lại nhưng vẫn không chịu an phận, ở trong phòng đập đồ mắng chửi một hồi, thậm chí còn bắt đầu tuyệt thực, nhưng Thanh Hà quận vương vẫn không để ý đến nàng ta.
Quận vương phi không nhìn rõ thế cục, cảm thấy Giang Lâm đắc tội với nhiều người, còn làm cho bá tánh một phen xôn xao, nhưng hắn càng làm bậy, ngược lại sẽ càng không bị hề hấn gì.
Giang Lâm càng đắc tội nhiều người thì vị Hữu thị lang là Vệ Vân Chiêu sẽ càng thêm một bước gian nan, các triều thần đều có ý kiến với y, như vậy mới là tình huống mà Hoàng thượng mong muốn nhìn thấy.
Nếu cáo trạng Vệ gia vào lúc này, không chỉ không chiếm được chỗ tốt, mà ngược lại còn bị mắng là lòng dạ hẹp hòi không bằng một mụ đàn bà.
Vệ gia đang đi nước cờ gì, Thanh Hà quận vương tự nhận là không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng vẫn có thể đoán được vài phần.
Vị Trương phu nhân bị Giang Lâm xúi giục thành công đầu tiên kia, phu quân của nàng là quan Ngự sử Trương đại nhân, cũng chính là người đã từng cáo trạng Vệ Vân Chiêu làm mất thể diện quan triều đình trước đó, Giang Lâm muốn giúp cho Vệ Vân Chiêu hả giận, ngay từ đầu đã nhắm vào hắn.
Giang Lâm là người hay mang thù lại còn có thù tất báo, nếu đi cáo trạng Vệ Vân Chiêu vào lúc này, chỉ sợ Giang Lâm sẽ chuyển sang xui khiến đám phu nhân kia nhằm vào Thanh Hà quận vương phủ.
Quận vương phủ chọc giận thánh tâm hiện tại đã không thể mời đại phu tới chữa bệnh, nếu lại đắc tội một đám phu nhân, vậy mới thật sự gọi là khó sống.
Chỉ cần Giang Lâm không gây họa tới trên đầu mình, Thanh Hà quận vương liền không có ý định nhúng tay vào chuyện lần này.
Ở thư phòng tĩnh tọa nửa ngày, Thanh Hà quận vương gọi quản gia tới, dặn dò ông, “Cho người theo dõi bên chỗ phu nhân chặt chẽ một chút, đừng để xảy ra sự cố, nói cho nàng một câu, đừng vì bản thân hành động theo cảm tính mà khiến cho Nhu Nhi phải ở lại trong chùa cả đời, đến lúc đó hối hận thì cũng đã muộn.”
……
Ngoại trừ Thanh Hà quận vương phi muốn nhân cơ hội gây phiền toái cho Giang Lâm, vẫn còn có người cũng không nhàn rỗi.
Sáng sớm tinh mơ, Vệ Vân Chiêu còn chưa ra cửa đến Binh bộ thì đã có mấy nha dịch đột nhiên xuất hiện ở trước cửa Vệ gia, nói có người báo quan cáo trạng Giang Lâm, doãn phủ muốn hắn tới nha môn để hỏi chuyện.
Nói đến vị doãn phủ Thịnh Kinh này, vị này chính là người thứ ba nhậm chức trong năm nay, sự việc tạo phản của Nhị hoàng tử vốn dĩ đều do một mình hắn gánh chịu hậu quả, không liên lụy đến những người khác.
Nhưng Trường Đức đế lại nương theo chuyện mấy trăm mạng người ở mỏ đá kia mà trục xuất hoặc giáng chức những kẻ này.
Tiền doãn phủ Thịnh Kinh Triệu Thế Xuyên là người đứng mũi chịu sào, cho nên hiện giờ doãn phủ Thịnh Kinh lại đổi thành người khác, nhưng không phải chính thức mà là để Doãn Ký tạm thời giữ chức thay, cũng coi như là tưởng thưởng cho việc điều tra án mỏ đá.
Tuy rằng có khả năng bản thân Doãn Ký cũng không muốn nhận phần thưởng này.
Chính Giang Lâm cũng có chút không hiểu ra sao, hỏi Vệ Vân Chiêu, “Dù sao cũng không thể là do mấy đại thần kia luẩn quẩn trong lòng, chạy tới nha phủ cáo trạng ta đấy chứ?”
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, “Hẳn là không phải bọn họ, nếu muốn cáo trạng ngươi thì những người này sẽ trực tiếp trình tấu chương lên cho Hoàng thượng, chứ không phải là đến nha phủ.”
“Vậy thì là chuyện gì, gần đây ta đâu có phạm tội?”
Vệ Vân Chiêu nghe vậy liền bật cười, “Lời này của phu nhân nghe rất có ý tự mình hiểu lấy, dùng hai chữ gần đây là rất chuẩn.”
Giang Lâm đẩy y về hướng cổng lớn, “Thôi, cũng không phải là chưa từng có tiền án, cẩn thận suy nghĩ nên mới nói như vậy.”
Đợi đến khi ra ngoài gặp người, nghe đối phương nói rõ chuyện là thế nào, Giang Lâm cảm thấy mình vẫn chưa đủ cẩn thận, hắn phải nên dùng câu hai ngày nay để phân chia mới đúng.
Người cáo trạng hắn vậy mà lại là Nhậm Đăng Cao, Giang Lâm nghĩ thầm, hắn đánh Nhậm Đăng Cao gãy chân đã là chuyện của một tháng trước, hiện tại hẳn là cũng nên lành lại rồi.
Đến bây giờ mới đi cáo trạng, có phải là hơi muộn rồi hay không.
Nhưng dù thế nào, Giang Lâm đều muốn đến nha phủ một chuyến, Vệ Vân Chiêu hỏi hắn, “Cần ta bồi ngươi không?”
Giang Lâm lắc đầu, “Không cần, ngươi bận rộn công việc của mình đi, ta đến nha phủ nói rõ ràng mọi chuyện rồi lại tự mình trở về.”
Giang Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh, ba người hắn, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh xuống tay tàn nhẫn, nhưng vẫn rất chú ý tới lực độ, cho dù Nhậm Đăng Cao có đau đến chết thì đại phu cũng sẽ không nói là bị thương nặng.
Hơn nữa đã qua lâu như vậy rồi, dù có để lại dấu vết thì cũng xem như đã tan đi hết.
Tới nha phủ, Giang Lâm trông thấy Nhậm Đăng Cao, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền xoay người rời đi, còn nói, “Ăn vạ, rõ ràng là ăn vạ, việc này không liên quan gì đến ta!”
Doãn Ký sai người ngăn hắn lại, gõ mộc kinh đường một cái thật mạnh, “Giang Lâm, Nhậm Đăng Cao cáo trạng ngươi ẩu đả hắn, khiến người bị thương nặng thành ra bộ dáng này, ngươi còn lời gì để nói?”
Giang Lâm chắp tay với Doãn Ký, “Đại nhân, nếu ta nói thương tích trên người hắn hoàn toàn không liên quan đến ta ngài có tin không?”
Nhậm Đăng Cao trông cực kỳ thê thảm, cả người bị vải bố bó thành con nhộng, mặt sưng vù giống như đầu heo, không có một khối thịt nào lành lặng.
Thậm chí còn làm cho Giang Lâm sinh ra tò mò, rốt cuộc ai lại hận thứ này còn hơn cả hắn, xuống tay nặng như thế.
“Nhưng Nhậm Đăng Cao nói tối hôm qua ngươi dẫn người tới phụ cận nhà hắn đánh hắn thành bộ dáng như vậy, thậm chí còn có hàng xóm làm chứng, ngươi giải thích như thế nào?”
Giang Lâm chỉ chỉ Nhậm Đăng Cao, không dám tin mà nói: “Hắn đã như vậy rồi mà vẫn có thể mở miệng nói chuyện sao?”
Doãn Ký: “……”
“Là hạ nhân nói thay hắn.”
“Ồ.” Giang Lâm lạnh mặt, “Ta không có, tối hôm qua ta còn đang bận tình chàng ý thiếp với phu quân nhà ta, làm sao có thì giờ mà ra ngoài đánh cái thứ này, hắn không xứng!”
Doãn Ký khụ một tiếng, “Khụ, nói chuyện đàng hoàng.”
Giang Lâm nhún vai, trên mặt tràn ngập vẻ vô tội.
Doãn Ký dò hỏi, “Tối hôm qua ngươi ở trong phủ, ai có thể làm chứng cho ngươi?”
Giang Lâm đáp, “Toàn bộ người trong phủ Vệ gia đều có thể làm chứng.”
Giang Lâm vừa nói xong, Nhậm Đăng Cao liền điên cuồng chớp mắt ám chỉ với gã sai vặt nhà hắn, gã sai vặt liền mở miệng phản bác lời nói của Giang Lâm, “Ngươi là chủ tử, hạ nhân của Vệ gia đều phải nghe theo lời của ngươi, tất nhiên ngươi nói cái gì thì là cái đó, bọn họ không thể làm nhân chứng.”
Giang Lâm vui vẻ, “Thế nào, hạ nhân của Nhậm gia các ngươi có thể làm chứng là ta đánh Nhậm Đăng Cao, nhưng hạ nhân của Vệ gia ta thì lại không thể làm chứng rằng ta không hề ra khỏi cửa, trước khi mở miệng nói ngươi có động não chút nào không vậy?”
Gã sai vặt sửng sốt, sau đó ngạnh cổ nói: “Thiếu, thiếu gia nhà ta vẫn còn hàng xóm làm nhân chứng.”
“À, vậy gọi hàng xóm kia tới đây, chúng ta giáp mặt đối chất.”
Doãn Ký phá án nhiều năm, có một số việc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vấn đề, thái độ của Giang Lâm rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, đích xác không giống như là người đã động thủ.
Mà bên phía Nhậm gia, Nhậm Đăng Cao không thể nói chuyện, gã sai vặt nói thay, chỉ từ việc cãi nhau mà nói thì rất khó để chiếm thế thượng phong.
Giang Lâm nói xong, Doãn Ký liền đương trường tuyên bố dẫn nhân chứng đến, bên Vệ gia cũng cho gọi người tới.
Người ‘được cho là’ hàng xóm của Nhậm gia vừa vào cửa liền chỉ thẳng vào mặt Giang Lâm, nói, “Là hắn là hắn, chính là hắn, đêm qua bọn ta nhìn thấy rõ ràng, hắn dẫn theo vài người tới đánh Nhậm thiếu gia.”
Nghe những người này nói năng lung tung rối loạn một hồi, Doãn Ký gõ mộc kinh đường, “Yên lặng, các ngươi tin rằng chính người này đã ẩu đả Nhậm Đăng Cao?”
Nhóm hàng xóm đồng thời hô phải.
Doãn Ký: “Vậy được, bản quan hỏi các ngươi, tối hôm qua nhìn thấy vào lúc nào, từng người trả lời cho bản quan.”
Chỉ mới câu hỏi đầu tiên mà đã lộ ra sai sót, có người nói trời tối, người thì nói là trời vừa chuyển tối, còn có người lại nói là không tối, vừa nói ra khỏi miệng liền phát hiện không đúng, lại sốt ruột hoảng hốt sửa miệng, lời khai không hề thống nhất.
“Câu hỏi thứ hai, gã sai vặt của Nhậm gia trả lời, đã nói là tối hôm qua, mặc kệ trời tối hay không tối, thời gian cũng đã không còn sớm, vì sao thiếu gia nhà ngươi đến canh giờ này rồi mà còn đi bộ ở ngoài cửa, để Giang Lâm tìm được cơ hội đánh hắn.”
Nếu đã nói là động tay động chân ở trong ngõ nhỏ, vậy không thể có chuyện Giang Lâm dẫn người tới cưỡng ép lôi Nhậm Đăng Cao ra khỏi nhà, nếu có thể vào cửa thì chắc chắn phải trực tiếp động thủ ở ngay trong nhà.
Gã sai vặt ấp úng nói: “Tối hôm qua thiếu gia nhà ta ở lại thư viện có chút muộn, khi trở về thì sắc trời đã chuyển tối, đúng lúc đụng phải Giang thiếu gia.”
Doãn Ký, “Nơi thiếu gia nhà ngươi bị đánh cũng không quá xa nhà, vì sao không quay về kêu người tới giúp, mà để mặc cho Giang Lâm đánh thành như vậy?”
Gã sai vặt, “Ta… Lúc ấy ta sợ hãi, không, không kịp phản ứng.”
Doãn Ký nhìn thật sâu vào gã sai vặt một cái, sau đó nói: “Người đâu, tháo vải bố trên người Nhậm Đăng Cao xuống, mời đại phu tới nghiệm thương.”
Nhậm Đăng Cao theo bản năng liền lắc đầu, gã sai vặt cũng vội vàng ngăn cản, “Không thể tháo xuống được, đại nhân, thiếu gia nhà ta bị thương quá nặng, đại phu nói phải bó một đoạn thời gian thì mới có thể lành lại.”
Giang Lâm nghe gã sai vặt nói vậy liền trực tiếp cười ra tiếng, “Đại phu các ngươi mời đến chắc là có thù oán gì với thiếu gia nhà ngươi phải không?”
Doãn Ký cũng nói: “Bó mấy ngày, là muốn khiến thiếu gia nhà ngươi sống sờ sờ bị nghẹn tiểu đến chết sao?”
Cả người Nhậm Đăng Cao đều bị bó kín mít, đến cả cử động cũng không được, bó như vậy mấy ngày, dù trước đó không bị làm sao thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Mà bản thân Nhậm Đăng Cao và gã sai vặt hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến điểm này, lập tức cứng đờ.
Nha dịch được phân phó, bắt đầu gỡ từng lớp ve nhộng ra, gã sai vặt không dám ngăn cản, Nhậm Đăng Cao giãy giụa cũng vô dụng.
Gỡ xong mới phát hiện, ngoại trừ khuôn mặt giống đầu heo thì trên người hoàn toàn không có một vết thương nào.
Cái này không cần tra thẩm liền biết ngay là vu cáo.
Giang Lâm vừa thấy rõ tình hình, liền vội vàng kháng cáo Nhậm Đăng Cao, nhờ Doãn Ký làm chủ cho mình.
Doãn Ký một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu tra hỏi Nhậm Đăng Cao, “Còn không mau thành thật trả lời, vì sao phải vu cáo Giang Lâm ẩu đả ngươi?”
Doãn Ký còn nhìn lướt qua nhóm hàng xóm tới làm chứng cho Nhậm Đăng Cao, “Cả các ngươi nữa, có biết ngụy tạo lời khai là phải ăn bản tử hay không.”
Nhóm người này tức khắc luống cuống, toàn bộ quỳ xuống xin tha, nói là vì nhận tiền của Nhậm gia nên mới đến làm chứng.
Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, Doãn Ký trực tiếp sai nha dịch kéo mỗi người ra ngoài lãnh mười bản tử, với tội danh nhận hối lộ và ngụy tạo lời khai.
Còn bên phía Nhậm Đăng Cao, người này vốn dĩ đã là một kẻ nhu nhược tham sống sợ chết, Doãn Ký chỉ vừa uy hiếp một chút hắn liền lập tức khai ra.
“Có… Có người sai sử ta làm như vậy, đại nhân minh giám, học sinh cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi, học sinh không có lỗi sai.”.